Nói qua một chút, ngày trước là ta để xưng hô của mẹ
chồng chị Hinh và chị ấy là bác-cháu hoặc đại loại thế. Đây là xưng hô theo bản
convert, nhưng do tình cảm của hai nhân vật chính đã có bước tiến mới cũng như
quan hệ mẹ chồng nàng dâu của hai người này khá tốt nên ta sẽ đổi là mẹ-con nha
mọi người^^
Trước mắt tôi là một mảnh đen kịt, bất tỉnh nhân sự…
Lúc tỉnh lại đã ở bệnh viện, Quan Ứng Thư ở bên giường đang xem văn kiện gì đó,
tay tôi vừa cử động hắn đã nhìn thấy, đến gần hỏi:
“Cảm giác thế nào? Còn choáng váng đầu sao?”
Tôi bây giờ mới để ý, cổ họng hắn khàn khàn như vừa
hát nói, trong mắt tơ máu chằng chịt như mạng nhện. Lòng tôi, trong nháy mắt
đó, co rút mạnh một cái, lồng ngực đau khong thể đè nén…
“Em xin lỗi, là em không tốt, làm mất thời gian, bây
giờ chúng ta về nhà đi, lập tức về đi.”
Tôi nhấc chăn chuẩn bị muốn rời giường. Hắn đè tôi
lại: “Không được lộn xộn, em bị thiếu máu, truyền hết chai này rồi về cũng
không muộn.”
Sau đó không khí ngưng trọng như đang tham dự lễ tang,
tôi không chỉ đau lòng mà còn lo lắng không thôi, chỉ có thể cố lấy dũng khí
thử an ủi hắn: “Đừng lo lắng, mẹ là người tốt được trời phù hộ, chắc chắn không
có việc gì.”
Hắn vẫn cúi đầu, nhìn chằm chằm tư liệu trên tay, cũng
không để ý tới lời an ủi đầy AQ của tôi (AQ: lạc quan). Nước trong bình truyền
quá chậm, tôi nhìn sốt ruột không kiên nhẫn, muốn tăng nhanh tốc độ, vừa ra tay
đã bị hắn phát hiện: “Không nên gấp gáp, chúng ta ra viện là có thể đi rồi,
truyền quá nhanh em chịu không nổi.”
Tôi đột nhiên cảm thấy không đúng: “Mẹ rốt cuộc bị làm
sao vậy?” Hắn ngẩng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ: “Bệnh cũ .”
Nhưng tôi biết gió lốc trong đáy mắt hắn có lực sát
thương mạnh biết bao: “Rất nghiêm trọng sao?”
Hắn im lặng một lát, đi tới đem đầu tôi đặt tại bên
hông: “Anh không biết…”
Tôi lần đầu tiên nghe thấy giọng nói này của hắn, hình
như vị thần ngày xưa cho dù nắm giữ tất cả quyền sinh quyền sát, lúc đối mặt
với vận mệnh, cũng khó có thể không khó khăn tuyệt vọng, chúng ta đều là một
cánh tay tinh tế, làm sao có thế so sánh với đùi mạnh mẽ tráng kiện đây?
“Không phải nói mỗi khối mây đen kỳ thật đều là giấy
mạ vàng sao? Sẽ không là tin tức xấu, sẽ không gặp chuyện không may, mẹ là
người tốt như vậy…” Kỳ thật còn có một câu là cho tới bây giờ chưa có ai, cư xử
như bà, tinh tế mà lại thoả đáng đúng chỗ, đơn thuần như con gái quan tâm mẹ.
Đến sân bay mới thấy kinh hãi, thì ra là máy bay tư
nhân! Trước kia loại chuyện này tôi có nghe Trúc Diệp nói qua, nói nhân vật nam
chính trong phim đều lái máy bay trực thăng đến trường, tôi lúc ấy còn khinh
thường, cười nhạt nói: “Những người mua máy bay tư nhân chắc chắn đều là nhà
giàu mới nổi, chỉ muốn khoe của, lái máy bay trực thăng đến trường ư? Ham hư
vinh đến vậy sao?” Mà hiện tại, tôi bị chấn động đến hồn xiêu phách tán, tâm
hồn rơi xuống không rõ… Trên máy bay chỉ có nhân viên ngồi ở khoang điều khiển
cùng một người phụ trách phục vụ chúng tôi như tiếp viên hàng không, rất biết
ăn nói, cười rộ lên để lộ má lúm đồng tiền, vô cùng dịu dàng xinh đẹp.
Quan Ứng Thư ít nói, hiện tại bụng đầy tâm sự, lại
càng khó mở miệng vàng. Tôi không biết tình trạng mẹ chồng rốt cuộc là thế nào,
cũng không dám hỏi hắn, trái tim như cái khung máy móc trôi lơ lửng giữa bầu
trời, không tìm thấy bến đỗ.
