Đại Bảo Bối

Chương 25




Đừng chỉ nhìn Chúc Chu đã ba mươi tuổi, anh chỉ mới chính thức bước chân vào xã hội khi anh tham gia huấn luyện để trở thành đầu bếp gia đình.

Khi Chúc Chu còn đi học, anh là một thiếu gia nhà giàu, không phải lo ăn mặc, không lo không có tiền tiêu. Trước khi ba anh mất, anh có nhà có xe còn có tiền để dành gửi quỹ ủy thác, sau khi ba qua đời, nhà vẫn còn, mà trước đó xe thuộc sở hữu của ba, em trai cần thế chấp vài thứ để tiếp tục điều hành công ty nên xe cũng trả về cho em trai, vì vấn đề kinh doanh của công ty nên bên quỹ ủy thác cũng không trả tiền cho anh định kỳ nữa.

Tuy không thể sinh hoạt thoải mái như trước nhưng anh cũng không phải sống khốn khó. Sau khi ba qua đời và chia tay với bạn trai, anh vẫn luôn đặt sự chú ý của mình lên việc làm baba.

Chạy đôn chạy đáo 8 năm, kiểm tra, chọn t*ng trùng, chờ đợi, đón con về nhà, vui vẻ nuôi con hơn 4 năm, cùng bé vượt qua thời kỳ lo lắng của mẫu giáo lớp mầm. Đến khi bé đã quen với sinh hoạt ở vườn trẻ cũng chính là kỳ nghỉ hè năm nay, anh mới bước ra ngoài tìm việc làm. Thời gian trôi nhanh đến độ chớp mắt một cái đã đến hiện tại của 8 năm sau.

Trong lòng anh tuy phải bước chân vào một lĩnh vực xa lạ rất đáng sợ nhưng dù có lo lắng đến đâu thì bước này vẫn phải đi.

Nhưng khi phải đối mặt với rắc rối tình cảm của Diệp Hàng và Thời Đường, lần đầu tiên anh cảm nhận được xã hội thật phức tạp, cũng khiến anh phải xoắn xuýt, hoàn toàn không biết phải xử lý thế nào, anh chỉ muốn làm một cỗ máy nấu ăn vô cảm thôi. 

Suy nghĩ cả một đường, Chúc Chu cũng thực sự trở thành một cỗ máy nấu ăn không có tình cảm.

Anh âm thầm tự nói với mình.

“Mày chỉ là một đầu bếp, chỉ thế mà thôi, chỉ cần cắm đầu làm việc trong bếp là được, những chuyện khác không cần mày lo.”

Tự lặp lại ba lần, dần dần ép chuyện kia xuống.

Anh không thể không đè chuyện này xuống, nếu cứ giữ trong lòng thì cũng chẳng có cách nào tâm sự với Quan Quan.

Chúc Chu không muốn lơ là với Quan Quan, bé con rất cần người nhà cổ vũ bầu bạn.

Hơn nữa trẻ con ỷ lại vào ba mẹ chỉ mấy năm thôi, chờ đến khi các con lên cấp hai, thậm chí chưa cần lên cấp hai, đến năm lớp sáu là đã có bí mật riêng của mình rồi, đến tuổi dậy thì lại càng không tình nguyện tâm sự cùng ba mẹ, càng thích nói chuyện với bạn đồng lứa hơn.

Mỗi khi nghĩ tới trong tương lai Quan Quan sẽ có vòng bạn bè riêng của mình, sẽ không nói mọi chuyện cùng anh nữa là Chúc Chu lại phải yên lặng đau lòng một bận, chỉ hy vọng thời gian đừng trôi quá nhanh. 

Thật ra người làm cha mẹ rất mâu thuẫn, một bên hy vọng con mình mau mau lớn lên, giang rộng đôi cánh hướng về bầu trời rộng lớn hơn, khám phá cuộc sống, một bên lại không muốn con lớn nhanh quá, muốn dừng thời gian lại. 

