Đại Bảo Bối

Chương 37




Chúc Chu không ngờ sẽ có một núm vú cao su rơi từ trong đống quần áo ra ngoài, anh lại nhìn Quan Quan còn đang xấu hổ đến độ muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cũng đủ hiểu tại sao.

Tuy rất muốn cười, nhưng vì mặt mũi của Quan Quan, Chúc Chu cố nén lại, vẻ mặt bình tĩnh nhặt núm vú cao su lên nhìn một chút rồi nói: “Ồ, sao ở đây lại có một cái núm vú cao su thế này, chẳng nhẽ lúc trước mình dọn dẹp quần áo không cẩn thận để sót hả? Ai chà, mình qua loa quá má.”

Nói đoạn anh nhặt núm vú cao su nên, tiếp tục ôm quần áo đi ra ngoài.

Anh bỏ quần áo vào trong máy giặt, bấm khởi động.

Sau đó anh nhìn núm vú cao su trong tay, vừa nhìn đã biết là Quan Quan lén lấy về, còn lén lút giấu đi, không ngờ lại bị anh phát hiện.

Bé con cho là mình giấu rất kỹ, thật ra người lớn vừa nhìn đã biết hết đầu đuôi.

Thực ra chuyện Quan Quan cắn núm vú cao su cũng không làm Chúc Chu giận, anh chỉ thấy nó không được vệ sinh. Trẻ con có thể không nghĩ được xa xem đồ vật có sạch sẽ hay không, không có người lớn quản lí thì đừng nói núm vú cao su, đến đồ chơi cầm trong tay cũng có thể cho vào mồm cắn như thường. 

Chúc Chu sẽ phê bình trách mắng Quan Quan chỉ vì mọt cái ti giả, anh rửa sạch nó, lau khô rồi cất vào tủ, sau đó quay lại phòng Quan Quan như không có chuyện gì, kể chuyện trước khi ngủ cho bé.

Quan Quan nằm trên giường, chăn còn che kín mặt, nghe tiếng Chúc Chu đi vào, càng kéo chăn chặt hơn.

Chúc Chu nhẹ nhàng xốc chăn lên một chút nói: ‘Sao lại giấu mình trong chăn vậy, lẽ nào bạn nhỏ Quan Quan của chúng ta muốn chơi trốn tìm với baba sao?”

Thấy Chúc Chu không có ý bắt lỗi mình, lúc này Quan Quan mới từ từ lộ nửa khuôn mặt ra.

Bởi vì trùm chăn kín mít, còn rất xấu hổ, khuôn mặt nhỏ của Quan Quan bị nghẹn đến hồng thấu. Chúc Chu đào Quan Quan từ trong chăn ra, xoa xoa mặt của bé nói: “Nhìn khuôn mặt nhỏ này xem, thật là đáng yêu.”

Chúc Chu không đề cập đến chuyện núm vú cao su, Quan Quan cũng thả lỏng hơn, tựa sát vào khủy tay gọi anh: “Baba…”

Chúc Chu xoa cái đầu nhỏ của bé, nói: “Baba kể chuyện cổ tích cho con nhé?”

Quan Quan ngoan ngoãn gật đầu, Chúc Chu thả bé về gối, đắp chăn cho bé, bắt đầu kể chuyện.

Lần này Chúc Chu không kể chuyện cổ tích trong sách, anh kẻ câu truyện cho chính mình biên soạn.

Trong chuyện có một chú sóc nhỏ, thích cắn ti giả, nhưng sóc ta lớn rồi, cắn ti giả là việc chỉ các em bé mới có thể làm thôi, cho nên không cho người khác biết mình cắn ti giả, lén lút trốn trong góc cắn một mình. Sau đó do núm vú cao su không được vệ sinh thường xuyên, không sạch sẽ, cho nên sóc ta đổ bệnh vì cắn ti giả, bị nhiễm khuẩn, rất khó chịu, phải đến chỗ bác sĩ tiêm, tiêm rất đau rất đau. 

Chỉ với một câu chuyện như thế, lúc Chúc Chu kể cho Quan Quan nghe lại rất sinh động, thỉnh thoảng còn làm mấy động tác, dù không chỉ đích danh chuyện Quan Quan lén ngậm ti giả nhưng lại thông qua câu chuyện để bé hiểru việc ấy không vệ sinh.

