Đại Bảo Bối

Chương 11




Chúc Chu rất hòa thuận với Diệp Hàng, buổi sáng dạy học xong, Chúc Chu mang thành phẩm của Diệp Hàng về nhà. Vốn Diệp Hàng định đổ bỏ mấy món ăn này đi. Y không ham ăn uống, chỉ muốn theo đuổi việc học được hay không thôi, nếu đã biết cách làm thì mấy thứ đồ này cũng mất đi giá trị lợi dụng. Chúc Chu thấy vậy bèn nói, không sao, anh có thể đem về nhà ăn. Diệp Hàng nghĩ một lúc rồi để anh đóng gói lại vào hộp tiện lợi.

Chút việc cỏn con không đáng kể.

Chúc Chu về đến nhà, hâm nóng lại đồ ăn, nấu thêm mỳ sợi, ăn cùng nhau là xong bữa.

Thời gian còn sớm, Chúc Chu chợp mắt một lát, nghỉ trưa xong thì đứng dậy đi băm nhân bánh, chuẩn bị gói hoành thánh, lần này sẽ làm thêm cả bánh chẻo nhân tể thái (1) củ năng tôm nõn (2), làm thêm hai hộp cho Chu Nhất Thành.

Có câu nói bà con xa không bằng láng giềng gần, Chúc Chu cảm thấy duy trì quan hệ thân thiết với hàng xóm rất quan trọng, có việc cũng có thể được giúp một tay.

Huống hồ việc này với anh là chuyện đơn giản, không cần phải tính toán chi li.

Làm xong bánh chẻo và hoành thánh, cho cấp đông, dọn dẹp nhà cửa một lần, Chúc Chu nhìn thời gian, sạc điện cho robot hút bụi, cầm túi của mình, xách theo túi rác ra cửa.

Còn một tuần nữa là hết thời gian thử việc rồi, Chúc Chu rất nghiêm túc, không cho phép mình phạm phải sai lầm nào, ảnh hưởng đến việc mình chuyển chính thức thì không hay.

Sau khi quen thuộc với khẩu vị của Thời Đường, quá trình làm cơm của Chúc Chu càng thêm thuận buồm xuôi gió, tự do tự tại.

Ngày hôm nay chuẩn bị làm cơm niêu sườn heo (3), canh là canh gà nấm măng nấu nước dừa (4), bởi vì thành phần cơm niêu đã rất phong phú rồi nên hôm nay chỉ xào thêm hai món, một thịt một chay.

Khi Chúc Chu đang làm cơm ở nhà, Thời Đường lại đang ngồi trong phòng họp.

Hôm nay đột nhiên có một hạng mục xảy ra vấn đề, vốn có thể tan tầm đúng giờ nhưng Thời Đường không thể không ngồi lại thêm một giờ nghe người phụ trách hạng mục đề ra mấy phương án xử lý.

Luôn luôn đặt công việc lên đầu, lần đầu tiên Thời Đường cảm thấy chuyện như này khiến người ta muốn phát điên.

Nói đúng hơn là đến giờ cơm rồi, lại không có cơm ăn, khiến trong lòng buồn bực.

Bởi vì tâm tình buồn bực, vẻ mặt nghiêm túc thận trọng thường ngày càng trở nên lạnh lùng nghiêm trọng. Người phụ trách hạng mục đang giải thích hai phương án thấy biểu cảm này của sếp, căng thẳng đến toát mồ hôi hột, không biết phương án ứng phó của mình còn chỗ nào chưa tốt.

Nếu không phải thì sao sắc mặt của sếp lại như vậy.

Đợi người phụ trách nơm nớp lo sợ bất an nói xong, Thời Đường nhìn anh ta nói: “Xong rồi?”

Người phụ trách kiên trì gật gật: “Vâng, không biết tổng giám đốc còn có gì chỉ bảo không ạ? Chúng tôi xin nghe theo, cải thiện.”

Thời Đường đứng lên, cài khuy áo âu phục rồi mới đáp: “Tôi thấy khả thi, cứ làm như thế đi.”

