Đại Bảo Bối

Chương 75




Cảm giác hồi hộp bất ngờ bởi vẻ đẹp trai rất nhanh bị Chúc Chu ném ra sau đầu, dù sao bệnh còn đang nằm trên giường, anh nhanh chóng dọn qua cái bếp rồi rót nước mớm thuốc cho Thời Đường.

Bỏ chén đũa thìa vào máy rửa bát, lau tủ bếp và bàn bếp, cho máy hút bụi xử lý sàn bếp, xong việc Chúc Chu đổi cốc nước rồi trở lại phòng ngủ của Thời Đường.

Bỏ từng loại thuốc trên bàn vào lòng bàn tay Thời Đường, nói cho hắn biết uống như thế nào. 

“Có loại viên uống, có loại phải ngậm, còn có loại uống, trước hết cậu uống mấy viên này, sau đó uống viên ngậm, xong mấy loại đấy thì uống thêm một nắp si rô ho, nhuận phổi tiêu đờm giảm nhiệt chữa ho.”

Dưới sự sắp xếp của Chúc Chu, Thời Đường ngoan ngoãn phối hợp, đã là người trưởng thành rồi, dù thuốc rất đắng cũng phải ra vẻ nhẹ như mây gió, không muốn biểu hiện quá yếu đuối trước mặt Chúc Chu.

Chúc Chu thấy Thời Đường mặt không đổi sắc uống viên thuốc cực đắng, khen: “Hiệu quả của viên thuốc này tốt lắm, nhưng siêu đắng, lức trước tôi bị cảm cũng từng uống rồi, đắng tới độ nhe răng nhếch miệng, Quan Quan bị cảm uống bản dành cho trẻ con của thuốc này cũng nhăn mặt, tuy bản cho trẻ em không đắng bằng bản cho người trưởng thành nhưng Quan Quan vẫn rất ghét uống nó.” 

Thời Đường uống si rô ho ngọt ngào, cầm cốc nước lên uống một hớp, nói: “Trẻ nhỏ không thích uống thuốc rất bình thường, dù không đắng thì chắc chắn cũng không ngon.”

“Ừm.” Chúc Chu gật đầu tán thành, sau đó nói: “Uống thuốc cảm cúm xong thường thấy buồn ngủ, hôm nay cậu không về nhà được rồi, chiều muốn ăn gì, chờ vị giác của cậu quay lại tôi làm cho cậu.”  

Thời Đường nhạt mồm nhạt miệng nên muốn ăn đồ ăn khẩu vị nặng một chút, nhưng nói ra Chúc Chu sẽ không làm cho hắn, hắn cân nhắc rồi trả lời: “Cháo hải sản đi.” không đáp lại chuyện về nhà.

Chúc Chu thấy tiếc nuối: “Cậu còn đang uống thuốc, không thể ăn hải sản tuôi, vẫn nên ăn cháo cải xanh vậy.”

Thời gian Thời Đường quen biết Chúc Chu không ngắn, mà lần đầu tiên thấy cạn lời, hắn bất đắc dĩ nói: “Vậy anh đã biết tôi có thể ăn gì, không thể ăn gì, còn hỏi tôi làm gì?” ánh mắt như đang nói ‘anh đang đùa tôi à?’

Đúng là Chúc Chu đang trêu Thời Đường, cười: “Cháo rau cải là lừa cậu thôi, có thể nấu cháo gà, lại hầm thêm canh cho cậu, xào hai món chay, đồ ăn cho người bệnh tôi sẽ cố nấu cho tốt, ăn vào sẽ khỏe lên, như vậy được không?”

Dược hiệu phát tác, Thời Đường nhắm mắt lại gật gật đầu.

Chúc Chu đứng dậy rút cái gối kê sau lưng hắn ra, nói: “Cậu ngủ đi, tôi về xem Quan Quan, đợi lát nữa cơm nước xong xuôi tôi gọi cậu.”

