Đại Bát Hầu

Chương 6: Cầu đạo




Màn đêm buông xuống, lúc này thạch hầu mới tỉnh, chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là ăn một đống trái cây mà bầy khỉ mang tới hiếu kính, sau đó dùng dây leo và lá cây để băng bó vết thương.

Trong lúc này, hắn còn tranh thủ đại tiện một cái.

Nói đến chuyện đại tiện lại làm tim hắn đập thình thịch, không có giấy vệ sinh, thứ có thể sử dụng chỉ có lá cây. Mà đại đa số lá cây bởi vì vô cùng bóng nên lau tới lau lui cũng không sạch, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể sử dụng một loại lá cây có nhiều lông tơ.

Kết quả, tự nhiên là cúc hoa tàn.

Nghĩ đến thời gian rất dài sau này vẫn phải sử dụng thứ ấy để giải quyết không khỏi khiến cho thạch hầu nghĩ mà đau lòng, tưởng niệm cuộc sống trước kia.

Mấy ngày kế tiếp nếu không có chuyện gì đặc biệt hắn tuyệt không rời khỏi động, đàng hoàng sống trong động dưỡng thương đồng thời hắn còn điều khiển bầy khỉ truy kích con hổ kia.

Phương pháp truy kích có thể nói vô cùng hữu hiệu, muốn dựa vào trái cây ném chết nó là chuyện không thể, nhưng hắn có thể khiến cho con hổ này chết đói!

Bầy khỉ được chia làm mười tổ không quản ngày đêm tập kích quấy rối con hổ, đồng thời truyền bá khắp nơi hành tung của nó. Cứ như vậy con hổ còn chưa tới, con mồi đã chạy sạch.

Con hổ không chịu nổi quấy rầy bất đắc dĩ đành phải chạy tới khu vực không bị cây cối bao trùm bên ngoài Hoa Quả Sơn.

Có câu nói hổ lạc bình nguyên bị chó nhờn, con hổ vốn quen sống trong rừng rậm, đến nơi trống trải, bộ lông trên người càng thêm bắt mắt. Con mồi từ xa xa đã nhìn thấy nó liền chạy biến mất tăm.

Mặc dù không đến mức hoàn toàn không tìm được thức ăn, nhưng chịu đói là lẽ tất nhiên.

Chúa tể sơn lâm làm sao có thể chịu nổi cảnh này, nó biết rõ kẻ nào đang đứng sau giở trò. Cho nên, mấy đêm nguyệt hắc phong cao con hổ giết về trong núi, muốn cầm tặc trước cầm vương.

Nhưng thạch hầu cũng không phải dạng vừa, trong cảnh sinh tử tồn vong tuyệt không dám có một khắc lơ là. Toàn bộ rừng cây đều được cài cắm trạm gác, thường thường con hổ còn chưa tới hắn đã trốn vào trong động.

Huống chi dưỡng thương nhưng hắn không hề nhàn rỗi, động không rộng thì hắn có thể đào thêm! Hắn chỉ huy hầu tử hầu tôn bắt đầu dùng thạch đao đào lên một huyệt động dưới gốc đại thụ sao cho vừa vặn với mình.

Lúc này, toàn bộ rừng cây đã biến thành pháo đài của hắn.

Dĩ nhiên, đôi khi cũng không tránh khỏi sơ xuất, đặc biệt là thời điểm bầy khỉ lơ là nhiệm vụ.

Bọn chúng đôi khi có thể ngủ quên trong lúc làm nhiệm vụ, có khi đang thi hành nhiệm vụ lại chạy đi chơi đùa, có thể đi tiểu xong liền quên mất mình phải làm gì... Tóm lại, đối với đám khỉ này chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Vì thế, thạch hầu nhiều lần lầm vào hiểm cảnh, thần kinh luôn trong trạng thái cực độ căng thẳng, buổi tối thường xuyên gặp ác mộng.

Bản thân rời xa văn minh, cuộc sống ăn gió nằm sương khiến cho thân tâm thạch hầu đều rất mệt mỏi, mà con hổ đuổi cùng giết tận càng làm cho tinh thần hắn cơ hồ như sắp phát điên.

Từ góc độ này mà nói, sự quấy phá của con hổ không phải là không có tác dụng.

Giờ phút này cuộc chiến đã diễn biến thành một trận tiêu hao chiến, ai không nhịn được kẻ đó sẽ thua.

Sau một tháng giằng co, thạch hầu tinh thần uất ức nhưng thương thế đã khỏi, con hổ cũng đã gầy trơ xương như que củi, từ xa nhìn lại nói là con mèo bệnh cũng không quá đáng.

Hiện tại, tùy theo thể năng tiêu hao, con hổ phải dùng càng nhiều tinh lực để săn mồi trên bình địa, càng lúc càng ít đặt chân vào rừng rậm, tựa như nó muốn chấm dứt trận chiến này.

Nhưng thạch hầu không nghĩ như thế.

- Ngươi còn muốn giết hắn? Nhưng đã năm sáu ngày nay hắn không tới đánh lén, cần gì phải vậy?

