Phó Văn Tri rất biết cách nói chuyện, hàn huyên cả một đường, thế mà rất nhanh đã thân được với Quan Quan.
Tới nơi, khi Quan Quan xuống xe, Phó Văn Tri giang tay ra với bé, Quan Quan cười rồi cũng đưa tay ra với Phó Văn Tri
Phó Văn Tri ôm Quan Quan xuống xe, đặt xuống đất, Quan Quan ngoan ngoãn nói cảm ơn, sau đó hí ha hí hửng nhào lên người Chúc Chu vừa xuống xe, kéo tay anh gọi baba.
Quan Quan nghiêng đầu thấy Thời Đường xuống xe, nhảy chân sáo đến trước mặt Thời Đường gọi chú.
Thấy Quan Quan qua gọi hắn, sắc mặt Thời Đường mới hòa hoãn chút, đưa tay xoa đầu Quan Quan.
“Đi cùng baba, đừng chạy lung tung, lát nữa sẽ ngồi cáp treo.” Hắn dặn dò Quan Quan ở cùng Chúc Chu một cách hòa ái.
“Vâng ạ!” Vừa nghe sẽ được ngồi cáp treo, Quan Quan giơ tay vui vẻ nhảy cẫng lên.
Đây là lần đầu tiên Phó Văn Tri thấy Thời Đường có vẻ mặt cha hiền, đương nhiên so với những người cha bình thường thì Thời Đường cũng chẳng hiền từ lắm, nhưng so với tính cách hời hợt lúc thường của hắn thì đã được coi là dịu dàng lắm rồi.
Lòng Phó Văn Tri mềm mại, thầm nghĩ hóa ra khi giám đốc đối mặt với trẻ con lại có thể đáng mến như vậy.
Trong lòng quay vòng liên hồi, đây là trải nghiệm mà ai đi thầm người khác đều phải trải qua.
Thay quần áo xong, khi ngồi lên cáp treo, Chúc Chu đưa Quan Quan lên ngồi cùng Thời Đường, Phó Văn Tri đã nói chuyện cả một đường với Chúc Chu, còn có Tiểu Lâm nữa, năm người bọn họ ngồi cùng một khoang cáp treo.
Phó Văn Tri nói chuyện phiếm với Chúc Chu cũng không phải là đơn phương lải nhải, cũng không phải nói liên mồm, mà có câu chuyện rõ ràng, khiến Chúc Chu thấy hứng thú rồi chủ động nói chuyện với cậu ta. Trong lúc đó Tiểu Lâm cũng xen vào một, hai câu, Quan Quan thì lại tán gẫu với Thời Đường, chủ yếu là ngắm phong cảnh bên ngoài, chỉ cho Thời Đường nhìn.
Thoạt nhìn bầu không khí rất hài hòa, Phó Văn Tri cảm thấy như vậy.
Thật ra trong lòng Thời Đường lại chẳng hề thấy thế, hắn nghi Phó Văn Tri tiếp chuyện với Chúc Chu vì muốn tán tỉnh Chúc Chu, nếu không thì sao vừa mới gặp nhau mà cứ vây quanh Chúc Chu nói liên hồi thế?
Thời Đường không hiểu nổi thái độ của Phó Văn Tri, nhưng hắn nghĩ một chút, có khi chỉ là tùy tiện tán chuyện thôi, không phải ai thân thiện một chút cũng là có ý muốn theo đuổi người khác, bởi vì có trẻ con nên mới có đề tài chung ha, dù sao Phó Văn Tri cũng có một đứa cháu gái.
Thời Đường bình ổn tâm trạng, không muốn mình đa nghi giống một lão chồng sợ “vợ” bị rù quyến đi mất.
Quan Quan dựa vào đầu gói Thời Đường, đưa tay chỉ núi tuyết bên ngoài, nói với Thời Đường: “Chú ơi, chú nhìn kìa, người ở kia nhỏ thật đó.” Bỏi vì cách khá xa, người trên bãi trượt tuyết nhìn như đàn kiến đang đi lại.
Thời Đường quay ra nới với Quan Quan: “Bởi vì chúng ta đang ở chỗ rất cao rất xa, cho nên nhìn họ mới thấy thật nhỏ.”
Quan Quan ngửa đầu hỏi Thời Đường: “Chú, chú có lạnh không ạ?”
