Đại Bảo Bối

Chương 19




Trên đường trở về, Chúc Chu nhìn khuôn mặt tươi cười của con trai bảo bối, hỏi: “Con có vui không?”

Quan Quan gật đầu mãnh liệt: “Vui ạ!” Nói xong còn thơm Chúc Chu một cái, coi cha già Chúc Chu là đẹp không chịu nổi.

Chúc Chu thấy thời gian còn sớm, đến siêu thị phía dưới tiểu khu, định mua đồ dùng hàng ngày, giấy ăn trong nhà sắp hết rồi.

Siêu thị có xe mua sắm cho trẻ em, mỗi lần Quan Quan tới đây đều phải đẩy một cái, đảm nhận vai trò nhân viên quản lý kiêm tài xế cho Chúc Chu.

“Baba, là loại giấy này sao?”

Chỉ cần Chúc Chu gật đầu, bé liền ra sức ôm lấy nó nhấc lên, ôm lên rồi cũng không cho ngay vào xe đẩy, mà ngửa mặt lên nhìn Chúc Chu, trên mặt viết rõ: “Con là superman này, ba thấy con khỏe không! Con ôm lên được nhá!” Mặt rất kiêu ngạo.

Chúc Chu liền giơ ngón tay cái cổ vũ con hết mình nói: “Quan Quan nhà ta khỏe cực kỳ! Thế mà ôm lên được! Thật lợi hại! Đi, baba dẫn con đi mua hoa quả, mua xong hoa quả thì về!”

Nghe thấy kế hoạch tiếp theo của Chúc Chu, Quan Quan mới cho giấy vào xe đẩy, sau đó như một tài xế nhỏ bình tĩnh, đẩy xe mua sắm đến trước mặt Chúc Chu nói: “Con biết ở đâu rồi!” Bé tới siêu thị này quá nhiều lần rồi, biết khu hoa quả ở đâu, cho nên bé lao về phía trước

Đi không được bao xa đã đến khu hoa quả rồi, Chúc Chu hỏi Quan Quan muốn ăn loại quả gì, Quan Quan buông xe đẩy ra,  nhìn trái nhìn phải, sau đó thấy một quả dưa hấu to ơi là to, duỗi ngón tay chỉ chỉ, vừa chỉ vừa nhón chân nói: “Muốn ăn dưa hấu ạ.”

Chúc Chu nhìn quả dưa hấu kia, nói: “Quả dưa hấu lớn như vậy, có thể chúng ta ăn không hết đâu.”

Quan Quan nói: “Chúng ta ăn một nửa, nửa kia có thể cho chú Chu ăn mà.”

Chúc Chu vỗ tay cái độp nói: “Ý này của bảo bối hay lắm, được rồi, vậy thì mua quả này.”

Quan Quan xoay người kéo xe mua sắm của mình qua, ra hiệu cho Chúc Chu bỏ quả dưa hấu vào.

Sau khi Chúc Chu bỏ quả dưa vào, Quan Quan không thể đẩy nhanh như trước được, chậm rãi đẩy xe về phía quầy thanh toán.

Bởi vì phải xách quả dưa hấu cỡ đại và giấy ăn, Chúc Chu không thể bế Quan Quan nữa. Từ siêu thị đi ra, Quan Quan chủ động nắm lấy túi xách của Chúc Chu, sau đó nói với Chúc Chu: “Như thế này Quan Quan sẽ không đi lạc đâu! Đi cùng baba!”

Chúc Chu dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Quan Quan, nói: “Thật thông minh, đúng, con cứ bám như vậy, chúng ta về nhà thôi.”

Quan Quan vươn ngón tay chỉ về hướng tiểu khu: “Về nhà.” 

Một quả dưa hấu, bổ làm đôi, Chúc Chu tỉ mỉ gọt vỏ cắt miếng, một phần cho vào bát thủy tinh trong suốt, một phần khác cho vào bát có nắp. Xem thời gian, anh không đưa sang cho Chu Nhất Thành ngay.

