Thấy Thời Đường như vậy, đầu tiên Chúc Chu hoảng sợ, ngay sau đó bước nhanh tới, đưa thay sờ trán Thời Đường, nóng bỏng, không cần cặp nhiệt độ Chúc Chu cũng nhìn ra Thời Đường đang sốt cao.
Lập tức rút điện thoại ra gọi bác sĩ ở gần đó tới nhà, cũng nói tình huống của Thời Đường hai ngày nay.
Bác sĩ tìm hiểu tình hình xong, xách hòm thuốc lên, nói trong vòng 20 phút sẽ tới nơi.
Chúc Chu đợi không kịp, chạy vào phòng tắm trong phòng ngủ, lấy khăn mặt của Thời Đường thấm nước lạnh rồi vắt khô đắp lên trán hắn, sau đó vào bếp rót nước, chuẩn bị túi đá chườm lạnh.
Sao lại nghiêm trọng thế?
Không được bao lâu, khăn mặt đã ấm lên, Chúc Chu mở khăn ra bao lấy túi nước đá đặt lên trán Thời Đường, nếu không đắp đá trực tiếp thì lạnh quá, sau đó anh lấy một cái khăn khác lau tay lau cổ cho lắn, khuy áo ngủ cũng cởi hai cái, xốc chăn lên một chút, làm xong những chuyện này 10 phút đã trôi qua.
Bác sĩ đang trên đường tới, còn cần phải đợi thêm một lát nữa.
Chúc Chu thử gọi Thời Đường, nhưng có vẻ Thời Đường ngủ rất sâu, cả người lặng im không lên tiếng, thỉnh thoảng mí mắt hé ra một chút, có vẻ thấy là Chúc Chu nên yên tâm nhắm mắt lại.
Chúc Chu cảm thấy Thời Đường quá mệt, lại thêm đang ốm, chắc chắn thân thể cũng đau nhức, cổ họng không thoải mái, thỉnh thoảng còn ho khan hai tiếng, Chúc Chu ngồi cạnh nghe mà còn thấy khó chịu thay hắn, ngĩ một lúc rồi không gọi hắn nữa.
“Ngủ đi, không gọi cậu nữa. Mệt mỏi thì nghỉ ngơi cho tốt.” có lẽ viêm họng nên cũng không muốn nói chuyện.
Chúc Chu động viên Thời Đường xong thì dời ghế dựa tới bên cạnh giường, luôn chú ý tới tình huống của Thời Đường, cũng là lúc này, lần đầu tiên Chúc Chu quan sát dáng vẻ của Thời Đường rõ tới vậy.
Lúc trước không dám cũng không nghĩ mình muốn tỉ mỉ quan sát tướng mạo hắn, nhưng chắc chắn biết đối phương chói mắt vô cùng, chỉ là bây giờ hắn nhắm mắt lại, dường như cảm giác áp bách kia biến mất, toàn thân mềm mại vô hại, để anh có thể ung dung nhìn rõ ngũ quan hắn.
Lông mi dày mảnh, lông mày không sửa vẫn có hình có dạng, mũi cao thẳng, cái mũi này dù là mọc trên mặt ai thì người đó cũng sẽ thấy ưu việt thôi, thật sự quá đẹp, khuôn cằm cũng hoàn mỹ như được điêu khắc ra.
Không thể phủ nhận, đây là một người đàn ông khá là đẹp trai.
Người thận trọng như Chúc Chu cũng không nhịn được phải thầm chặt lưỡi hai tiếng, sau đó cảm khái, không biết sau này người ưu tú cỡ nào mới được ở bên Thời tiên sinh đây, nhất định phải là một người đàn ông đẹp trai tốt bụng năng lực xuất chúng rồi.
Dù thế nào thì cũng hy vọng Thời tiên sinh được hạnh phúc khi người đó tốt như vậy.
Không đúng, không nhất định phải là một người đẹp trai hoặc là năng lực vô cùng vô cùng xuất chúng, thật ra chỉ cần Thời tiên sinh thấy thích, mặc kệ đối phương là ai đều tốt hết.
