Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa

Chương 59: Em Thoải Mái Rồi, Vậy Tôi Thì Sao




Trong lòng Tôn Lệ Quyên thấy thấp thỏm, nhưng ông chủ gọi cô ta, cô ta không thể không đi, lúc này dùng ánh mắt cảnh cáo hằn học nhìn Lý Triều Kha mấy giây, sau đó mới xoay người.

Lễ tân đi đến trước Lý Triều Kha, ngữ khí dịu dàng tôn kính: “Nhà thiết kế Lý, cũng mời cô vào trong.”

Tôn Lệ Quyên đi trước nghe thấy cách nói chuyện này, trong lòng run lên.

Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.

Lễ tân giỏi nhất quan sát sắc mặt tại sao lại cung kính với cô như thế.

Tôn Lệ Quyên càng lúc càng cảm thấy bất an đi vào trong văn phòng của ông chủ, ánh mắt lập tức chú ý tới người đàn ông ngồi trên sô pha.

Mày mắt sắc nét đẹp trai vô cùng, anh ngồi ở đó, xung quanh khí thế không ngừng tản ra.

Tôn Lệ Quyên cảm nhận được sự sợ hãi từ ông chủ của cô ta, ở trước mặt anh ta, giống như một con tôm ngoan ngoãn.

“Tôn Lệ Quyên, cô bị sa thải rôi.” Ông chủ lạnh lùng nói.

Trái tim của Tôn Lệ Quyên trong nháy mắt vọt tới cổ họng, ngữ khí của cô ta trở nên sắc bén: “Ông chủ, anh dựa vào đâu mà tự dưng sa thải tôi, tôi làm sai cái gì sao?”

Ánh mắt ông chủ nhìn cô ta tràn ngập sự chán ghét khinh thường.

Lý Triều Kha lúc này đẩy cửa đi vào.

Ông chủ vội đứng dậy, đi tới đón: “Xin lỗi, nhà thiết kế Lý, đầu đuôi sự tình tôi đã đều hiểu rõ rồi, tất cả mọi lỗi sai, đều là lỗi của Tôn Lệ Quyên, bên tôi đã sa thải cô ta, sẽ yêu cầu cô ta công khai đăng báo xin lỗi.”

“Ông chủ anh đang nói gì thế? Trong này có phải có hiểu lầm gì rồi không?”

Tôn Lệ Quyên thế nào cũng không có ngờ sự tình lại trở thành như thế này, rõ ràng trong cuộc họp sáng nay của công ty, cô còn được lãnh đạo tuyên dương, nói bản thảo thiết kế không tồi, chuyện này...”

“Có phải là cô đã nói gì với ông chủ rồi không?” Tôn Lệ Quyên lạnh giọng ép hỏi Lý Triều Kha.

Thịnh Thế Hùng không vui nhíu mày.

Lý Triều Kha lắc đầu với anh, tỏ ý anh buông tay giao cho cô.

Cô vô duyên vô cớ chịu an uổng, hiện nay kẻ đầu xỏ ở trước mắt, tự nhiên phải dựa vào bản thân cho cô ta chút giáo huấn.

“Cô bắt tay với khách hàng của tôi, ăn cắp bản thảo thiết kế của tôi, còn quay ngược lại vu khống tôi ăn cắp, còn gọi điện đến báo với công ty tôi. Sáng nay, tôi vốn dĩ muốn tìm cô lý luận, nhưng dưới lầu nhìn thấy Hồ Vy Vy, cô ta khiến tôi tốn tiền còn bị đổ oan.”

“Cô nói linh tinh!”

Cảm xúc của Tôn Lệ Quyên rất kích động, sắc mặt của cô ta tái nhợt, bởi vì chột dạ ngữ khí càng trở nên gay gắt: “Tôi căn bản không biết cô là ai, cô có tư cách gì đáng để tôi ăn cắp tác phẩm thiết kế của cô, cô đây căn bản chính là vu khống! Hơn nữa cô nói tôi ăn cắp của cô, vậy tôi xin hỏi, cô có chứng cứ chứng minh tác phẩm thiết kế đó là sáng tạo của cô không?”