Có lúc Chu Nhất Thành phải tăng ca, bây giờ có khi người ta còn chưa có về nhà. Chúc Chu định để hai ba con ăn trước, lát sẽ đem nửa quả dưa hấu sang cho y sau. 

Quan Quan đã rửa mặt và tay sạch sẽ xong, Chúc Chu còn chưa bổ dưa hấu xong, bé tung tăng chạy vào bếp, hai tay bám tủ bếp, chớp chớp đôi mắt to xem Chúc Chu gọt dưa hấu.

Chúc Chu tiện tay đưa một miếng cho Quan Quan: “Con nếm thử đi, xem có ngọt không.”

Quan Quan vươn tay nhận, cắn một miếng, a một tiếng: “Cực kỳ ngọt luôn!”

Chúc Chu nắn bóp khuôn mặt nhỏ bé của Quan Quan, nói: “Con ngọt nhất.”

Quan Quan cũng hất cằm đáp: “Ba ngọt nhất!” Các chữ phát âm chưa sõi khiến câu nói càng thêm đáng yêu.

Chúc Chu cũng nâng cằm đáp lại lời Quan Quan: “Con ngọt!” 

“Ba ngọt!” Quan Quan nói xong, ăn một miếng dưa hấu.

Khi Quan Quan ăn dưa hấu không thích ăn cả hạt, hạt dưa bên trong bé đều cẩn thận lấy tay nhỏ khều ra, rất chú tâm, cẩn thận.

Cho nên mỗi lần ăn dưa hấu, Quan Quan không ăn được bao nhiêu, dưa sắp bị Chúc Chu ăn hết rồi mà bé vẫn còn đang ngồi khều hạt dưa.

Nhưng như vậy cũng tốt, Chúc Chu vốn không định để bé ăn quá nhiều dưa hấu, miễn cho ăn nhiều thân thể trẻ con không chịu nổi, ăn hai, ba miếng là đủ rồi. 

Khi Quan Quan đang nhặt hạt trong miếng dưa, Chúc Chu nhanh tay cắt nốt quả dưa, chia vào hai cái bát, một bát thì đậy lại bỏ tủ mát ướp lạnh, một bát đem ra phòng khách.

Cuối cùng Quan Quan cũng ăn được miếng dưa sạch hột, đi theo sau Chúc Chu ra ngoài phòng khách.

Chúc Chu ngồi lên ghế salo, lôi từ dưới bàn ra một cái ghế tựa cho trẻ, Quan Quan thuận thế ngồi xuống, độ cao vừa vặn, thích hợp cho các bạn nhỏ ngồi.

Chúc Chu để thùng rác ra trước mặt Quan Quan, để bé dễ dàng vứt hột khi ăn dưa hấu.

Chúc Chu tự lấy cho mình một miếng dưa, hỏi con: “Biết tự ăn dưa hấu chứ?”

Quan Quan lập tức thò đầu ra, cũng đưa miếng dưa về phía trước nói: “Ghé đầu vào gần tay, không nên để nước dưa dây ra quần áo!”

“Tốt, vậy con tiếp tục ăn đi, baba cũng bắt đầu đây!”

“Vâng ạ!”

Có thể dưa hấu quá ngọt, ăn quá ngon, khi Quan Quan ăn đến miếng thứ hai, nuốt quá nhanh, không kịp phản ứng, thế là nuốt luôn một cái hột dưa hấu xuống bụng.

Nuốt xuống xong, bé mờ mịt nhìn về phía Chúc Chu, tiếp tục ăn nốt dưa trên tay mình.

Sau đó nhìn bụng mình, lại nhìn dưa hấu trên bàn, trí tưởng tượng bay cao bay xa.

Chúc Chu thấy vẻ mặt mờ mịt của bé, hỏi: “Sao vậy? Ăn nữa không con? Sao không lấy nữa thế?”

