Tuy Thời Đường đã xuống lầu trước, nhưng Diệp Hàng cũng không từ bỏ, về nhà cởi tạp dề ra, đổi giày, cầm điện thoại xông ra ngoài.
Thấy Thời Đường có thể cúi đầu cho y một bậc thang khi họ đang chiến tranh lạnh, còn mang theo một bó hoa, tim Diệp Hàng nóng lên, y thấy giờ mình như nam chính trong phim truyền hình vậy, phải làm gì đó, đoạt lại người đàn ông y yêu!
Y phải giải thích rõ ràng!
Tuy mục đích ban đầu của hắn đúng là muốn lấy được thông tin liên quan đến Thời Đường từ chỗ Chúc Chu, nhưng Chúc Chu lại quá thành thật an phận, ngoài những lời giải thích mối quan hệ thuê mướn giữa anh ta và Thời Đường lúc ban đầu và những chuyện râu ria bên lề ra, những chuyện khác anh ta không hề hé răng tiết lộ chút nào.
Sau khi người đã đi hết, Chúc Chu nhìn món trứng hấp trong nồi một chút, yên lặng đợi trứng hấp chín, tắt hết đèn đóm, đóng gói trứng hấp vào hộp cơm, đóng kỹ các cửa, lúc này mới xách túi đổi giày rời đi.
Ra đến bên đường, đầu Chúc Chu nhão dính như hồ dán, bỗng không biết bước tiếp theo nên làm gì.
Đến lúc anh về nhà vẫn chưa nhận được tin nhắn của Thời Đường bảo anh không cần đem cơm tới, anh bèn tiếp tục nấu cơm trưa, nấu canh mất nửa giờ, là món canh rong biển Thời Đường vẫn rất thích.
11 rưỡi xuất phát, lộ trình mười mấy phút, Chúc Chu còn tưởng mình không vào được, dù sao bầu không khí sáng nay cũng không quá tốt.
Thế mà sau khi nói chuyện với trợ lý của Thời Đường, trợ lý lại đánh tiếng cho bên bảo vệ để anh đi qua.
Ở trên tầng, Diệp Hàng đang ngồi trong phòng nghỉ đợi Thời Đường còn chưa gặp được, Chúc Chu đã cứ như vậy đi thẳng một đường, tới được văn phòng, gặp được Thời Đường đang ngồi sau bàn chăm chú làm việc.
Lúc Diệp Hàng tới có hỏi trợ lý về Thời Đường, mà Diệp Hàng không tới đây mỗi ngày, trợ ý có đi hỏi, Thời Đường nói không gặp, Diệp Hàng cũng không chịu đi, trợ lý bèn để y vào phòng nghỉ ngồi.
Trợ lý biết Diệp Hàng là người yêu của sếp, đang nghĩ có phải cãi nhau không, cũng không dám hỏi, càng không biết trong đó còn vướng đến chuyện Chúc Chu nấu ăn. Vì vậy cậu ta mới để bảo vệ cho anh đi qua, lúc nhìn thấy Chúc Chu cũng không giống trước đây, còn biết chào hỏi anh, rất thân thiết, dù sao gần như ngày nào cũng gặp, biết đây là đầu bếp riêng của vị kia.
Chờ sau khi Chúc Chu vào trong, mấy chị gái ngồi bên ngoài thừa dịp không có ai bèn châu đầu ghé tai thì thầm.
“Sở thích của người giàu cô không hiểu nổi đâu, đến đầu bếp gia đình cũng đẹp trai như vậy, nói thật, tôi động lòng rồi.”
“Không biết còn độc thân không? Mị cực kỳ thích mấy anh giai thanh tú nhẹ nhàng như này ấy, vóc dáng cao như vậy, được dựa lên vai anh ấy nhất định rất thoải mái! Muốn lân la làm quen quá đi, nhưng lần nào anh ấy tới mị cũng không thể lén lút đuổi theo xin thông tin liên lạc đươc!” bởi vì còn đang trong thời gian làm việc, giọng nói đượm vẻ tiếc nuối.
