Chúc Chu và Quan Quan tay trong tay về nhà, Quan Quan đổi giày, nóng lòng chạy thẳng một đường về phía bát canh của mình, còn chưa đi được nửa đường đã bị Chúc Chu ngăn lại.
“Con đi rửa tay đi, ba bưng canh ra bàn cho con, được không?”
Quan Quan bày tư thế phanh xe, làm bộ quay đầu xe, sau đó chạy vào phòng tắm rửa tay, vừa chạy vừa nói: “Tuân lệnh!”
Chúc Chu nhìn bóng lưng nho nhỏ của Quan Quan, cười lắc đầu một cái đi nhà bếp
Chờ Quan Quan đi ra, trên bàn ăn đã bày sẵn hai bát canh nhỏ, Chúc Chu bế Quan Quan lên ghế trẻ em, nói với bé: “Con ăn canh trước đi, baba vào lấy canh gà nấu mì. Ăn xong thì hôm nay chúng ta đi nghỉ sớm nhé? Baba mệt rồi, con chơi cả ngày có mệt không?”
Có vẻ như trẻ con lúc nào cũng tràn đầy năng lượng.
Quan Quan háo hức cầm thìa nhỏ múc một thìa canh, nghe vậy đáp với giọng giòn tan: “Con không mệt!”
Chúc Chu bất đắc dĩ, xoa đầu con, nói: “Con ăn đi, baba đi nấu mì. Đừng để bỏng miệng nhé, thổi nguội bớt hẵng ăn.”
“Vâng ạ!” Quan Quan đáp xong, chu môi thổi thổi canh trong thìa, thế nhưng bé thổi không được nhẹ cho lắm, một thìa canh bị bé thổi bay mất một nửa, cứ như vậy ăn đến là đắc ý.
Chúc Chu vào bếp, đổ canh gà ra, cho vào nồi đun sôi, sau đó chan canh lên phần mì trứng ở bên cạnh. Thật ra canh gà đem nấu với mì cán tay hoặc nấu hoành thánh là ngon nhất, nhưng anh mới chuyển nhà chưa được mấy ngày, còn chưa có thời gian rảnh làm sủi cảo với hoành thánh, hôm nay cũng không kịp cán mì, cứ dùng mì ăn liền là được.
Nói là mì ăn liền nhưng Chúc Chu cũng bỏ thêm cà chua, chút rau xanh và thịt hun khói cắt miếng, màu sắc hương vị khiến người ta thèm ăn.
Mà Thời Đường đóng cửa xong thì làm gì nhỉ?
Hắn bưng canh đứng ở cửa mấy giây, tự nhiên không biết nên phản ứng thế nào.
Đến khi bụng đói kêu ùng ục hắn mới nhấc chân quay người vào bếp.
Không phải Thời Đường không biết nấu cơm, ở nước ngoài mấy năm, hắn không quen ăn cơm tây, cũng biết đến mấy siêu thị Trung Quốc mua đồ về nấu mấy món, hắn vẫn biết làm mấy món đơn giản như khoai tây sợi xào (1) hay trứng xào cà chua (2), mì trụng.
Thế nhưng lâu quá rồi hắn không động tay, hắn có nhiều việc quan trọng hơn cần làm, điều này khiến hắn dần dần không lãng phí thời gian trong bếp nữa.
Hắn đi vào bếp, đặt bát canh lên bàn, ngẩn người mấy giây, sau đó lặng lẽ tới trước tủ lạnh, mở ra, quét mắt nhìn từ trên xuống dưới. Nguyên liệu nấu ăn trong tủ rất phong phú, được sắp xếp gọn gàng, phía trên là ngăn đông, thế mà hắn còn phát hiện ra hai hộp hoành thánh. Vốn hắn chỉ định nấu chút bò viên, trụng thêm chút mì ăn tạm thôi.
Hắn biết hoành thánh này là của ai, lúc trước khi Chúc Chu vẫn là đầu bếp của hắn có tự tay làm, đem mấy hộp qua, trong đó có lấy một hộp ra làm bữa tối cho hắn rồi. Hóa ra còn hai hộp, mà trước giờ hắn không vào bếp, cũng không phát hiện ra, nếu tìm ra sớm một chút thì đã không cần đói bụng nhiều ngày như vậy rồi.
