Đại Bảo Bối

Chương 66




Thời Đường đã trượt được nửa chặng đường, muốn quay lại là điều không thể, chỉ có thể trượt xuống dưới núi, sau đó lại ngồi cáp treo lên.

Vừa đi một chuyến là mất mấy phút.

Tiểu Lâm thấy Thời Đường dừng lại, thầm nghĩ cơ hội lội ngược dòng của mình tới rồi, gầm gừ tiếp tục xông tới. Có thể do quá đắc ý, cậu ta phi lên, lúc tiếp đất lại không khống chế tốt, lao đầu vào đống tuyết. Nhân viên an ninh bên cạnh đường trượt sợ hãi nhanh chóng chạy qua kéo người, chờ đến khi Tiểu Lâm được kéo ra Thời Đường đã lao qua như một mũi tên, khiến những du khách đứng cạnh phải sửng sốt, cũng bỏ lại Tiểu Lâm mặt mũi đầy tuyết ở đằng sau.

Thời Đường đi đến đây là tiếng thốt lên kinh ngạc và than thở theo sau đến đó.

“Cool!”

“Quào!” 

Chúc Chu đứng trên núi nghĩ thế nào cũng không ngờ mình sẽ gặp lại bạn trai cũ và chồng của gã ở đây. Kể từ khi chia tay cùng bạn trai cũ, hai người không gặp lại nhau nữa, ban đầu nếu đối phương không chủ động chào hỏi anh thì anh cũng chẳng nhận ra được đối phương.

Thật ra ban đầu Triệu Nhiên cũng không nghĩ đó là Chúc Chu, gã đứng cạnh quan sát hồi lâu mới xác nhận được, dù là giọng nói hay khuôn mặt thì đây không phải mỗi tình đầu của gã khi vừa lên đại học sao?

Thế mà cậu ta cũng đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ?

Xem ra em trai cùng cha khác mẹ kia cũng không đay nghiến gì cậu ta.

Gã nhớ lúc trước hẹn hò với Chúc Chu, Chúc Chu tin tưởng gã nhường nào, yêu thích gã ra sao, trong tim trong mắt đều là gã.

Bởi vì nhớ tới điểm ấy, trước mặt Chúc Chu, Triệu Nhiên lại có một cảm giác ưu việt không thể nói thành lời.

Triệu Nhiên đánh giá Chúc Chu, nhiều năm không gặp mà người kia như không hề thay đổi gì, khuôn mặt vẫn trẻ như thế, nói là sinh viên mới ra trường cũng không có ai nghi ngờ đâu.

So với mình, Triệu Nhiên cảm thấy mình kém xa trước đây. Gã bây giờ, tuy còn mặc quần áo trượt tuyết nên không thấy được, nhưng thực ra cũng có bụng bia rồi, đi tiệc rượu quá nhiều, nhiều thịt nhiều cá, vóc người khó tránh khỏi việc bị biến dạng. Xã giao đã chiếm quá nhiều thời gian của gã, cũng không có thời gian đi tập thể hình, có thời gian nghỉ ngơi cũng chỉ muốn nằm, thực sự quá lười tập gym, tìn cờ ra phòng tập cũng chỉ chụp mấy bức ảnh làm màu chút thôi.

“Chúc Chu? Cậu cũng ở đây à.”

Chúc Chu nhìn Triệu Nhiên, cũng nhìn ra Triệu Nhiên rất khác với người thanh niên thời còn đi học kia, lúc ấy ngũ quan gã góc cạnh rõ ràng, ánh mắt lấp lãnh có thần, rất đẹp trai, chứ không giống hiện tại, hai má tròn xoe, vừa nhìn đã biết ăn uống không tệ.

Chúc Chu lấy lại tinh thần hỏi: “Triệu Nhiên?”

Triệu Nhiên cười phất tay một cái nói: “Là tôi, còn tưởng cậu không nhận ra tôi cơ.” Triệu Nhiên tự biết mình, nhưng mà, dù gã biết mình thay đổi nhưng vẫn thấy mình rời đi không có gì quá đáng.

Chúc Chu thấy thật thần kỳ, rõ ràng lúc trước chia tay rất đau lòng, vốn còn tưởng gặp lại ai cũng không hòa nhã nổi, nhưng sự thật đã chứng minh, con người là sinh vật ưa sĩ diện nhất. Người khác vừa nở nụ cười bắt chuyện với anh, anh cũng không tự chủ được mà cười đáp lại đối phương, thực sự không xụ mặt xuống được.

