Đại Bảo Bối

Chương 23




Bởi vì Thời Đường phải đi công tác, nên ngày đầu tiên Chúc Chu cũng thực sự ngẫm nghĩ thật kỹ, cũng không đưa Quan Quan ra ngoài chơi. Anh để Quan Quan ở nhà vẽ vời, đọc sách hoặc xem phim hoạt hình, còn mình thì đọc lại một lượt các nội quy và quy định trong nghề, đọc cẩn thận, sau đó học thuộc lòng. 

Lúc trước Diệp Hàng có hẹn Chúc Chu thứ hai đến làm món hầm, thứ tư cũng hẹn. Chúc Chu nghĩ nếu đã hẹn thời gian thì phải làm cho đến nơi đến chốn, hơn nữa mình đã nhận tiền thì dù thứ tư có cần đến dạy hay không thì anh vẫn phải qua một chuyến, nhân tiện thảo luận với Diệp Hàng một chút xem chỗ lương còn lại xử lý thế nào, cùng với việc anh không thể tiếp tục dạy học được nữa.

Diệp Hàng đều trả tiền trước rồi anh mới dạy, cho nên tiền tháng này Chúc Chu đã nhận rồi, anh cũng tự tính, lúc đó bàn bạc cẩn thận với Diệp Hàng xong thì sau này anh sẽ không đến đó nữa, sẽ trả lại tiền học còn thừa cho y.

Anh đã tính kỹ rồi, nếu hôm nay anh qua mà Diệp Hàng còn muốn anh dạy thì anh sẽ dạy cho xong ngày hôm nay, nếu không cần thì anh về nhà làm cơm hộp cho Thời Đường.

Anh không biết chuyện giữa Thời Đường và Diệp Hàng đã giải quyết đến đâu rồi, nhưng sẽ không để lộ sự tò mò của mình, càng không định hỏi đến. Thời thời khắc khắc nhớ mình chỉ là một đầu bếp, chỉ cần nấu đồ ăn, tuyệt đối không nên nhúng tay vào việc riêng của chủ thuê.

Tuy hôm qua Thời Đường không nói không cho anh dạy học cho Diệp Hàng nữa nhưng tự anh đã quyết định xong rồi.

Có khi Diệp tiên sinh cũng không muốn mời anh nữa đâu, niềm vui bất ngờ không thành mà lại còn tạo ra mâu thuẫn, việc này thật sự quá khó xử.

Cũng không rõ tại sao Thời Đường lại nổi giận ghê đến vậy. Nếu như anh là Thời Đường, biết bạn trai vì mình mà làm nhiều việc như vậy thì phản ứng đầu tiên phải là vui mừng mới đúng. Dù sao người ta nỗ lực học tập lâu như vậy cũng chỉ vì muốn làm đồ ăn ngon cho mình, rất cực khổ nha. Thế mà hắn lại xị mặt xuống quay đầu bỏ đi.

Nghĩ một hồi, Chúc Chu mới nhớ ra Thời Đường là ông chủ của mình, lập tức dừng việc suy nghĩ miên man, không dám cằn nhằn nữa.

Không chừng hai người kia giãi bày xong lại hòa thuận như ban đầu rồi, đương nhiên không cần Diệp Hàng mời anh tới nữa, có thể sang thẳng chỗ Thời Đường là có thể quan sát ngay tại hiện trường, biết đâu đấy.

Đúng giờ hẹn Chúc Chu đến nhà Diệp Hàng, trong phòng lặng thinh, bình thường Diệp Hàng nghe tiếng mở cửa sẽ tự mình ra ngoài, nhưng hôm nay y không lập tức xuất hiện. Chúc Chu cũng không nghĩ nhiều đến thế, đổi giày rồi đi vào bếp, nhìn thấy trên bàn không hề có nguyên liệu nấu ăn nào cả.

Rõ ràng hôm nay Diệp Hàng không cần anh đến dạy.

Nếu đã đến đây thì phải xử lý xong việc, Chúc Chu đứng trong phòng khách, đang định gọi Diệp Hàng thì thấy một người đàn ông từ trong phòng ngủ đi ra.