Dù sao nghìn vàng khó mua được hạnh phúc.
Trong lúc đợi bác sĩ đến, Chúc Chu lấy tăm bông chấm nước bôi lên đôi môi nứt nẻ của Thời Đường, cố giữ độ ẩm cho môi, không cho môi nứt thêm nữa.
Cứ như vậy thêm 10 phút nữa, cuối cùng bác sĩ cùng y ta cũng xuất hiện.
Chẩn đoán xong thì mau chóng chuẩn bị một bình truyền dịch to cỡ cánh tay trẻ con.
“Cảm nặng, sốt cao, viêm đường hô hấp, mấy ngày này tốt nhất là nên kiêng rượu và đồ ăn dầu mỡ, thanh đạm là chính. Hôm nay cứ truyền một bình đã, uống thuốc hai ngày xem sao, ngày mai lại để y tá qua cho truyền thêm bình nữa, xem tình huống thế nào, nếu không trở nặng thì tiếp tục uống thuốc mấy hôm, nếu trở nặng thì tốt nhất là đi bệnh viện làm kiểm tra toàn diện rồi quan sát hai ngày.”
“Vâng, bác sĩ vất vả rồi.”
Y tá phân loại thuốc xếp gọn lại, còn có thuốc ho, uống thế nào, uống mấy lần, viết rõ ràng rành mạch.
“Cậu biết rút kim không? Nếu cậu biết rút thì tôi sẽ không để y tá ở lại đây nữa.” Bác sĩ kiểm tra thêm hai lần, cất ống nghe đi, hỏi Chúc Chu như vậy.
Chúc Chu lập tức đáp: “Biết, tôi từng rút kim cho con trai mình rồi.” Khi Quan Quan hai tuổi từng bị cảm nặng, cũng sốt không ngừng, nằm bệnh viện nhi đồng. Lúc ấy rất nhiều trẻ em bị bệnh, bác sĩ y tá không giúp được, lúc ấy Chúc Chu bèn học cách rút kim, nói chung là cứ nhanh mạnh chuẩn, dán băng y tế đúng lúc là không sao nữa.
“Vậy được rồi, tạm thời cứ vậy đi, có chuyện gì cứ liên lạc với chúng tôi kịp lúc, thuận tiện cho việc chỉ dẫn bước kế tiếp.”
“Vâng vâng, làm phiền bác sĩ quá.”
Truyền dịch không nhanh không chậm, khoảng 30 phút là xong, có tác dụng giảm nhiệt hạ sốt, hiệu quả rõ rệt, truyền dịch xong, cơn sốt lui đi. Khi rút kim, Chúc Chu xé băng dính y tế rất cẩn thận, khi chuẩn bị nắm kim truyền dịch còn nhìn Thời Đường một cái.
“Tôi phải rút kim, cậu đừng lộn xộn nha, có thể sẽ hơi đau chút.”
Chúc Chu chỉ lo làm Thời Đường đau, do dự hồi lâu mới cắn răng rút bất ngờ, ngay sau đó nhanh tay dán băng y tế lên vết chảy máu.
“Được rồi, được rồi.”
Tuy rằng chưa chắc Thời Đường đã nghe được.
Thời Đường ngủ rất sâu, truyền dịch làm hắn ngủ liền một tiếng mới dần tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn hơi chậm chạp, mở mắt ra nằm trên hồi lâu vẫn không biết mình đang ở đâu, tại sao người mình lại đau nhức, đầu óc cũng trì trệ.
Chúc Chu tự mình nấu cháo rau củ cho Thời Đường, thêm rau cải và chút muối, ninh nhừ rồi qua kiểm tra tình huống của Thời Đường, phát hiện hắn mở mắt, Chúc Chu mừng rỡ đặt cốc nước trên tay xuống, sờ trán của hắn, nói: “Cậu tỉnh rồi, thấy thế nào? Còn khó chịu không? Không sốt nữa, tốt quá. Tôi nấu cháo rau củ, cậu đói không, cậu uống nước trước đi, tôi đi múc cháo cho cậu.” Nói một mạch các loại vấn đề, cười híp mắt chậm rãi nâng Thời Đường dậy, còn chu đáo lót một cái gối sau lưng hắn.