Nghĩ như vậy, Thời Đường lấy một hộp ra, phủi vụn băng trên nắp hộp, mở ra. Một hộp có 25 cái, nho nhỏ, da mỏng nhân nhiều, lớp vỏ mỏng lộ ra nhân tôm nõn ở bên trong, màu hồng nhạt.
Thời Đường đặt hoành thánh ra bàn bếp, không lề mề nữa, bắc nồi, cho canh gà trong bát vào đun nóng, canh gà sôi thì thả hoành thánh vào.
Thời Đường dựa vào tủ bếp, khoanh tay chờ hoành thánh chín. Không quá mấy phút, hoành thánh vỏ mỏng nhiều nhân đã chín. Thời Đường đem hoành thánh ra bàn ăn, vừa ăn vừa nghĩ ra một biện pháp.
Với biện pháp này thì nếu hôm nào Chúc Chu nghỉ, hắn có thể dựa vào nó để gắng gượng qua ngày.
Hắn có thể để Chúc Chu làm thêm chút sủi cảo, hoành thánh linh tinh để c trong tủ đông, canh nấu xong cũng để tủ đông, khi Chúc Chu nghỉ ngơi thì hắn có thể dùng các loại canh nấu các loại sủi cảo, hoành thánh.
Thời Đường vừa nghĩ ra giải pháp tốt, nháy mắt đã thấy sự phiền muộn vì cả ngày không được ăn đồ ngon được quét đi sạch sành sanh.
Sao trước đây lại không nghĩ ra nhỉ?
Thời Đường khá là tiếc nuối, bởi vì cảm thấy mình nghĩ ra biện pháp này quá muộn, nếu như hắn nghĩ ra sớm hơn chút, tích trữ trong tủ lạnh nhiều hơn chút thì dạ dày mình đã dễ chịu hơn nhiều rồi.
Khi Chúc Chu nấu xong mì, ngồi xuống ăn cùng Quan Quan thì Thời Đường đã sắp ăn xong rồi.
Trời đã tối đen như mực, Chúc Chu mệt mỏi cả ngày, ăn xong nhanh chóng dọn dẹp bát đũa, sau đó cho Quan Quan đi tắm, thay áo ngủ, chui vào giường.
Giường mới đối với một baby như Quan Quan thì có hơi lớn, nhưng trên giường có trải ga giường và vỏ chăn, vỏ gối trước đây của bé, còn bày thêm gấu bông thường làm bạn với bé trên đầu giường nữa. Ánh đèn ấm áp khiến căn phòng lớn càng thêm ấm cúng.
Quan Quan ôm một cái gối nhỏ trong lòng, nhìn Chúc Chu nói: “Baba ngủ ngon ạ.”
“Bảo bối ngủ ngon, mai gặp nhé.”
“Ngày mai gặp.” Quan Quan gật đầu.
Tuy nhiên Chúc Chu không biết rằng khi mình đóng cửa phòng xong, Quan Quan cũng không ngoan ngoãn ngủ đâu, nhưng anh không ngại để Quan Quan tự chơi một lúc rồi ngủ. Đứa bé này cả trưa không ngủ, chắc chắn sẽ ngủ ngay thôi.
Trên thực tế cũng đúng như vậy. Sau khi Chúc Chu rời đi, Quan Quan nằm chơi trong bóng tối một lúc, trong miệng lẩm bẩm, tự biên tự diễn, bé nằm nghiêng, cứ như vậy rơi vào giấc mộng.
Trẻ con chưa ngủ được, chỉ cần không nghịch tung phòng lên, thì tự chơi một chút là ngủ, không làm phiền đến người khác, cũng không phải chuyện quan trọng gì, mệt sẽ tự ngủ thôi.
Ngược lại Chúc Chu vừa đặt lưng xuống đã ngủ say như chết, anh bận bịu cả ngày, làm việc luôn chân luôn tay mà.
