Diệp Hàng nhìn Thời Đường đi từ phòng tắm ra, y từ trên giường ngồi dậy, hỏi: “Anh phải đi à?”
Thời Đường cầm khăn lau tóc, cũng không nhìn Diệp Hàng, ừ một tiếng.
Diệp Hàng vuốt tóc, níu kéo: “Chúng ta đi siêu thị mua nhiều đồ về như vậy, không bằng ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng đi? Để em làm.”
Diệp Hàng am hiểu làm cơm tây, mà Thời Đường ở nước ngoài đã sớm ăn ngán cơm tây rồi, còn có cơm tàu mỹ vị đang chờ, nghe vậy đáp: “Không được.” Trong mắt Thời Đường, rõ ràng có thể ăn món ngon hơn, việc gì mình phải chịu thiệt. Trong từ điển của hắn, từ lúc mình về nước kia, đã không còn mấy chữ ‘tự mình chịu thiệt’ nữa rồi, nếu không hắn sẽ cảm thấy trước kia mình chịu khổ lâu như vậy cũng chỉ là lãng phí thời gian.
Đúng, hắn nỗ lực lâu như vậy, chỉ vì muốn làm một người ích kỷ, coi mình là trung tâm, trước hết thỏa mãn chính mình, sau mới nghĩ đến chuyện khác.
Diệp Hàng cầm lấy quần ngủ, vén chăn lên tròng vào, xuống khỏi giường nói với Thời Đường: “Ở lại chỗ của em khó khăn đến vậy sao?” Vừa nãy lúc Thời Đường trả lời tin nhắn y đã tỉnh rồi, y biết Thời Đường có tìm một đầu bếp. Vừa nghĩ đến chuyện tên đầu bếp kia có thể đến nhà hắn mà y thì chưa từng được đến lần nào, Diệp Hàng liền thấy có chút đau lòng.
Gia cảnh của Diệp Hàng không tệ, tuy không phải gia đình đại phú đại quý gì, nhưng từ nhỏ đã không phải lo cơm ăn áo mặc, một đường thuận buồm xuôi gió. Y là sinh viên nghệ thuật, tình cảm luôn rõ ràng, trong tình cảm luôn là bộ dáng hào hiệp bất kham, nhưng sâu trong nội tâm vẫn khao khát nửa kia cho mình nhiều tình yêu hơn. Sau khi y tốt nghiệp, một bên sáng tác, một bên mở phòng trưng bày dưới sự giúp đỡ của người trong nhà. Hiện tại đang chuẩn bị mở phòng tranh, trưng bày các tác phẩm nghệ thuật, chủ yếu trưng bày tác phẩm của những nghệ thuật gia trẻ trên thế giới. Sự nghiệp phát triển không ngừng, trong giới nghệ thuật có rất nhiều người biết đến y, chỉ cần là người có tài hoa, dù ở đâu cũng sẽ được người khác chú ý đến.
Hai năm trước, được bạn giới thiệu nên quen được Thời Đường, lúc đó y ra nước ngoài vận động mấy họa sĩ trẻ mình xem trọng về nước tổ chức triển lãm, quen được Thời Đường tại bữa tiệc. Lúc ấy cũng chưa ở bên nhau, quan hệ của bọn họ bắt đầu sau khi Thời Đường về nước.
Y chủ động bày tỏ, Thời Đường đáp ứng, cũng nói chính mình có mấy thói quen. Khi đó y không cảm thấy việc này có vấn đề gì, vừa nghĩ có thể ở bên Thời Đường, cái gì y cũng không quan tâm.
Tỷ như Thời Đường có không gian riêng của hắn, sẽ không dẫn ai về ở qua đêm, muốn làm chuyện thân thiết thì hoặc là đi khách sạn, hoặc là về nhà y.
So với khách sạn, đương nhiên Diệp Hàng thấy nhà mình thoải mái hơn, cho nên mấy tháng nay, tuy rằng số lần thân mật không nhiều, nhưng ngoại trừ lần đầu tiên ở khách sạn, những lúc khác đều về nhà y.
Nhưng dù có muộn đến mấy đi chăng nữa, cuối cùng Thời Đường đều rời đi, về nhà của riêng hắn.
