Thời Đường là người nói được làm được, nói tăng tiền lương cho Tiểu Lâm là tăng luôn, mới đầu Tiểu Lâm còn không biết, đến khi nhận lương mới biết, xem thông báo tiền lương xong thì bật thốt một câu “Đ* má” đầy kinh ngạc và sung sướng.
Còn tưởng bên tài vụ tính sai, đoán hai ngày nữa hạch toán xong sẽ đòi số tiền thừa ra từ chỗ y, kết quả không ai tìm y đòi tiền cả, sau đó y hỏi mới biết, ông chủ âm thầm không tiếng động tăng lương cho y.
Phải nói là Tiểu Lâm cảm động ứa nước mắt, hận không thể một ngày 24 giờ đều xông pha lên tuyến đầu trong công việc.
Vốn việc cấp bách bây giờ là xử lý tin xấu của sếp, cho người đè hot search xuống, lâu sau sẽ không còn ai để ý việc nhà của Thời Đường nữa.
Mọi người đều biết cư dân mạng không có ký ức.
Thế nhưng chưa đợi họ hành động hay liên hệ với công ty quan hệ xã hội công chúng thì đã có người tự phát lên mạng nói đỡ cho Thời Đường.
Không chỉ có một, hai người mà có ba, bốn người
Có thầy cô giáo của Thời Đường, có bạn học của hắn, có bạn bè cùng trường, người không máu mủ ruột già gì ở nước ngoài, phần lớn đều đã quen nhau nhiều năm, từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn còn tình cảm.
Người đầu tiên đứng ra nói thay cho Thời Đường là một cô giáo, cũng là cô giáo thời tiểu học của Thời Đường, tiếp nhận lớp của hắn từ năm lớp 2, theo bọn hắn đến tận lớp 6 mới tôi, có thể thấy tình cảm cô trò rất khăng khít.
Bà nói thẳng không chút khách khí chuyện vợ chồng họ Thời không xứng làm cha mẹ, hoài nghi giấy chứng nhận tư cách của họ là giả, hoặc họ đã đi cửa sau.
“Từ ngày đầu tiên tôi gặp Thời Đường, tôi chưa từng thấy cha mẹ của trò ấy xuất hiện. Thời Đường học rất giỏi, cũng rất chịu khó, thế nhưng trò ấy thường ở lại trường, đây là chế độ bình thường của trường nội trú, nhưng tối thiểu các học sinh khác mỗi cuối tuần hoặc mỗi dịp lễ tết sẽ được cha mẹ đón về, mà cha mẹ Thời Đường chưa từng xuất hiện, thậm chí đến sinh nhật cũng không đến. Còn tôi khi biết sinh nhật của trò ấy, tặng hắn một thanh sô cô la, chúc hắn sinh nhật vui vẻ, hắn lại nhớ đến tận bây giờ, tuy đã ra nước ngoài xa xôi, sau khi về nước nhậm chức còn đến thăm tôi. Có khi cha mẹ nhà họ Thời còn không biết con trai mình về nước lúc nào, thậm chí có khi Thời Đường về nước lâu như vậy rồi mới biết hắn ở đâu…” Câu cuối đầy phỏng đoán, khiến người khác không khỏi suy nghĩ, có phải sau khi biết giá trị của đối phương họ mới làm loạn một trận không.
Sau đó còn có người bình luận, bà còn thêm mấy câu: “Ban đầu tôi không hiểu, còn cố ý đến nhà hỏi thăm gia đình, lúc ấy tôi cảm thấy đôi cha mẹ này rất khách khí, ra vẻ sẽ tiếp thu kiến nghị của tôi, mà đến khi tôi về lại ngoảnh mặt làm ngơ, bỏ ngoài tai lời tôi nói rằng phải giao tiếp với con nhiều hơn, sau đó họ coi như đến quấy nhiễu, quản chuyện không đâu. Nhà họ cũng không phải chỉ có một mình Thời Đường, trò ấy còn có một anh trai và một em trai, tôi thấy cặp cha mẹ này lái đối xử rất bình thường với hai đứa con còn lại. Cũng từ khi biết cặp cha mẹ này tôi mới biết, lòng người đều thiên vị, cha mẹ ruột cũng không ngoại lệ, không thích là không thích, bất công là bất công.”