Thời Đường nghe Quan Quan hỏi như vậy, theo bản năng nắm chặt tay của Quan Quan chà xát, tưởng bé thấy lạnh, vừa chà vừa hỏi Quan Quan: “Cháu lạnh sao?” Sau đó hỏi Chúc Chu, “Bên trong mặc cái gì vậy?”
Chúc Chu nhìn Thời Đường, đáp, “Áo lông vũ giữ nhiệt, không lạnh đâu.” Bên ngoài còn mặc thêm quần áo trượt tuyết, đội mũ, lát trượt tuyết còn phải đeo thêm găng tay và quàng khăn nữa.
Quan Quan nhìn thấy Thời Đường xoa tay cho mình, cười hì hì: “Chú, cháu không lạnh, mũi chú hồng hồng, chú có lạnh không ạ!” có lạnh không lại nói thành “có ngẩn không”*.
*’Lạnh’ là 冷 【 lěng 】, Quan Quan nói thành 愣 【 lèng 】, nghĩa là ‘sững sờ, ngẩn ngơ’, cách phát âm na ná nhau
Thời Đường nghe vậy, đưa mu bàn tay lên cọ cọ mũi: “Chú không lạnh. Cháu lạnh thì phải nói với baba hoặc với chú nhé, biết chưa?”
Ánh mắt Phó Văn Tri vừa vui mừng vừa cảm động, không nhịn được phải nói: “Vừa nhìn đã biết giám đốc Thời là ứng cử viên cho chức bố trong tương lai, nhất định có thể chăm sóc cho con thật tốt.” Cậu ta còn không nghĩ đến chuyện bé có lạnh hay không, có thể thấy Thời Đường là một người rất cẩn thận.
Thời Đường nhìn Phó Văn Tri, hỏi: “Cậu có người yêu chứ? Tương lai muốn có mấy đứa?”
Phó Văn Tri không kịp chuẩn bị cho câu hỏi như vậy của Thời Đường, tim giật thót, lập tức lắc đầu đáp: “Vẫn chưa có, độc thân, tôi còn độc thân.” chỉ lo Thời Đường tưởng mình đã có người yêu, lặp lại thêm lần nữa.
Thời Đường nghe vậy, nói sâu xa: “Nên tìm đi, tuổi cậu ở trong nước chính là tuổi thích hợp để kết hôn đấy. Có cần tôi giới thiệu cho không?” Thời Đường chưa từng nghĩ mình có thể làm một bà mai, đi mai mối.
Tiểu Lâm cũng không ngờ, tích cực giơ tay nói: “Sếp, em cũng độc thân này, sao sếp không sắp xếp cho em!”
Thời Đường quay sang nhìn Tiểu Lâm ngồi cạnh thật sâu, may mà Tiểu Lâm cũng sáng tỏ, giọng nói ỉu xìu: “Thật ra thì tôi vẫn hưởng thụ cuộc sống độc thân lắm, kết hôn có gì tốt đâu. Tôi muốn cống hiến hết mình cho công ty!”
So với Tiểu Lâm, Phó Văn Trì nghe thấy sẽ giới thiệu đối tượng cho mình thì sắc mặt đang hồng hào lại chuyển sang tái nhợt, trong lòng đắng chát.
Lời này của giám đốc rõ ràng cho thấy hắn không có xíu hứng thú gì với mình, nếu không đã không muốn giới thiệu đối tượng cho cậu ta.
Trong lòng Phó Văn Tri bắt đầu hát Cải thìa nhỏ*.
*Tiểu bạch thái là một bài dân ca vùng Hà Bắc, Trung Quốc kể về một đứa bé gào khóc khi mất mẹ, nhưng có vẻ bài hát trong truyện là bài này: https://www.youtube.com/watch?v=Nst3wYZRxA8. Bài này chỉ lấy nội dung và câu chữ gần giống thôi, hình như có đoạn “lòng đau nhói khi anh xa… giọt nước mắt em tuôn rơi… tình tan vỡ ta xa nhau từ đây…”
Khó chịu quá! A a a nam thần của tui không có hứng thú với tui!
Thế nhưng là một người thông mính, dù biết tổng giám đốc không có hứng thú với mình thì cậu cũng sẽ không để lộ tâm tình thực sự ra mặt. Cậu ta không thể làm gì khác ngoài việc rời sự chú ý đi, bắt đầu chơi đùa với Quan Quan.