Lý Triều Kha mỉm cười, nói: “Vốn dĩ tôi là có chứng cứ, nhưng...”

Lý Triều Kha từ trong túi lấy ra một chiếc điện thoại đã bị vỡ hỏng: “Đồng bọn của cô, Hồ Vy Vy trong lúc cấp bách đập vỡ chiếc điện thoại mà tôi đã thu âm.”

“Tôi thấy cô căn bản chính là đang nói vớ vẩn!” Thấy Lý Triều Kha không có chứng cứ, giọng của Tôn Lệ Quyên lại to hơn.

Thịnh Thế Hùng lại đang nhìn chiếc điện thoại bị vỡ trong tay của Lý Triều Kha, thần sắc lại lạnh lẽo đi vài phần.

Chiếc điện thoại này còn là chiếc anh tặng cho Lý Triều Kha.

Là điện thoại đôi.

Lý Triều Kha luôn cho rằng là dòng giới hạn.

Nhưng thật ra là dòng giới hạn đặt làm riêng.

Cả thế giới cũng chỉ có một đôi như vậy.

Ngón tay mảnh khảnh sạch sẽ của Thịnh Thế Hùng khẽ gõ lên mặt bàn, ngữ khí nghe không ra một tia cảm xúc, nói “Nếu đã không phân rõ thật giả, vậy thì hai người tại đây vẽ một bản đi.”

Trong lòng Lý Triều Kha tuy không bực tức, nhưng cũng biết lúc này không có cách nào tốt hơn, lập tức gật đầu nói: “Tôi không có ý kiến.”

“Dựa vào cái gì.” Tôn Lệ Quyên chột dạ đanh mặt lại: “Bản thảo thiết kế của chính tôi bị ăn cắp, tôi dựa vào đâu còn phải ở đây cùng cô chứng minh cô trong sạch? Chuyện này quá nực cười rồi.”

Ông chủ thấy thần sắc của Thịnh Thế Hùng lạnh lẽo, mây đen phủ kín, trong lòng gấp đến đòi mạng.

Tôn Lệ Quyên chỉ sợ không biết lợi hại nói linh tinh đắc tội với Thịnh Thế Hùng, đến lúc đó, anh ta cho dù quỳ xuống trước người ta cũng chưa chắc có thể dẹp yên chuyện này.

Anh ta trực tiếp gọi cho chủ quản an ninh của công ty: “Xuất ra toàn bộ ghi chét trò chuyện của Tôn Lệ Quyên ra, kiểm tra nguồn gốc của bản thảo thiết kế của cô ta cho tôi.”

“Ông chủ...”

Tôn Lệ Quyên hoảng rồi.

Cô ta thế nào cũng không ngờ, ông chủ vậy mà sẽ làm ra loại chuyện tự tổn hại mình như này.

Dù sao thật sự cô ta sao chép ăn cắp vu khống, cũng sẽ tổn hại đến hình ảnh của công ty. Chính vì điểm này, cô ta mới không sợ như thế. Tóm lại nghĩ sự việc không thể lật trời, ông chủ ở trước mắt ít nhiều sẽ nghiêng về cô ta một chút.

10 phút sau, chủ quản an ninh đem toàn bộ ghi chép trò chuyện về vụ ăn cắp giữa Tôn Lệ Quyên với người khác hoàn chỉnh lên.

Có điều người cấu kết với Tôn Lệ Quyên, cũng tức là Hồ Vy Vy, đủ thông minh xảo trá xóa sạch dấu vết trong chuyện này.

“Cô còn có gì để nói?”

Chứng cứ đầy đủ, còn là chứng cứ từ máy tính của chính cô ta tra ra được, có thể nói là sắt cứng như núi.