Quan Quan nói: “Baba, con không cẩn thận ăn luôn hạt dưa vào bụng rồi.”

Chúc Chu nói: “Không sao, khi con đi xùy xùy nó sẽ ra ngoài thôi, sẽ không ở trong bụng con quá lâu đâu.”

Quan Quan tạm thời bị Chúc Chu thuyết phục, cầm miếng dưa hấu thứ ba trong bát lên, yên tĩnh ăn, yên lặng loại bỏ hạt dưa.

Khi hai ba con anh cũng hòm hòm, Chúc Chu lau tay lau miệng cho Quan Quan, sau đó lấy bát dưa mát lạnh trong tủ ra đưa cho Quan Quan, nói với bé: “Con cầm cái này sang cho chú Chu, ăn xong thì khi chú rảnh sẽ mang trả.”

Quan Quan suy nghĩ một chút, chú Chu là người bé thường gặp, bèn nhận bát đi ra cửa, Chúc Chu đi sau bé, mở cửa cho con, sau đó nhìn bé đi ra ngoài, gõ cửa.

Chứng sợ xã hội nhẹ của Chúc Chu bắt đầu có chuyển biến khi anh phát hiện Quan Quan hơi trầm mặc, vì anh không muốn con cũng trở nên hướng nội giống mình, chỉ thích tự chơi tự tận hưởng một mình.

Vì muốn thay đổi hiện tượng này, Chúc Chu thấy mình cần phải làm một tấm gương, để Quan Quan thấy giao lưu tiếp xúc với người khác cũng không có gì đáng sợ, cho nên anh mới dần cải thiện chứng sợ xã hội nhẹ của mình.

Giống như bây giờ, anh thường tìm cơ hội, cổ vũ Quan Quan đi làm chuyện gì đó, giúp đưa đồ, tự mua kem ốc quế hoặc kẹo bông ở công viên giải trí.

Dạy Quan Quan cách tiếp xúc giao lưu cùng mọi người, không sợ người lạ, mà sau này Chúc Chu phát hiện ra, mình cũng tiến bộ dần khi trải qua những chuyện đó.

Anh trở nên dũng cảm hơn, thậm chí trước đây còn tìm được công việc làm nhân viên bán hàng tiếp thị sữa chua.

Nếu đặt ở thời điểm anh còn chưa làm baba đơn thân thì chính là chuyện không dám nghĩ tới.

Nói chung, Chúc Chu nhận ra, từ khi làm ba, anh đã trở nên kiên cường, không còn giống như trước đây, trở nên tốt hơn!

Anh nhất định phải trở nên tốt hơn nữa, anh muốn làm gương cho bảo bối, tiếp thêm sức mạnh cho con.

Quan Quan gõ cửa một cái, không lâu sau, cửa mở ra. Chu Nhất Thành thấy Quan Quan bưng dưa hấu đứng trước cửa, lập tức xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, hỏi: “Quan Quan à, đây là gì đây?” Chu Nhất Thành biết rõ còn hỏi, đùa với Quan Quan.

Quan Quan giơ bát dưa hấu lên cho Chu Nhất Thanh, nói: “Chú Chu, đây là dưa hấu con với baba mua, cho chú một nửa! Rất ngọt đấy nha!”

Chu Nhất Thành nhận dưa hấu, đáp: “Cảm ơn Quan Quan.”  Vừa ngẩng đầu, thấy được Chúc Chu đang đứng bên trong cánh cửa ở đối diện.  

Chúc Chu gật đầu với Chu Nhất Thành, không để y làm mình bị lộ, lặng lẽ đi vào nhà.

Rất nhanh, Quan Quan đưa dưa hấu xong cũng về nhà.

Đóng cửa lại, thay giày, bé đi tới trước mặt Chúc Chu như chưa có chuyện gì, báo cáo: “Dưa hấu đưa chú Chu rồi ạ!”

“Bảo bối của ba thật được việc.”

