Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa

Chương 47: Chúng Ta Danh Chính Ngôn Thuận Làm Một Gia Đình Ba Người




Ông cụ Thịnh bị cậu bé dụ cho vui vẻ, tuy có chút luyến tiếc nhưng không giận, lấy lì xì từ trong túi ra cho cậu bé.

"Chúng ta hẹn rồi đó, cháu không thể quên ông đâu."

Cậu bé nhận lì xì, ôm vào lòng, cười nói: "Ông cố yên tâm, Tuấn Kiệt nhất định sẽ không quên ba mẹ còn có ông cố nữa, mọi người là người thân của con à."

Đọc truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.

Thịnh Thế Hùng vội ôm lấy bé, chào tạm biệt ông cụ Thịnh.

Cậu bé vẫy vẫy tay, nói ngọt: “Bye bye ông cố, mỗi ngày ông đều phải vui vẻ nha."

Ở cửa.

Lý Triều Kha chờ trong xe rất sốt ruột.

Mấy lần cô muốn xuống xe xem thử có chuyện gì.

Vì sao Thịnh Thế Hùng còn chưa dẫn con trai cô ra.

Nhưng lại sợ mình tùy tiện đi vào, chuyện bên trong sẽ không thể khống chế được, nên chỉ có thể cố kiềm chế mình, nói thầm trong lòng cho Thịnh Thế Hùng thêm một cơ hội nữa.

Cuối cùng ——

"Mẹ!"

Con trai xuất hiện trong tầm mắt cô.

Còn không chờ cô đẩy cửa xuống xe, cậu bé đã chạy vào trong xe, ngay lập tức ôm hôn cô, vội vàng hỏi: "Mẹ, mẹ không khỏe ở đâu?"

"Mẹ mẹ vẫn ổn chứ?"

"Mẹ muốn Tuấn Kiệt đấm bóp cho mẹ không?"

Lý Triều Kha ôm chặt cậu bé vào lòng, không nhịn được mà lại nước mắt lưng tròng.

Có trời mới biết, cô sợ mất đi con trai bao nhiêu.

"Mẹ đừng khóc, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ."

Cậu bé cực kỳ thông minh, lập tức hiểu được mẹ đang sợ cái gì, bàn tay nhỏ bé của cậu kéo tay ba đặt lên vai mẹ.

Trịnh trọng nói: "Gia đình ba người chúng ta, sẽ mãi ở bên nhau."

Lý Triều Kha nín khóc mỉm cười, đẩy tay Thịnh Thế Hùng ra, nói: "Ai muốn mãi ở bên cạnh anh ta, mẹ chỉ muốn con thôi, chỉ cần vẫn luôn ở bên cạnh con, mẹ đã mãn nguyện rồi."

Cậu bé ra sức nháy mắt với Thịnh Thế Hùng.

Đầu óc Thịnh Thế Hùng lúc này hơi loạn, ngơ ra vài giây thì mới đối diện với đôi mắt rung rung của Lý Triều Kha, ma xui quỷ khiến, gật đầu nói: "Đúng vậy, sẽ ở cạnh nhau mãi mãi."

Lý Triều Kha hoàn toàn không tin anh.

Đây chỉ là lời nói hoa mỹ của anh, kế hoãn binh mà thôi.

Trong lòng anh chỉ muốn giành con với cô.

Lý Triều Kha cúi đầu hôn môi cậu bé, không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng: "Lý Triều Kha, cô không được chịu thua, nhất định phải lớn mạnh lên, bảo vệ tốt con trai."

"Mẹ, con yêu mẹ."

Cậu bé cảm nhận được sự yếu đuối của Lý Triều Kha, cho nên thành khẩn nói ra tiếng lòng mình.

Lý Triều Kha không nói gì, ôm chặt cậu bé, còn không ngừng hôn cậu.

Thịnh Thế Hùng thấy cảnh mẹ con yêu thương nhau như vậy, vừa hâm mộ, vừa chán chường.

Xe về tới biệt thự, Thịnh Thế Hùng giơ tay ra muốn ôm cậu bé, nhưng Lý Triều Kha trực tiếp mở cửa xe bên kia bước xuống.

Cô ôm cậu bé bước vội vào nhà, dáng vẻ giống như trên đời này chỉ có hai mẹ con họ.

Thịnh Thế Hùng đứng tại chỗ tay đút vào túi quần, nhìn theo cảnh này, tự giễu cười nói: "Tôi giống như người thừa ở đây không vậy."

Tài xế im như hến.

Đến khi Thịnh Thế Hùng nhìn ông ta.

"Không, không giống."

Tài xế lắc đầu rồi còn xua tay, cực lực phủ định.

Đôi mắt đen trầm lắng như nước mùa thu của Thịnh Thế Hùng bình tĩnh nhìn tài xế.

Tài xế bị anh nhìn tới hết hồn, suýt nữa thì có ý muốn nghỉ việc, cũng may, cuối cùng Thịnh Thế Hùng cũng dời mắt đi, phất tay ý bảo ông ta có thể đi rồi.

Tài xế sống sót sau tai nạn thì vội chạy xe vào chỗ đỗ xe.

Buổi tối gió thổi rất mát, phong cảnh quanh biệt thự cũng rất đẹp, non xanh nước biếc.

