Đêm trước lễ Noel là thứ Sáu, bầu trời âm u giống như
bị một chiếc chăn bông ẩm ướt thật dày phủ lấy, khiến người ta hít thở cũng khó
khăn. Tuyết trắng lãng mạn muôn người chờ đợi thì lại chậm chạp không đến. Tôi
ngồi dựa vào ghế sau xe, vô tình nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ tuổi giữa hàng
ngàn hàng vạn cái xe đang kẹt lại. Không hề chau mày, không oán giận mấy ngày liền,
cũng không giận dữ mắng mỏ giao thông, bọn họ nhàn hạ thoải mái chơi trò chơi.
Trên mặt tươi cười chói lọi như hoa nở ngày xuân, mơ hồ trong lúc đó còn nghe
thấy câu hỏi nũng nịu: anh chọn nói thật hay mạo hiểm.
Tựa hồ sau khi hắn đưa tôi giấy khế ước cũng kết quả
so sánh DNA của tôi và Tần Y Y giống nhau chúng tôi không nói chuyện nhiều nữa.
Dì Lưu tất nhiên là không biết gì, chỉ nghĩ rằng vợ chồng son cãi nhau giận dỗi
bình thường, năm lần bảy lượt ẩn ý bảo tôi nhường nhịn tòa băng sơn kia. Tôi tự
biết chuyện giữa hai chúng tôi cho tới bây giờ không thể quay về như cũ nữa,
nhiều lần chỉ đành cười khổ nói sang chuyện khác.
Kỳ thật như vậy cũng không phải không tốt, không có ai
cả ngày đùa bỡn tôi, không ai hô to quát nhỏ, không ai soi mói ghét bỏ tài nấu
nướng của tôi… Tôi như con chim xổ lồng, như truy binh thoát khỏi quân địch,
như nông nô trở thành địa chủ, nhưng vì sao ngực tôi, như đột nhiên bị thiếu
mất một miếng? Là bị con diều hâu ngậm tới chỗ Phật tổ rồi sao?
Vận mệnh đã chứng minh rằng mưu kế thâm sâu nhất chính
là binh bất yếm trá. Kẻ giỏi tập kích có thể làm cho kẻ giỏi phòng bị không kịp
trở tay. Những thứ mà chúng tôi sợ hãi , không nghĩ đối mặt luôn khua chiêng gõ
mõ bắt chúng tôi tiếp tục diễn trò, không chấp nhận cho chúng tôi nửa điểm hòa
hoãn.
Kỳ thật cơ hội nhìn thấy hắn ít đến đáng thương, ở nhà
căn bản không gặp được mặt, như là hai người một kẻ thích đi đông một kẻ thích
quẹo tây vậy, luôn luôn có một bức tường chia cách, ở chung lâu như vậy, hóa ra
giờ mới biết, mỗi ngày tôi phải nghe động tĩnh của hắn mới có thể đi vào giấc
mộng… Ở công ty mỗi lần đều là vân hợp cảnh theo, tầng tầng che chắn như hoàng
đế vi hành thời cổ đại, muốn gặp còn khó hơn lên trời.
Trong xe radio đang phát một ca khúc của một ca sĩ mới
nào đó tôi cũng không biết tên. Giọng nam trầm thấp uyển chuyển hơi khàn khàn
vờn quanh xe, bi tình từng đợt từng đợt, ” Mùa đông này không có cho tôi niềm
vui, không có em ở bên cạnh…” . Tôi nghe mà buồn nôn, nôn khan một lúc.
Lái xe Trần săn sóc đưa cho tôi khăn tay: “Phu nhân
làm sao vậy?”
“Không có việc gì, chắc là đêm qua ăn sữa chua quá
thời hạn .” Tôi không tâm tình nói chuyện.
Bố mẹ Tiểu Mẫn có vẻ cực phẩm, đêm giáng sinh an bài
cô ấy đi xem mắt. Cô quyệt miệng hướng tôi oán giận: “Thật muốn thời gian quay
lại bốn năm, chị bằng tuổi em thì tốt. Lần trước gặp phải một người cả trong
lẫn ngoài đều là tiến sĩ, kết quả lỗ mũi hướng lên trời! Người lần này càng
thêm mơ hồ, cái gì mà người bằng gấm mặt nở hoa, còn chu lang cố khúc? Mẹ chị
chắc vừa đọc hết một quyển từ điển thành ngữ.”
“Đi một chút thôi, nếu không tốt thì coi như được ăn
tiệc vào đêm giáng sinh chứ sao.” Tôi thiện ý an ủi.
“Thói đời bây giờ người tôi không giống như cổ nhân,
hiện tại thân cận phổ biến chế độ AA, quen nhau chán chê rồi thì đơn giản
trốn.” Cô ấy vừa nhíu mày vừa nói ẩu nói tả.
(chế độ AA: khi cả hai vợ chồng đều phấn đấu cùng nhau
làm việc, mua nhà, chia sẻ mọi chi phí trong cuộc sống gia đình nhưng lại độc
lập về tài chính, không ai phụ thuộc vào ai. Đây cũng là quan niệm về cuộc sống
hôn nhân mà hiện nay nhiều cặp đôi trẻ đều chọn lựa.)
Tôi nhìn thấy đôi môi đỏ sẫm của cô ấy là lại thấy
buồn nôn, chạy thẳng vào toilet. Cô đi sát theo sau, không nhẹ không nặng trêu
chọc: “Em mang thai đấy à? Chuyện tình một đêm hả? One night stand?”
