Đại Bảo Bối

Chương 46




Buổi tối hai cha con rửa mặt xong xuôi nằm trên giường, Chúc Chu cầm ipad, ôm Quan Quan, cùng bé xem trang bán hàng online.

Có thú nhồi bông, có đồ chơi, có cả đồ trang trí bàn học như quả cầu thủy tinh, tượng, hay hộp âm nhạc. Đồ điện tử quá đắt, trước khi bắt đầu chọn quà Chúc Chu đã cho Quan Quan một khoản tiền cố định, cho nên Quan Quan vừa thấy có quá nhiều con số thì bé sẽ tự động loại bỏ nó, không cần Chúc Chu phải nhắc cái này chúng ta không mua nổi.

Chọn tới chọn lui, Quan Quan nhắm được một cái hộp âm nhạc, bên trong có một tượng nhỏ mặc trang phục hoàng tử chầm chậm chuyển động theo âm nhạc, thiết kế rất tinh xảo. Bé mở video quảng cáo ra xem kỹ hơn, nhạc cũng rất êm tai, có 6 bài nhạc piano thay phiên nhau, vô cùng du dương dễ nghe, thiết kế tinh tế. Quan Quan tận dụng số tiền Chúc Chu cho rất triệt để, một cắc cũng không thừa.

Chọn quà xong, Chúc Chu cố ý dặn dò bên kia đóng gói đẹp chút, là quà cho một bạn nhỏ, còn viết thiệp chú mừng, người tặng là Quan Quan, người nhận là Lam Lam, sau khi hỏi ý Quan Quan còn viết tặng Lam Lam một câu.

Thứ sáu, Quan Quan cầm theo món quà bé đã chọn cùng baba đến lớp. Mấy bạn nhỏ cũng không tuân theo quy củ, cũng không ai nói nhất định phải tặng quà vào lúc mở tiệc, cho nên mấy bạn đến vườn trẻ đều tặng quà cho Lam Lam luôn, bạn nào không mang thì nói với Lam Lam tối sẽ cùng baba sẽ mang đến sau.

Bởi vì tối Quan Quan không về nhà mà đi cùng cô giáo nên bé tặng quà cho Lam Lam luôn.

Lam Lam vui vẻ ôm Quan Quan một cái, luôn miệng hỏi là cái gì.

Quan Quan nói: “Cậu phải đợi lúc tự mình mở quà mới có thể xem.”

Nhưng giờ chưa phải lúc mở quà, Lam Lam không thể làm gì khác ngoài cất quà vào cặp sách, bởi vì có mấy món quà liền nên cô giáo tìm cho nhóc cái túi nhỏ đựng đồ.

Tuy không biết Quan Quan tặng quà gì nhưng Lam Lam vẫn nhiệt tình nói: “Quan Quan tặng gì tớ cũng thích hết.”

Trẻ con ở độ tuổi này không để ý món quà có giá bao nhiêu, chỉ cần nhận được quà là đã rất vui rồi, đặc biệt là quà bạn tốt tặng thì càng vui hơn.

“Vậy tối nay cậu sẽ tới dự tiệc chứ?” Lam Lam tha thiết hỏi Quan Quan ngồi cạnh

Quan Quan đáp: “Tó nói với baba rồi, baba biết cô giáo cũng đi nên sẽ nhờ cô giáo đưa tớ đi, đến lúc kết thúc thì sẽ qua đón tớ về.”

Lam Lam biết Quan Quan sẽ tới, hoan hô một tiếng, ôm chầm lấy Quan Quan: “Cậu thực sự là bạn tốt của tớ mà!” Giọng điệu vừa trang trọng vừa đầy cảm khái, nghe có chút ngốc nghếch đáng yêu.

Tuy Quan Quan không nói gì nhưng bé cũng vươn tay ôm lại Lam Lam.

Tình cảm đến từ mọi nơi, tình bạn cũng thế, trẻ con cũng không ngoại lệ.

Chúc Chu đã nói với Thời Đường rằng tối nay Quan Quan đi dự tiệc sinh nhật của bạn, đến giờ anh sẽ phải đi đón bé nên muộn chút mới dọn bếp được. Nhưng Thời Đường quá bận, hôm trước Chúc Chu vừa nói với hắn, hôm nay hắn về nhà đã quên mất tiêu, khi ăn tối không thấy Quan Quan đâu còn cố ý hỏi một câu.