Mối tình nọ thực sự không vẻ vang gì cho cam, mặc dù là anh nói chia tay trước nhưng thực ra Triệu Nhiên đã muốn chia tay từ sớm rồi. Khi biết ba đưa công ty cho em trai, khi anh giãi bày nội tâm yếu ớt của mình cho gã, gã đã bắt đầu tính đến chuyện chia ta, cảm thấy tiếp tục chỉ tổ phí thời gian.

Anh nghe thấy gã cùng bạn cùng phòng, cũng là anh em tốt của gã, thảo luận chuyện chia tay. Triệu Nhiên quan tâm đến thanh danh, không muốn là người nói lời chia tay, cho nên cố ý lạnh nhạt với anh.

Ép anh chủ động nói chia tay. Lúc đầu anh thực sự không biết, cũng không hiểu, tưởng mình đã làm sai điều gì, mà không ngờ khi mình đi tìm gã lại nghe được lời gã bí mật nói với bạn tốt.

“Không muốn hẹn hò với cậu ta nữa, cậu ta dính người quá. Hơn nữa cảm thấy cậu ta chẳng có chút hoài bão nào, hiện tại công ty cũng là của em trai cậu ta, bố cậu ta qua đời, mỗi tháng cậu cứ thế nhận sinh hoạt phí từ quỹ ủy thác thì có tiền đồ gì chứ.”

Người đang nói lời ghét bỏ đó, rõ ràng lúc trước nói anh thiện lương đáng yêu, săn sóc hiểu chuyện, không biết nấu cơm cũng chịu học luộc đồ ăn vì anh, một người rất tốt rất tốt.

Chia tay với Triệu Nhiên giúp Chúc Chu hiểu ra một chuyện, dù có yêu một người đến thế nào đi chăng nữa cũng không nên đánh mất bản thân, càng không nên nói chuyện riêng tư quan trọng của mình cho đối phương biết, người ta không chịu được cảm xúc tiêu cực của anh, thậm chí chuyện anh nói còn đẩy người ta ra thật xa.

Sau đó dưới sự ra sức lạnh nhạt của Triệu Nhiên, Chúc Chu chủ động đề nghị chia tay, trong lòng Triệu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, giả vờ níu kéo hai câu rồi đồng ý.

Lúc đó cũng sắp đến lúc tốt nghiệp, tốt nghiệp xong, đường ai nấy đi, cho vào quên lãng.

Đến khi gặp lại thì đã là hiện tại.

Triệu Nhiên đã sớm không để tâm tới chuyện mình làm với Chúc Chu khi còn trẻ, con người chỉ nhớ cái tốt thôi, gã cảm thấy mình và Chúc Chu coi như chia tay trong hòa bình, ít nhất cũng không trở mặt. Gã nghĩ Chúc Chu không biết chuyện gã nghĩ trong lòng, chẳng qua là do “tình cảm phai nhạt” nên mới chia tay thôi.

Hiện giờ gặp lại, vui mừng phải lớn hơn nỗi đau mới đúng.

Chúc Chu nghe vậy cười cười, tự nhiên chẳng biết nên nói gì, trong lòng thoáng rối ren.

Nhìn đứa trẻ đứng cạnh Chúc Chu, giọng điệu Triệu Nhiên thản nhiên lại thả lỏng: “Cậu kết hôn rồi? Đây là con cậu sao? Thật đáng yêu.” Không biết còn tưởng hai người là bạn cũ, bỗng nhiên gặp lại, tay bắt mặt mừng.

Quan Quan chăm chú nhìn Thời Đường trượt xuống núi, thật ra lúc này bé đã không thể nhìn thấy Thời Đường nữa rồi, càng đi càng xa, người cũng càng ngày càng nhỏ. Bé nghe thấy Triệu Nhiên nhắc tới mình mới tò mò quay sang nhìn.

Chúc Chu hàm hồ ừ một tiếng, cũng không nói chuyện mình là baba đơn thân.

Anh thực sự không muốn dính dáng quá nhiều đến Triệu Nhiên, tất nhiên cũng không muốn nói quá nhiều tin tức cá nhân của mình, lười giải thích.

Anh đã từng kể chuyện của mình cho Triệu Nhiên không sót chút nào, nhưng gã cũng chỉ nghe một chút, sau đó tính toán thiệt hơn.

Sau khi chia tay với anh, Triệu Nhiên lập tức hẹn hò với một nam sinh khác trong trường, nhà người kia cũng mở công ty, tuy không bằng nhà anh nhưng tất nhiên là giàu hơn nhà Triệu Nhiên.

