Thịnh Thế Hùng nhíu mày không nói gì, trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng không có bất cứ biểu cảm gì, không có một tia gợn sóng.
Lý Triều Kha nhìn thấy anh như thế này thì tức giận.
Ra vẻ đạo mạo.
Mặt người dạ thú.
Cô cắn răng nói: “Thứ nhất, giờ chúng ta không có mối quan hệ nào hết, anh không có tư cách đụng vào một đầu ngón tay của tôi. Thứ hai, tôi sẽ thương lượng với con trai việc chia phòng ngủ, hi vọng là anh tốt nhất nên nhất trí lập trường với tôi.”
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
“Không có quan hệ gì hết?”
Khóe miệng của Thịnh Thế Hùng kéo ra một nụ cười tà, ánh mắt hơi lạnh lùng: “Sao lại không có quan hệ được chứ, em cũng đã sinh cho tôi một đứa con trai lớn như vậy rồi?”
“Lý Triều Kha, ở trong mắt của em, loại chuyện nam nữ như thế này em phóng khoáng như vậy à?”
Ý nhục nhã trong lời nói của anh làm Lý Triều Kha tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, vô tình thốt ra: “Anh đừng tưởng rằng mình lớn lên đẹp trai có tiền thì cảm thấy mình chính là bảo vật mà phụ nữ trên khắp thiên hạ này cầu còn không được, tôi nói cho anh biết, năm đó nếu như không phải là ngoài ý muốn, anh căn bản cũng không có cơ hội ngủ với tôi đâu!”
“Lúc đầu tôi nghĩ đến cuối cùng thì anh cũng có thân phận là ba của con tôi, tôi thương con trai của tôi những năm gần đây vẫn luôn thiếu tình thương của ba, cho nên mới đồng ý yêu cầu hoang đường như vậy mà vào ở nhà của anh.”
“Hiện tại xem ra anh căn bản chính là một tên khốn nạn, sống với người như anh tương lai của con trai tôi mới phải đáng lo, tôi quyết định ngày hôm nay tôi sẽ mang con trai về nhà ngủ.”
Sự lạnh lùng trong đôi mắt của Thịnh Thế Hùng rất đậm, đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm vào Lý Triều Kha, dường như là có một lực xuyên thấu có thể nhìn thấu tất cả các suy nghĩ trong lòng của Lý Triều Kha.
Sau đó anh gật đầu nói: “Có thể, ngày hôm nay em tan làm có thể mang con trai đi.”
Lý Triều Kha không thể tin vào tai của mình.
Anh cứ đồng ý như vậy?
Anh không phải là cứ luôn mồm nói muốn giành lại con trai với cô ư?
Bây giờ lại cho cô đưa con trai về, anh thật sự có lòng tốt như vậy? Không, trong lòng của anh đang có suy nghĩ quỷ quái gì chứ!
Lý Triều Kha rất không có cảm giác an toàn.
Nhưng mà có thể mang theo con trai rời đi, chuyện này đối với Lý Triều Kha mà nói đây là một chuyện cầu còn không được.
Cô quyết định tạm thời không phải nghĩ ngợi gì thêm.
Có thể là người có tiền không quan trọng con cái đến như vậy.
Dù sao thì khách quan mà nói, dựa vào điều kiện của Thịnh Thế Hùng, muốn có một đứa con quả thật là có hàng loạt các quý cô danh giá đến cửa báo danh.
“Nếu như không có ý kiến gì thì bây giờ chúng ta lên đường đi.” Thịnh Thế Hùng thản nhiên nói.
Lý Triều Kha vô thức từ chối: “Không cần.”
“Công ty của tôi ở đối diện em, tiện đường.” Lúc Thịnh Thế Hùng nói chuyện thì quay đầu lại vẫy gọi cậu bé đang nhìn lén bọn họ ở cửa chính.
“Ba, mẹ..."
cậu bé lập tức giống như là một con ngựa nhỏ vui vẻ, bịch bịch bịch chạy tới.
Thằng bé chạy thẳng vào trong ngực của Thịnh Thế Hùng, Thịnh Thế Hùng cũng rất bình ổn ôm lấy thằng bé, sau đó nâng thằng bé lên trên cao, cười nói: “Con trai, hôm nay chuẩn bị đi chiếc xe nào của ba?”
cậu bé nghiêng đầu qua cẩn thận suy nghĩ, nói: “Ba lái chiếc Veyron đó đi ạ, con rất thích tên của nó, nghe thấy rất có sức mạnh, rất là ngầu luôn.”
Lý Triều Kha ngẩn người, Veyron cái gì chứ?
Thịnh Thế Hùng cũng cười, đồng ý khen thưởng: “Ánh mắt của con trai ba quả nhiên vô cùng tốt, chiếc Veyron kia cũng là chiếc xe mà ba rất thích.”
Ba người đi đến bãi đỗ xe, Thịnh Thế Hùng lái chiếc Bugatti Veyron ra khỏi cửa.
cậu bé lập tức chui vào trong xe, trông như là một con lươn nhỏ, rất linh hoạt.
Lúc đầu Lý Triều Kha muốn đi vòng qua một bên khác, nhưng mà suy nghĩ lại làm như vậy thì cũng quá kiêu căng, xe cũng là xe của người ta, bản thân mình đi ké xe còn phải đắn đo chuyện này để làm cái gì, thế là cô xoay người lại chuẩn bị lên xe.
“Mẹ ơi, mẹ ngồi bên ghế lái phụ đi.”
cậu bé đưa tay làm dấu no với Lý Triều Kha.
