Khi Chúc Chu và Thời Đường về nước đã là mùng 9 tháng 1 rồi, chân Chúc Chu còn hơi đau, nhưng về cơ bản thì không còn gì đáng ngại, thuốc của Phó Văn Tri dùng rất tốt.
Từ năm 3028 sang năm 3029, Chúc Chu ngồi trên máy bay về nước đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ cả năm ngoái anh đã làm những gì, đã xảy ra chuyện gì, gặp những ai.
Không thể nghi ngờ, đối với Chúc Chu, gặp được Thời Đường là chuyện may mắn nhất của anh trong năm ngoái, anh cũng nhớ kỹ Thời Đường đã giúp mình rất nhiều, tuy Thời Đường là chủ thuê của Chúc Chu, bản thân Chúc Chu lại nghiêng về hai chữ “bạn bè” hơn. Đương nhiên, anh sẽ không ngây thơ cho rằng Thời Đường cứu mình thì hai người sẽ thành bạn, là cá nhân Chúc Chu không muốn chỉ coi Thời Đường là chủ thuê thuần túy, vì sự giúp đỡ của Thời Đường, anh sẽ bỏ ra nhiều hơn, làm nhiều chuyện cho Thời Đường hơn, cũng quan tâm đến Thời Đường hơn, coi như để báo đáp lại sự giúp đỡ của hắn.
Tâm thái này chuyển từ khi bắt đầu chỉ chăm chăm làm tốt phận sự, đến sau này đã mở rộng sang mọi mặt, tỷ như nhìn thấy môi Thời Đường nứt nẻ vì thiếu nước sẽ dặn hắn uống nhiều nước, ăn hoa quả, bổ sung vitamin. Khi làm cơm cũng sẽ dựa vào tình huống cơ thể của Thời Đường để nấu canh cùng món ăn thích hợp cho hắn, thiếu vitamin thì sẽ chuẩn bị salad hoa quả hoặc salad rau củ, nói chung thiếu gì thêm cái đó, lặng lẽ điều dưỡng thân thể cho hắn.
Ngoại trừ quét tước nhà bếp, có lúc chưa tới giờ làm việc anh còn sang dọn dẹp phòng ốc, anh thấy chỗ nào bừa bộn bẩn thỉu sẽ tiện tay dọn, rác trong thùng cũng đổ đi đúng lúc, còn mở cửa sổ thông khí, mua cho nhà Thời Đường mấy chậu cây xanh nhỏ, cũng đều nằm trong sự săn sóc của anh.
Mùa đông rất hanh khô, dù Quan Quan có chăm uống nước thì môi vẫn hơi nẻ, Chúc Chu chuẩn bị son vaseline dưỡng môi cho Quan Quan. Thấy môi Thời Đường có uống nhiều nước ăn nhiều rau vẫn cứ hơi khô, khi mua dưỡng môi cho Quan Quan anh cũng tiện tay mua cho Thời Đường một thỏi. Tối đó khi Thời Đường về ăn cơm, Chúc Chu tùy ý đưa son dưỡng cho Thời Đường, nói: “Thời tiên sinh, thời tiết quá hanh khô, môi cậu và Quan Quan đều hơi nẻ, tôi mua cho Quan Quan một thỏi son dưỡng, hãng này dùng rất tốt, cũng lấy cho cậu một thỏi, cậu dùng chút, sẽ đỡ nẻ hơn rất nhiều.”
Quan Quan gật đầu mãnh liệt: “Thơm thơm đó ạ!”
Chúc Chu vội vã giải thích: “Mua cho cậu loại không mùi, Quan Quan dùng loại cho trẻ em nên có hương trái cây.” Sợ Thời Đường ghét bỏ son có mùi.
Lớn nhường này rồi mà Thời Đường còn chưa dùng thứ này bao giờ, tuy thỉnh thoảng hắn cũng dùng mấy món mỹ phẩm dưỡng da, mà đều là mấy món thiết yếu thôi, mấy thứ nhỏ nhặt như son môi thế này, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện sắm cho mình một cây.