Sau khi cô giáo bất bình thay Thời Đường thì lại có một bạn học cùng cấp hai với Thời Đường, không khiển trách người nhà họ Thời, chỉ kể về Thời Đường trong mắt mình và những trợ giúp mà Thời Đường dành cho anh ta.
“Năm đó tôi gặp tai nạn xe cộ phải cắt chi, tuy trong nhà khá giả nhưng không giàu đến độ đru cho tôi lắp tay chân giả loại tốt nhất. Thời Đường vừa nghe tin đã đưa tôi và vợ ra nước ngoài, sắp xếp cho tôi lắp chi giả loại tốt nhất, còn gắn chip, có thể điều khiển bằng não người. Mà hồi đi học cũng chỉ giúp hắn mấy lần, thậm chí lên đại học còn không học cùng một trường. Xin lỗi, tôi không học giỏi như hắn, không thi đậu vào trường hắn học được, ha ha. Mấy người bạn cùng phòng trong ký túc của chúng tôi đều là rất tốt, chúng tôi không rõ tình huống trong nhà hắn lắm, nhưng chúng tôi cũng chỉ giúp hắn một, hai lần thôi, mà thứ hắn tặng cho chúng tôi lại cuồn cuộn không dứt. Tôi chỉ nói cảm nhận của cá nhân mình về Thời Đường thôi, hắn rất tốt. Tôi vẫn luôn rất cảm kích hắn, cảm ơn hắn vì tất cả những gì hắn làm cho tôi, hắn giúp tôi hiểu rõ ‘ân nghĩa nhỏ giọt, báo đáp mùa xuân’* là như thế nào.” xem như là phản bác lại rằng Thời Đường không phải người vô ơn như cha mẹ hắn nói ở trên.
ta chỉ nói ta đối Thời Đường cá nhân đánh giá, người khác rất tốt, ta vẫn luôn rất cảm kích hắn, cảm tạ hắn vì ta làm tất cả, là hắn nhượng ta rõ ràng, tích thủy chi ân dũng tuyền báo đáp là có ý gì.” Xem như là mặt bên phản ứng Thời Đường làm người cũng không phải cha mẹ hắn nói như vậy bất kham.
*滴水之恩涌泉相报: ‘Ơn nước nhỏ giọt, báo đáp mùa xuân’ có nghĩa là dù chỉ một ơn nhỏ trong lúc khó khăn cũng nên báo đáp gấp đôi.
Sau đó thầy giáo và bạn thời đại học từng có liên hệ với Thời Đường, từng được hắn trợ giúp cũng lục tục đứng ra.
Dân mạng hùng hổ chỉ trỏ Thời Đường cũng biết được cha mẹ Thời Đường là cái dạng gì qua lời của họ.
“Hóa ra là như vậy, tôi tin những gì Thời Đường đã xảy ra, không thể nói hắn vô lương tâm, bất hiếu được. Có câu trước đây tôi không hiểu, nhưng giờ đã biết: không phải tất cả mọi người đều có tư cách được gọi là cha mẹ.”
“Xem ra là đòi tiền không thành, là báo ứng cho cặp vợ chồng năm đó chỉ làm hết nghĩa vụ chứ không cho tình thân. Chỉ có thể nói bây giờ bị như vậy là dừa lòng, nếu không phải pháp luật quy định con cái phải có nghĩa vụ phụng dưỡng cha mẹ thì Thời Đường cũng không phải bỏ số tiền kia ra đâu.”
“Lúc trước tôi mắng Thời Đường, bây giờ tôi xin lỗi. Xã hội hiện nay, không nhiều người có thể vứt con ở suốt trong trường nội trú đâu. Tôi không dám nghĩ nếu tôi phải ở miết trong trường nội trú, cha mẹ thường xuyên không thấy đâu, tâm lý tôi có thể có vấn đề gì không…Bọn họ phải bận đến thế nào mới vứt con ở trường nội trú quanh năm chứ, hơn nữa anh trai và em út vẫn sống cùng cha mẹ, tôi nghĩ muốn đau cả đầu.”