“Mẹ, nếu như mẹ ngồi đằng sau cùng với con, vậy thì ba sẽ biến thành tài xế, ba đau lòng lắm đó, mọi người thấy được cũng sẽ chê cười ba, sẽ cho rằng vợ của ba không yêu ba.”
cậu bé nói đâu ra đấy.
Lý Triều Kha nghe thấy thì sửng sốt một hồi.
Cô thật sự mệt mỏi quá đi thôi, tại sao con của cô lại cứ nói chuyện có đạo lý như thế, làm cho người trưởng thành như cô có muốn từ chối cũng không biết phải từ chối như thế nào.
Lý Triều Kha bước lên ghế lái phụ.
Xe lăn bánh.
Lý Triều Kha không thể tránh khỏi việc ánh mắt đảo qua Thịnh Thế Hùng, chỉ là lơ đãng vài lần, cô lại cảm thấy nhịp tim của mình tăng tốc.
Tư thế lái xe của người đàn ông vừa nghiêm túc lại bình tĩnh, gương mặt cứng rắn anh tuấn, mỗi một đường cong đều hoàn mỹ như là được điêu khắc, cả người tản ra một khi tức mê người mãnh liệt.
Nhất là đôi môi mỏng màu đỏ đầy đặn, làm cho người ta rất muốn bổ nhào qua bưng lấy mặt của anh mà nếm một ngụm.
A a a...
Lý Triều Kha cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi.
Cô đưa tay gãi gãi tóc của mình, hai mắt nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ đang không ngừng lùi về phía sau, ép buộc mình quên đi hình ảnh trước đó mình bị người đàn ông cưỡng hôn, nhiều lần khuyên bảo mình tất cả những cảm xúc tốt đẹp mà cô cảm thấy cũng chỉ là sự quấy rối trong lòng của người bị hại mà thôi.
Thời tiết ngày hôm nay rất tốt, bầu không khí cũng rất tốt.
Rất nhanh, xe đã chạy tới đường Sùng Minh, Thịnh Thế Hùng trực tiếp lái xe thẳng đến cổng tòa cao tầng Phúc Sơn.
“Mẹ ơi, mẹ đi làm thật chăm chỉ nha, chiều nay gặp nhau.” cậu bé chưa biết nội tình, trên mặt vẫn tràn đầy chờ mong.
Lý Triều Kha ôm hôn con trai, bước xuống xe, vẫn không quên hôn gió con trai.
Tuy nhiên là bây giờ là giờ cao điểm buổi sáng, hầu như là tất cả mọi người đều đi làm.
Cho nên cảnh tượng này đã bị rất nhiều đồng nghiệp trong công ty nhìn ở trong mắt.
Một chiếc xe thể thao xa hoa như vậy, một người đàn ông anh tuấn như vậy, nữ chính lại còn là đồng nghiệp của mình.
Các loại chủ đề lập tức mọc lên như nấm điên cuồng lan tràn ra bên ngoài.
Lý Triều Kha không thèm để ý đến chuyện bên ngoài, bước vào trong công ty, dẫn theo Thanh Bảo và Hứa Vũ Liên đi vào trong phòng làm việc, tiếp tục thiết kế quần áo.
cậu bé và Thịnh Thế Hùng thì vô cùng vui vẻ đi đến tập đoàn Thịnh thị.
Đứng ở dưới lầu ngẩng đầu quan sát tòa nhà cao vút trong tầm mây, trên gương mặt của cậu bé đều là vẻ sùng bái: “Ba ơi, tòa nhà này cũng là của ba luôn đó ạ?”
“Đúng vậy, ba đã mua khi nó vừa mới được xây, lúc đó cứ tùy tiện mua thôi, không ngờ đến là bây giờ lại trở thành khu vực trung tâm của thành phố.” Lúc Thịnh Thế Hùng nói chuyện, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất, rơi vào một tầng lầu tòa nhà cao tầng ở bên cạnh tập đoàn Thịnh thị.
Đó là tập đoàn Star.
Tổng giám đốc hiện tại là Triệu Đức Tân.
Cũng là chồng trước của Lý Triều Kha.
Có cơ hội thì có thể chiếu cố nhau.
Thịnh Thế Hùng thu hồi tầm mắt, ôm lấy cậu bé đi vào trong thang máy.
Mà lúc này Triệu Đức Tân cũng đang lái xe đưa Hồ Vy Vy đến giám sát lễ phục, xe dừng ở trước cổng công ty Phúc Sơn, Hồ Vy Vy ôm cổ Triệu Đức Tân, hôn một cái, giọng điệu rất õng ẹo: “Cảm ơn chồng đã đưa em đến đây.”
“Để anh lên cùng với em.”
Trong lòng của Triệu Đức Tân có chuyện, trạng thái không tốt cho lắm, chắc có lẽ là đi làm việc cũng sẽ không tốt, cho nên muốn giết thời gian với Hồ Vy Vy, nhìn xem bộ lễ phục cô ta phải bỏ ra mấy tỷ để hoàn thành rốt cuộc có bộ dạng gì.
Nhưng mà Hồ Vy Vy lại rất bối rối, lập tức khoát tay lắc đầu nói: “Không cần đâu, một mình em đi vào là được rồi, anh đi làm nhanh đi.”
Triệu Đức Tân nhìn đã được cái gì đó không thích hợp từ trong biểu cảm của Hồ Vy Vy, sắc mặt anh ta dần chìm xuống, đưa tay mở cửa xe ra: “Em có chuyện gì đang giấu giếm anh sao?”