Người phụ trách không ngờ phương án của nhóm mình được thông qua, trợn mắt nhìn ông sếp trầm ổn thu mắt lại, nhìn hắn đi qua bên cạnh mình, nhìn bóng lưng rắn rỏi kiên nghị của hắn dần đi xa.

Đến khi Thời Đường khuất dạng anh ta mới dám rút giấy ăn ra chấm chấm thái dương.

“Phương án bổ sung của chúng ta được thông qua rồi hả?”

“Đúng thế!”

“Lúc nãy tôi đứng trên kia thuyết trình, cứ nghĩ tổng giám đốc không hài lòng với phương án của chúng ta cơ…”

“Thực ra tôi cũng cho rằng…”

“Thật không ngờ lại được cho qua.”

Trợ lý Tiểu Lâm của Thời Đường đi bên cạnh, cùng vào một thang máy với Thời Đường, do dự một chút, hỏi: “Sếp, có phải ngài không hài lòng với kế hoạch của trưởng bộ phận Hình không?”

Thời Đường nghiêng mặt sang bên liếc nhìn trợ lý, ánh mắt ngờ vực.

“Sao lại hỏi vậy? Không phải tôi đã nói dựa theo phương án hắn đưa ra mà làm sao?

Tiểu Lâm nói: “Lúc tôi nhìn ngài nghe phương án, vẻ mặt không phải là rất hài lòng, nên tôi nghĩ ngài không hài lòng với phương án của trưởng bộ phận Hình.” 

Thời Đường thu mắt lại, rời khỏi thang máy, vừa đi vừa nói: “Không hài lòng sẽ không cho tiến hành, tôi chỉ đói bụng thôi.”

Tiểu Lâm ngây ngốc mất vài giây, như nghe nhầm, à một tiếng.

“Dạ?”

Thời Đường nhàn nhạt lặp lại một lần nữa.

“Chỉ là đói bụng thôi.”

“…”

Sau mười lăm phút, Thời Đường về đến nhà. Chúc Chu đang ngồi trước bàn ăn, cầm điện thoại xem video dạy nấu ăn, nghe tiếng, đứng lên, khóa màn hình điện thoại, đi tới nói với Thời Đường đang thay giày tại huyền quan: “Tiên sinh về rồi, hai món anh nói với tôi khi đang trên đường trở về vừa mới xào xong, giờ tôi sẽ cho ra đĩa, anh ăn luôn hay tắm xong mới ăn?”

Thời Đường lời ít ý nhiều mà nói: “Bây giờ ăn, bưng canh ra trước đi.” 

“Được.” 

Thời Đường nói xong đi phòng tắm rửa tay, Chúc Chu đi bưng canh.

Thấy Chúc Chu bưng một quả dừa ra, nhìn về phía Chúc Chu.

Chúc Chu giải thích: “Hôm nay là canh gà nấm măng nấu nước dừa, quả dừa chỉ được dùng để đựng thôi.”

Thời Đường ừ một tiếng, cầm lấy thìa đặt trên bàn, mở nắp quả dừa được bổ sẵn ra. Nắp vừa mở, hương thơm trong veo đã bay ra, còn chưa ăn miếng canh nào mà mùi hương này đã làm bụng Thời Đường réo lên càng dữ. 

Uống một thìa canh gà, các nụ vị giác được mở ra ngay tức khắc, canh gà béo ngậy hoà cùng hương dừa thơm mát, không hề đọng vị mỡ, vô cùng vô cùng thanh mát. 

Chúc Chu mang gà mỡ hành (5) và cải ngồng xào (6), cuối cùng là cơm niêu sườn, trong cơm sườn còn bỏ thêm trần bì (7), tăng vị tươi mới. 

Bảo rằng món anh làm là bình dân nhưng đồ ăn làm ra lại thể hiện rõ tâm tư tỉ mỉ của người đứng bếp, vẻ ngoài giản dị tự nhiên, một khi đã ăn thì muốn ngừng cũng không được. 