Toàn bộ cabin chỉ có tiếng nói mềm mại mà nhu hòa của
tiếp viên hàng không: “Xin hỏi, có cần thêm nước trái cây hay không?” Hoặc là
“Bữa tối theo phong cách Trung Hoa hay Tây Âu?” Như vậy không ảnh hưởng tới
toàn cục vấn đề. Mà tôi cùng Quan Ứng Thư không hề trả lời, chỉ toàn lắc đầu…
Lúc xuống máy bay tôi bước đi có chút lảo đảo, Quan
Ứng Thư đỡ lấy tôi, dùng ánh mắt quan tâm. Tôi vô lực lắc đầu, tỏ vẻ không có
việc gì. Số lần ăn ý giữa tôi và hắn trong cả đời này, có lẽ tất cả đều ở ngày
đó.
Khi đến cửa bệnh viện, tôi rõ ràng cảm nhận được bóng
dáng hắn dừng lại trong nháy mắt, tôi đuổi theo nắm chặt tay hắn, truyền cho
hắn sự tin tưởng cùng sức mạnh ít ỏi của tôi, cuối cùng còn chưa tới phòng bệnh
thì trái tim đã đập thình thịch trong ngực, trong phòng truyền ra những tiếng
leng keng mạnh mẽ, tiếng nói chuyện không ngừng, thỉnh thoảng còn có tiếng cười
ríu rít, thể hiện chủ nhân của tiếng nói tính mạng không bị đe dọa. Hai chúng
tôi đồng thời thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa mà vào.
“Sao các con đã về rồi? Ai nói cho các con? Khó khăn
lắm mới có lúc nguyệt tịch hoa thần, là ai đáng chết lắm miệng, làm hỏng chuyện
tốt của mẹ chứ!” Bà rất bất mãn với việc chúng tôi vội vàng chạy về đây.
“Là chúng con tự muốn về, công việc bận quá.” Quan Ứng
Thư thản nhiên giải thích, cầm lấy tay tôi nắm thật chặt.
“Việc cái gì mà việc, con không hề lo lắng cho vợ con
sao? Vừa mới tân hôn đã lạnh nhạt với Hinh Nhi như thế rồi, về sau còn thế nào
nữa !”
Tôi đổ mồ hôi, trong mắt mẹ chồng, chắc cả đời chúng
tôi đều coi là tân hôn = =
“Có hay không con cũng không quan trọng, công việc
quan trọng hơn.”
“Mẹ không sao, chỉ là đột nhiên não không cung cấp đủ
máu nên ngất xỉu mà thôi, thế mà một đống người cứ loạn cả lên .” Bà vừa nói
vừa liếc mắt nhìn bố chồng đang xem báo bên cạnh. “Hinh Nhi ở lại tán gẫu giải buồn
với mẹ, hai người đàn ông các người tự đi tìm việc vui đi.”
Thái Hậu lên tiếng, dám không nghe theo sao. “Kỳ thật
các con không thừa nhận, mẹ cũng biết là các con bị dọa, phỏng chừng lại là
người nào đó mồm rộng thích nói huyên thuyên gọi điện thoại cho các con.”
“Không sao đâu mẹ, dù sao về sau chúng con có thời
gian còn có thể đi mà.” Tôi an ủi khiến bà cảm thấy áy náy. “Ứng Thư kỳ thật
rất mẫn cảm, nhất là về chuyện của mẹ, gần như mỗi lần đều hiệu ứng cánh bướm*.
Một ngọn gió thổi cỏ lay, rơi vào lỗ tai nó liền thành sóng to gió lớn. Mẹ chỉ
cần bị cảm nhẹ, nó ở xa đến mấy cũng sẽ đi suốt đêm gấp gáp trở về, cũng không
ngại mệt.”
Bà không kiêu ngạo như các bà mẹ khác mà là có chút
phiền muộn. “Mẹ rất hy vọng nó có thể xem nhẹ mẹ một chút, để bản thân có thể
thoải mái hơn.”
“Anh ấy như vậy là hiếu thuận, không phải tốt sao?”
Tôi khó hiểu.
“Đây không chỉ có hiếu thuận mà thôi. Mẹ trước kia đã
chết qua hai lần rồi, cho nên mẹ không hề sợ cái chết, mẹ chỉ sợ các con không
đủ hạnh phúc. Mà Ứng Thư, trời xui đất khiến lại thấy quá trình thấy mẹ tiếp
cận địa ngục, lưu lại ảnh hưởng quá mức khắc sâu, cho nên trong lòng mới có thể
cứ thấy cái đinh liền phản xạ rằng có chuyện lớn.”