Sau khi đến nơi, Phó Văn Tri không dõi mắt theo Thời Đường nữa, càng nhiệt tình chơi cùng Chúc Chu và Quan Quan.
Khi chơi đùa cùng trẻ con thì phiền não gì cũng ném ra sau đầu hết.
Khiến Thời Đường lại hoài nghi lần nữa, lẽ nào tên này thật sự muốn kết bạn với Chúc Chu, không thì sao người trong công ty lên đến nơi hết rồi mà cậu ta vẫn bám dính lấy Chúc Chu và Quan Quan.
Chúc Chu thấy mấy lần Phó Văn Tri chọc cho Quan Quan cười khanh khách, nói với cậu: “Cậu thích trẻ con như vậy sao không kết hôn sớm chút, như vậy có thể lên làm ba.”
Phó Văn Tri còn đang thầm đau lòng vì lời nói của Thời Đường, nói sang chuyện khác: “Chu ca, khi nào thì anh kết hôn muốn sinh con vậy?”
Chúc Chu đáp: “Tôi muốn có con từ khá sớm. Tốt nghiệp đại học không được bao lâu thì thi lấy giấy chứng nhận tư cách cha mẹ, đi xin mang thai nhân tạo, xếp hàng rất lâu mới được lên làm ba.”
Phó Văn Tri nói: “Vậy anh dũng cảm thật đấy. Sau khi em tốt nghiệp trong đầu chỉ thấy được giải phóng thôi, muốn chơi cho thật đã, sau đó lại bắt đầu đi làm, càng không rảnh để suy nghĩ chuyện cá nhân.”
Chúc Chu cười như anh trai nhà bên, nói: “Vậy giờ thì sao? Cậu còn trẻ, lại có năng lực như này, thành tích cũng tốt, có phải cũng nên tính dần không?”
Phó Văn Tri nói: “Vâng, nên cân nhắc thôi, chỉ là chưa gặp được ai thích hợp.”
Chúc Chu: “Đúng đấy, cứ từ từ mà tiến, cũng không cần vội. Cứ trữ gen của mình từ sớm, không khó lắm.” Gen Chúc Chu nói chính là t*ng trùng, cất trữ t*ng trùng thì dù sau này kết hôn rất muộn, chất lượng t*ng trùng vẫn luôn được giữ ở trạng thái khi còn trẻ.
Đây là chuyện mà giới trẻ muốn kết hôn muộn thời nay đều làm, khi còn trẻ thì lưu trữ trứng hoặc t*ng trùng, như vậy dù đợi đến khi có tuổi chút thì chất lượng gen vẫn còn được giữ như khi còn trẻ, không ảnh hưởng đến việc thai nghén đời sau.
Phó Văn Trì than: “Cái này khi em tốt nghiệp đại học ba mẹ đã kêu em đi làm rồi. Nhưng em chỉ sợ cả đời này cũng không gặp được nửa kia thích hợp thôi.” Dứt lời, cậu quay qua nhìn Thời Đường đầy đau lòng. Lúc này Quan Quan đã như một chú chim cánh cụt con uốn éo bên cạnh Thời Đường, Thời Đường đang dạy bé cách trượt tuyết cho đúng.
Chúc Chu tốt bụng an ủi cậu ta: “Tôi đây cũng 33 tuổi rồi, sang năm cũng lên 34, tôi còn chưa nhụt chí, cậu còn trẻ như vậy, nhụt chí cái gì, sẽ gặp được thôi. Nếu đã ra ngoài chơi thì phải vui vẻ chút.”
Có thể là lời Chúc Chu nói đã kích động Phó Văn Tri, cậu thấy Chúc Chu nói đúng vô cùng, gật đầu một cái: “Chu ca nói đúng, không nên mắc kẹt trong chuyện này. Em đi trượt tuyết đây, lát gặp!”
“Đi thôi đi thôi, bọn họ trượt được mấy vòng rồi.”
Nói chuyện với Phó Văn Tri xong, Chúc Chu nhìn Phó Văn Tri đi tới chỗ đường trượt, cùng mấy đồng nghiệp khác trượt xuống núi.