Thịnh Thế Hùng khó chịu trong lòng, một mình đi dạo khoảng nửa tiếng trong vườn, cây cỏ ở đó cũng bị anh ngắt đi không ít.

Dạo mệt rồi, cũng không thấy vợ và con đến tìm anh như trong phim.

Thịnh Thế Hùng càng thấy không có ý nghĩa gì.

Anh giơ tay chà chà lỗ tai, chuẩn bị quay về nhà tắm rồi đi ngủ.

Nhưng lúc vừa ra khỏi vườn, liền thấy Lý Triều Kha u buồn đứng trên cầu thang.

Bốn mắt nhìn nhau, Lý Triều Kha vội quay đi, kết quả là cô bước hụt: “A " một tiếng người liền té.

Thịnh Thế Hùng nhanh chóng chạy tới.

Nhưng đã chậm.

Lý Triều Kha ngã nhào ra đất, đầu gối trắng nõn của cô bị rách da chảy máu.

Thịnh Thế Hùng bế cô lên, ẵm cô tới phòng sách.

Anh ôm cô từ từ ngồi xuống, kéo ngăn tủ ra lấy hộp cứu thương, mở hộp ra lấy chai oxi già, dùng bông rửa sạch vết thương cho cô.

Oxi già không quá mạnh, nhưng vết thương bị chảy máu, lại lấy bông gòn bôi trực tiếp lên, Lý Triều Kha hít hà một hơi.

"Lý Triều Kha, em cũng hơi thích tôi phải không?"

"Sợ tôi đi, nên mới luống cuống, mới tính đuổi theo, rồi té ngã?"

Lý Triều Kha nghe anh nói như vậy, lén khinh bỉ.

Người đàn ông này, quá tự kỷ mà!

Nhưng cô đang ngồi trong lòng Thịnh Thế Hùng, anh lại đang ngồi chồm hỗm, cơ ngực rắn chắc đè lên tay cô.

Lúc này cô muốn rời khỏi anh cũng không được, không thể làm được.

Hai người yên lặng, bầu không khí trong phòng dần dần mờ ám lên.

Lý Triều Kha cảm thấy không thích hợp, vội phủ định: "Thịnh Thế Hùng anh đừng nghĩ quá nhiều, tôi không có gì với anh hết…A…"

Cô còn chưa nói xong, Thịnh Thế Hùng liền cúi đầu hôn lên môi cô.

Lời nói thốt ra từ đôi môi này, anh thật sự không thích.

Lưỡi của anh rất linh hoạt.

Lý Triều Kha thấy cả người mình đều choáng váng vì khó thở, cô chỉ có thể cố mở miệng ra, mà chuyện này càng khiến anh dễ tiến sâu vào.

Nụ hôn qua đi.

Lý Triều Kha yểu xỉu ngồi trong lòng Thịnh Thế Hùng.

Hai mắt cô mơ màng, trong đầu chỉ có một câu hỏi: Anh khỏe tới vậy sao? Ngồi xổm trên đất ôm hôn cô, mà còn ngồi vững được?

Chân anh không tê sao?

Nếu lúc lúc này cô ngồi dậy đánh nhau với anh, anh chắc là đánh không lại cô đi?

Nhưng, cả người cô đều mệt mỏi, mắt cũng đờ đẩn.

Thịnh Thế Hùng nhìn cô, đầu óc giống bị điện giật, giọng anh hơi trầm nhưng lại rất kiên định: “Muốn ở cạnh bên con mãi sao?"

Lý Triều Kha gật đầu không ngừng.

Cô nằm mơ cũng muốn!

Trong lòng lại cảnh giác Thịnh Thế Hùng có phải muốn làm gì đó tổn hại bản thân để giành con với cô không.

Lại nghe Thịnh Thế Hùng nói: "Vậy thì kết hôn với anh, chúng ta làm một gia đình ba người chân chính."

Như sấm chớp giữa trời quang vậy.

Lý Triều Kha kinh ngạc đến trợn tròn mắt, cô giãy dụa muốn đứng dậy, nhưng bị Thịnh Thế Hùng ôm, một hồi cũng không đứng lên được, gấp tới nổi, mặt cũng đỏ lên.

Thịnh Thế Hùng lại cúi người, nhìn cô chăm chú, trầm giọng nói: "Sao, lẽ nào em còn muốn lấy ai khác?"

"Tôi không muốn kết hôn, không muốn gả cho ai hết!" Lý Triều Kha đỏ mặt.

Vẻ mặt Thịnh Thế Hùng phức tạp, anh nhìn cô giọng khàn khàn: "Anh cho em thời gian suy nghĩ, nhưng sự kiên nhẫn của nhà họ Thịnh có hạn, em nên chuẩn bị tâm lý sẵn."

Lý Triều Kha hít sâu.

Trong lòng cô lâp tức hiểu.

Người nhà họ Thịnh nhất định muốn giành được con trai của cô.

Lấy quyền thế trong tay họ, muốn cướp con khỏi cô, thật sự là dễ như trở bàn tay.

Cách bây giờ…

Lý Triều Kha nhìn Thịnh Thế Hùng, trong mắt đẹp như cất giấu đều gì, cô hơi chặt răng, nói: "…"