Chúc Chu cầm túi, suýt nữa đã cho rằng mình vào nhầm nhà, nhưng anh trực tiếp phủ định, bởi vì không có mật mã thì tuyệt đối không thể vào nhà được.

Vậy người đàn ông này là ai, tại sao lại vừa mặc quần áo vừa đi ra khỏi phòng ngủ của Diệp Hàng?

Chúc Chu lùi lại một bước theo bản xạ, tới gần cái tủ, phía trên có bày một lọ hoa, anh mò tay ra sau lưng, nhíu mày hỏi Ngô Hoài Vũ.

“Cậu là ai?” Đồng thời tinh mắt phát hiện trên cổ trên ngực Ngô Hoài Vũ có dấu hôn, anh cũng chẳng phải trai tân, sao có thể không biết đó là gì, lòng trầm xuống, đầu óc càng loạn, còn loạn hơn cả hôm qua. 

Ngô Hoài Vũ hỏi ngược lại Chúc Chu: “Anh là ai?”

Chúc Chu đáp lại theo bản năng: “Tôi là đầu bếp Diệp tiên sinh mời về, đến dạy Diệp tiên sinh nấu ăn.”

Cảm xúc căng thẳng của Ngô Hoài Vũ bình tĩnh lại, cậu ta còn tưởng là….của Diệp Hàng… Khụ, cài cái khuy áo cuối cùng, cậu ta nhẹ giọng: “À, hóa ra là đầu bếp. Có thể hôm nay anh ấy không học được đâu, tối qua anh ấy đi bar uống rượu, trở về muộn quá, giờ còn đang ngủ.”

“Cậu còn chưa nói quan hệ của cậu với Diệp tiên sinh là gì, tôi muốn xác nhận xem Diệp tiên sinh có ở nhà hay không.” xem y có làm sao không.

Ngô Hoài Vũ khẽ cười một tiếng: “Anh là một đầu bếp mà ý thức an toàn còn rất cao đấy. Cửa phòng ngủ không đóng, anh nhìn đi.” Nói xong, Ngô Hoài Vũ tự đi vào bếp rót nước.

Chúc Chu bước nhanh đến cửa phòng ngủ, đập vào mắt là một đống quần áo vứt rải rác quanh giường, nằm trên giường là một người đàn ông, bởi vì người nọ quay mặt về phía anh ngủ nên Chúc Chu nhìn rất rõ, đó chính là Diệp Hàng.

Cửa phòng ngủ nhà Diệp Hàng có bày một lọ hoa cao cao tinh tế, bên trong cắm mấy cành hoa khô cỏ khô thật dài, vì đầu óc Chúc Chu quá loạn nên khi lùi về sau đã bất cẩn đụng phải nó, lọ hoa rầm một cái ngã ra đất, vỡ tan tành. Tiếng đổ vỡ khiến Diệp Hàng phải cau mày mở mắt ra, thấy Chúc Chu đang đứng ngược sáng ở cửa phòng, còn có Ngô Hoài Vũ đang bưng cốc nước bước nhanh tới.

Thân thể đau nhức khiến đầu Diệp Hàng càng thêm rối bời, y mờ mịt nhìn Chúc Chu đang khom lưng nhặt mảnh vỡ, liên mồm nói xin lỗi, còn có Ngô Hoài Vũ thấy y đã tỉnh, bước qua người Chúc Chu để tới bên giường. 

“Sao cậu lại ở chỗ này của tôi?” Sắc mặt Diệp Hàng không vui, ngồi dậy, tay xoa huyệt thái dương.

Ngô Hoài Vũ nói: “Hôm qua anh uống nhiều rượu như vậy, anh uống nước đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp. Anh muốn ăn gì không? Đầu bếp của anh cũng vừa đến, em ——”

Diệp Hàng ngắt lời cậu ta: “Không cần cậu quan tâm!”