“Ba người còn có thể bỉ ổi hơn nữa được không!”
“Làm sao, tám chuyện chút thôi mà, cũng không định làm gì thật.” Dứt lời, ba người đều vui vẻ nhỏ giọng cười rộ lên, một người trong đó đứng lên đi canteen ăn cơm trước, lát sau lại quay về trò chuyện với hai cô còn lại.
Thời Đường ngước mắt lên nhìn, thấy Chúc Chu đã xếp hết đồ ra.
Hắn lạnh giọng nói: “Ai cho anh vào.” Sau đó hắn lại ngửi được mùi hương quen thuộc kia, khựng lại, âm cuối cùng không còn lạnh lùng như ban đầu nữa.
Chúc Chu nghe vậy theo bản năng định đóng nắp hộp, cắp túi rời đi.
Phải đối mặt với một tình huống như vậy, anh không biết xử lý ra sao, có chút bài xích.
“Đặt xuống.” Thấy Chúc Chu định cất hộp cơm đi, Thời Đường mở miệng ngay lập tức.
Nghe tiếng Thời Đường, Chúc Chu đặt hộp xuống theo phản xạ, đứng dậy quay qua nhìn Thời Đường, ánh mắt thoáng hiện vẻ căng thẳng bất an.
Thời Đường nói xong tiếp tục cụp mắt nhìn công việc trong tay, nói: “Anh có thể ra ngoài.”
Chúc Chu gật đầu, ra đến cửa phòng làm việc, tay đặt lên nắm cửa mới nói: “Tối nay vẫn đến nhà anh nấu cơm chứ?” Ngữ khí nhẹ nhàng, tốc độ nhả chữ chậm hơn bình thường.
Thời Đường nhìn vẻ mặt Chúc Chu vô hại còn xen lẫn vẻ căng thẳng, lạnh nhạt đáp: “Mấy ngày nay anh không cần qua.”
Mặt Chúc Chu trắng bệch. Lần này anh bối rối thật rồi, nhưng trước một Thời Đường mặt mũi lạnh như băng, anh lại không biết làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn mở cửa rời đi.
Trên đường trở về, Chúc Chu thấy hơi đau lòng, bởi vì nghĩ đến công việc lương cao của mình sắp bay mất rồi, trong lòng rất khổ sở.
Đối với anh, đây là một công việc rất phù hợp.
Anh vừa mới được chuyển lên chính thức chưa được bao lâu, dù sao mỗi tháng có thể tích góp được không ít tiền. Vốn còn định nếu như có thể thì qua mấy năm nữa, tích lương mấy năm, mua lại căn phòng đang thuê, khong đủ thì sẽ vay thêm. Hiện tại giá nhà không cao, chỉ là điều kiện mua nhà hơi hà khắc, thêm nữa người trẻ tuổi bây giờ chú trọng hưởng thụ cho hiện tại, ít người đủ năng lực hoặc có ý nghĩ mua nhà, đến con còn không định sinh, nói gì đến mua nhà ở.
Dù sao dân số ít, phúc lợi xã hội lại tốt, các cơ sở hạ tầng phúc lợi xã hội đều rất hoàn thiện, việc dưỡng lão cũng có nhà nước lo, không cần bỏ hết vốn liếng tích trữ vào việc mua nhà, sống không dùng hết chết cũng không thể mang theo.
Cũng chỉ những người có con như anh mới suy xét việc này nhiều hơn.
Chúc Chu mang theo tâm tình trĩu nặng về đến nhà, lấy trứng hấp từ trưa ở nhà Diệp Hàng ra hâm nóng lại ăn cùng cơm.
Anh nằm trên ghế salon nghĩ linh tinh, sầu lo cho tương lai của mình.