Tôi nghe thấy câu này như người mơ bừng tỉnh khỏi giấc
mộng, trong lòng lặng yên suy tính, dì cả đã hơn một tháng không có tới xem
tôi, tôi còn tưởng là do áp lực tâm lý, cũng không để ý nhiều lắm.
“Làm sao có thể, em là con ngoan của bố mà.” Tôi đáp
mà lòng đầy kinh hãi.
“Có cho em cũng không dám. Vậy tối hôm nay theo chị đi
xem mắt nha?” Cô ấy bấu víu lấy tay áo tôi mà lắc khiến tôi một hồi chóng mặt.
“Chỉ sợ không được, em có việc bận mất rồi.” Tôi vội
vàng cự tuyệt.
Cũng may gần đây tôi thật sự chuyên tâm vào công việc,
không để tâm đến những chuyện khác, Du Phái không có biến thái bắt ép tôi tăng
ca, nên tôi cứ thế mà trực tiếp chạy thoát thân .
Tùy tiện tìm một cái lý do lấy lệ với tài xế Trần, tôi
vội vàng gọi một xe taxi thẳng hướng đến bệnh viện.
Giao thông giờ tan tầm thật làm cho người ta oán hận,
tim tôi cứ đập thình thịch không ngừng. Tôi sợ hãi, thực sợ hãi sau khi Quan
Ứng Thư biết chuyện hắn sẽ giận dữ kéo tôi đi xoá sạch mầm sống vừa mới nảy
sinh này.
Mà không chỉ là sợ hãi, còn có lưỡng lự. Phải hết năm
sau tôi mới 23 tuổi, tôi có đủ năng lực nuôi nấng đứa bé này sao? Tất cả những
vấn đề này cứ tựa như những chùm dây leo bủa vây lấy tâm trí tôi. Tôi mê mang
nhìn bốn phía, liệu có ai có thể bày cho tôi một cái kế sách vẹn toàn không?
Tôi còn chưa đi đến được cái cửa kính của bệnh viện đồ
sộ đã bị chặn lại bởi âm thanh của ác ma.
Tôi chậm chạp quay người lại, đối diện chính là Quan
Ứng Thư đang đi về phía tôi với khí thế ngựa sắp ra trận, vả mặt vô cùng căm
phẫn …
Tôi biết sẽ là như thế này, tôi biết mà…
Trên cả quãng đường xe chạy về nhà, hắn gắt gao nắm
chặt tay tôi, hung tợn trừng mắt nhìn tôi, chẳng nói câu nào. Trong lòng tôi sợ
hãi đến cực điểm, ánh mắt lóe sáng không ngừng, ý đồ mở miệng van cầu hắn buông
tha cho chúng tôi, mong hắn có thể lòng từ bi bỏ qua cho đứa trẻ không được tán
thành của chúng tôi …
Đứa bé này, tôi vĩnh viễn sẽ không buông tay. Tôi
không biết Tần Y Y lúc trước bỏ rơi tôi là vì cái gì, cũng không biết Dụ Hà vì
đại nghĩa diệt thân như vậy để làm gì. Tôi chỉ biết, chỉ cần tôi còn một hơi
thở, tôi tuyệt sẽ không buông tay…
Vừa mới tiến vào phòng, hắn đã đem tôi vứt mạnh lên
giường, nổi trận lôi đình mà bóp lấy cổ tôi: “Mạc Nhan Hinh, sao cô dám? Sao cô
lại dám nhẫn tâm như cô ta!”
Tôi còn chưa kịp nắm bắt được đại ý từ trong những câu
chỉ trích của hắn, hắn đã đá cửa mà rời đi.
“Từ hôm nay trở đi, không có lệnh của tôi, ai cũng
không được để cô ấy ra ngoài!”Chỉ nghe thấy tiếng rống giận vang trời của hắn.
Tôi lúc này mới bật cười, thì ra hắn cũng coi trọng
đứa trẻ này. Đúng là ngu ngốc, vô cùng ngu ngốc…
Sau đó chính là quãng thời gian dài đến … vô tận mà
tôi bị nhốt.
Mỗi ngày đều có cả đống đồ ăn phong phú, dinh dưỡng
đầy đủ được đưa đến. Mỗi ngày buổi tối đều có người đến giúp tôi đo nhiệt độ cơ
thể, huyết áp, còn có cả người cố vấn tâm lý.
Tôi không thích ứng được tẹo nào, khẩu vị cũng vô cùng
tốt, ăn liền nôn, nôn ra lại ăn tiếp…
“Ừ, mang thai đã được 5 tuần rồi. Có thấy khó chịu gì
không?”Bác sĩ mặc áo khoác trắng mặt mũi hiền lành hỏi.
“Chỉ là ăn lại nôn, nôn ra lại ăn lại, ăn tiếp lại nôn
nữa…” Lòng tôi cô gắng duy trì thoải mái.
Ông trầm tư nói: “Tôi kê cho cô một ít Vitamin B, có
thể làm hết tình trạng nôn nghén của cô.”
Tôi có cũng được mà không có cũng chả sao, ánh mắt
liên tục liếc về hướng đại BOSS.
Số lần đi toilet buổi tối rõ ràng tăng nhiều, tôi một
lần không cẩn thận sẩy chân vấp phải thùng sữa chua, phát ra một tiếng động khe
khẽ.
Cửa phòng mở ra, đại BOSS vẻ mặt nôn nóng đứng ở cửa,
nhíu mày nhìn tôi.
Tôi làm như không có việc gì đối với hắn nhún vai: “Đá
phải thùng sữa chua.”
Có người trốn ở trong toilet cười đến chảy nước mắt …