Lý Triều Kha khẽ thở dài, đau đầu nhịn không được đưa tay lên đánh nhẹ.
Khó chịu mà.
Sao mà năm năm trước, âm kém dương sai, thế mà người ngủ với cô lại là anh chứ?
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Nhưng mà nghĩ đến người đàn ông Hồ Vy Vy cho mình là dạng gì, Lý Triều Kha lại có cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn.
May mắn là anh, cô mới có thể có được gien con trai tốt như vậy, đẹp trai, thông minh, hiểu chuyện.
Con trai chính là món quà tốt nhất mà thượng đế cho cô.
Là ánh sáng duy nhất chèo chống cô vượt qua những năm tháng tăm tối này.
Lý Triều Kha ngồi ở đầu giường, tay chống cằm, nhìn gương mặt ngủ say của con trai, trong đầu nghĩ mấy thứ linh tinh này, dần dần bị cơn buồn ngủ ập đến, cả người nằm sấp bên giường ngủ.
Hai tiếng sau.
Thịnh Thế Hùng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy hình ảnh hai mẹ con đều ngủ.
Anh chậm rãi lại gần.
Đèn bàn mờ ấm áp, gương mặt lúc ngủ của hai mẹ con cũng rất mê người. Ngũ quan của con trai mặt dù cũng như một khuôn đúc ra với anh, nhưng đường chân tóc lại giống cô, tròn trịa ngay ngắn, nhất là nốt ruồi dưới mắt này, quả thật là giống như đúc.
Thịnh Thế Hùng xiết chặt đuôi lông mày, hôm nay anh trúng tà gì, lại hôn một người phụ nữ đến nay vẫn không biết có mục đích gì, nhưng mà hôn đến mức không khống chế được?
Chết tiệt, người phụ nữ này có mị lực ở đâu, chẳng lẽ chuốc bùa gì cho anh hay sao?
Thịnh Thế Hùng nhìn kỹ gương mặt của người phụ nữ đang ngủ, ngoại trừ có chút xinh đẹp quá mức, cũng không có gì đặc biệt hơn người, ngay lúc này, đột nhiên anh chú ý đến một chất nhầy trong suốt....
Là nước miếng.
Thịnh Thế Hùng đột nhiên nở nụ cười.
Đã làm mẹ đứa trẻ rồi, ngủ còn chảy nước miếng, một chút tu dưỡng của danh viện cũng không có.
A, sao anh lại có thể có hứng thú với người phụ nữ như vậy chứ, nhất định là vì mới quen biết với con trai nên vui vẻ, hao tổn tinh thần quá lớn, cho nên thần trí mơ hồ.
Nhìn thấy một ít nước miếng trong suốt sắp nhiễu lên chăn rồi, Thịnh Thế Hùng rút khăn giấy ra, ghét bỏ lau đi.
"Ba..."
Tên nhóc trên giường đột nhiên tỉnh lại, mở mắt ra, ánh mắt đen láy sáng chói như bảo thạch, cậu bé vừa vặn eo vừa cười nhìn Thịnh Thế Hùng mở miệng gọi anh.
Bởi vì vừa tỉnh ngủ, giọng điệu còn có chút non nớt, đáng yêu không chịu được.
Trái tim lạnh lùng của Thịnh Thế Hùng, cũng bị dung hòa.
Mà Lý Triều Kha cũng bị âm thanh của tên nhóc đánh thức rồi, từ sau khi có con, cô cũng không thể quay lại trạng lại ngủ kêu không tỉnh nữa. Cơ bản là chỉ cần con vừa động, cô lập tức mông lung mà tỉnh lại.
Hôm nay Lý Triều Kha giống như thường ngày mông lung đưa tay vỗ con trai, muốn tiếp tục dỗ con ngủ, lại cảm giác như sau lưng có cái gì sắc bén, rất không thoải mái, cơn buồn ngủ của cô cũng bớt đi mấy phần, quay đầu nhìn lại.
Lập tức run lên một cái.
Buồn ngủ cũng mất sạch.
Trong lòng âm thầm trách sao mình lại ngủ quên mất, đây là nhà Thịnh Thế Hùng mà!
Cảm giác thấy trên mặt mình hình như có cái gì đó, Lý Triều Kha đưa tay lên nắm, lấy một tờ giấy xuống, bên trên còn có chút ướt át, đây là...
Đây là mình chảy nước miếng sao?
Lý Triều Kha quẫn bách mà muốn tại chỗ có cái hố cho mình vùi vào.
Quá mất mặt rồi.
Tên nhóc kia cũng đắc ý tranh công cho Ba của mình: "mẹ, vừa rồi con nhìn thấy Ba đang lau nước miếng cho mẹ, ánh mắt ba nhìn mẹ, rất có tình yêu đó."
Thịnh Thế Hùng phối hợp cười nói: "Ba đương nhiên phải chăm sóc kỹ lưỡng mẹ và con trai!"
"Ba thật tốt!" Tên nhóc kia hoan hô.
Lý Triều Kha: "..."
Rất muốn giải thích cho mình, rất muốn thay đổi tư duy của tên nhóc kia, nhưng mà mở to miệng, lại nói: "Tuấn Kiệt, mẹ đưa con đi rửa mặt, sau đó chúng ta về nhà ngủ."
Trong đôi mắt to của tên nhóc ngập tràn nghi hoặc: "Ba, ở đây không phải là nhà chúng ta sao? Chẳng lẽ ba không cho con và mẹ ở đây sao?"