Chúc Chu không bỏ qua bất kỳ khoảnh khắc nào trong quá trình trưởng thành của Quan Quan, anh quý trọng từng giây từng phút ở bên Quan Quan, trước khi đi làm còn nghĩ sẽ cố không chiếm dụng thời gian cá nhân để không ảnh hưởng đến sinh hoạt của con. 

Khi đối mặt với Quan Quan, những phiền não trong lòng Chúc Chu đều được tạm thời gạt sang một bên. 

Hai ba con về nhà, tắm rửa thay quần áo. Bởi vì còn khá sớm nên Quan Quan ngồi trong phòng khách xem sách tranh, còn dùng bút điện tử đọc chữ đọc truyện cổ tích. Chúc Chu thì đeo tai nghe, cầm điện thoại xem video về nấu ăn. Hai người vừa ai làm việc người nấy vừa ăn hoa quả. 

Về đến nhà, Chúc Chu như tìm đc cảng tránh bão, có thể tạm thời quên đi thế giới bên ngoài hỗn loạn hối hả. 

Khi tiếng chuông cửa vang lên, Chúc Chu đeo tai nghe nên không nghe thấy, Quan Quan nghe được, nhưng bé nhớ lời Chúc Chu dặn, trẻ con không được mở cửa cho người lạ, bèn vỗ vỗ chân Chúc Chu, báo anh biết có người nhấn chuông cửa. 

Chúc Chu nghe tiếng Quan Quan gọi, tháo tai nghe đi mở cửa, là Chu Nhất Thành tới trả bát, y còn cầm theo hai hộp rau nhà trồng.

“Hôm nay tôi về nhà ăn cơm, lúc về mẹ tôi còn gọi lại, bảo tôi mang rau về cho cậu. Rau sạch đấy, bà cũng rửa trước rồi, cậu cứ cất trong tủ lạnh, cần thì lấy ra dùng được luôn.”

Chúc Chu nhìn rau cải thìa xanh tươi mơn mởn và cà chua đỏ au xinh đẹp, nói: “Cám ơn dì nhiều! Dưa tôi sắp muối xong rồi, đợi xong thì anh mang cho dì một vò nhé!”

Chu Nhất Thành sảng khoái nói: “Không thành vấn đề.”

Chúc Chu còn dặn dò thêm: “Nhưng mấy món muối không nên ăn nhiều, dì có tuổi rồi, càng phải hạn chế ăn đồ muối.”

Chu Nhất Thành nói: “Tôi cũng nói với mẹ rồi, bà còn mắng cho tôi một trận, nói hiện tại mục đích sống duy nhất của bà là ăn đồ muối, nếu ngay cả ăn ngon cũng không được thì không bằng chết cho xong, sinh bệnh thì có sao. Bà sạc cho tôi một tràng, tôi nghe xong còn thấy rất có lý, mục tiêu theo đuổi của mỗi người là khác nhau mà, cũng không nên miễn cưỡng.”

Chúc Chu bất đắc dĩ cười ra tiếng: “Quả nhiên là phong cách của dì, vậy cũng hay. Anh vừa về đến nhà sao?”

Chu Nhất Thành nói: “Ừ. Mà tôi mới mượn một đĩa phim điện ảnh, là bản blu-ray của “Hồn phách và Tư tưởng”, muộn tí nữa Quan Quan ngủ, cậu có muốn xem cùng tôi không?”

Từ khi làm baba, không biết đã bao lâu rồi Chúc Chu không ra rạp xem phim, toàn mua đĩa về hoặc thuê phim trên mạng để xem lúc Quan Quan ngủ, uống lon bia, ăn mấy món lặt vặt, xem phim, nhưng anh cũng rất ít có cơ hội làm vậy.

Nghe thấy là “Hồn phách và Tư tưởng”, anh lập tức phấn khởi nói: “Lúc trước tôi vẫn chờ bản mạng, vẫn chưa chính thức công chiếu, sau lại thông báo sẽ không chiếu trên internet nữa, mà bản blu-ray vừa mở bán đã cháy hàng rồi, tôi còn chẳng có cơ hội xem, thế mà anh lại có á?”