Đợi Chúc Chu rời đi, Thời Đường mở mắt ra, bởi vì ra mồ hôi, trên người dinh dính, không tắm đã ngủ khiến hắn rất khó chịu. 

Lần cảm mạo này đúng là hơi nặng, là lần nặng nhất mà Thời Đường từng trải qua, không chỉ đau nhức thân thể, cổ họng cũng như bị thiêu đốt, bên trong như bị cái gì đó lấp kín, không trên không dưới, rất khó chịu, sau đó còn thêm phát sốt ho khan, không có chỗ nào ổn cả, bây giờ còn ra mồ hôi, càng khó chịu hơn.

Thời Đường vọt vào tắm qua, tóc tai cùng gội luôn, sấy khô, đổi một bộ quần áo rồi mới nằm xuống, lúc ấy mới thấy dễ chịu hơn chút.

Do thuốc cảm, Thời Đường vừa nằm xuống đã mê man ngủ.

Sau đó Thời Đường mơ một giấc mơ.

Nói đúng hơn là hắn mơ vài giấc, mấy giấc mơ đứt quãng chồng chéo lên nhau, có thể do cảm xúc dạo này, mơ khi còn bé, hình ảnh lại chuyển sang cảnh trong phòng lấy tinh, sau đó bỗng nhiên nhân viên công tác lại nói cho hắn biết, đứa bé của hắn lớn rồi, nhưng thân thể lại có khiếm khuyết, cha mẹ bé đối xử với bé không tốt, không hiểu sao tim hắn lại đau. Sau đó hình ảnh lại chuyển, hắn bước xuống khỏi máy bay, đứng nơi đất khách, bị người phía sau đẩy một cái phải lảo đảo, hắn quay đầu nhìn lại, là một người phụ nữ không có mặt ôm một đứa bé, đứa nhỏ thiếu một cánh tay, miệng hét “Bố ơi, bố ơi, sao bố không đến tìm con, con khổ quá.” nói xong lại muốn nhào về phía hắn.

Thời Đường giật mình tỉnh giấc, hắn nhìn cửa sổ trong phòng ngủ đã buông rèm, tối mù, khiến hắn thấy cả người mình đều lạnh.

Hắn thấy thân thể rất mệt, nhưng cuối cùng hắn lại chọn ngồi dậy.

Hắn toát một lớp mồ hôi mỏng, Thời Đường ngồi trên giường, trong đầu đều là cảnh trong mơ, những hình ảnh kia như ám lấy hắn, không tài nào gạt đi được.

Ngay lúc đó, cửa phòng ngủ bị gõ hai cái, sau đó được mở ra từ bên ngoài.

Ánh sáng theo cánh cửa hé ra tràn vào, Chúc Chu cười híp mắt đứng ngoài cửa, “Ồ, cậu tỉnh rồi, còn tưởng cậu ngủ say lắm cơ, gõ cửa mà không thấy đáp.” Chúc Chu vừa nói vừa đến bên cửa sổ sát đất ấn công tắc, rèm cửa tự động mở ra, ánh sáng chiếu vào trong phòng, nhìn ráng chiều ngoài cửa sổ, tâm tình u ám như biến mất trong nháy mắt.

Giây phút này, Thời Đường nhìn Chúc Chu đứng trước cửa sổ, mở rèm rồi mở hé nửa khung cửa sổ như thấy được thiên sứ cứu vớt hắn.

Những cảnh trong mơ lạnh lẽo, đáng sợ, khủng bố, khi Chúc Chu xuất hiện, Thời Đường mới thấy được, đó chỉ là mơ mà thôi, hắn tìm được cảm giác chân thật rằng mình đang ở hiện thực chứ không phải trong mơ.

Chúc Chu không biết Thời Đường mơ không đẹp, chẳng qua là anh cảm thấy hai má Thời Đường hơi tái, anh vào phòng tắm, thấm ướt khăn mặt rồi vắt khô, đi đến bên giường, đưa khăn cho Thời Đường, nói: “Còn chưa tỉnh ngủ à? Lau mặt đi, còn sớm, canh vừa mới cho lên hầm thôi, một tiếng nữa lại bắt tay vào nấu cháo, cậu không đói chứ?”