Nhưng hắn không ghét món quà nhỏ mà Chúc Chu mua cho mình.
Đúng vậy, trong mắt Thời Đường, son dưỡng Chúc Chu đưa cho là một món quà.
Thời Đường nhìn thỏi son trong tay Chúc Chu, nhìn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nói một tiếng cảm ơn, sau đó nhận lấy thỏi son, đút vào túi.
Chúc Chu thấy Thời Đường không chê, không hiểu sao trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Chỉ là một thỏi son dưỡng thôi, có gì tốt đâu mà cảm ơn. Tôi mới phải cảm ơn Thời tiêng sinh đây, không có cậu tôi đã không được xem nhiều đĩa blu-ray quý báu như vậy rồi, quá hạnh phúc.”
Trong lòng Thời Đường nghĩ, hóa ra thang hạnh phúc của anh lại thấp như vậy, chỉ là mấy đĩa phim thôi đã khiến anh thấy mĩ mãn rồi.
Hắn nói với Chúc Chu: “Không cần gọi tôi là Thời tiên sinh, cứ gọi là Thời Đường là được.”
Chúc Chu đã quen nghe Thời Đường dặn dò, đáp lại theo bản năng: “Được.” Trả lời xong lại thấy không ổn cho lắm, mà lời đã nói ra, Chúc Chu không thể làm gì khác ngoài chấp nhận ý kiến này.
Cứ như vậy, căn phòng khiến cho người nhìn thấy lạnh lẽo sau khi Chúc Chi đến đã dần có thêm hơi thở cuộc sống, ban công, góc tường và trên mặt tủ thường bày mấy chậu hoa chậu cây nho nhỏ đáng yêu, dường như không khí cũng trong lành hơn nhiều.
Những thay đổi này xảy ra từng chút một, mới đầu Thời Đường cũng không phát hiện ra, vẫn phải đến một ngày nào đó, hắn vào phòng bếp rót cho mình cốc nước xong đi ra, tùy ý liếc mắt nhìn cửa sổ sát đất, thấy chậu xương rồng mới xuất hiện cạnh cửa sổ, tiếp đó là trong hộc tủ, trên bàn ăn…
Một khắc kia, đáy lòng trống rỗng của Thời Đường như được lấp kín một chút, hắn không hiểu, tại sao khi nhìn thấy chậu cây nhỏ lại thấy ấm lòng như vậy, giống như thấy thỏa mãn, lại như cảm giác hạnh phúc.
Hắn hoài nghi, đây chính là cảm giác hạnh phúc sao?
Giữa tháng 1, vườn trẻ cho nghỉ đông, chuyện này nghĩa là cách thời gian ăn tết không còn xa nữa.
Nghỉ đông thì người sung sướng nhất là Quan Quan, cả người tự do tự tại, lớp năng khiếu cũng kết thúc, mỗi ngày ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh, tỉnh rồi thì đi tìm baba, ăn no bụng rồi bắt đầu đọc sách hoặc vẽ vời, hoặc xem phim hoạt hình. Sau đó khi baba không bận thì có thể dẫn bé xuống lầu chơi, thỉnh thoảng còn cùng chú Lam và Lam Lam ra ngoài chơi.
Mỗi một ngày nghỉ đông, Quan Quan đều vô cùng vui vẻ.
Vốn Chúc Chu định tìm thời gian mời Phó Văn Tri ăn cơm, dù sao lúc trước ở nước ngoài cậu đã giúp anh, thế nhưng có vẻ cuối năm Phó Văn Tri rất bận, luôn luôn có công việc, hai người không tìm được thời gian thích hợp, việc này đành để sau này lo.