Đúng là qua câu chuyện này Quan Quan biết thêm một vài chuyện, tuy vẫn hơi mơ hồ nhưng Chúc Chu vẫn đạt được mục đích của mình.

Ti giả không được vệ sinh trong một thời gian dài sẽ sản sinh ra vi khuẩn, vi khuẩn tiến vào cơ thế sẽ bị bệnh, phải tiêm. Tiêm đau lắm, Quan Quan biết bị tiêm rất rất đau!

Giữa việc cắn núm vú cao su và bị tiêm, trong lòng Quan Quan tự biết cân nhắc!

Vì không muốn phải đi gặp chú bác sĩ, không bị tiêm, bé có thể từ bỏ núm vú cao su!

Bỏ ngay.

Dỗ Quan Quan ngủ xong, Chúc Chu ra ngoài xem quần áo đang giặt, phải mấy phút nữa mới đem đi phơi được. Chúc Chu ngồi lên salon thu dọn sách tranh của Quan Quan, xếp từng quyển một lên giá sách.

Sau đó anh thấy trên bàn có một món đồ chơi nhỏ.

Đây là món đồ chơi mà ngày cuối cùng anh đưa Quan Quan đi làm, khi anh đang dọn dẹp trong bếp, Thời Đường đã đưa cho Quan Quan.

Là máy bay biến hình to cỡ tay trẻ con, tuy nho nhỏ thôi nhưng rất tinh xảo, lắp vào thì là máy bay, sau khi biến hình là là hiệp sĩ robot.

Lúc đó Chúc Chu không muốn nhận, bởi vì làm đầu bếp tư nhân tốt nhất là không nên nhận thêm gì ngoài tiền lương, tốt nhất cũng không nên tùy tiện nhận quà, miễn cho đến lúc nào đó lại nhập nhằng.

Nhưng lúc đó Thời Đường nói: “Tuy không phải tặng anh nhưng anh có quyền quyết định, không muốn nhận thì ném thẳng vào thùng rác rồi vứt xuống nhà đi.”

Giọng điệu kiên quyết. Chúc Chu là một người không thích lãng phí, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nỡ vứt một món đồ chơi còn nguyên vẹn đi, bèn để Quan Quan cầm chơi.

Quan Quan rất thích. Chúc Chu ăn nói vụng về, ngoại trừ cảm ơn ra cũng không biết nói gì hơn. Đối với thiện ý của Thời Đường, anh định đáp lễ thông qua việc nấu cơm, cách chế biến món ăn cũng ngày càng phong phú. Mỗi lần nhìn thấy Thời Đường ăn đến là thỏa mãn, anh cũng rất vui vẻ mĩ mãn, rất có cảm giác thành công.

Bây giờ nhìn thấy máy bay nhỏ, lòng Chúc Chu chợt nổi sóng lớn, sau đó anh thở dài.

Hôm sau Chúc Chu đưa Quan Quan đến vườn trẻ, bản thân thì về nhà, còn cưa đến tiểu khu đã đụng phải người đàn ông nọ từng xuất hiện trong nhà Diệp Hàng.

Chúc Chu muốn gọi đối phương là cậu chàng hơn, bởi vì thoạt nhìn cậu ta giống như vừa mới lên đại học, còn khá trẻ.

Ngô Hoài Vũ đỗ xe bên đường, bước xuống khỏi xe, nhanh chân đi đến bên cạnh Chúc Chu.

Chủ động chào hỏi anh.

Mục đích tới đây của Ngô Hoài Vũ rất đơn giản, cậu ta biết Chúc Chu bị mất việc, cậu ta còn tìm hiểu thông tin cá nhân của Chúc Chu thông qua app, đương nhiên, chủ yếu là thông tin công việc của anh, những thông tin này đều được công khai, còn có trạng thái công việc. Vốn cậu ta còn định thuê Chúc Chu qua app luôn, để Chúc Chu đến nhà nấu cơm cho mình. Nhưng Chúc Chu không để trạng thái của mình là “Chờ được thuê” mà lại để là “Nghỉ ngơi”.