Thời Đường nhận khăn lau mặt, nghe vậy lắc đầu đáp: “Không đói.”

“Tôi đi rót nước cho cậu, cậu chuẩn bị dậy hả?”

“Ừ, cảm ơn.”

“Khách khí cái gì? Ha ha.” Chúc Chu nói xong thì đi ra ngoài.

Thời Đường lau mặt và cổ, đứng dậy khỏi giường, hắn ra ban công, nhìn bầu trời bên ngoài, hít thở không khí trong lành, có vẻ đầu óc không còn chậm chạp như lúc mới tỉnh nữa.

Tuy trong mơ không vui vẻ gì, nhưng thân thể thì vẫn được nghỉ ngơi trong lúc hắn mê man, không còn khó chịu như buổi sáng, uống thuốc truyền nước xong cũng sắp khỏi rồi. 

Chúc Chu đem nước vào phòng, đưa cốc cho Thời Đường rồi đi ra ngoài như một cơn gió, anh đang sơ chế nguyên liệu nấu ăn. Tuy đã chuẩn bị cơm bệnh nhân cho Thời Đường, nhưng hôm nay là đêm 30 rồi, Thời Đường không ăn được nhưng anh và Quan Quan vẫn muốn ăn một bữa tiệc đón Giao thừa phong phú.

Thời Đường không để ý, uống xong nước thì vào đi tắm, thay đồ ở nhà rồi đi ra.

Sau đó thấy Quan Quan đang ngồi trong phòng khách xem hoạt hình trên màn hình lớn.

Quan Quan ngồi thành một cục nho nhỏ trong góc ghế sofa, nhìn nhân vật bên trong phim hoạt hình chằm chằm không chớp mắt, không hề chú ý tới Thời Đường vừa đi ra.

Chúc Chu thì đang bận trong bếp, thấy Thời Đường đi ra, hỏi hắn: “Cậu thấy khá hơn chút nào không?”

Thời Đường thấy Chúc Chu đang chặt thịt, bên cạnh còn bày thịt gà cùng thịt bò, buồn bực nói: “Không phải bảo chỉ chuẩn bị hai món chay thôi à? Sao trên bàn lại nhiều đồ thế?”

Chúc Chu cười hì hì: “Cậu chỉ có hai món, còn mấy món mặn này là cho tôi với Quan Quan, đêm nay là đêm 30 rồi, cậu không ăn được thịt cá, tôi và Quan Quan sẽ không ăn chay cùng cậu đâu!” mặc dù lúc nói thì cây ngay không sợ chết đứng, nhưng nói xong lại lộ vẻ ngại ngùng.

Việc này đúng là hơi ngại, người ta bị bệnh đã đủ thảm rồi, anh còn ngồi bên cạnh ăn thịt cá, da mặt mỏng chút là không chịu nổi.

Do bị bệnh, Thời Đường cũng quên mất hôm nay là đêm 30, tự nhiên Chúc Chu nói vậy hắn cũng sửng sốt, sau đó lại thấy dở khóc dở cười.

Hắn thông cảm: “Anh nói đúng, tôi ốm đến quên luôn hôm nay là đêm 30.”

Tiếng động bên này đã thu hút Quan Quan, bé quỳ trên ghé, bám lưng ghế salon nhìn vào bếp, sau đó gọi Thời Đường.

“Chú ơi, chú bị ốm ạ? Baba nói chú ngã bệnh, uống thuốc đắng ơi là đắng! Chú có khá hơn chút nào không ạ?”

Thời Đường nghe tiếng thì xoay người đi ra phòng khách, trả lời từng câu một.

“Bị ốm, uống thuốc rồi, cũng được, không đắng lắm, khỏe lắm rồi.”