Trong kỳ nghỉ trong đầu Phó Văn Trì đều là nào tình nào yêu, muốn thoát kiếp độc thân, muốn hẹn hò, nhưng khi công việc bận dần lên cậu ta không còn rảnh nghĩ những chuyện đó nữa. Cấp trên quá coi trọng cậu, sắp xếp cho cậu ta rất nhiều công việc, còn cho cậu ra nước ngoài tập huấn. Phó Văn Tri cảm động, hiện tại một lòng muốn nỗ lực hết mình, bùng cháy vì công ty, tình yêu tình báo gì gì đó cứ để sang một bên đã, cậu ta chưa rảnh.
Sau khi Thời Đường thấy được sự biến hóa trong nhà, nhỡ kỹ lòng tốt của Chúc Chu. Vì Quan Quan được nghỉ, lớp tiếng Anh cũng tạm dừng, Thời Đường có kinh nghiệm đi du học, bản thân hắn thời đi học cũng là học sinh ưu tú, cứ rảnh rỗi lại nói tiếng Anh cùng Quan Quan, dạy bé tiếng Anh, ôn tập những thứ đã học, đồng thời dạy bé một ít nội dung mới.
Phải nói là Chúc Chu rất kích động, đương nhiên là anh biết Thời Đường ưu tú thế nào, con trai có thể được Thời Đường dạy dỗ, Chúc Chu còn kích động hơn.
Có lúc còn nói đùa với Quan Quan rằng Thời Đường là sư phụ của bé.
“Tiếng Anh của chú tốt như thế, chú lại kiên nhẫn dạy con, đúng ra con phải gọi chú là sư phụ.”
“Được ạ! Chú là sư phụ của con!”
Chúc Chu chỉ đùa thôi, nhưng Quan Quan lại thấy rất đúng, khi Thời Đường đang dạy bé, bé cầm tay Thời Đường gọi sư phụ.
“Sư phụ, chú giảng hay quá đi.”
Thời Đường sững sờ, không hiểu sao, như đang hỏi, sao lại gọi chú là sư phụ.
Quan Quan là một bé con lanh lợi, bé giải thích ngay: “Baba nói chú rất lợi hại, ngày nào cũng dạy cháu tiếng Anh, phải gọi chú là sư phụ, cho nên chú là sư phụ của cháu!”
Thời Đường nghe vậy cũng cảm thấy thú vị, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không sai.”
Quan Quan lập tức gọi Thời Đường là sư phụ thêm mấy tiếng nữa, quan hệ cũng như gần hơn khá nhiều. Thật ra thời gian Quan Quan và Thời Đường ở cùng nhau cũng khá nhiều, trẻ con vốn dễ ỷ lại, lâu dần, thậm chí bây giờ Quan Quan còn dám bám dính bên người Thời Đường. Có mấy hành động Chúc Chu không định, hoặc không dám để con làm, Quan Quan cũng làm một cách rất tự nhiên.
Ví dụ như đi qua đi lại trong thư phòng mở rộng cửa, thấy Thời Đường bận việc nên bé bèn cầm gấu bông của mình nhảy nhót ra ngoài nhìn baba.
Bé cảm thấy rất vui vẻ, tuy sự phụ và baba đều bận việc của họ, nhưng chỉ cần bé nhớ họ là có thể tới bên cạnh nhìn họ.
Ở vườn trẻ thật sự không thú vị!
Tuy bây giờ như vậy, nhưng đã đến vườn trẻ thì rất nhanh Quan Quan cũng chơi đến độ quên luôn baba và sư phụ yêu dấu.
Từ khi Thời Đường nói muốn học nấu ăn, lại thêm sắp hết năm nên Thời Đường không quá bận, buổi tối hắn sẽ về nhà sớm hơn trước một tiếng. Cho nên khi Chúc Chu nấu ăn sẽ tiện thể dạy Thời Đường luôn.
Học nấu ăn thì kịp nhưng nấu canh thì phải chuẩn bị trước hai giờ rồi bắc nồi lên bếp, Thời Đường không về kịp được.
Cuối cùng Chúc Chu nghĩ ra một biện pháp, quay lại quá trình nấu canh của mình từ bước chuẩn bị nguyên liệu, soạn thành video cho Thời Đường.