“Hả?” Tôi càng như lọt vào trong sương mù. Đột nhiên
nhớ tới ngày đó lúc bà thử đeo đồng hồ trên cổ tay có vết sẹo dữ tợn, quả
nhiên, bà giơ lên tay cho tôi xem: “Đây là lần thứ hai lưu lại, rất khó nhìn
phải không, mỗi lần Ứng Thư nhìn thấy vết sẹo này, sắc mặt của nó so với húng
còn khó coi hơn…”
Tôi nhìn bà, mẹ chồng trong lòng tôi lãnh đạm như cúc,
thì ra cũng chỉ là đem chuyện cũ không chịu nổi vùi lấp thật sâu, không đào
móc, nghĩ rằng sẽ chậm rãi quên đi, nào ai biết, nó lại phản tác dụng, một cái
lơ đãng, bạn lại bị chính nó làm cho thương tích đầy mình.
“Muốn biết mẹ vì sao làm vậy không? Ha ha…” Ánh mắt bà
mênh mang nhìn vào vách tường hư vô, cả người như đang rơi vào vũng lầy quá
khứ. “Con biết không? Lúc trước mẹ theo đuổi bố chồng con trước, lúc ông ấy trẻ
tuổi cũng đã cổ hủ thích im lặng, nhưng trời xui đất khiến, sau khi ở thư viện
đại học giúp mẹ giải một bài toán, mẹ liền điên cuồng mê luyến ông ấy. Sau rồi
tiến đến tiếp cận, khi đó mẹ còn đi đầu trào lưu con gái dũng cảm đó.” Bà nở nụ
cười, thời hoàng kim những năm tháng đó tuôn ra ào ạt như biển. “Kỳ thật ông ấy
dễ theo đuổi lắm, bị hai ba câu lời ngon tiếng ngọt của mẹ thu phục. Đại khái
ông trời chê tình cảm bọn mẹ đường đi quá mức vững vàng phẳng lặng, muốn thiết
lập một ít chướng ngại cản trở hoặc là khảo nghiệm cả hai.”
“Từ sau khi Ứng Thư sinh ra, bọn mẹ khắc khẩu bắt đầu
không có điểm dừng, không ầm ỹ đến đỏ mặt tía tai thì không chịu được. Chỉ vì
những việc nhỏ nhặt, củi gạo dầu muối tương dấm chua trà, cái gì cũng có thể
trở thành ngòi nổ để bọn mẹ cãi nhau, như kiểu bây giờ mà nói thì chính là thất
năm chi dương – sau bảy năm là ngứa ngáy đi.”
“Không phải nói xa nhau một thời gian sẽ làm cho tình
yêu càng đẹp, nhưng khoảng cách quá lớn ngược lại sẽ trở nên làm bất hòa sao?
Như vậy, tại năm tháng cãi lộn kia, cả hai càng lúc càng xa, thậm chí lúc quay
đầu đã nhìn không thấy bóng dáng đối phương …” Vẻ mặt của bà đau thương cùng
hối hận nặng nề. “Có vài năm vào lúc ông ấy thăng chức, muốn cùng mẹ đi các
cuộc xã giao, bọn mẹ trước mặt người khác bỉ dực song phi chim cá tình thâm,
quay người lại thì như người lạ nhìn thấy nhau là ghét. Ông ấy một lòng cố gắng
vì công việc, hận không thể ăn ở ngủ tại văn phòng luôn. Năm Ứng Thư hai mươi
tuổi ông ấy sinh nhật lần thứ bốn mươi lăm, thân mang chức vị quan trọng, kết
bạn với cả ba giới quân – chính – thương(quân sự, chính trị, thương mại).
Nhà mình mở partty long trọng chiêu đãi tinh anh nhân sĩ khắp nơi, khi đó trong
lúc bọn họ lơ đãng nói huyên thuyên mẹ mới biết thì ra sự việc đã không thể cứu
vãn …” Ánh mắt lại khôi phục lạnh nhạt vốn có. “Kỳ thật không nên nói cho con
những chuyện này, nhưng bây giờ mẹ lo nhất con không đủ hiểu Ứng Thư, khó chịu
vì nó tùy tiện trở về không để ý tới thời gian các con hưởng tuần trăng mật.”
“Không có, mẹ sinh bệnh, chúng con dù ở lại thì chơi
cũng không thoải mái.” Tôi vội vàng bày tỏ sự thật tâm.
“Con có phải thấy rất kỳ quái khi chúng ta đối với cái
tên Tần Y Y giữ kín như bưng hay không, đúng vậy, cô ta là bế tắc của nhà chúng
ta …”