Đại Bảo Bối

Chương 82




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chúc Chu chưa từng nghĩ Thời Đường sẽ thích anh, quan tâm anh, xoắn xuýt chuyện anh đang ở cạnh ai. Trong mắt anh, Thời Đường cao cao tại thượng, không phải người thường, mà anh chỉ là một ông bố đơn thân bình thường sống cuộc sống của mình mà thôi.

Nói đơn giản, Chúc Chu cho rằng Thời Đường và anh không thuộc cùng một tầng lớp, chưa bao giờ ảo tưởng sẽ phát triển cái gì với Thời Đường, cho nên mỗi khi Thời Đường quan tâm anh, anh đều quy cho đây là một người tốt, bởi vì hắn tốt bụng nên mới đối xử như vậy với anh, đương nhiên anh nghĩ hắn cũng đối xử với những người khác như thế, chỉ có bề ngoài là rất lạnh nhạt, mà sau khi quen biết lại không lạnh chút nào, chỉ là lớp vỏ thôi.

Nói chung, Thời Đường siêu tốt!

Đương nhiên Thời Đường cũng biết rõ, Chúc Chu là đầu bếp của hắn, ít nhiều gì cũng cảm thấy thân phận của họ không ngang hàng, do có tầng quan hệ này nên sẽ thấy giữa họ có khoảng cách, chỉ đối xử với hắn như với ông chủ thôi.

Hắn phải khiến Chúc Chu phá vỡ ấn tượng cấp trên – cấp dưới với hắn, nhưng cũng phải nắm chắc mức độ, không được nóng vội, dù sao sơ sót một chút là tình yêu sẽ thành quấy rối tình dục, anh sẽ cảm thấy hắn đang đùa giỡn tình cảm của mình.

Chúc Chu nói: “Bởi vì có liên quan đến cậu, gã nghĩ trong tay tôi cũng có nhiều tiền, nghĩ mấy nhân vật lớn như cậu sẽ rất sĩ diện, nhất định tôi sẽ không muốn cậu có dị nghị với tôi vì người như vậy, định tống tiền tôi, mặc dù miệng thì nói là vay tiền rất dễ nghe.” Chúc Chu thấy Thời Đường muốn nghe, cũng thấy thú vị, hơn nữa đúng là chuyện này có dính đến Thời Đường, anh bèn kể tỉ mỉ tình huống cụ thể và nội dung cuộc nói chuyện với Triệu Nhiên.

Thời Đường nghe xong, xác định trong lúc nói chuyện Chúc Chu không phải chịu thiệt, Triệu Nhiên không nổi cơn, nói với Chúc Chu: “Tuy lần này gã ta không làm ra hành động gì xấu, nhưng anh không được khinh địch, vẫn nên hạn chế tiếp xúc thì hơn. Có người sẽ vì một số chuyện mà thay đổi tính tình, anh trong ấn tượng của gã là người nhát gan, nhưng cũng có đúng đâu? Bắt đầu từ ngày mai anh không cần tới công ty nữa.” Vẻ mặt Thời Đường nghiêm túc, giọng điệu cũng nghiêm túc.

Chúc Chu kinh ngạc: “Tôi không tới thì cơm trưa của cậu giải quyết như thế nào, không sao đâu mà, gã không có lý do tiếp tục phí thời gian với tôi nữa vì tôi không còn gì có thể lợi dụng được, gã cũng phải từ bỏ thôi. Tôi cũng nói rõ với gã rằng chúng ta chỉ là quan hệ chủ thuê và người làm công thôi, yên tâm đi.”

Thời Đường không nghe Chúc Chu, sắp xếp ngay: “Tôi sẽ để Tiểu Lâm sắp xếp một nhân viên chuyên giao hàng, anh chỉ cần đưa đồ ăn đã chuẩn bị cho cậu ta là được, như vậy anh sẽ nhàn hơn, sẽ không phải chạy ngược chạy xuôi, có thể nghỉ ngơi chút. Trưa thứ bảy Quan Quan cũng có thể về nhà nghỉ ngơi, không cần đến vườn trẻ vào cuối tuần nữa.

Nói đến Quan Quan, Chúc Chu lại rung rinh, cảm thấy được vậy cũng không tệ.

Nhưng anh nhận lương cao, ở nhà chung cư cao cấp, con cũng được nhận suất đi học đứng tên ông chủ, giờ đến đưa cơm trưa cũng không cần anh đi, trong lòng anh thấy mình thực sự đã nhận nhiều thứ lắm rồi, anh chỉ là người nấu cơm thôi mà, sao Thời Đường phải dốc lòng sắp xếp như thế.

Thời Đường nói: “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi. Đúng rồi, lát nữa anh đừng về, qua khu giải trí chơi một chút, chờ tôi tan việc thì chúng ta cùng về.” khí thế sấm rền gió cuốn, làm Chúc Chu sửng sốt.

“Ơ?”

“Anh còn chưa biết khu giải trí ở đâu nhỉ? Để tôi bảo Tiểu Lâm đưa anh đi.” Nói đoạn, Thời Đường nhắn cho Tiểu Lâm một tin.

“Nhưng tôi muốn về nhà trước cậu để chuẩn bị nguyên liệu nấu anh và nấu canh mà.”

“Hôm nay đặc biệt, cùng về nhà rồi hẵng chuẩn bị, vừa hay anh cũng có thể dạy tôi làm.”

“Hả?” Vịt nhỏ bối rối.jpg



Tiểu Lâm chạy từ bên ngoài vào như một cơn gió, cười nói: “Chu ca, dẫn anh đi xem khu giải trí của bọn tôi một chút.”

Chúc Chu cứ vậy mà bị đưa ra ngoài, cả người thất thần.

Gì vậy?

Chuyện gì vậy?

