“Triều Kha, em thật đẹp.”
“Chiếc váy dạ tiệc này, giống như là được may riêng cho em vậy.”
“Phục vụ, quẹt thẻ, chiếc váy này, tôi thanh toán.”
Triệu Đức Tân khoanh tay trước ngực, nhìn Lý Triều Kha xinh đẹp tinh tế trước mắt, sắc mặt vô cùng cảm thán.
Lý Triều Kha chỉ cảm thấy buồn nôn, nhìn về phía nhân viên: “Chiếc váy này tôi cảm thấy không phù hợp, làm phiền rồi.”
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.
“Chị à chiếc váy này chị mặc vô cùng phù hợp mà, em làm ở đây lâu như vậy chỉ thấy chị có thể mặc được chiếc váy màu hồng này lại có khí chất như thế.”
Hóa đơn đến tay lại muốn chạy mất, nhân viên cửa hàng có chút lo lắng, lập tức nhanh chóng khen ngợi Lý Triều Kha.
“Nói thật, chiếc váy này, nếu chị mà không mua, thì không có ai có tư cách mua nữa.”
Triệu Đức Tân đưa thẳng chiếc thẻ đen của mình cho nhân viên, cao ngạo nói: “Quẹt thẻ đi.”
“Vâng thưa ngài.”
Nhân viên cửa hàng cười vui vẻ, nhận lấy thẻ liền đi quẹt thẻ thanh toán.
Lý Triều Kha thật sự buồn nôn chết mất, nhấc chân bước ra ngoài.
Dù gì cũng không chỉ có cửa hàng này là bán lễ phục.
“Triều Kha....”
Triệu Đức Tân bước một bước lớn, đưa tay chuẩn bị kéo cánh tay Lý Triều Kha, anh ta vẫn có rất nhiều điều chưa nói với Lý Triều Kha nữa.
“Đừng chạm vào tôi.”
Ánh mắt Lý Triều Kha nhìn sang, lập tức hất tay ra.
Triệu Đức Tân không để bụng, tiếp tục tiến về phía trước, cười nói: “Triều Kha, hơn ba năm không gặp rồi, em thật sự ngày càng xinh đẹp hơn đấy, gần đây anh rất hay mơ về em.”
“Triều Kha, cho anh một cơ hội, để anh đối xử tốt với em.”
Hai tay Lý Triều Kha nắm chặt thành quyền, giọng nói lạnh lùng tức giận: “Tôi nói lại một lần cuối cùng, tránh ra.”
“Triều Kha, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.” Triệu Đức Tân tiếp tục phô diễn ra sự thâm tình của mình.
Lý Triều Kha vô cùng tức giận ngược lại lại phì cười: “Vợ của anh đâu?”
“Cô ta sánh làm sao được với em, ngày trước là do anh bị cô ta câu dẫn lừa gạt. Có điều em yên tâm, chỉ cần em làm hòa với anh, anh dảm bảo không chạm vào cô ta, sẽ để cô ta là một người vợ bù nhìn, anh giúp em trả thù cô ta được không?”
Từng câu từng chữ nhả ra của Triệu Đức Tân, giọng nói đầy sự mê hoặc.
Anh ta cứ tưởng bản thân nói những điều này ra sẽ khiến Lý Triều Kha động lòng.
Dù gì trong quá khứ, Lý Triều Kha đơn thuần như một trang giấy trắng vậy, lúc hai người mới qua lại lúc đầu, rất nhiều lần anh ta sai bảo cô đi mua trà sữa cho mình, sau đó anh ta cùng với Hồ Vy Vy mây mưa trên giường.
Theo Triệu Đức Tân, đàn bà đều như vậy.
Đàn ông ngoại tình phản bội, phụ nữ hận, mãi mãu đều là một người phụ nữ khác, chứ không phải là người đàn ông cô ta yêu sâu đậm.
Hôm nay, anh ta chủ động đưa ra việc muốn giúp Lý Triều Kha trả thù Hồ Vy Vy.
Cơ hội tốt như vậy, cô nhất định sẽ không từ chối.
Ánh mắt Triệu Đức Tân nhìn Lý Triều Kha toàn là sự tự tin cùng tính chiếm hữu.
“Bốp!”
Tiếng bạt tai dứt khoát vang dội vang lên, nhanh đến mức Triệu Đức Tân trong phút chốc thấy trước mắt đều trở nên mơ hồ.
Anh ta không dám tin ôm mặt, nhìn về phía Lý Triều Kha đã chạy nhanh đi.
“Lý Triều Kha, em đúng là không biết tốt xấu!”
Trong mắt Triệu Đức Tân lóe lên sự hung ác cùng tức giận.
Nhân viên cửa hàng lúc này đã gói xong bộ lễ phục, đuổi theo nói: “anh ơi, lễ phục anh mua đây ạ.”
Triệu Đức Tân hừ lạnh, nhận lấy chiếc thẻ đen trong tay nhân viên rồi đi thẳng ra ngoài.
“anh ơi, anh còn chưa lấy lễ phục.” Nhân viên kinh ngạc nhìn Triệu Đức Tân bước đi không thèm quay đầu lại.
Hứa Vũ Liên đúng lúc cũng đang đi mua sắm nhìn thấy cảnh này, lập tức cười nói: “Không phải chứ, đến cả Triệu Đức Tân tổng giám đốc tập đoàn Triệu thị cô cũng không biết sao?”
“Tổng giám đốc tập đoàn Triệu thị Triệu Đức Tân, trời ạ, anh ta trẻ thật, người thật còn đẹp trai hơn trong ảnh.” Nhân viên có chút mê trai nói.