Ngày hôm nay Diệp Hàng nổi hứng, lôi kéo Thời Đường đi siêu thị mua sắm ít đồ dùng hàng ngày cùng rau dưa hoa quả, vốn định làm cho hắn bữa cơm tàu. Y biết Thời Đường không thích cơm tây, dù sao trước đây dùng cơm có thể nhìn ra hắn rất khắc chế, vì duy trì lễ phép nên mới dùng cơm, cũng ăn cực ít. Sau này quan hệ tiến sâu hơn chút mới biết hắn chuộng ăn cơm tàu hơn.
Y vốn nghĩ, đêm nay mình có thể tự tay làm một bàn cơm tàu cho Thời Đường nếm thử. Dạo trước y cố ý theo dì giúp việc trong nhà học, nhưng không ngờ hắn tắm xong đã nói phải đi.
Thời Đường lau tóc đến khi nửa khô, thả khăn xuống, vừa mặc quần áo, vừa ngước mắt nhìn Diệp Hàng đang đứng cạnh, nói: “Em biết thói quen của anh.”
Thời Đường cũng không cảm thấy mình quá đáng, dù sao trước khi bọn họ ở bên nhau hắn đã nói yêu cầu của mình cho Diệp Hàng rồi, dù vậy, Diệp Hàng vẫn liều mạng đồng ý. Hiện tại lại ra vẻ hắn không đồng ý chính là đang tổn thương y, Thời Đường ngoài việc thờ ơ không động lòng ra thì không có tâm tình nào khác.
Diệp Hàng thấy Thời Đường cố chấp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông này rời đi.
Không thể phủ nhận, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thời Đường, Diệp Hàng đã bị vẻ ngoài anh tuấn của Thời Đường hấp dẫn. Ngoại trừ diện mạo đẹp trai, y còn cảm nhận được khí chất tự tin của Thời Đường. Rõ ràng là một bữa tiệc vô cùng phóng túng, nhà nhà cụng ly cạn chén, hắn cùng lắm là cởi bớt hai nút áo sơ mi trên cùng. Đến cuối cuộc rượu, hắn xắn tay áo lên, cười nhạt cầm chén rượu nghe người bên cạnh nói chuyện, lộ ra cảm giác hờ hững xa cách, ở chỗ y ngồi, chỉ có thể nhìn đến cằm Thời Đường, đường nét kiên nghị sắc như đao, mê chết người.
Khí chất của Thời Đường quá xuất chúng, hắn ngồi đó không nói lời nào, cũng trở thành hạc trong bầy gà.
Tuy trong hai năm khi Thời Đường chưa về nước là do Diệp Hàng đơn phương chủ động liên hệ, mỗi lần được Thời Đường hồi âm, y đều có thể cẩn thận nghiền ngẫm đi nghiền ngẫm lại, có lúc chỉ có hai chữ y cũng phải liên tưởng ra rất nhiều ý tứ. Y dựa vào phép lịch sự với đối phương để trả lời, duy trì liên lạc, giấu đi phần tình cảm kia.
Nghe nói Thời Đường chuẩn bị trở về nước, Diệp Hàng lập tức chia tay với bạn trai quen được một năm
Nếu như bởi vì trước kia Thời Đường ở nước ngoài, Diệp Hàng ngại mình không đủ kiên trì để yêu xa, vậy thì khi biết được Thời Đường sẽ về nước, y bèn quyết định muốn thử một lần.
Nhỡ đâu có thể ở bên nhau thì sao?
Diệp Hàng luôn luôn thuận buồm xuôi gió lần đầu tiên hiểu được tâm lý tự ti, trước mặt người mình thích, bạn vĩnh viễn sẽ không cảm thấy mình đủ ưu tú.
Đây là lần đầu tiên y thích một người trước đối phương.
Loại cảm giác thấp thỏm kia, cảm giác bất an kia, khi Thời Đường gật đầu, rốt cục biến mất không thấy hình bóng đâu, bị cảm xúc sung sướng cực lớn bao trùm.