Chu Nhất Thành nói: “Tôi không mua được, bạn tôi mua, hắn xem xong rồi nên tôi mượn mấy hôm. Lại nhớ cậu từng chia sẻ tin bán đĩa blu-ray của “Hồn phách và Tư tưởng” lên vòng bạn bè, bèn hỏi cậu xem thế nào.”

Chúc Chu: “Hay quá, hôm nay tôi sẽ cho Quan Quan ngủ sớm chút. Tối nay anh đến nhà tôi đi, tôi chuẩn bị mấy món nhắm, nhưng trong nhà không có bia…”

Lời còn chưa nói hết, Chu Nhất Thành đã đáp: “Nhà tôi có mấy chai, lát cậu cho Quan Quan ngủ xong thì nhắn tôi cái tin, tôi mang bia qua, phim dài nửa tiếng thôi, không dài lắm đâu.” 

“Được được!” Chúc Chu đáp lại một cách hào hứng, có lẽ đây là chuyện vui nhất trong ngày của anh.

Trước đây anh rất thích xem phim điện ảnh, sau này làm baba rồi, gần như chỉ có thể xem bản trên mạng thôi, không có cơ hội ra rạp xem. Có rất nhiều bộ phim kinh điển không công chiếu trên mạng, chỉ phát hành đĩa thôi, cung không đủ cầu, anh không tranh được với người khác. Nhiều bộ phim anh muốn xem nhưng không có cách xem, một trong số đó là “Hồn phách và Tư tưởng”, vì vậy khi nghe thấy Chu Nhất Thành có đĩa phim anh còn không kích động được sao?

Thật ra loại đĩa phim như này, đợi ha năm nữa, nhiệt độ hạ xuống thì sẽ chẳng còn ai tranh với anh nữa, bản chính thức và bản tái bản cũng sẽ nhiều lên, nhưng có ai lại không muốn được xem sớm một chút chứ?

9 giờ rưỡi, Chúc Chu ru Quan Quan ngủ, vào bếp chuẩn bị bốn món nhắm, đều là các món ăn vặt dễ ăn bằng tay, có tự làm, có mua ngoài, anh còn chuẩn bị thêm lạc nữa.

Chuẩn bị xong, Chúc Chu nhắn tin cho Chu Nhất Thành.

Chu Nhất Thành mặc áo ngủ gõ cửa nhà Chúc Chu, hỏi: “Không ngại chứ?”

Chúc Chu cũng đang mặc đồ ở nhà, cười nói: “Có gì phải để ý đâu? Vào đi.” Làm hàng xóm bấy lâu rồi, không có gì không ổn cả.

Khi Chúc Chu đang ngồi trên ghế salon cùng Chu Nhất Thành xem phim uống bia, Thời Đường còn đang bận bịu xử lí công việc trong thư phòng.

Ở vị trí này của hắn, dù là trong giờ làm việc hay lúc tan tầm, hắn đều có việc phải xử lý, không thể phân chia ranh giới rạch ròi giữa thời gian làm việc và thời gian cá nhân đươc.

Đối với hắn, công việc có thể xử lý chút nào hay chút ấy, nếu không sẽ càng lúc càng tồn đọng chất chồng.

Thời Đường là một người cuồng cồng tác, ai cũng biết điều này, cho nên trong lúc hắn bận rộn thì rất khó nhớ tới mình còn đang chiến tranh lạnh với bạn trai là Diệp Hàng.

Mãi đến 12 giờ đêm, Thời Đường mới xử lý xong những việc trong tay, hắn đứng dậy thư giãn thả lỏng thân thể, đứng bên cửa sổ sát đất ngắm nhìn bầu trời đêm đen đặc và ánh đèn lộng lẫy.

Chờ trời sáng hắn sẽ phải đối mặt với Diệp Hàng, cho y một câu trả lời.

Hai ngày nay hễ rảnh là Thời Đường lại nghĩ, nghĩ xem mối tình này có cần tiếp tục hay không.

Thực sự thì Diệp Hàng cũng không phải một người thích quấy nhiễu hay cố tình sinh sự. Nếu không nói đến mối quan hệ tình cảm của họ thì trong cuộc sống và công việc, Diệp Hàng đều có những ưu điểm của mình: EQ cao, thường thức không tầm thường, tuy trong công việc có hơi tùy ý, nhưng không thể chối bỏ tài năng của y được, dù đặt trong mắt bất kỳ ai thì y cũng là một người yêu hiếm có khó tìm. 