Nếu như Thời Đường đuổi việc anh, hệ thống sẽ tự động đánh giá kém cho anh. Với một người vừa mới hành nghề như anh mà nói thì nó không khác gì một đòn đánh mang tính hủy diệt cả, phải huấn luyện thêm một tháng, lấy được giấy phép hợp lệ một lần nữa mới được tiến vào giai đoạn chờ khách hàng. Nhưng bởi vì đánh giá thấp nên phần lớn những người có tiền mời đầu bếp tư nhân đều sẽ không muốn tìm người có đánh giá quá thấp như anh.
Chúc Chu càng nghĩ càng thấy u ám, có cảm giác bất lực.
Nhưng trước đây anh bị bạn trai vứt bỏ còn vực dậy được tinh thần, quyết định làm ba trước hôn nhân, nên anh cũng không phải người dễ dàng bỏ cuộc.
Huống chi giờ bên người anh còn có một bé con cần anh chăm sóc.
Anh quyết định thử giải thích với Thời Đường.
Ba anh từng nói: người ngồi chờ chết là người vô dụng nhất.
Hơn nữa đúng là anh đuối lý, anh không chủ động đi giải thích thì định ngồi chờ ông chủ tự tha thứ cho anh sao?
Lúc trước Chúc Chu đều nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, có chuyện gì không cần tính toán thì đừng tính toán, nhưng giờ anh quyết tâm nhất định phải làm, vì anh không muốn mất công việc này.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chúc Chu đợi đến khi Thời Đường sắp tan làm, nhắn cho hắn một cái tin. Gọi diện thoại chắc chắn đối phương sẽ không tiếp, anh cũng không phải nhân vật lớn gì, Chúc Chu vẫn tự biết mình.
Còn có Diệp Hàng cũng cố chấp như Chúc Chu, trưa y không ăn gì, một mực ngồi trong phòng nghỉ đợi Thời Đường xuất hiện, nhưng hắn không hề đến.
Mãi đến sau giờ tan việc, một thư ký của Thời Đường mới đi qua báo cho y biết, Thời Đường đã đi rồi. Bấy giờ y mới ảo não rời khỏi công ty, lái xe tới tiểu khu Thời Đường ở.
Y chưa vào tiểu khu này bao giờ, cho nên bảo vệ không để y vào, y không thể làm gì hơn ngoài chờ bên ngoài, sau đó gọi điện của Thời Đường, nhưng người kia hẳn đã khóa máy rồi.
Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, nếu không muốn liên lạc với ai thì cũng không cần thực sự tắt nguồn điện thoại, chỉ cần vài thao tác, y có muốn gọi cũng không gọi được.
Gọi không được, Diệp Hàng gửi tin nhắn cho Thời Đường, nhưng Thời Đường cũng không hồi âm.
Diệp Hàng cảm thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không được, đi thẳng tới chỗ bảo vệ, nhờ bảo vệ liên hệ với Thời Đường, nói có khách đến thăm.
Thời Đường tắm xong, vừa đi ra vừa lau tóc thì nhận được điện thoại của bên bảo vệ gọi tới, đi tới nhìn màn hình video nhận điện, bảo vệ còn chưa nói được mấy câu Diệp Hàng đã chen ngang.
“Thời Đường, coi như anh muốn xử người ta tội tử hình thì cũng phải nghe lời giải thích của em đã chứ? Anh nghe em giải thích xong đã được không? Sự việc thật sự không giống như anh nghĩ đâu, không có gì phức tạp, em cũng không có ý gì khác.” Nói mãi, Diệp Hàng thấy mình rất oan ức, lập tức rơi nước mắt.
Bảo vệ đứng cạnh yên lặng rút giấy đưa cho Diệp Hàng, Diệp Hàng cảm ơn đối phương, nhận giấy nhưng không lau nước mắt, cứ vậy cách đối mắt với Thời Đường trong video.
Thật lâu sau, Thời Đường nói: “Được, tôi xuống.”