Thời Đường dựa trên đầu giường, mặt không đỏ nữa mà có chút tái nhợt, cả người hơi suy yếu, hắn sắp xếp lại suy nghĩ, nhận cốc nước hỏi: “Tôi phát sốt à? Khụ khụ khụ ——” bởi vì đột nhiên ho khan, nước trong cốc suýt thì bị sánh ra ngoài, Chúc Chu lập tức lấy cốc nước đi, nói, “Đúng vậy, cậu sốt. Để tôi cầm cốc nước này cho.”
Chúc Chu nói xong thì đưa cốc đến bên môi Thời Đường.
“Nhanh uống nước cho thấm giọng, khàn hết cả cổ rồi. Bác sĩ nói hai hôm nay cậu uống rượu, cậu uống lúc nào vậy, sao tôi không biết, rõ ràng một ngày ba bữa chúng ta đều cùng ăn với nhau mà.” Giọng nói buồn bực, ánh mắt mờ mịt.
Thời Đường nhìn Chúc Chu bỗng trở nên lải nhải, chả hiểu sao lại thấy giờ phút này anh đáng yêu quá thể, như một ông cụ đưa ra câu hỏi rồi dặn dò mấy việc nhỏ nhặt.
Thời Đường ghé môi uống mấy ngụm nước, thấm giọng, liếm liếm môi, lại uống thêm mấy ngụm nữa.
“Được rồi, không uống nữa, bụng hơi đói.” Loại lời nói mang theo chút ỷ lại này cứ buột ra khỏi miệng, Thời Đường nói xong còn tự sửng sốt.
Chúc Chu đặt cốc nước xuống, thấy Thời Đường kêu đói, lập tức đứng dậy: “Tôi có nấu cháo, tôi đi múc cho cậu, xong ngay đây! Cậu chớ lộn xộn!”
Nói xong hấp tấp vào bếp múc cháo, dường như chỉ cần Thời Đường muốn ăn, chỉ cần có lợi cho thân thể hắn, anh sẽ vén tay áo làm ngay và luôn.
Thời Đường dựa lên đầu giường, rõ ràng tay chân đau nhức khó chịu vì cảm cúm phát sốt, miệng và họng rát như bị đốt, nhưng tâm trạng lại sáng rỡ vì được Chúc Chu chăm sóc.
Hóa ra cảm giác có người chăm sóc và quan tâm là như thế này.
Thời Đường không thể không thừa nhận, không, hắn dũng cảm thừa nhận, hắn rất yêu thích loại cảm giác này.
Chúc Chu không biết Thời Đường bị ốm còn rất vui vẻ, anh bưng khay vào phòng ngủ của Thời Đường, trên khay có cháo cùng hai phần rau chỉ thêm chút dầu và muối.
“Cậu khỏe hơn là tốt rồi. Lúc tôi phát hiện cậu ngã bệnh, cả người nóng phỏng tay, phát sốt, cảm mạo, ho khan, gọi không đáp… thật sự là dọa tôi sợ chết khiếp.”
Thời Đường nhìn Chúc Chu đi tới đầu giường, hỏi: “Anh đang quan tâm tôi ư?”
Chúc Chu nói một cách thản nhiên: “Đương nhiên rồi, tuy cậu là ông chủ của tôi, nhưng dù sao sống chung lâu như vậy, cậu lại tốt bụng như thế, ai phát hiện ra cũng hớt hải thôi, hơn nữa cậu còn sốt cao như vậy cơ mà.”
Nói đoạn còn cầm thìa quấy cháo hai cái, ngồi đầu giường đút cháo cho Thời Đường.