Mà giấc ngủ này thật sâu, để đề phòng sáng sớm bản thân ngủ quên mất, Chúc Chu cố ý đặt hai cái báo thức.
6 giờ rưỡi, Chúc Chu rời giường. Rửa mặt xong, Chúc Chu sang xem Quan Quan, bé con còn đang ngủ, chắc phải ngủ thẳng đến 8 giờ mới tỉnh được. Chúc Chu mở cửa sang nhà Thời Đường, sau đó cũng mở cả cửa nhà Thời Đường, như vậy khi Quan Quan tỉnh lại, nằm trong phòng gọi anh thì anh sẽ nghe được và kịp chạy về, hoặc anh đáp một tiếng để Quan Quan qua tìm anh. Hai bên cách nhau cũng gần, trong nhà cũng không có gì không thể để trẻ con đụng vào, cửa sổ đều được đóng chặt, ở nơi thế này, người ngoài không thể vào, nên Chúc Chu rất yên tâm.
Trước Chúc Chu chỉ làm cơm trưa và cơm tối thôi, từ sau khi dọn đến cách vách, anh liền bao thêm bữa sáng. Bởi vì rất gần rất tiện, Chúc Chu cũng không có ý kiến gì, trong mắt anh làm một bữa hay làm ba bữa cũng không có gì khác nhau.
Chỉ là việc làm điểm tâm này, làm cho mỗi người một phần có chút lãng phí. Ví dụ như nấu cháo trong nồi đất chẳng hạn, bình thường một nồi đất nấu được hai suất cháo, mà nồi trong nhà Thời Đường phải nấu được cho ba, bốn người vì nó to hơn. Bữa sáng nấu ít quá làm không nổi, nấu nhiều lại ăn không hết, quá lãng phí.
Có lẽ Thời Đường cũng nhận ra, cho nên đã nói trước với Chúc Chu không cần câu nệ như vậy, có thể ăn sáng cùng nhau, cũng không cần nấu riêng bữa sáng cho mình, còn có thể nấu phong phú chút, sẽ không phải lo một người ăn không hết mà bó tay bó chân.
Chúc Chu từ chối xong lại đồng ý, không sợ lãng phí lại có thể thoải mái làm điểm tâm, đương nhiên phải đồng ý rồi.
Với lại, có lúc bé con Quan Quan ngủ dậy quá muộn, đến thẳng vườn trẻ ăn sáng luôn, mình anh phải làm bữa sáng hai lần thì nói thật, có hơi mệt đấy, ăn cùng nhau cũng tốt.
Thực ra ý Thời Đường cùng ăn là ngồi cùng một bàn, nhưng Chúc Chu lại nghĩ thành bọn anh ăn luôn trong bếp, mà còn lại một mình Thời Đường ngồi ăn ngoài bàn, cái tâm tình kia… Thế nào thì hắn cũng không tiện mở miệng nói ‘hai người qua đây ăn cùng tôi đi’, không thể làm gì khác hơn là ăn cơm một mình, sau đó nghe tiếng cười đùa của hai cha con trong bếp vọng ra, tuy tiếng cười đã được đè xuống hết mức vì có hắn ở ngoài.
Sau đó Thời Đường lại nghĩ, có khi ăn trong bếp họ càng thấy tự nhiên, ngồi ăn với hắn chắc là không được tự do sảng khoái như vậy, vậy là hắn nghĩ thông.
Sáng sớm hôm nay Chúc Chu ninh cháo hải sản trong nồi đất (3), giờ đang làm sủi cảo hấp (4). Nhân sủi cảo hôm qua anh về đã chuẩn bị sẵn, để trong tủ lạnh, chưa có thời gian gói. Hôm nay sang đây sớm, vừa chờ cháo chín vừa nhanh tay cán vỏ làm sủi cảo, gói từng lồng từng lồng, ngoài sủi cảo ra còn làm thêm hai lồng tiểu long bao (5), nhân thịt tươi ngon, vỏ rất mỏng cho nên cũng nhanh chín.
