Lúc Diệp Trạch Văn trở về đã là 11 giờ khuya, bác sĩ Lưu đã điều trị cho Thiệu Tuệ Như xong xuôi, nhưng toàn bộ trên dưới Diệp gia vẫn còn u ám không yên.
Vừa về tới việc đầu tiên Diệp Trạch Văn phát hiện là bầu không khí kì lạ, lòng chợt chùng xuống, bước nhanh vào nhà, rồi đi thẳng tới phòng của vợ.
Trong phòng, Thiệu Tuệ Như với tình trạng cực kì kém nằm trên giường, nằm yên tĩnh đến chói mắt, hình ảnh đó đâm thẳng vào mắt làm ông đau nhói, vội bước nhanh tới cạnh giường, "Tuệ Như? Tuệ Như? Tuệ Như? Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra?"
"Cha..." Một giọng nói vô cùng mệt mỏi truyền ra từ trong góc, Diệp Trạch Văn quay đầu lại thấy Diệp Chí Tư đang bị bao phủ bởi bóng tối, hoàn toàn không thấy rõ vẻ mặt, thậm chí tới đường nét khuôn mặt cũng không rõ ràng.
Diệp Trạch Văn nhíu chặt mày, "Chí Tư? Con đứng ở đó làm cái gì? Mẹ con đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Diệp Chí Tư bước ra khỏi bóng tối, hiển nhiên cảm xúc của anh ta không ổn, cả người toát lên sự mệt mỏi, giọng nói có chút khàn khàn, "Cha, bác sĩ Lưu nói, ý chí sinh tồn của mẹ rất mỏng manh, có khả năng không bao giờ tỉnh lại."
Trời mới biết được lúc anh nghe câu này từ miệng bác sĩ Lưu như thể đang nghe án "tử hình", anh choáng váng không thể nào tiếp nhận hoàn toàn sự thật này, lập tức cảm thấy ngày đen tối vây quanh.
Lúc đó, việc đầu tiên là anh gọi cho cha mình nhưng máy luôn bận, gọi thế nào cũng không được, sau khi gọi liên tiếp năm cuộc nhưng vẫn không ai nhận, thế giới của anh thoáng chốc chỉ còn màn đêm tối tăm, không có nửa điểm ánh sáng, không có chút hy vọng nhỏ nhoi nào.
"Ý chí sinh tồn mỏng manh? Cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao mẹ con lại mất đi ý chí sinh tồn?" Diệp Trạch Văn nhìn chằm chằm con trai mình.
Gần đây tình trạng của bà quả là có nghiêm trọng, nhưng không nghiêm trọng tới mức mất đi ý chí sinh tồn, hôm nay ở biệt thự Trạm Kình đã xảy ra chuyện gì?
Nhắc tới chuyện này, dưới đáy lòng Diệp Chí Tư dâng lên oán hận sâu sắc, "Đều do Diệp Tri Thanh! Đều do Diệp Tri Thanh! Nếu không phải do nó, mẹ sẽ không thành ra như thế này!"
Diệp Trạch Văn nhận ra oán hận của Diệp Chí Tư dành cho Diệp Tri Thanh, ông cau mày, nhìn người nằm im trên giường không một tiếng động nào, mệt mỏi nhéo mi tâm, đi qua ôm lấy bả vai con trai, rồi bước sang một bên ngồi xuống sô pha tự mình rót một ly nước cho Diệp Chí Tư, "Uống ly nước này rồi từ từ nói cho cha biết hôm nay đã có chuyện gì xảy ra."
Sau khi đẩy ly nước cho Diệp Chí Tư, ông cũng tự rót cho mình một ly, ngửa đầu một hơi uống cạn, sau đó lại thêm một ly nữa, cũng uống cạn, hôm nay ông cũng quá mỏi mệt rồi, tới thời gian uống một miếng nước cũng không có.
Cho tới ly nước thứ ba, ông uống một ngụm rồi đặt lên bàn, dựa lưng vào sô pha nhìn Diệp Chí Tư, Diệp Chí Tư cầm ly nước trước mặt lên, ngửa đầu rót vào miệng như thể đang uống rượu, sau đó thêm một ly nữa, cho tới ly thứ năm cũng không dừng lại.
Diệp Trạch Văn không có ý ngăn cản gì, lẳng lặng nhìn con trai uống nước giống như tự chuốc rượu, đợi nó bình tĩnh lại.
Sau một lúc lâu, Diệp Chí Tư đã bình ổn lại, một tay bóp trán, vẻ mặt mệt mỏi kể cho cha mình nghe chuyện đã xảy ra ở biệt thự của Trạm Kình, bao gồm cả câu nói của Thiệu Tuệ Như với Diệp Tri Thanh, cả quyết định cắt đứt quan hệ của cô.