Ban đầu, Thời Đường cho rằng Chúc Chu định để hắn ăn luôn trong niêu đất, không ngờ anh lại vào bếp lấy thêm một cái muôi với một bát cơm. 

Nói với hắn: “Cơm niêu phải trộn lên một chút, để nước thịt thấm đẫm từng hạt cơm, lúc đó mới ăn, chờ tôi.” Sau đó mở lớp giấy bạc bọc niêu cơm ra, mở nắp cái niêu, rồi dùng muôi đảo qua lại trong niêu.

Đợi Thời Đường uống hết canh, Chúc Chu đã đảo xong, cũng xới một bát ra đặt sang bên cạnh, rồi chủ động lui đi. 

Bữa tối này, được thưởng thức khi Thời Đường đã đói meo, vị ngon giống như được nhân lên mấy chục lần vậy, hoàn toàn bỏ xa những món cơm canh hắn đã từng ăn. 

Đặc biệt là phần cơm niêu sườn trần bì này, cơm trong niêu không hề ít, khoảng hai bát rưỡi, hắn đều ăn sạch. Thực ra đã no nhưng hắn nhìn thấy lớp cơm cháy dưới đáy niêu, thế là lại thèm. 

Thời Đường nhìn phần cơm cháy trong nồi, lại nhìn Chúc Chu đang bận tay trong bếp, do dự một chút, tự lấy muôi cơm xúc một mẩu cơm cháy cho mình. 

Ăn một miếng. 

Khá giống như lúc bé ở với bà nội, bà nội nấu cơm sẽ có cháy, giòn giòn, thơm thơm, rất nhiều ký ức lúc nhỏ Thời Đường vẫn còn nhớ như in, đặc biệt là những khoảnh khắc hạnh phúc, ví dụ như lúc được ăn cơm cháy. 

Nếu thật sự phải so sánh thì hiện giờ không có bất kỳ một loại cơm cháy nào có thể so bì được. Nhưng sâu thảm trong ký ức của hắn, Thời Đường cảm thấy cơm cháy được ăn ở nhà bà nội có hương vị không thể nào quên được, cũng ngon như miếng cơm cháy hắn đang ăn ngay lúc này đây.

Hắn có một loại cảm giác khó mà giải thích rồi, như ngồi trên thuyền sóng đánh nhấp nhô, bỗng nhiên trời yên biển lặng, không phải lo thuyền có thể bị lật bất cứ lúc nào, thậm chí có thể an tâm ngả lưng ngủ đến trưa.

Sau khi Thời Đường ăn một hết một miếng, lập tức thoát khỏi hồi ức, hắn đẩy ghế đứng dậy, xoay người vào phòng ngủ.

Chúc Chu nghe tiếng ghế bị xê dịch, lúc sau ló đầu từ bếp ra, thấy Thời Đường đã đi rồi, cầm khăn lau ra thu dọn bát đĩa. 

Thấy các món gần như bị tiêu diệt sạch sẽ, trong lòng Chúc Chu tràn đầy cảm giác thành công. 

Đối với một đầu bếp, còn gì hạnh phúc hơn việc cơm canh mình làm ra được người ta ăn sạch bóng chứ?

Bởi vì hôm nay Thời Đường về muộn, Chúc Chu kết thúc công việc cũng muộn hơn, đến lúc anh tới vườn trẻ đón Quan Quan, thầy cô trông trẻ cũng chẳng còn mấy người. Trời tối đen, tuy đèn đóm trong vườn trẻ sáng trưng, có cô giáo ngồi với Quan Quan. Nhưng lúc nhìn thấy một mình bé con không làm gì cả, chỉ dựa vào ghế, trái tim người cha của Chúc Chu như bị người ta nắm trong tay vân vê bóp nặn, chua chát. 

Đón Quan Quan đang bất mãn từ vườn trẻ về, Chúc Chu ôm bé vào lòng, dùng má cà cà con trai: “Bảo bối, xin lỗi, hôm nay baba đến muộn quá, quá bận.”