“Sao không thấy Quan Quan đâu?” Thời Đường luôn luôn thận trọng nghiêm túc hiếm khi lại lộ ra vẻ không rõ.

Chúc Chu vừa đem thức ăn lên cho Thời Đường vừa đáp: “Hôm qua nói với Thời tiên sinh rồi, bé đi dự tiệc, giờ đang ở nhà bên kia.” Từ sau khi chuyển qua đây học, bạn cùng lớp của Quan Quan đều là bạn bè ở cùng tiểu khu, lúc bé xuống nhà dạo chơi cũng hay gặp được bạn cùng lớp của mình.

Lúc này Thời Đường mới nhớ ra, bóp bóp trán nói: “Hôm nay nhiều việc quá, quên mất anh đã nói chuyện này với tôi rồi. Mấy giờ anh đi đón?” Dạo này ngày nào cũng cùng ăn tối, đột nhiên không có Quan Quan, Thời Đường thấy thiêu thiếu.

Chúc Chu nói: “Tám giờ đi đón, tan học xong đã qua rồi, cũng chơi được một lúc lâu.”

Thời Đường nói: “Anh ăn cơm trước đi, ăn xong rồi đi đón bé, miễn cho các bạn về trước, một mình bé ở lại cũng chán.” 4 giờ rưỡi lớp chồi tan học, giờ 7 giờ rưỡi, đã ba tiếng rồi, cũng nên về nghỉ thôi.

“Được.”

Gần 8 giờ, Chúc Chu cơm nước xong xuôi, cởi tạp dề ra, đi đến nhà họ Lam.

Nhà họ Lam sống ở tầng giữa, Chúc Chu nhấn chuông ở tầng dưới của tòa A, người nhà họ Lam nhận hỏi, anh mói mình tới đón con, bảo vệ liền mở cửa cho anh vào.

Tới tầng 8, Chúc Chu bước ra khỏi thang máy là đến luôn chỗ huyền quan. Bởi vì tới đón con nên Chúc Chu cũng không đổi giày, gõ gõ cửa, một chốc sau cửa được mở ra từ bên trong.

Cửa vừa mở ra đã có thể nghe thấy bên trong vọng ra tiếng trẻ con nô đùa vui vẻ, đưa mắt nào nhìn thì thấy trong phòng khách rộng lớn có cầu trượt, có đệm hơi, còn có bể bóng, có người mặc đồ chú hề đang đứng đó nặn bóng, quả bóng thật dài trong tay chú hề uốn éo một cái, một chú hươu con liền ra đời.

Ngoài trẻ con ra còn có nam nam nữ nữ, vừa nhìn đã biết là cha mẹ của các bé, hơn nữa còn có vẻ rất thân, dù sao cũng là phụ huynh học sinh một lớp hơn một năm nay.

Chúc Chu vừa nói tới đón con, bé tên Quan Quan, Quan Quan đã chạy ra ngoài.

Bé nghe thấy tiếng baba

“Baba!” 

Chúc Chu liếc mắt nhìn người mở cửa, sau đó nhìn chân mình một cái, người kia nói ngay: “Không cần đổi giày đâu. Hôm nay là sinh nhật con trai tôi, nhiều người quá, giày cũng không chuẩn bị đủ, mọi người đều đi thẳng giày vào luôn, không cần lo đâu ạ.” Giọng điệu dịu dàng ôn hòa, nhìn quần áo và khí chất, hẳn là mẹ của Lam Lam.

Chúc Chu cũng không định đi giày vào nhà, thế nhưng có ôm con đi cũng không thể không chào hỏi chủ nhà và nhân vật chính Lam Lam được, còn có hai cô giáo đã trông con cho anh nữa.

Vì là nam chính nên Lam Lam rất bận, Chúc Chu không định làm phiền, anh chỉ bảo Quan Quan: “Con đi tạm biệt Lam Lam đi, chúng ta phải về tắm rửa đi ngủ rồi, nó chúc bạn sinh nhật vui vẻ.”

Quan Quan gật đầu, xoay người đi tìm Lam Lam đang chơi cầu trượt.