Sau đó giọng nói khàn đặc hơn, anh nói sau khi mẹ uống thuốc xong thì bà đã bình tĩnh lại và đã nhận ra Diệp Tri Thanh, cuối cùng cũng không thể nào tiếp thu được cú sốc ấy nên đã ngất đi.
Bởi vậy mà ý chí sống còn mới mỏng manh như thế!
Thật sâu trong lòng bà vẫn còn sự áy náy, muốn xin lỗi con gái nhưng lại vô tình làm tổn thương nó thêm lần nữa, đẩy mạnh người ra xa mình.
Bà không có cách nào chấp nhận việc mình làm.
Cho nên, bà lựa chọn không thức dậy nữa.
Lựa chọn ngủ say trong thế giới riêng của mình.
Lắng nghe hết thảy mọi chuyện từ con trai, ông vẫn trầm mặt một hồi lâu, cuối cùng vẫn là giọng nói uể oải của Diệp Chí Tư nói trước, "Cha, con nghĩ, nếu Tri Thanh không trở về liệu mọi chuyện có tồi tệ như thế này chăng! Nếu, nó không trở về, có lẽ tốt rồi!"
Diệp Trạch Văn đột nhiên ngẩng đầu lên, ông thấy rõ sự hận thù trong đôi mắt con trai đối với con gái mình, trong lòng thất kinh, "Chí Tư, con biết con đang nói gì không? Tri Thanh là em gái con đó! Nó với Vận Vận đều giống nhau, trên người chảy cùng một dòng máu."
Ông không ngờ Chí Tư bất mãn lớn tới vậy, thậm chí còn sinh ra hận thù, như thể Tri Thanh không phải em gái ruột của nó vậy, mà là kẻ thù giết hại mẹ nó.
Diệp Trạch Văn hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, từ tốn khuyên bảo Diệp Chí Tư, "Chí Tư, vấn đề của mẹ con không phải hoàn toàn do lỗi Tri Thanh, Tri Vận cũng có một phần trong đó. Cho là lần này Tri Thanh không trở về còn Tri Vận lại không chịu về, thì tình trạng của mẹ con sẽ không chuyển biến tốt lên được. Khoảng thời gian này tình trạng của mẹ con... chắc con đều thấy rồi."
Diệp Chí Tư mím chặt môi, im lặng không nói.
Diệp Trạch Văn nhìn thẳng con trai một hồi lâu, mới đứng lên đi tới bên cạnh, vỗ mạnh lên vai anh, "Chí Tư, cha biết gần đây con có nhiều áp lực, cha tin tưởng con có thể vượt qua rào cản này. Cuối cùng, cha chỉ hy vọng con nhớ kỹ một điều, con là anh của hai người em gái, con có trách nhiệm bảo vệ hai đứa nó."
Diệp Chí Tư mím chặt môi, im lặng không nói gì.
Diệp Trạch Văn lại vỗ vai anh, "Con về nghỉ ngơi sớm đi, bắt đầu từ ngày mai, có thể con sẽ bận tới nỗi không được nghỉ ngơi."
Diệp Chí Tư ngước mắt lên nhìn ông, Diệp Trạch Văn cũng không úp úp mở mở nữa, bất đắc dĩ mở miệng, "Tập đoàn Kinh Thiên bắt đầu ra tay với tập đoàn Diệp thị."
Đó cũng là lý do ông về muộn.
Vốn dĩ, hai giờ chiều ông đã về Hải thị, chưa kịp về nhà đã nhận được cuộc gọi từ công ty báo tập đoàn Kình Thiên ra tay với tập đoàn Diệp thị, thủ đoạn tàn nhẫn không có nửa điểm bỏ qua, tập đoàn Diệp thị bị công kích bất ngờ nên không kịp trở tay, lúc đấy ông và Diệp Chí Tư không có ở đó nên thoáng chốc đã rơi vào khủng hoảng mức độ trung.
Trong lúc tuyệt vọng, ông chỉ biết chạy về công ty tự mình gồng gánh.
Lần này, Trạm Kình muốn chơi lớn, những lãnh đạo cấp cao của Kình Thiên không phải loại người ăn chay, có đại boss Trạm Kình chống lưng bọn họ không dám lười biếng, mới đấy mà đã ra tay tàn nhẫn lại độc, trực tiếp làm giá cổ phiếu tập đoàn Diệp thị chao đảo nổi lên sóng gió.
"Trạm Kình..." Diệp Chí Tư tối sầm mắt, vì anh cũng đoán được ít nhiều rồi, là hôm nay Thừa Thừa bởi vì bọn họ mà chịu đả kích rất lớn, nhưng riêng anh cũng tự trách mình rồi.
Anh hít sâu một hơi, rồi thở dài, từ sô pha đứng dậy, nặng nề nhìn cha mình, "Cha, con biết rồi, cha cũng sớm nghỉ ngơi đi."
"Ừm."
____oOo____
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật 9.11.2020 việt nam ovenight