Quan Quan nghe Thời Đường nói đã khỏe lắm rồi, lộ ra vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm: “Vậy cháu yên tâm rồi.” còn bắt chước động tác vỗ ngực của cừu nhỏ trong phim hoạt hình. 

Thời Đường bị động tác của Quan Quan chọc cười, hắn nhếch khóe miệng nói: “Hôm nay cháu làm những gì?”

“Cháu vẽ này, còn chơi đồ chơi, đọc một quyển sách, nghe một tiết học tiếng Anh nữa.” Thật ra tiết học tiếng Anh là phim hoạt hình dạy đối thoại.

“Nhiều thế sao?” Nói chuyện với bé con giúp Thời Đường thả lỏng.

Quan Quan meo meo nhỏ giọng nói với Thời Đường: “Thật ra cháu không thích học tiếng Anh với phim hoạt hình đâu, cháu muốn học với chú cơ, nhưng baba nói chú bị ốm, không cho cháu snag quấy rầy chú.”

Thời Đường cũng hạ giọng hết mức nói chuyện với Quan Quan, hắn hỏi bé một câu.

“Cháu thấy chú có được không?”

“Chú rất tốt ạ! Cháu siêu yêu thích chú!”

Thời Đường nhìn Quan Quan, nghĩ đến Chúc Chu đang bận rộn trong bếp, hắn nhịn kích động muốn xoa đầu Quan Quan xuống, nói với bé: “Không quấy rầy cháu xem phim hoạt hình nữa, chú đi xem baba cháu chuẩn bị bữa tối tới đâu rồi.” Thời Đường không muốn lây bệnh cảm cho Quan Quan.

Tuy không phải sốt vi-rút nhưng đã bị bệnh thì vẫn nên hạn chế tiếp xúc với bé con.

Vào đến bếp, Thời Đường cũng chỉ đứng ở cửa bếp, hắn thấy trên bàn bếp có mấy đĩa sủi cảo đã được gói kỹ.

“Anh còn làm sủi cảo?”

“Đúng thế, một phần để làm sủi cảo hấp, một phần cho vào nồi luộc, đêm nay không ăn cơm, ăn sủi cảo!”

“Một mình tôi húp cháo?”

“Ừm, một mình cậu húp cháo, ai bảo cậu không nghe lời tôi, không uống thuốc, nếu không bây giờ cậu vẫn còn khỏe, có thể ngồi ăn bữa cơm giao thừa với người nhà, đâu phải ăn cơm bệnh nhân chứ.” Tuy chưa nói Thời Đường đáng đời nhưng từng chữ đều đang nói hắn đáng đời, không yêu quý sức khỏe của chính mình.

Thời Đường không thể phản bác, hắn dựa vào cửa bếp khoanh tay, hỏi Chúc Chu, “Tuy không được ăn nhưng tôi có thể đứng đây nhìn anh làm thịt cá chứ?”

Chúc Chu hào phóng đáp: “Nhìn đi nhìn đi, dù sao hôm nay cậu cũng không phải làm việc.” Đêm 30 mà, ông chủ hà khắc cỡ nào cũng không thể giao việc đêm nay được!

Thật ra không phải Thời Đường muốn nhìn thịt cá, chủ yếu là hắn muốn nhìn Chúc Chu.

Không biết tại sao, mỗi lần hắn nhìn hai ba con, mọi cảm xúc nôn nóng đều được bình ổn một cách khó hiểu, ở bên bọn họ không hề có chút áp lực nào cả.

Nếu không phải hắn đang ốm, không tiện sờ vào nguyên liệu nấu ăn thì hắn sẽ đi qua hỗ trợ, làm trợ thủ. Hắn có ý nghĩ mãnh liệt muốn được tham gia vào.

Điều này cho hắn một cảm giác, rằng bọn họ là một cặp chồng chồng đã kết hôn từ rất lâu rồi.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, Thời Đường đã sững người sửng sốt.