Độ hot thảo luận liên quan đến chuyện này không ngừng tăng, kéo sang cả nghĩa vụ con cái, nghĩa vụ cha mẹ vân vân. Nói chung Thời Đường chưa ra mặt, công ty không ra mặt, mà chuyện này đã được dẹp yên rồi, mọi người không trút lửa giận lên người Thời Đường nữa mà phần lớn là đi săn lùng người nhà họ Thời, chỉ trích họ không có đạo đức, năm đó đối xử như vậy với một đứa trẻ, hiện tại nên câm miệng lại, đừng bức ép người ta nữa. Sự phát đạt ngày nay của người ta không liên quan gì đến mấy người, mấy người chẳng cho người ta một đồng sinh hoạt phí hay học phí đại học nào, người ta đi du học còn tự nghĩ cách, ông bà có tư cách gì hả?
Người nhà họ Thời không ngờ lại có nhiều người nói chuyện thay Thời Đường đến vậy, bọn họ không biết những gì Thời Đường đã xảy ra, không biết hắn vẫn nhớ kỹ những người từng giúp đỡ mình dọc đường đi, cho nên chuyện này đổi chiều gió làm họ bất ngờ. Ban đầu mọi người phê phán Thời Đường, trong lòng họ còn đắc ý, cảm thấy nhất định Thời Đường sẽ phải đến hòa giải với họ để đè chuyện này xuống. Kết quả là đã gà bay chó sủa thì chớ, hiện tại hàng xóm láng giềng trong khu dân cư biết chuyện họ làm, khiến Thời Sơ tạm thời không được làm chủ nhiệm văn phòng nữa, có quá nhiều người trách cứ, cảm thấy đạo đức, phẩm hạnh của gã không tốt, đức không xứng với vị, cấp trên thấy ngày càng có nhiều phàn nàn, phản đối, không thể làm gì khác ngoài cho gã về nghỉ ngơi, đình chỉ công tác, đình chỉ trả lương.
Thời Ngọc thì nghĩ bụng Thời Đường biết chuyện sẽ hòa giải với bọn họ bèn từ chức luôn, thế mà thế trận bị lật ngược, công việc đã mất, Thời Đường không cúi đầu với bọn họ, nhất thời không vực dậy được, còn phải đi kiếm một công việc mới.
Vợ chồng Vương Hi giận đến độ tái phát bệnh cũ, nằm truyền nước mất mấy ngày, lại chẳng thể làm gì Thời Đường.
Vương Hi trách cứ Thời Sơ ra ý xấu, Thời Sơ trách lúc trước cha mẹ đối xử với Thời Đường nên mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay, oán giận lẫn nhau, trong nhà cũng ầm ĩ náo loạn một thời gian. Sau khi vợ Thời Sơ, Trương Bồi biết rõ ngọn nguồn, thất vọng với thái độ mập mờ lúc trước của chồng, đề nghị ly thân, đưa con về nhà mẹ đẻ.
Lúc trước Trương Bồi chỉ nghe lời một phía từ chồng nói xấu em hai, cho rằng em hai bạc bẽo ích kỷ, còn bất bình thay chồng mình, chua xót thay cha mẹ chồng. Kết quả lại không hề như cô ta nghĩ, là nhà họ Thời có lỗi với Thời Đường. Trương Bồi không thể chấp nhận người chồng giản dị, chất phát, có năng lực trong mắt mình lại là kẻ hai mặt, còn mập mà chuyện này với cô ta, bây giờ chuyện vỡ lở cũng không cho cô ta một lời giải thích, hoàn toàn không coi đó là chuyện của cô, điều này khiến lòng Trương Bồi khó chịu.
Mặc dù chỉ yêu cầu ly thân nhưng trái tim Trương Bồi đã nguội lạnh rồi.
Thời Ngọc thất nghiệp, lại thêm chuyện nhà họ Thời trên mạng ai cũng biết, cậu ta muốn tìm việc cũng không tìm được, người vợ mới cưới về ngại chuyện này làm mình mất mặt nên đã bỏ về nhà mẹ đẻ, nói thế nào cũng không chịu về.