Tiệc sinh nhật đã tiền vào hồi kết, giờ đang là lúc tự do hoạt động, các bạn nhỏ túm năm tụm ba vui đùa. Ngoài bạn cùng lớp ra thì bạn bè thân thích của nhà họ Lam cũng tới. Lam Lam là nhân vật chính, bận từ đầu tới cuối, còn là người cuối cùng chạy đến chỗ cầu trượt, lúc trước nhóc còn chưa rảnh chơi, phải gặp người lớn, còn phải cắt bánh chia bánh, nhận quà, chào hỏi. Nhưng nhóc bận quá, không rảnh qua chơi với Quan Quan.

Nghe thấy Quan Quan nói phải về, Lam Lam thất vọng ra mặt: “Ở lại với tớ thêm một lát đi mà! Nãy giờ tớ vẫn ở chỗ ông bà ngoại, còn chưa được chơi với cậu!”

Quan Quan nói: “Baba đến đón tớ rồi, tớ phải về tắm rửa đi ngủ. Chúc cậu sinh nhật vui vẻ.”

Lam Lam nghe thấy là baba của Quan Quan đến, đành phải thả người đi. 

“Được rồi.”

Ngoài nói tạm biệt với Lam Lam ra, Quan Quan cũng đi báo với cô giáo baba mình đến đón, bé phải về. Chào hỏi xong xuôi Quan Quan nắm tay baba rời đi.

Chờ Quan Quan đi rồi, anh họ của Lam Lam, giờ đã lên lớp bốn tiểu học, mặc một cây toàn đồ hiệu, hừ hừ nói với Lam Lam: “Đấy là bạn học của em? Sau này em đừng chơi với nó nữa, không biết trên người đang mặc cái gì, vừa nhìn đã biết không giống chúng ta.”

Lam Lam cũng không để lời của anh họ mặc đồ hiệu vào tai, nhóc không quan tâm mấy chuyện đó, nghe thấy anh họ không có vẻ gì là chào đón Quan Quan, nhóc lập tức phản bác lại: “Làm sao, đó là bạn tốt của em! Không cần anh lo!” Nói xong còn hừ một tiếng, quay đi chơi với những bạn khác.

Người anh họ này lần nào đến nhà nhóc đều thó một món đồ chơi hoặc món đồ nào đó của nhóc về, Lam Lam cũng không thích anh họ, mama nói mọi người đều là người một nhà, lấy thì lấy, lần sau lại mua, nhưng nhóc vẫn không vui!

Bình thường thì thôi đi, hôm nay còn nói bạn tốt của nhóc!

Ai cần anh lo! Hừ! 

Hai cha con tay trong tay rời di kia lại không hề hay biết bé con Lam Lam đã để tâm đến bạn tốt của mình thế nào. Trên đường về nhà, Chúc Chu hỏi Quan Quan chơi những gì.

Quan Quan xòe ngón tay ra đếm: “Cô giáo cho con anh bánh ngọt, hoa quả, bánh kẹo, lúc ăn cơm con cũng ngồi cạnh cô giáo, cô còn gắp đồ ăn cho con nữa nha!”

“Bạn Lam Lam của con hôm nay thật bận rộn ha.” Đến dưới lầu, Chúc Chu bế Quan Quan lên, cười hỏi bé.

Quan Quan gật đầu đáp: “Cực bận luôn ạ, nhưng giữa chừng bạn ấy có chạy ra ngoài một lần, nói thầm với con một câu.”

“Nói thầm cái gì vậy?”

“Hì hì, bạn ấy nói, mẹ bạn ấy bảo con đáng yêu.”

Chúc Chu hôn Quan Quan một cái: “Baba cũng thấy Quan Quan nhà ta đáng yêu!”

Quan Quan ngượng ngùng chôn mặt vào vai Chúc Chu cười hì hì.

Chúc Chu có ý chọc bé, biết rõ còn hỏi: “Ồ, bé Quan Quan đáng yêu của chúng ta đang thẹn thùng sao? Mau để ba xem xem mặt có đỏ không nào!” Anh còn ra vẻ định nhấc mặt Quan Quan lên, nhìn xem mặt bé đã đỏ bừng hay chưa.

“A a a —— con không muốn!” Quan Quan ôm chặt lấy cổ Chúc Chu không cho anh xem mặt.