Chúc Chu cũng biết cắt nối biên tập video một chút, cho nên video thành phẩm cũng không rườm rà mà có trọng tâm, mỗi bước làm thế nào, còn có thêm phụ đề, đơn giản dễ hiểu.
Trước khi gửi Chúc Chu nói với Thời Đường: “Tôi biết cái cậu muốn học nhất là cách nấu canh, cái này còn đơn giản hơn cả nấu ăn, biết chuẩn bị nguyên liệu rồi biết canh lửa và căn thời gian là được, nhưng cậu không có thời gian. Cho nên tôi quay lại quá trình mình nấu canh, cắt nối biên tập lại thành video. Cậu có thể xem trước, như vậy đợi đến lúc cậu rảnh rỗi, muốn làm canh gì thì cũng biết trước cần chuẩn bị nguyên liệu gì. Giáo trình trên internent không đủ đơn giản, thực đơn cũng hơi vô vị, nếu cậu không ngại thì tôi gửi cậu, cậu có thể xem xem.”
Lúc đó hai người đang mặt đối mặt, Thời Đường nghe vậy thì nhìn Chúc Chu, nhận ra tuy tính cách anh hơi mềm mỏng, người có cảm giác nhu hòa vô hại, nhưng thật ra khi nói chuyện lại rất có trật tự, làm việc cũng có chủ kiến, hắn còn không nghĩ đến có thể dạy như thế, gật đầu: “Được, gửi đi.”
Cũng là trong lúc tự mình xem video, Thời Đường mới phát hiện một chuyện, một chuyện mà trước giờ hắn chưa từng chú ý tới.
Tay Chúc Chu rất đẹp, ngón tay thon dài trắng ngần, khớp xương rõ ràng. Rõ ràng trong video trừ lúc bắt đầu ra, phần lớn đều không lộ mặt, chỉ có một đôi tay chuẩn bị nguyên liệu trước ống kính, thế nhưng đôi tay trắng như phát sáng kia lại luôn hấp dẫn lực chú ý của Thời Đường, hắn phải ổn định tâm trạng mới có thể chuyên tâm học cả quá trình, nếu không sẽ bị đôi bàn tay xinh đẹp kia hấp dẫn.
Giọng nói không nhanh không chậm, không nghe ra anh đã là một người trưởng thành tầm ba mươi, cũng chỉ như thanh niên đôi mươi, giọng nói trong trẻo, vô cùng dễ nghe.
Có đoạn video đầu tiên dài mấy phút, Thời Đường bắt đầu mong đợi đoạn video tiếp theo.
Bởi vì món canh mỗi ngày không giống nhau, nhưng cắt nối video cũng cần thời gian, bình thường hai ngày Chúc Chu sẽ gửi một cái, cứ như vậy đến video thứ năm, video dạy học phải tạm dừng.
Sau khi kiểm tra theo thói quen, Thời Đường phát hiện đột nhiên không thấy video đâu, thế mà hắn còn có chút không quen, hơn nữa bây giờ nhìn thấy tay Chúc Chu nhiều lần, anh không để móng tay, cắt sửa rất gọn gàng, dường như màu sắc móng tay còn đáng yêu hơn thường ngày, phớt hồng bóng bẩy.
Chúc Chu cũng không nghĩ nhiều như thế, anh đánh thức Thời Đường đang ngây người: “Ngày mai nghỉ ngơi, Lam tiên sinh hẹn chúng tôi đi khu vui chơi giải trí chơi.”
Thời Đường nghe thấy cái chữ Lam này bỗng chốc tỉnh táo lại, giọng điệu kiềm nén: “Vừa hay tôi cũng rảnh, tôi đưa hai người đi đi.”
Chúc Chu lơ đãng nói: “Không cần đâu, Lam tiên sinh nói sẽ tới đón bọn tôi, bởi vì y còn tới đón Lam Lam nữa.”
“Tôi đưa hai người đi.” Thời Đường vẫn kiên trì.