Chồng Triệu Nhiên cầm mũ bảo hiểm đi tới, thấy Triệu Nhiên đang nói chuyện cùng Chúc Chu, nở nụ cười, đánh giá Chúc Chu.

Triệu Nhiên ung dung nói với chồng mình: “Trùng hợp quá, ở đây lại gặp được bạn học, đây là bạn học của anh, Chúc Chu.”

Sau đó giới thiệu chồng mình với Chúc Chu: “Đây là tiên sinh nhà tôi, Vương Ngọc Tỳ.”

Nhìn thấy chồng Triệu Nhiên, Chúc Chu phát hiện đó cũng không phải người gã quen khi sắp tốt nghiệp, đã đổi người rồi.

Chúc Chu không quen xử lý loại quan hệ quái lạ cùng tình huống xã giao như thế, bị động đáp lại một câu: “Chào anh.”

Tình nhân cũ gặp mặt, quyền chủ động vẫn luôn nằm trong tay Triệu Nhiên.

Quan Quan nắm tay Chúc Chu, buồn chán đạp tuyết trên đất, người lớn nói chuyện chán lắm, bé chỉ có thể tự chơi tự vui.

Tự nhiên gặp được Chúc Chu, hiển nhiên Triệu Nhiên không định rời đi, giống như đang đợi chồng Chúc Chu xuất hiện, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của gã một chút.

Gã thấy Chúc Chu không có gia thế của cha mẹ, đối tượng hẳn sẽ chẳng ra làm sao, mà dáng dấp Chúc Chu không tệ, không chừng người kia có chút tiền, nhưng hẳn sẽ không bằng gã đâu nhỉ? Hiện tại gã cũng là ông chủ một công ty, mặc dù cũng là mượn quan hệ của cha chồng.

Đến Thụy Sĩ du lịch cũng không có gì ngạc nhiên, đi theo tour vẫn tới được, hiện tại rất nhiều quốc gia miễn thị thực cho công dân nước Hạ. Bây giờ đã là năm 3029 rồi, không phải một ngàn năm trước khi mà người dân ra nước ngoài rất khó làm thị thực.

Bởi vì Chúc Chu phải ở đây chờ Thời Đường, hơn nữa kỹ thuật cũng tầm thường, không để đưa Quan Quan qua chỗ khác. Đối phương không di, anh cũng hết cách, đành xoay người nhìn xung quanh, xem Thời Đường tới đâu rồi, sợ Quan Quan thấy chán, bèn để huấn luyện viên đưa bé sang một bên luyện tập trước. 

Đúng là Quan Quan thấy chán, thấy baba bảo cho bé đi luyện tập, lập tức sang bên cạnh luyện tập với huấn luyện viên, như một bé động vật nhỏ, từ thân hình đang uốn éo kia có thể thấy bé đang vui.

Khi Thời Đường tới, Triệu Nhiên đang đúng tại chỗ nói chuyện phiếm với chồng mình.

Thật ra chồng Triệu Nhiên đã muốn đi rồi, nhưng Triệu Nhiên lại nói: “Vất vả lắm mới gặp mặt, thế nào cũng phải chào hỏi đối tượng của bạn học, không thì không phải phép.” không có cảm giác hơn người, qua chuyến này không biết bao lâu nữa mới gặp lại.

Đều là thương nhân, chút lễ nghi ấy vẫn phải có, Vương Ngọc Tỳ bị thuyết phục, cũng đứng một bên chờ.

Thời Đường vừa xuống khỏi cáp treo đã chạy tới, tâm tình không tốt lắm, thấy Chúc Chu nói chuyện không đáng tin, rõ ràng nói muốn quay hắn, thế mà hắn vừa quay đầu đi đã nói chuyện phiếm với người khác rổi.

Thời Đường đi tới, phát hiện người nói chuyện phiếm còn chưa đi, hơn nữa còn từ một người nói chuyện với Chúc Chu biến thành hai người.

Ngọn lửa vô danh trong lòng bùng cháy.

Thời Đường mím môi, cầm mũ bảo hiểm trong tay đi tới. Hắn còn chưa nói gì, Triệu Nhiên đã lên tiếng.

“Ngài chính là chồng của Chúc Chu nhỉ, tôi là bạn học của Chúc Chu, đây là chồng tôi, Vương Ngọc Tỳ. Không ngờ ở đây lại gặp được bạn học cũ, đúng là nhiều năm không gặp rồi!”