Nhưng hiện tại sau một tháng quen nhau, làm cho y cảm thấy trống rỗng, không phải về mặt thể xác, mà là trống rỗng về mặt tinh thần.
Xong việc không có quá nhiều sự ôn tồn, tuy rằng quá trình rất thoải mái, y cũng thấy rất sung sướng.
Nhưng Thời Đường sẽ không ôn nhu tri kỷ tâm tình, càng không phục vụ y, ngay cả ở lại nhà y một đêm cũng keo kiệt.
Y đã nghĩ mình có thể cảm hóa hắn, chậm rãi thay đổi hắn.
Chỉ không nghĩ rằng mình đụng rào cản nhanh như vậy, đối phương không hề có ý thả lỏng.
Diệp Hàng tự dặn mình không được cố tình gây sự, lại càng được nổi giận khi đối phương từ chối y.
Bên cạnh vấn đề về tính cách của Thời Đường, còn có sự kiên trì của y. Thật ra bọn họ rất hợp nhau mà, đúng không? Không cần vì mấy việc vặt vãnh mà cãi nhau, gây mâu thuẫn.
Mặc áo khoác lên, Diệp Hàng đi phía sau Thời Đường ăn mặc chỉnh tề tiễn hắn về.
Y cười với Thời Đường đã thay xong giày đang đứng ở huyền quan, nói: “Trên đường lái xe chú ý một chút.”
“Được.” Thời Đường nhìn Diệp Hàng.
Diệp Hàng đưa tay ra.
Thời Đường nhìn y giang hai cánh tay, dừng một chút, tới gần ôm y một cái, quay người mở cửa.
“Đi đây.”
“Ừm!”
Chờ Thời Đường đi vào thang máy, cửa khép lại, khuôn mặt ngẩng cao của Diệp Hàng mới gục xuống.
Một người không thể kiềm được sự mất mát khi chỉ còn một mình.
Sau khi Thời Đường về đến nhà, Chúc Chu vừa hay cho món cuối vào chảo xào.
Nghe tiếng anh cũng không đi ra, biết là ông chủ đã về.
Chờ Thời Đường đi ngang qua cửa phòng bếp nhìn vào, Chúc Chu mới dừng tay, dùng thái độ cung kính của cấp dưới đối với cấp trên nói với Thời Đường: “Món ăn cuối cùng rồi, xong ngay đây ạ.”
Thời Đường khẽ gật đầu, nhấc chân về phòng ngủ thay quần áo.
Đến lúc Thời Đường xuất hiện lần nữa, Chúc Chu đã dọn các món ra bàn, ánh đèn ấm áp chiếu xuống bàn ăn, làm mâm cơm bốn món một canh càng thêm quyến rũ ngon miệng.
Khói trắng lượn lờ trên không trung, sau đó tiêu tan.
Canh hôm nay rất ngon, vẫn hấp dẫn dạ dày Thời Đường, điều này làm cho hắn thấy đây là một loại hưởng thụ, thoải mái như một thân uể oải được an ủi vậy.
Tuy Chúc Chu có mấy nghi vấn luẩn quẩn trong lòng nhưng anh cũng không có gan đi hỏi Thời Đường.
Đây là việc tư của Thời Đường, anh chỉ là một người làm cơm mà thôi.
Áp chế lòng hiếu kỳ, Chúc Chu thu dọn đồ đạc trong bếp, đợi Thời Đường ăn xong.
Khoảng hơn ba mươi phút sau, Thời Đường rời khỏi bàn ăn, Chúc Chu nghe tiếng đẩy ghế khe khẽ, từ phòng bếp thò đầu ra nhìn phía bàn ăn.
Thấy Thời Đường đã rời đi, lập tức nhanh chân nhanh tay dọn dẹp mâm cơm.
Mãi đến lúc Chúc Chu dọn dẹp xong xuôi rời đi, Thời Đường cũng không nói gì khác với Chúc Chu, càng không hỏi sao Chúc Chu lại tiếp thị sữa chua trong siêu thị.
Thời Đường xa cách lại làm cho Chúc Chu cảm thấy thoải mái hơn không ít.