Hoàn toàn không theo kịp, chỉ nhớ Thời Đường dặn trưa nay đừng về, buổi chiều tan tầm thì về cùng hắn.

Chúc Chu đứng cạnh ghế lười, nhìn phim điện ảnh phát trên màn ảnh lớn mà dở khóc dở cười. Tiểu Lâm giới thiệu khu giải trí một lượt rồi mới về phòng ăn ăn cơm.

Có phải Thời Đường để ý đến sự an toàn của nhân viên quá rồi không.

Nhưng mà Thời Đường không quen Triệu Nhiên, có lẽ nghe anh nói xong, sợ Triệu Nhiên nổi ác ý với anh thì sẽ xảy ra bất chắc chăng.

Tới giờ Chúc Chu vẫn biết Thời Đường tốt, nhưng anh không ngờ hắn còn có một mặt hùng hổ như vậy.

Nếu đã đến rồi thì Chúc Chu không thể làm gì khác ngoài việc là ngồi xuống ghế lười ở bên cạnh, xem phim. Đã như vậy thì chiều về cùng Thời Đường còn có thể cùng đi đón Quan Quan tan học nữa. Trong lòng Chúc Chu cảm thấy mừng và cảm động một cách khó hiểu đối với hành động của Thời Đường.

Nhìn thì Chúc Chu đang ngồi trên ghế lười xem phim, nhưng tâm hồn đã trôi dạt đến chỗ khác rồi.

Thời Đường đúng là người rất rất tốt mà anh gặp được, cũng là một ông chủ tuyệt vời.

Chúc Chu nhớ tới dáng vẻ lúc hắn bị ốm, một lần nữa nhịp tim lại âm thầm tăng lên.

Ai dà, trước đây chưa quen biết Thời Đường thì cảm thấy hắn lạnh lùng, khó tiêp cận, khiến người khác sợ sệt, có cảm giác xa cách, nhưng giờ ngày càng quen thuộc hơn, mấy thứ đó cũng tan thành mây khói từ lâu rồi.

Ban nãy thấy Thời Đường để ý đến sự an nguy của mình như vậy, thậm chí Chúc Chu còn có ý nghĩ phải chăng mình nên cảm ơn Triệu Nhiên? Nếu không Thời Đường sẽ không sốt sắng với anh như vậy, như thể anh là người quan trọng với hắn vậy.

Nghĩ tới đây, Chúc Chu thấy mình thật tự luyến, thế mà lại nghĩ như vậy.

Đúng là Thời Đường rất lo lắng cho sự an toàn của Chúc Chu.

Nhưng Triệu Nhiên cũng không tới rình Chúc Chu nữa, gã không có lá gan đi làm chuyện xấu, nhất là hôm đó nói chuyện với Chúc Chu, biết anh với Thời Đường chỉ là quan hệ chủ thuê – người làm, gã có đi tìm hiểu thêm thông tin về Thời Đường. Đúng là gã không hề muốn lấy chuyện này ra để quấy rối Thời Đường, gã chỉ muốn dọa dẫm Chúc Chu thôi, gã biết tính cách Chúc Chu, muốn lấy chuyện này để kiếm chút tiền. Mà tính toán trăm lần ngàn lần cũng không ngờ, hai người không phải chồng chồng, nhưng tại Thời Đường mà gã với Vương Ngọc Tỳ mới chia tay. 

Gã không cam lòng, đúng là như thế, nhưng gã có dám oán trách Thời Đường, làm phiền Thời Đường không? 

Gã không dám, có những người gã không trêu chọc nổi, Thời Đường cũng không phải Chúc Chu.

Chúc Chu thì gã động vào được, nhưng không cần thiết, chỉ là một tên đầu bếp thôi, có khi còn chẳng có bao nhiêu tiền để dành, gã lười dây vào. 

Chỉ là Triệu Nhiên không ngờ gã không trải qua được mấy ngày yên tĩnh. Không lâu sau công ty Vương Ngọc Tỳ bị cục thuế điều tra, vừa hay điều tra được mấy vấn đề, quan trọng nhất là chỗ xảy ra vấn đề lại là đoạn thời gian Triệu Nhiên phụ trách, khoảng thời gian đó Vương Ngọc Tỳ bị bệnh phải phẫu thuật nằm viện, đành để gã điều hành mấy tháng.

Triệu Nhiên chưa kịp giải quyết cuộc sống hỗn loạn của mình đã bị người của cục thuế đưa đi rồi.

Vì Triệu Nhiên mà thiếu chút nữa công ty của Vương Ngọc Tỳ đã bị niêm phong, cuối cùng phải bồi thường một số tiền lớn mới coi như được bỏ qua, còn Triệu Nhiên lại không được thả, số tiền bảo lãnh lớn là một vấn đề, còn chuyện gã trốn thuế và làm giả sổ sách nữa, tính chất nghiêm trọng, ít nhất cũng bị xử ba năm, nặng nhất cũng phải bảy năm, ngoài ra còn bị phạt tiền và tịch thu tài sản cá nhân.

Chuyện Triệu Nhiên bị phạt ngồi tù, phải rất lâu sau Chú Chu mới biết, nhưng để sau hẵng nói.

Chúc Chu ôm mặt ngồi trên ghế lười, mắt nhìn màn ảnh lớn, nhưng trong đầu lại nghĩ về Thời Đường vừa nãy kéo ống tay áo sơ mi, đeo cà vạt, cực kỳ thành thục.

Không phải anh cố tình nghĩ, thậm chí anh còn không muốn bản thân nghĩ về nó mọi lúc mọi nơi, nhưng bóng hình Thời Đường vẫn cứ chen vào trí óc.

Không thể phủ nhận rằng Thời Đường thật sự rất đẹp trai.

Không, là siêu đẹp trai.