Chúc Chu cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn Diệp Hàng cùng Ngô Hoài Vũ, mắt thấy một người biến thành ba, bốn, năm, sáu người.

Anh chóng mặt quá. 

Nếu không phải lọ hoa bị đổ ra đất thì Chúc Chu đã rời khỏi nơi này ngay lập tức rồi, nhưng giờ anh không thể đi.

Chúc Chu nhất thời muốn tìm chỗ chết, đầu óc không vận hành được.

Anh hoàn toàn có thể rời đi sau đó nói chuyện bồi thường lọ hoa cho Diệp Hàng qua điện thoại, nhưng giờ anh lại đang máy móc nhặt mảnh vỡ trên đất, sắc mặt trắng bệch.

Tâm lý muốn suy sụp luôn rồi.

“Sao tôi lại đụng phải chuyện như thế này? Sau này tôi biết đối mặt với Thời tiên sinh thế nào đây!”

Mắt Diệp Hàng nhìn Chúc Chu đang nhặt mảnh vỡ ở cửa, bên tai là giọng nói dịu dàng của Ngô Hoài Vũ, những ký ức vụn vặt về đêm qua hiện lên trong đầu từng chút một.

Đồng tử của Diệp Hàng như giãn ra, tay y đỡ lấy giường, trầm giọng nói với Chúc Chu: “Anh không cần dọn, anh đi về trước đi!”

Chúc Chu như được đại xá, bê mảnh vỡ ra ngoài, đi qua thùng rác thì vứt vào, nhanh chóng đổi giày, mở cửa bấm thang máy.

Đi ra khỏi nơi đó hồi lâu, Chúc Chu mới phát hiện trên ngón tay mình có một vết xước nhỏ, rướm máu, anh lấy giấy lau khô, nắm chặt tay đi về phía trạm tàu điện ngầm. 

Tim đập bịch bịch bịch trong kinh hoàng. 

Anh nhiều lần tự hỏi mình, tại sao hôm nay lại tới đây, không thể gọi điện đánh tiếng cho Diệp Hàng trước sao?

Chúc Chu đi rồi, Diệp Hàng trở tay cho Ngô Hoài Vũ một cái tát. 

“Cậu có còn là người không!”

Ngô Hoài Vũ bị đánh cho ngu luôn, cậu ta nhìn Diệp Hàng, một câu cũng không nói được. 

Có ý gì?

Diệp Hàng tàn nhẫn nói: “Cậu thừa dịp tôi uống sau làm chuyện như vậy với tôi?!”

Ngô Hoài Vũ lập tức giải thích: “Không phải, là hôm qua anh cho em ở lại, là anh hôn em trước!”

Diệp Hàng nói: “Nhưng tôi say, uống say, sao cậu có thể như vậy?!” Diệp Hàng hoàn toàn không nghe lọt tai lời giải thích, chỉ thấy trời đất đảo điên, trong đầu đều là Thời Đường, mặt hết trắng lại xanh. 

Ngô Hoài Vũ dán mu bàn tay lên bên má bị sưng: “Anh có ý gì? Ngủ xong không nhận?” Tối qua cậu không cầm lòng được, nhưng cậu yêu người đàn ông trước mắt mình này, đối phương đã cầu xin còn hôn môi, làm cho cậu ta có sẵn men rượu trong người càng không tỉnh táo nổi. 

Diệp Hàng nói y say, lẽ nào cậu ta tỉnh táo?

Không phải chỉ là ngủ với nhau thôi sao?

Bọn họ cũng không phải chưa từng ngủ với nhau!

Lúc này Ngô Hoài Vũ còn chưa biết Diệp Hàng còn chưa chia tay với bạn trai. 

Mãi đến khi Diệp Hàng tuyệt vọng mà bật khóc, vừa khóc vừa nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.”

Bộ dáng bất lực kia, Ngô Hoài Vũ cảm thấy cả đời này mình cũng không quên được. 

Cậu tỉnh táo lại, hỏi một câu.  

“Anh và hắn… vẫn chưa chia tay sao?”