Trong lòng Hứa Vũ Liên thầm mắng người đàn ông tồi, ngoài miệng cũng cười tươi: “Vợ chồng hai người họ đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, tôi cho cô địa chỉ của anh ta, cô gửi đồ đến nhà cho anh ta đi. Về sau, anh ta chắc chắn phải đến cảm ơn cô.”
“Tốt quá, cảm ơn cô.” Nhân viên vô cùng vui vẻ mong chờ, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, nghi hoặc hỏi: “Cô là...”
“Tôi là nhân viên của tập đoàn Triệu thị, ừm, lễ tân.”
Nhân viên cửa hàng không nghi ngờ gì nữa, lòng tràn đầy vui mừng hi vọng bám được vào tổng giám đốc tập đoàn Triệu thị, lập tức nhận lấy địa chỉ Hứa Vũ Liên đưa cho đi giao hàng.
"bà Triệu, xem cô còn phách lối thế nào."
Hứa Vũ Liên nghĩ đến cảnh Hồ Vy Vy nhận được bộ lễ phục không giống với số size của mình, sau đó lại cãi nhau với Triệu Đức Tân, liền thấy thoải mái.
Đàn ông tồi phải dạy dỗ đàng hoàng!
Lý Triều Kha sau khi vội vàng rời khỏi trung tâm mua sắm thì cũng không có tâm tư đi mua sắm gì nữa.
Cô gọi điện thoại cho Thịnh Thế Hùng, muốn hỏi xem địa chỉ của trường mầm non quý tộc đó ở đâu, cô nhớ con trai rồi. Nhìn thời gian cũng đúng lúc thích hợp, muốn đến đón con trai tan học về nhà.
nhà họ Thịnh.
Thịnh Thế Hùng ngắt điện thoại của Lý Triều Kha, mỉm cười nhìn cảnh tượng ấm áp trước mắt.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của anh, con trai anh ai nhìn thấy cũng yêu quý.
Ông cụ nhà họ Thịnh xưa nay lạnh lùng nghiêm khắc, nhưng vừa nhìn thấy nhóc con, liền vui mừng khôn xiết, ôm nhóc con ra ngoài đi dạo, khen ngợi không ngớt.
Từ khi Thịnh Thế Hùng hiểu chuyện đến giờ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ông vui như vậy.
Cách, cách hai thời đại khiến Thịnh Thế Hùng rơi giọt nước mắt ngưỡng mộ. Trước giờ anh tưởng rằng bản thân mình là cục cưng của ông lão, nhóc con vừa xuất hiện, liền lập tức tước đi vị trí đó của anh.
Thật đáng tiếc mà.
“Ngoan, chắt nội ngoan ngoãn của ta, để nội ngắm cháu thật kĩ nào.“
“Yoo yoo yoo, chắt nội ngoan ngoãn nhà ai đây chứ, nhà ai mà có phúc như vậy!”
Quản gia đứng bên cạnh cũng rất biết ý, lập tức nói: “Ngoài nhà họ Thịnh chúng ta ra, còn có nhà ai có phúc có được cậu chủ nhỏ ngoan ngoãn như vậy chứ.”
“Tuấn Kiệt, chào cụ đi con.”
Ghen thì ghen, Thịnh Thế Hùng vẫn có tính giác ngộ làm con.
Nhóc con ôm cổ ông lão, bàn tay nhỏ khẽ kéo kéo nhẹ râu ông, cười giòn giã nói: “cụ cố, nhìn cụ rất quen, Tuấn Kiệt cảm thấy đã từng gặp cụ rồi.”
Một câu nói đã làm cho ông Thịnh nở nụ cười thật tươi, không phải là đã gặp từ lâu, người nhà họ Thịnh chúng ta, đều giống nhau như vậy, cụ cố vừa gặp cháu, liền biết cháu là người nhà họ Thịnh.”
Có điều giây tiếp theo, sắc mặt ông lão trầm xuống.
“Chắt nội ngoan của ta đã lớn thế này rồi, cháu không nói một tiếng nào cả. Có phải là nếu như lần này ta không chủ động tìm con, con cũng không định để khi ta còn sống được gặp chắt nội đúng không?”
“Đâu có đâu ông.” Thịnh Thế Hùng nhanh chóng giải thích: “Ông biết tin nhanh thật đấy, lẽ nào còn không biết đứa bé này, con cũng mới biết vào cuối tháng trước mà thôi.”
“Giống của mình, mà còn không quản được hẳn hoi!”
ông Thịnh cười haha với nhóc con, vừa ngoảnh mặt ra nói chuyện với Thịnh Thế Hùng lại chuyển thành vẻ mặt lạnh lùng cau có.
Thịnh Thế Hùng đưa tay xoa xoa mũi.
Quản gia ở bên cạnh lấy ra đồ ngọt với đồ ăn vặt đã chuẩn bị cho cậu nhóc ăn.
Nhóc con không khách khí, thoải mái giống như ở nhà vậy.
Còn cầm một miếng bánh đậu xanh đút cho cụ cố mới ăn.
“cụ cố, bánh đậu xanh này vừa nãy con ăn rồi, rất mềm, cụ chắc chắn sẽ thích ăn.”
ông Thịnh cũng nguôi giận trong lòng, cúi thấp đầu ăn miếng bánh đậu xanh trong tay nhóc con, khen ngợi nói: “Chắt nội ngoan của ta đúng là biết thương người.”
Nói rồi, lại ngẳng đầu trừng mắt nhìn Thịnh Thế Hùng.
Sau đó ông đưa nhóc con cho quản gia nói: “Ông đưa chắt nội ngoan của ta ra ngoài vườn chơi một lát đi.”
Trong lòng Thịnh Thế Hùng khẽ run lên.
Ông lão e là muốn tính sổ với anh rồi đây.