- Nó phải chết! Ta muốn bắt nó nướng lên ăn!

Lúc này đôi mắt thạch hầu đã thâm quầng, gần như điên cuồng quát um lên:

- Ngày nào tên kia còn chưa chết, ta ngủ không yên!

Hai mắt chim hoàng yến trợn tròn nhìn hắn, nàng bỗng nhiên phát giác quyết tâm trả thù của con khỉ trước mắt này mạnh mẽ vô cùng.

Cho đến mấy trăm năm sau, khi có người hỏi thạch hầu đời này đối thủ nào khiến hắn nhớ kỹ nhất. Câu trả lời của hắn không phải Như Lai Phật Tổ, không phải Ngọc đế, lại càng không phải Dương Tiễn. Mà là con hổ ngay cả tên cũng không có này.

Đây là cuộc chiến sinh tử dai dẳng nhất trong đời hắn, lưu lại bóng ma trong lòng vĩnh viễn không thể nào ma diệt.

Lại một tháng nữa trôi qua, con hổ bụng ăn không no càng thêm hư nhược, mà thạch hầu trong trạng thái điên cuồng đã nắm giữ toàn bộ các kỹ năng sinh tồn của loài khỉ, trở thành một vị Hầu vương thực sự.

Quyết chiến cuối cùng khai hỏa.

Thạch hầu quấn lá cây quanh người, mang theo mộc thuẫn dùng bao công sức chế tạo mà thành, cầm thạch đao, dẫn một đám hầu tử mang theo mộc côn vót nhọn hạo hạo đãng đãng đi tới chỗ con hổ.

Ở trong sơn cốc nhỏ bé hai tên sinh tử oan gia lại chạm chán nhau.

Nhìn thấy thạch hầu, con hổ đã hoàn toàn tuyệt vọng.

- Nhất định phải vậy sao?

Nó hỏi.

Thạch hầu không trả lời, chẳng qua phất tay để cho bầy hầu tử cầm trường côn áp sát.

Đây chính là câu trả lời.

Con hổ há miệng, bộ lông cũng xù lên, hướng về phía bầy khỉ điên cuồng gầm thét, một con mãnh thú giãy chết quả thật khiến cho người ta sợ hãi, nhưng không thể khiến cho bầy khỉ lùi bước.

Bởi vì sự tín nhiệm đối với Hầu vương đã áp đảo cả sự sợ hãi.

Trận chiến tranh kéo dài hai tháng cuối cùng chấm dứt, chim hoàng yến vĩnh viễn nhớ kỹ cảnh tượng ngày ấy.

Thạch hầu tự thân thượng trận, hắn nhe răng điên cuồng gầm gào, hai mắt đỏ bừng hiện đầy tơ máu, trên mặt nổi gân xanh.

Mấy tháng bị đè nén được phóng thích triệt để, hắn giống như một con dã thú cầm tảng đá nện nát đầu con hổ, lại đem thi thể con hổ nướng chín lên ăn.

Đây là lần ăn thịt duy nhất trong đời thạch hầu, khiến hắn tiêu chảy bảy tám ngày đến khi chỉ còn lại một lớp da mới đỡ hơn một chút.

Nhưng mọi chuyện còn chưa kết thúc, mọi người đều biết ở thế giới động vật có khái niệm “lãnh địa”. Con hổ thân là “lãnh chủ” đã chết đi, tự nhiên sẽ có một con vật khác đứng đầu chuỗi thức ăn tới thay vị trí “lãnh chủ”.

Sau một tháng, vị “lãnh chủ” mới liền trình diện —— một con báo gấm.

Điều này khiến cho thạch hầu đang chuẩn bị tu tâm dưỡng tính lại trở về trạng thái căng thẳng, mặc dù đã có kinh nghiệm đối phó lão hổ, nhưng báo gấm thân hình mảnh mai hơn lại giỏi leo cây hiển nhiên không dễ đối phó như vậy.

Càng khiến người ta thêm tuyệt vọng chính là, cho dù phí công phí sức đánh bại vị lãnh chủ này, cũng sẽ có một con vật khác tới thay vị trí của nó.

Cũng may báo gấm không hứng thú với chuyện trêu chọc bầy khỉ số lượng đông đảo lại tương đối đoàn kết, cảnh này khiến thạch hầu sống an bình được một đoạn thời gian.

Nhưng cảnh an bình cũng cực kỳ ngắn ngủi, nửa tháng sau có một đêm, một con tiểu hầu tử vừa mới trưởng thành đã mất tích, mà thạch hầu lại tìm được một bộ xương sọ khỉ trong hang ổ của báo đốm...

Lập tức thần kinh của bầy khỉ căng thẳng đến cực độ, cảnh giới khắp nơi, bởi vì không thể hoàn toàn tín nhiệm đám hầu tử hầu tôn, mỗi đêm thạch hầu phải tuần tra mấy lần, có đôi khi không tìm được hầu tử canh gác lại phải tự mình thế thân.

Nhưng vô luận hắn cố gắng thế nào, bầy khỉ vẫn thường xuyên có người mất tích.