Chúc Chu không biết trượt tuyết, nên anh không dám ra đường trượt trung cấp như Phó Văn Tri, cầm gậy trượt tuyết uốn a uốn éo đi ra chỗ Thời Đường và Quan Quan,
“Thế nào, Quan Quan học xong chưa?”
Bọn họ đều đứng trên đường trượt sơ cấp, Quan Quan nghe vậy, quay đầu ra nhìn Chúc Chu, nói: “Baba, ba nhìn con, ba nhìn con.” nói đoạn bé trượt một đoạn ngắn, Thời Đường đứng cạnh vẫn luôn che trở bé, không để bé ra khỏi đường trượt. Vừa nhìn dáng vẻ đã biết, nhất định kỹ thuật trượt tuyết của Thời Đường rất đỉnh.
Chúc Chu thấy tiến độ của Quan Quan, nói, “Giỏi quá, còn giỏi hơn lần đầu baba trượt tuyết nữa đó.” Chúc Chu từng trượt tuyết rồi, nhưng không nhiều lần lắm, cho nên kỹ thuật cũng làng nhàng thôi.
Anh khen Quan Quan xong thì quay qua nói với Thời Đường: “Cậu không cần để ý đến bé đâu, cậu đi trượt tuyết đi, để huấn luyện viên dạy bọn tôi là được rồi.” sợ làm lỡ dở hứng thú trượt tuyết của Thời Đường.
Thời Đường không nhúc nhích, nghe vậy nói: “Cùng trượt đi, rất đơn giản.” Hắn không yên tâm lắm khi giao hai ba con cho huấn luyện viên, giống như khi mình không nhìn thì hai người sẽ mơ mơ màng màng mà lạc đường trong tuyết vậy.
Tháng 12 và tháng 1 là mùa cao điểm để trượt tuyết, có không ít người đến đây, mặc quần áo trượt tuyết na ná nhau, đội mũ bảo hiểm hòa vào dòng người, rất khó để vừa liếc mắt một cái đã nhận ra nhau.
Chúc Chu nghe vậy ngượng ngùng nói: “Hay là cậu ra đường trượt trung cấp trượt một lúc đi. Chắc hẳn Thời tiên sinh trượt tuyết giỏi lắm, hai chúng tôi còn muốn nhìn một chút xem cậu trượt thế nào đây.”
Vốn Thời Đường còn không định đi trượt tuyết ngay, định dạy cho hai ba con này, nhưng Chúc Chu vừa nói muốn xem dáng vẻ của hắn lúc trượt tuyết một chút, lúc này Thời Đường đã nóng lòng muốn thử.
Chúc Chu khuyên hai câu, Thời Đường thỏa hiệp: “Vậy cũng được, tôi đi trượt hai vòng đã, thật ra tôi trượt cũng bình thường thôi.” giọng điệu khiêm tốn.
“Được được được, tôi quay video cho cậu!” Nói đoạn rút điện thoại trong túi ra, nhấn quay.
Quan Quan cũng rất mong đợi.
“Chú ơi, cố lên nha! Đuổi kịp chú Tiểu Lâm đi!”
Lúc này Tiểu Lâm mới vừa qua đây, đội mũ bảo hiểm lên nói, “Có thể tôi trượt tuyết không lại sếp, nhưng không ảnh hưởng đến việc tôi khiêu chiến với sếp. Đi thôi, sếp!”
Hai người cùng trượt về phía đường trượt trung cấp.
Bởi vì có khán giả, Thời Đường muốn thể hiện một phen, đến đường trượt trung cấp cùng Tiểu Lâm, trướt khi trượt còn cố ý quay đầu nhìn hai ba con giơ tay ra dấu “ok”.
Hai ba con phất tay một cái, sau đó Thời Đường cùng Tiểu Lâm vèo một cái bắt đầu trượt.
Ban đầu đúng là Chúc Chu quay Thời Đường, nhưng quay khoảng mấy phút thì có người qua đây tiếp chuyện với Chúc Chu.
Lúc này Thời Đường vừa vượt qua một khúc cua, vốn định quay đầu xem xem hai ba con có phải xem đến sững sờ rồi không, kết quả là ngoài Quan Quan đang hồ hởi vẫy tay với hắn ra, Chúc Chu lại đang nói chuyện với người bên cạnh.
Nháy mắt trên thái dương của Thời Đường xuất hiện một dấu “+”.