Chúc Chu nghĩ mãi, quyết định nhân dịp này nghỉ ngơi điều chỉnh trạng thái một thời gian, sợ bản thân không thể nhanh chóng thích ứng việc làm cơm cho nhà khác ngay được, nên anh tạm gác lại suy nghĩ tìm việc mới.

Giờ thấy Ngô Hoài Vũ tới đây, anh còn có chút mờ mịt.

Tới tìm anh hả?

Ngô Hoài Vũ nói thẳng: “Tôi biết gần đây anh không có công việc, nhà tôi vừa lúc muốn tìm một đầu bếp, anh có muốn đến nhà tôi làm không? Lương và đãi ngộ có thể thương lượng.” Ngô Hoài Vũ muốn bù đắp cho người bị liên lụy là Chúc Chu.

Chúc Chu thì còn đang koong rõ vì sao, cảm thấy người này thật kỳ lạ, vốn không quen biết, cùng lắm gặp một hai lần mà thôi, làm gì phải tìm tới chỗ anh?

Anh hoàn toàn không muốn dính vào mối quan hệ của bọn họ chút nào.

Chúc Chu dừng một chút rồi nói: “Không cần đâu, dạo này tôi nghỉ ngơi, không định bắt đầu đi làm sớm như vậy.”

Ngô Hoài Vũ nói: “Xin lỗi, bởi vì tôi nói chuyện của mình với Diệp Hàng cho người kia, khiến anh bị hiểm lầm.”

Ngô Hoài Vũ nói vậy, Chúc Chu mới biết tại sao tâm tình hôm đó của Thời Đường lại không tốt, lại tức giận như vậy. Lúc này đây anh mới ngộ ra, mắt mở to mấy phần.

“Cái gì? Cậu nói…”

Ngô Hoài Vũ sờ mũi nói: “Tôi không nghĩ rằng lại dính dáng đến anh. Diệp Hàng liều chết, lôi tên anh ra, hại anh mất công việc. Chuyện này cũng có trách nhiệm của tôi, nhưng tôi có thể cung cấp công việc cho anh.”

Chúc Chu nhức đầu không thôi, nhưng vẫn kiên quyết từ chối Ngô Hoài Vũ: “Không cần. Nhưng vẫn cảm ơn cậu đã đến đây nói cho tôi biết, nếu không tôi còn không biết nguyên nhân cụ thể đâu.” Bởi vì Ngô Hoài Vũ nói cho anh biết, trong lòng anh càng thêm hổ thẹn với Thời Đường.

Trước đó còn nghĩ mình có thể dùng món ngon để bồi thường cho Thời Đường, nhưng biết do mình che giấu chuyện nên mới chọc giận Thời Đường, ngoại trừ hổ thẹn ra Chúc Chu không biết nói gì thêm.

Thế mà anh lại nghĩ mình có thể không dính vào nên không nói sự thật cho Thời Đường, nhưng anh có thể cảm nhận được thiện ý của Thời Đường dành cho ba con anh. Nhưng ngày ấy anh không nói gì hết, một câu xin lỗi vì chuyện này cũng không nói.

Sao Chúc Chu có thể không thấy áy náy và bất an chứ.

Ngô Hoài Vũ không ngờ đối phương sẽ từ chối mình thẳng thừng như vậy, cậu ta thấy rất khó hiểu, hỏi: “Tại sao? Anh không cần đi làm sao?”

“Tôi nhận lòng tốt của cậu, nhưng gần đây tôi không định làm việc. Không có chuyện gì khác thì tôi về trước, xin lỗi.” Trong đầu Chúc Chu đều là Thời Đường, không muốn tán gẫu Ngô Hoài Vũ chút nào cả, nói xong anh gật gật đầu, cũng không quay đầu lại mà đi về nhà.

Ngô Hoài Vũ ngạc nhiên nhìn Chúc Chu rời đi một cách lạnh lùng cao ngạo, trong miệng lẩm bẩm một câu.

“Thực sự là hiếm thấy.”

Chúc Chu tránh sự nhiệt tình của Ngô Hoài Vũ như trốn tránh ôn dịch. Vì sự xuất hiện của Ngô Hoài Vũ mà lòng anh trĩu nặng, làm gì cũng hơi mất tập trung.