Hắn bắt đầu thử phản kích, nhưng động tác của báo gấm cực kỳ nhanh nhẹn, hơn nữa quấy rầy căn bản không đạt được hiệu quả như khi đối phó lão hổ ——

Có một lần, báo gấm từ xa xa thấu qua bầy khỉ mặt lộ nụ cười quỷ dị nhìn về phía thạch hầu, nụ cười của thợ săn đối với con mồi ấy giống như một cái hạt giống chôn sâu trong lòng thạch hầu, dần dần mọc rễ nẩy mầm.

Vô số lần, thạch hầu mơ thấy mình đang ngủ thì bị cắn vào cổ họng, máu chảy lênh láng. Cảm giác tử vong uy hiếp mọi lúc mọi nơi thật sự quá đáng sợ...

Rốt cục, sau bốn tháng sống trong lo âu, thạch hầu đưa mắt nhìn ra biển rộng.

- Ngươi muốn ra biển?

Chim hoàng yến kinh hãi hét ầm lên.

- Ta muốn tới Tây Ngưu Hạ Châu Linh Đài Phương Thốn sơn Tà Nguyệt Tam Tinh động tìm Bồ Đề tổ sư cầu tiên học đạo.

- Tây Ngưu Hạ Châu ta từng đi qua, nhưng cái nơi quỷ quái kia thì ta chưa nghe nói.

- Ta nhớ ngươi từng nói trong quá trình du lịch từng gặp được người gọi là “tiên nhân”, chỉ cần tìm được bọn họ, khẳng định sẽ biết được.

- Vậy ngươi vượt qua biển như thế nào? Ngay cả loài người còn không thể vượt biển này được.

- Đó là bởi vì bọn hắn không có người dẫn đường, trên biển sợ nhất là lạc phương hướng, mà ta có ngươi!

Thạch hầu kiên định nói.

- Ta đồng ý cùng ngươi ra biển lúc nào?

Đối với cách nói chuyện này, chim hoàng yến vạn phần khinh bỉ, nhưng cuối cùng vẫn bị trói lên cùng một con thuyền với thạch hầu, có lẽ là bởi vì vào những lúc rảnh rỗi thạch hầu biết cách làm cho nàng vui vẻ.

Nàng thích bông hoa dại thạch hầu gài lên đầu nàng, nàng thích thạch hầu nói nàng là con chim xinh đẹp nhất trên thế giới này.

Ngay sau đó, thạch hầu phát động toàn bộ hầu tử giúp hắn dựng nên công cụ ra biển, đây là một công trình đầy phức tạp.

Đối với cái nơi không có văn minh cũng không có bất cứ loại công cụ nào, muốn chặt cây đưa đến bờ biển tạo thành bè gỗ không hề là chuyện dễ dàng, huống chi thạch hầu không chỉ muốn một chiếc bè nhỏ bé.

Hơn nữa, trong quá trình chuẩn bị bọn họ còn phải đề phòng uy hiếp đến từ báo gấm.

Suốt ba tháng không ngừng nghỉ đẩy nhanh tốc độ, bọn họ mới hoàn thành chiếc bè gỗ lớn diện tích sáu trượng vuông, trong thời gian đó lại có bốn con khỉ bất hạnh bị báo gấm cắn chết.

Lúc chia tay cả bầy khỉ đều đỏ mắt.

- Đại vương, ngươi sẽ trở về chứ? Chúng ta hơi sợ.

- Nhất định, chờ ta học thành thất thập nhị biến ta sẽ về làm thịt con báo này!

Thạch hầu chém đinh chặt sắt khẳng định nói.

Nhìn thạch hầu bước lên bè gỗ thô ráp, bầy khỉ ôm nhau khóc rống.

Bầy khỉ này mặc dù ngốc nghếch, nhưng không thể phủ nhận nếu không có chúng thạch hầu đã thành thức ăn trong bụng hổ. Hơn nữa khi bọn họ biết thạch hầu chuẩn bị bè gỗ là vì rời đi lại vẫn giữ lời hứa nghe theo lệnh Hầu vương. Phải biết rằng một khi thạch hầu rời khỏi nơi này, bọn họ lấy cái gì ra để chống đỡ con báo kia đây?

Bọn họ đơn giản, thuần phác, còn ngốc nghếch, ngốc đến mức khiến cho hầu tử cảm thấy đau lòng.

Thuỷ triều rút đi kéo bè gỗ ra biển, thạch hầu bò lên bè gỗ, lớn tiếng hô:

- Các ngươi nhất định phải sống thật tốt, đừng để cho con báo ăn thịt. Chờ ta trở về!

- Đại vương, ngươi nhất định phải trở về!

Lúc này, thạch hầu đã lệ nóng doanh tròng.

- Nếu không nỡ, vì sao còn muốn đi?

Chim hoàng yến hỏi.

Thạch hầu không đáp, mấy tháng qua sống ở nơi này tựa như người nguyên thủy, gian khổ chỉ có bản thân hắn biết.

Con đường cầu đạo, đã là lựa chọn duy nhất của hắn.