Tôn Lệ Quyên thảm bại ngồi khuỵu trên ghế, cô ta bắt đầu phản ứng lại, mắt đỏ hoe muốn cắn ngược Lý Triều Kha một miếng.

“Phải, là cô bắt tay với khách hàng của cô đến vu khống tôi chứ gì?”

“Tôi cũng không biết người đột nhiên xuất hiện ở trong ghi chép trò chuyện của tôi là ai, nhân viên chuyên môn của công ty chúng tôi cũng không tra được thông tin của người đó, nhưng là cô vừa xuất hiện thì nói tôi với Hồ Vy Vy câu kết.”

“Có phải là cô và Hồ Vy Vu câu kết vu khống tôi không?! Là cô! Chính là cô!!”

“Ông chủ, anh phải làm chủ cho tôi, tôi thật sự cái gì cũng không biết, cái gì cũng không làm, tôi là một nhân viên tốt, tôi...”

Ông chủ không thèm liếc nhìn cô ta, trực tiếp cắt ngang lời cô ta, cúi đầu xin lỗi với Lý Triều Kha: “Xin lỗi, lát sau tôi sẽ ở trên các nền tảng mạng xã hội của công ty khôi phục trong sạch cho nhà thiết kế Lý, vẫn mong nhà thiết kế Lý đại nhân không chấp tiểu nhân.”

Thịnh Thế Hùng đối với sự thức thời của ông chủ rất hài lòng, không có trực tiếp hỏi anh thấy như nào, mà đi cầu xin sự tha thứ của Lý Triều Kha.

Lý Triều Kha cũng biết mình là ỷ thế của Thịnh Thế Hùng.

Nếu đã ỷ thế rồi, Lý Triều Kha muốn ỷ thêm một lúc nữa, giúp nghề thiết kế này thanh tẩy kẻ xấu xa.

Lúc này ngữ khí lạnh lẽo nói: “Nếu sự việc đã được đưa ra ánh sáng, là bên bị vu khống, tôi hy vọng quý công ty có thể làm theo pháp luật, nghiêm khắc xử lý kẻ làm bẩn trong ngành này như Tôn Lệ Quyên.”

“Điều này là chắc chắn.” Ông chủ lập tức giương giọng gọi thư ký vào.

“Thu thập càng nhiều tư liệu, khởi kiện Tôn Lệ Quyên tội ăn cắp và vu khống.”

“Đừng mà, ông chủ, đừng mà...” Tôn Lệ Quyên hoàn toàn hoảng loạn.

Thịnh Thế Hùng đứng dậy, thái độ ưu nhã, gật đầu với ông chủ, sau đó đưa tay về phía Lý Triều Kha.

Lý Triều Kha không có bất kỳ do dự mà đặt tay vào lòng bàn tay của anh.

Hai người nắm tay nhau, giống như một cặp đôi hoàn mỹ đi ra ngoài.

Ông chủ vội vàng đi theo, khom lưng tiễn hai người vào thang máy.

Quay lại văn phòng, nhìn thấy Tôn Lệ Quyên vẫn ngây ngốc ngồi ở đó, ông chủ tức giận nói: “Không có bản lĩnh làm việc, không có bản lĩnh làm người, ngay cả bản lĩnh nhìn người cũng không có!”

“Bởi vì cô, tôi suýt nữa đã đắc tội với cậu Thịnh, suýt nữa công ty của chúng ta cũng tiêu đời!”

“Tôi cảnh cáo cô Tôn Lệ Quyên, lát nữa cảnh sát đến, cô ngoan ngoãn khai rõ cho tôi, đừng tiếp tục vọng tưởng thoát tội nữa!”

Lý Triều Kha với Thịnh Thế Hùng từ công ty đi ra ngoài, cảm thấy bầu trời vô cùng xanh.

Cô hít thở sâu một hơi, cười nói: “Thật thoải mái!”

“Em thoải mái rồi, vậy tôi thì sao?” Thịnh Thế Hùng cười xấu xa nhìn Lý Triều Kha.