Quan Quan ôm cổ Chúc Chu, nhỏ giọng nói: “Không sao ạ.” Bé sẽ không trách baba, nên bé nói không sao. 

Chúc Chu cảm động, nhưng con trai càng hiểu chuyện không tính toán với anh thì lòng anh càng thấy hổ thẹn. Anh thầm thở dài trong lòng, nghĩ một chút rồi đề nghị: “Tự dưng muốn ăn kem quá, con muốn ăn không?”

Sao mà trẻ con có thể chống lại sự cám dỗ của kem được?

Dù đang hờn dỗi thì Quan Quan cũng không chống lại được, ngẩng đầu đáp lời Chúc Chu: “Muốn ạ!”

Món kem này, Chúc Chu rất rất ít khi cho Quan Quan ăn, sợ thân thể bé yếu, kem quá lạnh, đồ uống lạnh anh còn hạn chế bé uống, chớ nói chi là kem, quản việc ăn uống rất nghiêm. 

Mùa hè thỉnh thoảng còn được ăn một cái, Chúc Chu thì không sao, hiện tại đã cuối tháng chín, nếu là giờ này năm ngoái, nói kiểu gì Chúc Chu cũng không cho Quan Quan ăn kem. 

Mà đêm nay muốn bù đắp cho con, cũng muốn dỗ Quan Quan vui hơn chút, Chúc Chu quyết định mua một hộp cho nhóc con này, cho bé vui vẻ hơn. 

Quả nhiên, vừa nghe thấy được ăn kem, tâm trạng Quan Quan sáng sủa hơn không ít, tay nhỏ cầm lấy cổ áo của Chúc Chu, được Chúc Chu bế vào cửa hàng tiện lợi. 

“Muốn ăn vị gì nào?”

“Vị cam ạ!”

“Không phải con thích ăn vị socola à?”

“Hôm nay muốn ăn vị cam hơn.”

Chúc Chu xoa bóp khuôn mặt của Quan Quan, nói: “Được rồi, con ăn kem cam, ba ăn kem socola, được không?”

“Vâng ạ!”

Mua xong kem, về đến gần tiểu khu, Chúc Chu thả Quan Quan xuống, Quan Quan cầm một hộp kem nhỏ, vừa đi vừa ăn. 

Chúc Chu cầm kem socola, dùng thìa xúc một miếng ăn, nói với Quan Quan: “Hình như có người muốn ăn kem socola của ba thì phải?” cố ý đùa Quan Quan. 

Quan Quan vừa đút một thìa kem vào miệng, nghe vậy, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Chúc Chu, giơ hộp kem của mình lên trước mắt, định che khuôn mặt nhỏ của chính mình, sau đó cười hì hì.

Chúc Chu nói: “Bảo bối của ba muốn nếm thử không? Kem socola siêu ngon! Bỏ qua thì phải chờ sang năm sau mới được ăn đấy!”

Quan Quan tới gần chân của Chúc Chu, ngửa mặt lên nhìn Chúc Chu, ánh mắt mong đợi.

Chúc Chu đưa một thìa tới trước miệng Quan Quan: “Há mồm ra nào!”

“A ——” Quan Quan há mồm, ăn được vào miệng rồi lộ vẻ mặt thỏa mãn.

Quan Quan cũng không quên chia sẻ kem của mình với Chúc Chu.

“Baba —— há mồm nào!”

“A —— ngon thật!”

“Hì hì!”

“Ha ha ha, thi xem ai chạy vào trong thang máy trước nào! Không được đánh rơi kem đâu nhé! Rơi là không còn mà ăn đâu!”

“Baba đợi con! Đợi con đợi con đi mà!” Quan Quan cầm kem đuổi theo sau Chúc Chu, nhìn thấy Chúc Chu dừng lại một chút, đến khi bé sắp đuổi đến nơi lại chạy đi, chọc cho bé một đường đều cười khanh khách không ngậm miệng được.

Cứ như vậy, cảm xúc tiêu cực của Quan Quan được kem và tiếng cười đùa thổi bay mất.