“Để tôi đút cho cậu, tôi thấy cậu không có sức cầm cốc, nghỉ ngơi dưỡng thần cho tốt, phải có giác ngộ của bệnh nhân.”
Thời Đường buồn cười: “Anh có phát hiện hôm nay anh nói hơi nhiều không.”
Chúc Chu thấy giọng điệu Thời Đường không có vẻ ghét bỏ, cũng có lẽ do bầu không khí quá thoải mái, khiến Chúc Chu hiếm khi lườm hắn một cái: “Còn không phải do cậu không giúp người ta bớt lo à? Người trưởng thành rồi còn để bản thân bị bệnh nghiêm trọng như thế, rõ ràng hôm qua bảo cậu đi khám bác sĩ đi, uống chút thuốc, cậu lại không xem là chuyện gì to tát. Tôi còn không dám để bản thân nhức đầu, trong nhà thường có thuốc, thấy hơi khó chịu sẽ lấy ra uống ngay, nếu không tôi ngã bệnh thì ai chăm sóc Quan Quan đây.” Mặc dù là ngữ điệu oán giận, nhưng thật ra trong lòng lại xót Thời Đường bị bệnh.
Tất nhiên là Thời Đường nghe ra được.
Được Chúc Chu chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, tuy về Thời Đường đau về sinh lý, toàn thân không thoải mái, nhưng tâm trạng hắn không còn tệ và tiêu cực vì ngày Tết như hai hôm trước nữa
Trước giờ Thời Đường cứ ngỡ mình thích ở một mình, nhưng bây giờ hắn phát hiện ra mình cũng không thích thế.
Hắn thích Chúc Chu đi tới đi lui trong nhà mình, bây giờ càng thêm yêu thích việc anh ghé vào tai mình liên miên cằn nhằn nhắc nhở không ngừng.
Thời Đường hỏi Chúc Chu khi anh đưa mình đĩa rau: “Quan Quan đâu?”
Chúc Chu đáp: “Ăn rồi, chơi một hồi, giờ đang ở nhà vẽ vời.”
“Không ăn nổi, không ăn nữa.” Tuy Thời Đường đói nhưng đồ ăn vào miệng lại không có mùi vị gì, ăn vài miếng đã không muốn ăn nữa.
Chúc Chu như dỗ trẻ con: “Tôi biết bây giờ cậu ăn cái gì cũng không thấy ngon miệng, nhưng vẫn nên ăn thêm một chút đi, nếu không trong bụng không có gì để cậu lấy lại sức, lát nữa cậu còn phải uống thuốc, không ăn sao uống được, hại dạ dày đấy.” Chúc Chu nói liền mạch rõ ràng.
Thời Đường bị thuyết phục, cứ như vậy ép bản thân ăn vài miếng, cải xanh cũng ăn hơn nửa đĩa, thực sự không muốn ăn nữa, Chúc Chu thấy hắn khó chịu, không ép hắn nữa.
“Được rồi, cậu nghỉ ngơi một lát đi, tôi đi dọn dẹp bát đũa cho vào máy rửa bát đã, chuẩn bị cho cậu cốc nước rồi chúng ta uống thuốc, nhé?”
Thời Đường nhắm mắt lại dựa lên đầu giường ừ một tiếng.
Thời khắc này, Chúc Chu vốn nên nghĩ về máy rửa bát lại tập trung sự chú ý lên khuôn mặt của Thời Đường
Hai mắt hắn nhắm lại, gò má tái nhợt, lông mi run run, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, giúp anh nhìn kỹ gương mặt đẹp trai không gì sánh kịp này.
Người đàn ông này thực sự rất tuyệt.
Quá đẹp trai.
Tim Chúc Chu bỗng dưng loạn nhịp, trong lòng như có chút chột dạ, rời khỏi phòng ngủ.
Đi đến hành lang một tay Chúc Chu vẫn còn ôm ngực, lầm bầm một câu.
“Quá đẹp trai, tim đập nhanh hơn là hiện tượng bình thường, là hiện tượng bình thường.”
Anh đang tự an ủi mình.