Trạm Kình nhẹ nhàng giúp Diệp Tri Thanh đắp chăn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không có lấy nửa điểm huyết sắc, lại nhíu mày: "Khi nào em ấy mới tỉnh lại đây?"
Hứa Hoành Văn cũng nhìn Diệp Tri Thanh, sắc mặt nghiêm túc: "Việc này thì tôi cũng không xác định được. Loại độc rắn này độc tính rất mạnh, đặc biệt là đối với hệ thần kinh. Tuy đã được xử lý kịp thời, nhưng một phần độc tố đã vào trong cơ thể. Vả lại, đầu cô ấy còn liên tục hứng chịu va chạm, não tất nhiên là bị tổn thương không nhẹ."
Những gì Hứa Hoành Văn nói làm ánh mắt Trạm Kình càng khốc liệt. Hắn nhìn Diệp Tri Thanh trên giường bệnh như một đứa trẻ thủy tinh, rồi mang theo cổ khí lạnh toàn thân mà xoay người rời đi.
Hứa Hoành Văn nhìn hắn, rồi lại nhìn người đang nằm trên giường bệnh. Anh dặn dò trợ lý vài câu rồi đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi một lúc. Trong khoảng thời gian sắp tới, trừ khi tình trạng của Diệp Tri Thanh dần ổn định trở lại, còn không thì anh đừng mơ mà bước chân ra khỏi căn biệt thự này.
"Daddy, mommy thế nào?" Trạm Kình vừa mới bước ra từ phòng giải phẫu, bánh bao nhỏ Trạm Thừa liền đi đến trước mặt hắn, đôi mắt lóng lánh nước mở to nhìn cha mình.
Trạm Kình nhìn bé con một cái, duỗi tay sờ đầu con: "Yên tâm, mẹ con không sao."
Ánh mắt Trạm Thừa sáng ngời: "Con có thể vào thăm mommy không ạ?"
Trạm Kình lại nhìn lướt qua nó, thằng nhóc này rõ ràng vẫn luôn chờ ở đây. Bộ đồ trên người hắn còn dính máu của Diệp Tri Thanh vẫn chưa kịp thay đi: "Đi tắm trước đã, đem toàn thân làm cho sạch sẽ hết, mẹ con bây giờ không thể chịu bất kì truyền nhiễm nào."
"Dạ!" Ánh mắt Trạm Thừa vẫn lấp lánh, vội vàng hưng phấn chạy tọt vào nhà tắm trong phòng trị liệu.
Trạm Kình nhìn thằng bé kích động hưng phấn đến vậy, ánh mắt khẽ động.
Nửa tiếng sau, Trạm Thừa tẩy rửa toàn thân mình từ trên xuống dưới tới ba lần, tẩy đến sạch bóng, rồi thay bộ quần áo mới. Sau đó bé mới cẩn thận đi vào phòng Diệp Tri Thanh, từng bước chân một vô cùng nhẹ như sợ làm ồn tới cô, rồi lại cẩn thận sờ vào khuôn mặt nhỏ của cô, xúc cảm thật tốt, bé giống một tên ngốc mà cười ngây ngô: "Hihihi...."
Trạm Kình sau khi rửa mặt một hồi, thấy được một màn này, hắn không đi vào mà âm thầm đứng đó quan sát.
Trạm Thừa sờ mặt Diệp Tri Thanh mà cười ngây ngô thật lâu, giống như không tin đây là sự thật, kéo mặt mình đưa sát lại gần, nhẹ cọ lấy vài cái: "Mommy ơi, con là Thừa Thừa đây!"
Một lúc lâu sau, Trạm Thừa hôn chụt một cái lên mặt Diệp Tri Thanh. Sau đó bé mới cẩn thận bò lên giường, nằm bên cạnh cô với vẻ mặt hạnh phúc, chưa tới ba giây đã chìm vào giấc ngủ.
Trạm Thừa gần gũi ghé lại gần khuôn mặt của Diệp Tri Thanh. Hai khuôn mặt gần bên nhìn sao cũng thấy tựa tựa nhau, vừa nhìn là có thể biết ngay họ là một đôi mẹ con.
Hai người nằm bên nhau như thế, trông vô cùng ấm áp và hoàn mỹ.
Trạm Kình nhìn cảnh này, thật lâu sau mới nhẹ nhàng đóng cửa rồi xoay người rời đi.
Trước quầy rượu, Trạm Kình tự rót cho bản thân ly vang đỏ, ngửa đầu uống cạn. Rồi hắn lại rót tiếp một ly khác, nhưng lần này hắn lại không uống mà chỉ cầm trên tay khuấy đảo, màu đỏ của rượu phản chiếu làm đôi mắt của hắn càng thêm âm u.
Tề Tiến đứng một bên nhìn Trạm Kình, ánh mắt chợt lóe sáng, nhẹ nhàng đưa tài liệu đến trước mặt Trạm Kình: "Boss, đã xác nhận, cô gái này là tiểu thư Tri Thanh, là tiểu thư của Diệp gia mất tích cách đây mười chín năm về trước."
---- lời nói ngoài lề ----
Cất chứa cất chứa!
_______♡♡♡_____
Editor: Alissa.
Beta: Yunni.
Cập nhật 21.6.2020 tại VNO.