Lúc Vương Ngọc Tỳ thấy người tới là Thời Đường, y sững sờ. Y từng gặp Thời Đường, ở hội nghị thượng đỉnh diễn đàn thương mại trong năm. Thời Đường ngồi phía trên, y cùng nhân viên chỉ được ở dưới nghe thôi, ngồi phía trên nghĩa là gì? Nghĩa là ông lớn đó! 

Đây không phải tổng giám đốc tập đoàn Phong Đình, đồng thời cũng là giám đốc điều hành khu vực châu Á – Thái Bình Dương của tập đoàn Phòng Đình sao?

Lập tức thấy Triệu Nhiên chồng mình thật lợi hại, có bạn học quen Thời Đường, không chỉ quen, mà bạn học còn là người yêu của Thời Đường. Mối quan hệ này! Phải kéo!

Vương Ngọc Tỳ thay đổi vẻ khiêm nhường lúc trước, thân thiện nói: “Đúng vậy, chúng tôi định chờ ngài tới, chào hỏi với ngài rồi mới đi, nếu không thì thật không phải phép.”

Cặp chồng chồng vừa nói đã làm Thời Đường ngây ngẩn cả người.

Chuyện gì đây?

Chúc Chu đứng bên cạnh nghe mà thấy quẫn bách, định giải thích, hai chồng chồng kia cứ một câu lại một câu, hoàn toàn không cho anh cơ hội.

Chuyện này khó xử quá!

Chúc Chu muốn nói với Thời Đường là họ hiểu nhầm, Thời Đường đứng một bên như nhìn thấu tất cả, đáp lại Chúc Chu bằng vẻ mặt ‘bình tĩnh đừng nóng’, nhẹ nhàng nâng tay, ý bảo không cần giải thích, chỉ là trên mặt hắn lại bày nụ cười nhàn nhạt xa cách lại khiêm tốn, nhìn hai người này.

“Hai người là bạn học của Chúc Chu?”

Triệu Nhiên thấy đối tượng của Chúc Chu là một nhân tài, đẹp trai hơn gã, dù hồi gã còn đi học cũng không sánh nổi, nháy mắt cũng thấy tẻ nhạt vô vị, định nhanh chóng chào hỏi rồi rời đi, mà chồng gã đột nhiên lại nhiệt tình, khiến gã bị động.

Triệu Nhiên còn chưa nói, Vương Ngọc Tỳ đã lên tiếng: “Là chồng tôi và Chúc Chu là bạn học.” Khi Vương Ngọc Tỳ còn đang nghĩ có nên nói mình đã gặp Thời Đường, Thời Đường lại lên tiếng. 

“Ồ, chúng tôi vừa trượt xong, phải vào trong uống ly cà phê nghỉ ngơi một chút.” Lúc nói lời này, tuy vẻ mặt Thời Đường tỏ vẻ hơi xin lỗi, nhưng hắn vốn nhạy bén thông tuệ, dù nói đối phương là bạn học của Chúc Chu, mà quan hệ nhất định chỉ chung chung, vì họ đâu biết tình huống của Chúc Chu. Đến chuyện Chúc Chu là baba đơn thân mà cũng không biết, còn nhầm hắn là chồng Chúc Chu, nhất định là quan hệ không thân thiết là bao, đã thế thì không cần giải thích quá nhiều.    

Thời Đường không thèm để ý, nói xong kéo Chúc Chu qua đón Quan Quan đi.

Triệu Nhiên thấy đối phương quá chảnh, sắc mặt có chút khó coi, người kia còn chưa nói tên mình là gì.

Vương Ngọc Tỳ lại không phản đối, cũng không kinh ngạc với sự kiêu ngạo của hắn, dù sao người ta là ông lớn, chảnh như thế là bình thường ha?

Triệu Nhiên nhìn một nhà ba người rời đi, hơi giận nói với Vương Ngọc Tỳ: “Cũng không  biết chảnh cái gì, tên cũng không nói, cứ thế mà đi?” Tuổi còn trẻ mà chẳng hiểu lễ nghi gì cả.

Vương Ngọc Tỳ đáp: “Ngày nào anh cũng đi gặp khách hàng mà cũng không chú ý đến tin tức tài chính sao? Hắn là ai mà anh cũng không biết?”

“Ai?”

“Tổng giám đốc tập đoàn Phong Đình, giám đốc điều hành khu vực châu Á – Thái Bình Dương của tập đoàn Phòng Đình đó.” Vương Ngọc Tỳ nói không nên lời.