“Cậu cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu, lập tức, bây giờ, cút khỏi nhà tôi.” Diệp Hàng không muốn nói thêm với Ngô Hoài Vũ dù chỉ một câu, y muốn Ngô Hoài Vũ biến đi cho khuất mắt. 

Lúc này Chúc Chu cũng suy sụp như Diệp Hàng, Diệp Hàng còn có thể ngồi trong nhà phát tiết một chút, Chúc Chu còn phải chuẩn bị nguyên liệu bắt đầu nấu canh xào rau, chuẩn bị cơm trưa cho Thời Đường. 

Sau khi về đến nhà, anh khử trùng cho ngón tay, dán băng dán cá nhân chống thấm nước. Công đoạn nấu cơm nước chảy mây trôi mọi ngày hôm nay lại có trăm ngàn chỗ hở, nếu không phải nấu canh quên cho gừng thì là xào rau quên cho nước tương, phải xào lại chảo mới. 

Bình thường nếu không tính thời gian nấu canh thì xào rau cũng chỉ mất ba, bốn mươi phút là xong hết, hôm nay anh lại tốn thời gian ngang với lúc ninh canh. 

Bởi vậy thời gian đưa cơm cũng chậm hơn mọi khi 10 phút. 

Với một Thời Đường luôn ghét sự chậm trễ thì 10 phút này làm cho hắn mất kiên nhẫn, thấy Chúc Chu tiến vào còn trào phúng với anh. 

“Tàu điện ngầm mà cũng tắc đường sao?”

Chúc Chu ngây ra còn đáp một câu: 

“Vâng, bị tắc đường.” Còn chẳng biết mình đang trả lời cái gì. 

Thời Đường nghe vậy, hoài nghi Chúc Chu đã uống rượu trước khi đến đây. 

Sau khi nâng cấp hệ thống tàu điện ngầm tiên tiến thì chưa từng có chuyện muộn một chút chứ đừng nói tới việc kẹt xe. 

Chúc Chu bày từng món ra bàn, Thời Đường rời bàn làm việc ra ghế sopha, ngồi xuống hỏi: “Sao hôm nay tâm tình anh tốt vậy, còn uống rượu?”

“Uống rượu?” Từ lúc tiến vào Chúc Chu không dám nhìn vào mắt Thời Đường, nghe vậy thì nhìn sang, hồi thần lại giải thích ngay: “Không, tôi không có thích uống rượu.”

“Vậy sao anh lại nói năng linh tinh như người say.” 

Chúc Chu thấy Thời Đường còn có tâm trạng trêu trọc anh, trong lòng thấy thương hại, nhưng ngoài miệng vẫn không nói gì, chỉ có sắc mặt trở nên tái nhợt và kìm nén. 

Thời Đường vừa nhấc đũa, thấy trên tay buông thõng của Chúc Chu có dán băng cá nhân màu da.  

“Tay bị thương sao?”

Chúc Chu không biết tại sao hôm nay Thời Đường lại nhiều lời thế, bình thường Thời Đường không nói nhiều như vậy, chẳng lẽ hắn nhìn ra gì rồi? Biết chuyện Diệp Hàng đã làm nên đang cố ý thăm dò anh? Tim đập như trống, trong đầu Chúc Chu là các loại suy nghĩ linh tinh, nhưng nghĩ đến những hành vi quy phạm anh đọc hôm qua, Chúc Chu dần tỉnh táo lại, nói: “Lúc dọn dẹp không cẩn thận quệt vào, Thời tiên sinh yên tâm, tôi đã dán băng chống thấm rồi, sẽ không ảnh hưởng đến việc nấu cơm đâu. Tôi cũng đã làm kiểm tra sức khoẻ trước khi nhận việc, tôi không mắc bệnh truyền nhiễm đâu ạ.”

“…” Thời Đường ngẩng đầu lên cẩn thận đánh giá Chúc Chu, chậm rãi nói: “Anh, hình như hôm nay nói nhiều hơn bình thường một chút.”

“?” Chẳng lẽ không phải hôm nay ngài mới là người nói nhiều hơn sao?