Lại nghĩ kỹ hơn một chút, trong mối tình của bọn họ, những yêu cầu của Diệp Hàng dành cho hắn đều là những việc rất bình thường trong tình yêu: khát vọng được tán thành, dù là bạn bè xung quanh hay người nhà, đồng nghiệp, y đều muốn giới thiệu hắn với bọn họ. 

Chỉ là bản thân hắn không thích lắm, hơn nữa các sự kiện cái trước cứ móc nối với cái sau, đặc biệt hơn là thấy Chúc Chu trong nhà Diệp Hàng, hắn hoàn toàn không vui với sự nhúng tay của Diệp Hàng. 

Nhưng Diệp Hàng đã giải thích rất rõ ràng, cũng không có nguyên nhân gì đăc biệt, chẳng qua là y muốn học nấu ăn, làm cho người y yêu một mâm cơm toàn những món người đó thích.

Những cảm xúc phức tạp này đan xen vào nhau, khiến nhất thời Thời Đường khó có thể lựa chọn. Cuối cùng khi cần quyết đoán thì hắn sẽ quyết đoán, vẫn cho Diệp Hàng một cơ hội.

Diệp Hàng là một người thông minh, có lẽ chuyện này có thể dạy cho y không ít thứ, về sau hẳn y sẽ không làm chuyện gì hắn không thích nữa?

Nghĩ tới nếu có chia tay với Diệp Hàng, sau này quen người yêu mới lại phải nói cho đối phương biết chuyện hắn nói không phải chỉ là nói suông, mà là chuyện bắt buộc phải tuân thủ, không thể vượt quá giới hạn. Nghĩ đến đây, ý nghĩ chia tay với Diệp Hàng của Thời Đường có chút dao động, bởi vì quá phiền phức.

Đúng, phiền phức.

Nghĩ đoạn, Thời Đường đi đến trước tủ rượu lấy một chai, rót cho mình nửa ly.

Mới nhấp hai cái, điện thoại đã vang lên.

Là Diệp Hàng.

Giờ này rồi, nếu không phải việc gấp thì Diệp Hàng sẽ không gọi điện cho hắn.

Thời Đường bắt máy.

Âm thanh kìm nén, đứt quãng của Diệp Hàng truyền ra từ điện thoại.

“Thời Đường, anh có thể tới giúp em một chút không? Em gặp tai nạn xe cộ, không muốn để bổ mẹ biết rồi lo lắng.” Cho nên chỉ có thể gọi cho anh.

Thời Đường nghe vậy đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại đi ra ngoài, vừa đi vừa cầm lấy áo khoác hắn tiện tay vắt trên ghế salon, nói: “Em ở đâu? Giờ anh sẽ qua.” Thẳng thắn dứt khoát, không có lời nào thừa thãi.

Diệp Hàng với cái chân bị thương ngồi bên luống hoa ven đường, bên cạnh có cảnh sát giao thông đang ghi chép, xe cứu thương và công ty bảo hiểm cũng đang trên đường tới, nhưng Diệp Hàng vẫn muốn nhìn thấy Thời Đường đầu tiên.

Cho nên không nhịn được, gọi điện thoại cho hắn.

Y biết, mặc dù trong một số việc Thời Đường rất bướng bỉnh, không cho phép thay đổi, nhưng với những chuyện thế này, hắn sẽ không từ chối chỉ vì còn đang chiến tranh lạnh.

Sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, điều đầu tiên Diệp Hàng nghĩ tới là dựa vào chuyện này khiến Thời Đường mềm lòng, cho y thêm một cơ hội.

Sau khi báo địa chỉ cụ thể, Diệp Hàng cúp máy, hai tay nắm chặt lấy nhau, muốn khống chế cái tay run bần bật trong vô thức của mình.

“Hãy quên cái đêm đó đi, coi như chưa có chuyện gì xảy ra cả.” Diệp Hàng tự nhủ.