Vợ chồng Vương Hi tức giận một trận vì không đòi được thứ mình muốn, thân thể không được như trước.
Mắt thấy cái nhà cách ngày tan rã không xa nữa.
Mà không ai quan tâm cái nhà này có tan nát hay không, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Đương nhiên Thời Đường càng không quan tâm, dù thầy cô bạn bè không đứng ra nói thay hắn thì hắn cũng không định đáp lại người nhà họ Thời, vô nghĩa, còn không bằn xử lý chuyện công việc.
Người vui vẻ nhất hẳn phải là Chúc Chu đã theo dõi sự tình phát triển, cũng là người quan tâm tới Thời Đường nhất. Những người đã nói giúp cho Thời Đường đều được anh ghi nhớ, lật tới lật lui mấy chuyện kia, như đang thông qua lời kể của người khác để tìm hiểu về Thời Đường trước kia từng tí một, càng hiểu rõ, anh càng đau lòng cho những chuyện Thời Đường gặp phải.
“Người nhà họ Thới đúng là đáng hận.” anh không nói câu này với Thời Đường, chỉ là cảm nghĩ của một người theo dõi mọi chuyện trên mạng thôi. Cũng chính chuyện này đã kích phát “tình thương của cha” trong lòng Chúc Chu, càng ngày càng muốn đối xử tốt với Thời Đường, càng tốt hơn nữa.
Đương nhiên, Thời Đường cũng không vì chuyện này mà quên mất sinh nhật sắp tới của bé Quan Quan nhà ta.
Sinh nhật của bé Quan Quan là hạ tuần tháng 6, mà đầu tháng 7, Lam Hòa Trần sẽ về bên kia đại dương.
Trước ngày tổ chức sinh nhật cho Quan Quan, Lam Hòa Trần hẹn Chúc Chu ra ngoài một chút, ý là muốn tán gẫu đôi câu, mà Chúc Chu cũng có lời muốn nói với y, anh định nói chuyện mình yêu đương, không thể giả vờ cùng y được nữa.
Lam Hòa Trần đã thông suốt một chuyện, tuy y biết dạo này Chúc Chu rất bận, nhưng chính trong lúc Chúc Chu bận rộn mà y ý thức được có lẽ mình thích Chúc Chu, muốn tán gẫu với anh, xem anh có muốn thử hẹn hò hay không.
Sau khi Thời Đường biết Lam Hòa Trần hẹn Chúc Chu ra ngoài, hắn nói: “Em đi cùng anh, vừa hay có thể đưa Quan Quan đến khu giải trí chơi, hai người nói chuyện xong thì buổi chiều chúng ta tiện thể ra ngoài ăn luôn. Không phải Quan Quan thích ăn ở tiệm cơm Tây gần đó sao?”
Chúc Chu thấy cũng được, bèn đưa Thời Đường và Quan Quan đi gặp Lam Hòa Trần, Thời Đường đưa Chúc Chu đến nơi thì nắm tay Quan Quan dắt bé đi chơi ở khu giải trí trong nhà, Quan Quan thì chơi ở trong, Thời Đường thì ngồi bên ngoài rào chắn trông, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Chúc Chu đang ngồi trong quán cà phê.
Sau khi Lam Hòa Trần và Chúc Chu ngồi xuống, y chủ động ra hiệu cho Chúc Chu nói chuyện anh muốn nói trước.
Chúc Chu cũng không khách khí, nói với Lam Hòa Trần: “Lúc trước cậu gửi tin nói với tôi cậu chuẩn bị ra nước ngoài, vậy hẳn vở kịch này của chúng ta kết thúc được rồi.”
Lam Hòa Trần nghe vậy cười nói: “Tôi cũng cảm thấy nên kết thúc rồi.” uốn lưỡi định nói dự định trong lòng mình cho Chúc Chu nghe.
Mà Chúc Chu lại mở miệng trước.
“Ha ha, phải kết thúc đi thôi, vì tôi yêu đương rồi.”