Lý Triều Kha trừng mắt nhìn Thịnh Thế Hùng, rất muốn nghe nói anh nói một câu "Không."
Nhưng mà người đàn ông kia cười với hai mẹ con cô vừa dịu dàng vừa thân thiết, anh nói: "Ở đây đương nhiên là nhà của con mà, sau này tất cả bất động sản dưới danh nghĩa của ba, cũng là của con. Con trai ba muốn ở đâu, ba cũng đồng ý với con."
Lý Triều Kha hít sâu, không giận không giận, không tức giận với đại gia.
Tên nhóc kia cũng đã mỉm cười nhào lên, ôm cổ Lý Triều Kha, làm nũng nói: "mẹ, nghe được không, Ba hy vọng chúng ta ở lại."
Bên này Lý Triều Kha còn đang suy nghĩ làm sao để cho tên nhóc này hiểu được, đây không phải là nhà của cậu bé, nhà của bọn họ là nhà trọ mà công ty mẹ sắp xếp cho.
Tên nhóc kia đã nhảy cà tưng xuống giường, kéo cửa chạy ra ngoài.
"Tuấn Kiệt...". Truyện Hot
Lý Triều Kha không biết tên nhóc kia muốn đi làm cái gì, trong lòng hoảng hốt, cứ đuổi theo trước.
Thịnh Thế Hùng lại vẫn ung dung, chân dài bước một bước, thoải mái lướt qua Lý Triều Kha chạy chậm.
Lý Triều Kha tức giận.
Chân dài thì giỏi lắm sao.
Tên nhóc kia trực tiếp chạy vào phòng ngủ của Thịnh Thế Hùng, chân ngắn đạp một cái, nhảy lên giường, sau đó điên cuồng vẫy tay với Thịnh Thế Hùng và Lý Triều Kha: "Ba mẹ, nhanh đến đây, nhanh lên giường đi!"
Trong lòng Lý Triều Kha đột nhiên có dự cảm không lành.
Con trai đây là muốn...
Thịnh Thế Hùng nhìn thấu mục đích của tên nhóc kia, môi mỏng cong lên một sự vui vẻ ngay cả anh cũng không ý thức được. Hậu sinh khả úy mà, con trai mới lớn như vậy, đã biết tác hợp Ba và mẹ của mình cùng ngủ, giác ngộ thật cao, không hổ là con của anh mà!
"Ba mẹ còn thất thần cái gì, nhanh lên nằm đi, giường rất thoải mái."
Tên nhóc kia nói xong, người trượt xuống giường, tay trái nắm lấy Lý Triều Kha, tay phải nắm lấy Thịnh Thế Hùng, dùng hết sức hét to nói: "Cục cưng lớn như vậy rồi vẫn chưa từng ngủ với ba mẹ mà."
Cậu bé đã xác định, Thịnh Thế Hùng là cha ruột của mình, cũng xác định hai người ân ái ở bên cạnh mình là diễn.
Cậu bé thật sự phát huy được công năng bôi trơn của mình, nhanh chóng giúp Ba mẹ có thể tiếp xúc thân mật nhiều hơn, sau đó thật sự ân ái, như vậy, nguyện vọng một nhà tương thân tương ái của cậu, có thể trở thành sự thật rồi.
Nhưng dù cậu bé đã dùng hết sức, nhưng họ đã là người trưởng thành đặt ở đó, tên nhóc này vẫn có tâm vô lực, cậu bé chép miệng, lập tức trình diễn màn nước mắt:
"Hu hu hu, Ba mẹ có phải là căn bản không thương con?"
"Bạn nhỏ nhà người ta đều ngủ cùng với Ba mẹ, vì sao con không thể?"
"Con đã bốn tuổi rồi, hai người nếu còn không ngủ với con, sau này muốn cũng không có cơ hội. Hu hu hu. hu hu hu..."
Tên nhóc kia vừa nói, vừa buông tay ra, ngồi trên đất khóc đến mức nước mắt rơi ào ào.
Lý Triều Kha đau lòng không chịu được, vội vàng ngồi xổm xuống vuốt ve tên nhóc kia, muốn an ủi cậu bé, nhưng lại không biết mình nên nói lời an ủi như thế nào thích hợp nhất.
Con trai khóc làm tim cô tan nát rồi.
Mấy năm nay cô một mình nuôi con, mặc dù cũng là gắng hết khả năng, cho tên nhóc kia hết những gì mình có thể có, nhưng cuối cùng vẫn thiếu đi tình thương như những gia đình đầy đủ kia, nhưng tên nhóc này vẫn luôn rất hiểu chuyện, trong trường học chịu uất ức gì cũng rất ít khi nói với cô.
Hôm nay, lại khóc dữ dội như vậy, có thể thấy là thật sự đau lòng.
Lý Triều Kha nhìn đau lòng, Thịnh Thế Hùng đương nhiên cũng chịu không nổi.
Con trai bảo bổi đã khóc thành như vậy, như vậy, ngủ cùng giường với người phụ nữ này, cũng không có gì không được.
"Con trai không khóc, Ba mẹ đồng ý với con."
Thịnh Thế Hùng nói xong, trực tiếp bế tên nhóc kia lên, thấy người phụ nữ nào đó vẫn ngây ra như phỗng ngồi trên đất, anh quay đầu lại, giọng điệu có chút trách cứ: "Còn thất thần cái gì? Cô muốn nhìn con trai khóc sao?"
"mẹ..." Tên nhóc kia lại giơ đôi mắt ngập nước lên, mềm mại gọi một tiếng.