Cho tiểu long báo và sủi cảo vào lòng hấp xong, Chúc Chu tiếp tục chuẩn bị mấy món ăn kèm. Ngoài dưa muối (6) ra còn có cải xanh (7), món mặn cũng cần chuẩn bị mấy phần. Lần này anh còn dọn thêm tỏi đường (8), làm nóng một đĩa lạp xưởng (9), lạp xưởng thêm tiêu thêm ớt, hơi mặn lại cay cay, ăn kèm tiểu long bao và sủi cảo thì ngon phải biết.
7 giờ Thời Đường tỉnh dậy. Thật ra tiếng động trong nhà bếp rất nhỏ, phòng hắn cách âm cũng tốt, nhưng hắn bị mùi hương đánh thức.
Hẳn rửa mặt, mặc quần áo ở nhà, đi ra ngoài, đã nghe được tiếng ngồi cháo ùng ục, không nhịn được phải đi vào bếp, nhìn mấy nồi hấp trên bếp bốc khói nghi ngút, hương thơm là từ đó bay ra.
Trước khi Chúc Chu đến, Thời Đường không biết đã bao lâu rồi mình không được ăn một bữa sáng tử tế, nhiều lúc vì thuận tiện mà hắn tự làm cái bánh mì sandwich với thịt nguội và ức gà, thêm mấy lát cà chua và xà lách, đơn giản, nhanh chóng, thuận tiện.
Không phải hắn chưa ăn cháo ở bên ngoài bao giờ, nhưng mấy món cháo ấy bị ninh quá lâu, không thể gọi đó là cháo được, gọi luôn là bột cho rồi.
Lạnh lùng như Thời Đường cũng không nhịn được phải cảm thán một câu trong lòng: Đây mới là sinh hoạt chứ.
Sáng sớm ăn một bát cháo thơm ngọt, ăn sủi cảo hấp và tiểu long bao vừa mới ra lò, sao có thể đem ra so với ăn bánh mì sandwich lạnh ngắt chứ?
Chúc Chu thấy Thời Đường đi tới cửa nhà bếp, vừa đảo đồ ăn vừa nói: “Thời tiên sinh, chào buổi sáng. Đồ ăn xong ngay đây.”
Thời Đường nói: “Chào buổi sáng, sắp xong rồi sao? Mấy giờ anh dậy vậy?” Hiếm khi Thời Đường thấy tâm trạng không tệ bèn nói thêm mấy câu.
Chúc Chu: “6 giờ rưỡi tôi dậy.”
Thời Đường nhìn đồng hồ treo trên tường, 7 giờ hơn, giờ còn chưa đến 8 giờ, hắn khẽ gật đầu nói: “9 giờ tôi mới đi làm, anh không cần dậy sớm thế đâu, 7 rưỡi dậy làm vẫn kịp.”
Chúc Chu cười nói: “Tôi biết mà. Vì hôm nay muốn hấp tiểu long bao, mà hôm qua mới chỉ trộn nhân bánh thôi, sủi cảo cùng tiểu long bao đều để hôm nay mới gói, cho nên tôi sang đây sớm chút. Tôi làm gì cũng dựa vào đó mà đặt giờ rời giường, sẽ không làm phiền Thời tiên sinh chứ?” Từ khi quay trở lại làm đầu bếp của Thời Đường, đặc biệt là sau khi được hắn giúp đỡ, Chúc Chu không tự giác mà tùy ý hơn nhiều, không câu nệ như lúc trước nữa.
Bởi vì anh biết, Thời Đường cũng không lạnh lùng vô tình như vẻ bề ngoài, hắn là một người rất hiền lành nhân hậu, có lẽ vẻ lạnh lùng cũng chỉ là lớp mặt nạ tự vệ của hắn thôi?
Nghĩ vậy, khi Chúc Chu đối mặt với Thời Đường cũng dần dần không còn cứng ngắc như trước.
Lúc thường Chu Nhất Thành cũng rất nhiệt tình, ai có thể ngờ gã lại là một tên xấu xa chứ?
Cho nên ấy, không nên trông mặt mà bắt hình dong.