Sau đó Quan Quan lấy từ sau lưng ra hai que kẹo nói: “Chú Chu cho con hai cái kẹo que! Con định đưa một cái cho Đản Đản ạ.” Đản Đản là bạn tốt ở vườn trẻ của bé.

Chúc Chu nâng khuôn mặt nhỏ bé của Quan Quan lên, nói: “Vậy con đem đi cất đi, cho vào trong cặp sách, mai đưa cho Đản Đản.” 

Quan Quan nghe vậy phấn khởi cầm kẹo que đi tìm cặp sách của mình. Cất kỹ kẹo rồi, Quan Quan chợt nhớ tới lời Đản Đản nói với bé lúc trước.

Bé lại ôm bụng mình, vẻ mặt như đưa đám đi đến trước mặt Chúc Chu đang chuẩn bị cho bé đi tắm.

“Baba…”

Chúc Chu vào phòng tắm lấy khăn bông, tìm đồ ngủ cho Quan Quan: “Sao vậy con?” Tìm xong đồ, anh ngồi xổm xuống trước mặt Quan Quan.

Quan Quan rúc vào ngực Chúc Chu nói: “Baba, hạt dưa hấu có thể nảy mầm trong bụng con không ạ.” 

Chúc Chu xì cười, xoa bụng nhỏ của Quan Quan: “Bảo bối, sao lại nói như vậy được.”

Quan Quan nói như thật: “Lần trước Đản Đản nói với con, hạt dưa hấu ăn vào bụng sẽ nảy mầm trong bụng, sau đó mọc thành cây luôn! Con không muốn có hạt dưa hấu ở trong bụng con đâu!” Nói rất nhiều, mấy câu cuối bi ba bi bô không rõ ràng lắm, nhưng vốn hiểu rõ Quan Quan nên Chúc Chu vẫn nghe ra được ý bé muốn biểu đạt.

Anh bế Quan Quan vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: “Baba ăn dưa hấu chưa bao giờ nhả hạt, con có thấy hạt dưa nảy mầm trong bụng ba không?” Nói xong còn kéo tay sờ lên bụng mình, cho bé xem trong ấy có cây dưa hấu nào nảy mầm hay không.

Quan Quan nghĩ, có vẻ thế thật, baba ăn dưa hấu chưa bao giờ khều hột ra, nhưng trong bụng cũng chưa mọc cây dưa hấu nào nha.

Việc bé không nghĩ ra, lo lắng lập tức được thông suốt, thấy có chút ngượng ngùng, rúc mặt vào trong lồng ngực Chúc Chu.

Chúc Chu không nhân cơ hội tiếp tục cười bảo bối của anh, ôm Quan Quan đi tắm.

Trong lòng lại nhịn không được phải nói thầm.

“Sao đại bảo bối nhà mình lại đáng yêu như vậy nhỉ?”

Chúc Chu tắm rửa cho Quan Quan trước, tắm xong cho Quan Quan thì lau người cho bé, mặc áo ngủ vào, để bé về phòng ngủ của mình chơi, lát nữa anh tắm xong sẽ qua kể chuyện cổ tích cho con.

Quan Quan vò mái tóc vừa được baba sấy khô cho, khuôn mặt đỏ bừng đi ra khỏi phòng tắm, trở lại phòng ngủ của mình.

Mọi ngày bé sẽ ngoan ngoan bò lên giường nằm xuống, chờ baba tắm xong sẽ sang kể chuyện cho bé.

Nhưng hôm nay bé không lên giường ngay. Bé quay đầu nhìn về phía cửa phòng tắm ở bên ngoài, lặng lẽ đi về phía ngăn tủ của mình.

Quan Quan đi đến trước ngăn tủ, mở ra, lục qua lục lại trong ấy, lấy ra một thứ, như sóc nhỏ trộm được hạt dẻ, lập tức trốn sang một góc, nhét vật kia vào miệng.