Chúc Chu đến vườn trẻ đón Quan Quan tan học, về nhà cho bé rửa ráy thay quần áo, chơi với bé một lát. Sau khi dỗ con ngủ, anh cũng đi nhào bột mỳ, trộn nhân.
Tuy hôm nay là thứ hai, rất bận cũng rất mệt, thế nhưng trước khi ngủ Quan Quan nói muốn ăn hoành thánh, Chúc Chu giống như thủy thủ ăn rau chân vịt, lập tức lên tinh thần lấy nguyên liệu trong tủ ra băm nhân bánh, nhào bột mỳ, chuẩn bị để mai nấu hoành thánh cho Quan Quan ăn sáng.
Chúc Chu nghĩ đến hàng xóm Chu ca cũng muốn ăn hoành thánh, gói một mạch sáu hộp to, tự giữ lại bốn hộp, còn lại định để lúc nào rảnh thì đưa cho Chu ca.
Chờ Chúc Chu gói xong mấy viên hoành thánh nhỏ thì đã 12 giờ đêm rồi, nhà nhà đèn đuốc tối om, lặng ngắt như tờ.
Chúc Chu tắm xong, đứng trước cửa sổ nhìn bên ngoài, nhìn đèn đường cách đó không xa, vừa xuất thần vừa lắc tay thả lỏng
Trước khi ngủ Chúc Chu sang phòng Quan Quan xem bé ngủ có ngon không, dém chăn cho bé, chỉnh điều hòa sang chế độ ngủ rồi mới về giường mình nằm.
Thời Đường bưng một ly rượu đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn hồ nhân tạo của tiểu khu vẫn lập lòe ánh đèn đẹp đẽ, nghĩ đến hai ngày trước hẹn gặp bạn, cùng người kia nói chuyện của cha mẹ, không nhịn được nhíu mày.
Nhà họ Thời có ba anh em, hắn đứng hàng thứ hai, cha không thương mẹ không yêu. Cả là bảo bối, út là con cưng, chỉ có hắn, như vô hình, sinh ra không được bao lâu đã bị ném cho bà nội chăm, đại ca với em trai đều sống bên cha mẹ, chỉ trừ hắn.
Đến khi tới tuổi đi học, rốt cuộc mới nhớ đến hắn, đón hắn về, rất nhanh cũng đưa đến trường nội trú, bởi vì hắn không thể chung sống hòa thuận với đại ca và em út, lúc nào cũng tranh chấp đánh nhau, quậy tanh bành. Đưa con cả đi ký túc, họ không nỡ, đưa em út đi, em út nỉ non khóc lóc om sòm ăn vạ không chịu, chỉ có hắn, không khóc không nháo, từ tiểu học đến cấp ba, vĩnh viễn ở trường học, một tháng về nhà một lần, nghỉ đông và nghỉ hè về nhà, cha mẹ cũng sợ bọn họ không hợp nhau, đưa hắn đi học thêm.
Nếu không phải giống cha đến bảy phần mười, cánh tay còn có vết bớt giống mẹ, Thời Đường sẽ nhịn không được mà nghĩ mình là con hoang nhặt ven đường.
Về sau hắn hận không thể thực sự không có liên hệ máu mủ với họ, chỉ là đứa con hoang nhặt ven đường.
Mâu thuẫn với hai người anh em càng ngày càng lớn không nói, cha mẹ cũng quang minh chính đại biểu đạt mình bất công.
Sau khi thi lên đại học, Thời Đường chủ động chặt đứt liên hệ với người trong nhà. Đến năm ba đại học, trong nhà như chợt nhớ đến một người là hắn, hỏi có phải hắn lên tin tức không.
Nếu không phải là bởi vì hắn đại diện trường đi thi đấu được huy chương vàng, xuất hiện trên tin tức, lại thêm có người cho bọn họ biết giải thưởng này lợi hại thế nào, trường học thưởng bao nhiêu tiền, hẳn họ sẽ chẳng bao giờ nhớ ra hắn đâu.
Hồi tưởng không được bao lâu, Thời Đường nâng ly rượu lên uống cạn, cau mày bỏ ly rượu xuống đi về phòng ngủ của mình.
Muốn bắt hắn cứu giúp, đừng mơ.