Nghe được câu này, Diệp Hàng vui mừng ngạc nhiên vô cùng, đứng trên vỉa hè bên ngoài tiểu khu, nhìn cổng sắt lớn nhà Thời Đường, rất muốn nhìn xuyên qua nó. Lúc này Thời Đường cũng lững thững ra đến cửa nhà, lại không có ý gọi y lên nhà nói chuyện.
Trong lúc dó Chúc Chu đã chỉnh lý lại tâm tình của mình, cười tươi đón Quan Quan về nhà, cho bé tắm rửa đi ngủ rất sớm, bản thân lại về phòng ngủ cầm điện thoại soạn tin nhắn.
Một tin nhắn, viết đi viết lại, xóa xóa chỉnh chỉnh, mãi vẫn chưa hài lòng.
Trong mấy phút đồng hồ từ trên nhà đi xuống Thời Đường đã nghĩ đi nghĩ lại mối quan hệ mấy tháng nay, vì chuyện ngày hôm nay mà hắn đã phải suy nghĩ lại về chuyện tình cảm giữa mình và Diệp Hàng.
Tính cách Diệp Hàng không giống như khi y mới bắt đầu bày tỏ với hắn. Y nhiều lần cưỡng bách hắn làm những việc hắn đã nói không muốn từ đầu, đụng chạm vào ranh giới cuối cùng của hắn, thậm chí còn kéo đầu bếp gia đình hắn mời về đến bên người, điểm này thực sự khiến Thời Đường không thể chịu đựng nổi.
Hắn cảm thấy bị mạo phạm.
Diệp Hàng nhìn thấy Thời Đường đi ra, lập tức rướn người về phía hắn, vì không muốn khiến Thời Đường cảm thấy mất kiên nhẫn, y trực tiếp kể rõ chuyện mình mời Chúc Chu về.
“Thật ra em không cố ý đâu, là lần kia, lần mà em cố ý làm cơm hộp cho anh rồi đi về, vừa hay thấy anh ta xuất hiện ở công ty của anh, còn được Tiểu Lâm dẫn vào phòng. Trong lòng em thấy lạ, nghĩ hai người… Chỉ là rõ ràng hai người có quen biết nhau, nhưng ngày đó tại siêu thị lại làm bộ không quen. Trong lòng em thấy lạ, bèn chờ anh ta dưới lầu, sau đó hỏi anh ta mấy vấn đề, thế mới biết đó là đầu bếp của anh. Em biết anh thích ăn mấy món thường ngày, nhưng đầu bếp nhà em làm lại không hợp khẩu vị anh, hơn nữa em biết anh ta phải làm thêm vì còn thiếu tiền, em cảm thấy không bằng mình mời anh ta về dạy nấu ăn. Cũng vì anh ta dạy em nấu ăn nên mới có bữa trưa lần trước em làm cho anh, anh khen em làm không tệ, đều là công lao của anh ta. Em mời anh ta đến nhà chỉ để dạy nấu ăn thôi, chưa từng hỏi chuyện riêng gì của anh, anh ta cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, không nói gì cho em biết hết, mời anh ta dạy nấu ăn, anh ta cũng chỉ hướng dẫn em nấu ăn. Anh đừng phức tạp hóa vấn đề, em thực sự không biến thái như anh tưởng đâu, không có ý muốn khống chế hay thẩm vấn tất cả những người bên cạnh anh… Em càng không phải gián điệp thương mại muốn ăn cắp bí mật kinh doanh của công ty anh, tuy anh cũng nhìn ra được, em không có đủ trí thông minh hay thủ đoạn để làm việc đó nhưng em vẫn muốn nói rõ, miễn cho anh hiểu lầm.” Diệp Hàng nói liền một mạch không nghỉ, nói hết cho Thời Đường nghe những gì mình đã nghĩ kỹ từ sớm trong một hơi.
Sau khi nói xong, nhìn Thời Đường với vẻ rất đáng thương hi vọng hắn có thể cho y một cơ hội.