Nhiều lần anh muốn trịnh trọng gọi điện cho Thời Đường để nhận sai, nói xin lỗi, không phải để cứu vãn công việc của mình, chỉ đơn thuần là muốn nói xin lỗi vì đã dính líu tới chuyện này.

Nhưng anh lại sợ khiến đối phương đã sắp quên mất chuyện không vui, tự nhiên anh gọi tới lại khiến người ta không vui.

Trong lòng không yên, hơn nữa gần đây anh ngủ không ngon. Xế chiều đi đón con tan học, trên đường tròi bỗng đổ mưa, Chúc Chu ôm Quan Quan che dù chạy về nhà, mắc mưa giữa đường.

Tuy về nhà anh có nấu canh gừng uống ngay, nhưng sau khi dỗ Quan Quan ngủ, Chúc Chu vẫn bị cảm, còn có dấu hiệu sốt, đầu óc mơ màng.

Khi Chu Nhất Thành gõ cửa, Chúc Chu vừa mới uống một cốc nước lớn, anh ra mở cửa cho Chu Nhất Thành.

Chu Nhất Thành mang theo rau dưa trai cây từ nhà mình sang, nói: “Dưa muối đưa mẹ tôi rồi, bà ấy bảo tôi mang rau dưa cho cậu…” Nói được nửa câu, nhìn thấy mặt mũi Chúc Chu hồng hồng, hai má cũng hơi đỏ, y đưa tay qua sờ trán anh, “Cậu sốt à?”

Chúc Chu lắc đầu một cái nói: “Không có chuyện gì, cám ơn dì, đồ này tôi nhận ——”

Chu Nhất Thành khoát tay nói: “Để tôi đi cất cho, cậu mau ngồi lên ghế salon đi, uống nước không? Uống thuốc chưa?” 

Vừa nói vừa đi vào trong.

Chúc Chu đóng cửa xong thì đi theo y, nói: “Chưa uống, tôi thấy không nghiêm trọng lắm, định uống thêm chút nước xem sao.”

Chu Nhất Thành cất đồ vào tủ lạnh xong đi ra nhìn Chúc Chu ôm đầu ngồi trên ghế salon, nói: “Này mà còn không nghiêm trọng sao, cậu thấy trán mình nóng thế nào sao? Đầu có đau không?”

Chúc Chu xoa bóp thái dương mình, nói: “Có chút chút.”

Chu Nhất Thành nói: “Trong nhà có thuốc không? Vẫn nên uống thuốc đi, ngủ một giấc dậy sẽ thấy tốt hơn rất nhiều.”

Dưới sự thúc giục của Chu Nhất Thành, Chúc Chu không còn kiên trì không uống thuốc nữa, nói cho Chu Nhất Thành biết hòm thuốc ở đâu, sau đó uống thuốc cảm dưới sự giám sát của Chu Nhất Thành.

“Uống xong thuốc thì mau về nhà nghỉ ngơi đi.” Chu Nhất Thành đỡ Chúc Chu về phòng ngủ.

“Cảm ơn Thành ca.”

“Mau nằm xuống đi, Quan Quan đâu? Đã ngủ chưa?”

“Ngủ rồi, cô giáo nói buổi trưa thằng bé không ngủ, cho nên vừa về đã mệt rã rời, nên tôi tắm rửa cho con xong thì cho bé đi ngủ rồi.”  

Nhìn Chúc Chu nằm vào trong chăn, Chu Nhất Thàn cũng không rời đi, ngồi bên đầu giường nhìn Chúc Chu.

Chúc Chu cười nói: “Anh ngồi cạnh tôi không ngủ được. Muộn rồi, Thành ca cũng về sờm rồi nghỉ ngơi đi.” Chúc Chu nói xong thì ngáp một cái.

Chu Nhất Thành đứng lên nói: “Tôi đi rót cho cậu cốc nước để đầu giường rồi tôi đi, miễn cho nửa đêm cậu khát nước lại không tự bò dậy đi lấy nước được.”  

“Cảm ơn Thành ca.” Chúc Chu nhìn bóng lưng rời đi của Chu Nhất Thành, nhắm hai mắt lại.