"Em..." Diệp Chí Tư mở to hai mắt nhìn, anh ta chưa hề nghĩ tới Diệp Tri Thanh lại nói ra những lời đoạn tuyệt như thế này.
Không đợi Diệp Chí Tư nói thêm, Thiệu Tuệ Như đã đẩy mạnh hắn, vội vàng xoay người rời đi, "Cô yên tâm, về sau chúng tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô nữa."
Bà thực sự cảm nhận được cô gái này đang nghiêm túc, có một loại cảm giác không thể hình dung thành lời nhưng bà có thể chắc chắn, nếu bà không rời đi, cô gái này sẽ làm cả đời bà không gặp được con gái ngoan Tri Vận.
Diệp Tri Thanh không liếc mắt lấy một cái, rũ mắt, lẳng lặng nhìn Trạm Thừa bên cạnh mình, cho dù bé đã ngủ say nhưng vẫn ẩn hiện sự bất an trên khuôn mặt nhỏ.
"Tri Thanh, em..." Hứa Hoành Văn nhìn cô, nhất thời không biết nên nói gì. Hai ngày nay cậu đã nhìn rõ thái độ của nhà họ Diệp, thực sự mà nói, cậu thiếu chút nữa muốn dần Diệp Chí Tư một trận nhừ tử.
Nhưng từ tận đáy lòng, cậu vẫn hy vọng Diệp Tri Thanh có thể nhận lại tổ tiên ông bà, làm một Diệp nhị tiểu thư cao quý, không còn là cô nhi không cha không mẹ nữa.
Vì trên đời này, năng lực quan trọng nhưng thân phận địa vị cũng quan trọng không kém, ít nhất có thể giúp cô bớt đi vất vả đau đớn.
"Em mệt rồi." Diệp Tri Thanh nhẹ nhàng nói.
Hứa Hoành Văn lại nhìn cô một lát mới thở dài giúp cô hạ đầu giường xuống, để cô nghỉ ngơi bên cạnh Trạm Thừa. Cuối cùng, cậu nhìn cô lần cuối rồi quay người trở lại phòng nghỉ.
Trở lại phòng nghỉ, cậu gọi ngay cho Trạm Kình, không đợi cậu lên tiếng, Trạm Kình trước một bước mở miệng nói, "Tôi biết rồi, mọi chuyện cứ nghe em ấy đi."
Sau đó, hắn cúp máy mà không cho cậu cơ hội được nói.
Hứa Hoành Văn giật giật khóe miệng nhìn chằm chằm di động trên tay, một lúc sau ném nó đi, tiếp tục làm việc mình đang làm dở dang, những chuyện sau này không phải điểm mạnh của cậu, tốt hơn là giao cho những người giỏi làm, cậu làm tốt việc của mình là được.
Bên kia, Trạm Kình vừa treo máy, ném điện thoại lên bàn phát ra tiếng "đông", nó như tiếng trống vang lên trong lòng những người có mặt ở đây làm tim họ không khỏi đập nhanh vài nhịp.
Sau đó họ liền thấy đại boss của mình bình tĩnh mở miệng, "Tiếp theo, hãy dồn hết lực chèn ép tập đoàn Diệp thị, tôi muốn giá cổ phiếu tập đoàn Diệp thị giảm 20% trong vòng một tuần tới."
Thế là kết thúc buổi họp, đại boss của họ cầm di động tiêu sái bước ra ngoài để lại bóng lưng cho họ.
Mọi người nhìn nhau cười gượng gạo.
Họ Diệp là một trong tứ đại gia tộc lớn nhất Hải thị (thành phố Hải) và tập đoàn Diệp thị cũng nằm trong top ba những tập đoàn lớn nhất nơi này, nó phát triển rất mạnh và bền vững, muốn cho giá cổ phiếu giảm 20% trong 1 tuần, hahaha...
Ngay lúc này đây, mấy vị lãnh đạo cấp cao có mặt ở chỗ này có một ý nghĩ chung là muốn nhào vào đánh cho hắn một trận, họ biết tên này coi trọng con hắn nhưng sao lại muốn leo lên đầu bứt lông cọp thế?
Hắn không muốn sống thì nói thẳng, bọn họ sẵn lòng chuẩn bị cho hắn một đao, nhưng hắn không muốn sống cũng không cần kéo họ chôn cùng chứ?!
Trong lòng những người này than thở não nề, nhưng vẫn phải nghe theo lời boss nhà mình, lập tức ngồi lại bàn cách đối phó với Diệp thị, tuy nhiên có một điều không phủ nhận được là bọn họ bàn vô cùng hưng phấn.
Vì có thể quang minh chính đại đấu đá với tập đoàn lớn, ngẫm lại vô cùng kích thích ấy chứ.
Về phần hậu quả của cuộc công kích thì giao lại cho đại boss.
Diệp Chí Tư không thể ngờ tới Trạm Kình lại ra tay tàn nhẫn như vậy, lúc này anh đã đưa mẹ mình trở về Diệp gia, liền cho bà uống thuốc, sau khi uống thuốc bà nghỉ ngơi một chút thì cảm xúc cũng ổn định lại, anh cũng nhẹ nhàng thở ra.
Thiệu Tuệ Như ngẩn ngơ ngồi trên sô pha, cả người có chút là lạ, dường như đang ngẩn người, sắc mặt lại không đúng lắm.
Không biết qua bao lâu, bà lấy lại giọng bình tĩnh lại có phần khàn khàn nói, "Chí Tư, cô gái đó là ai?"
"Dạ? Cô gái nào?" Diệp Chí Tư không hiểu rõ câu hỏi không đầu không đuôi của mẹ mình.
"Có gái đó, người Thừa Thừa gọi là mommy ấy, cô ấy là ai?" Giọng của bà càng khàn khàn thêm, dường như còn nghe ra âm thanh run rẩy.
Trong lòng Diệp Chí Tư rơi ra âm thanh "lộp bộp", lo lắng nhìn mẹ, "Mẹ, mẹ..."
"Có gái đó là ai?" Thiệu Tuệ Như ngước mắt lên nhìn chằm chằm Diệp Chí Tư, mà giờ anh mới nhận ra giọng bà đang run rẩy, còn tay thì nắm chặt vào nhau, rõ ràng là tay cũng đang run, hơn nữa nếu nhìn kỹ có thể thấy cả người đang dựa vào sô pha cũng chẳng khác gì.
Lòng anh chùng xuống, cánh môi mím chặt, anh biết mẹ mình đã hoàn toàn bình tĩnh, hơn nữa đã nhận ra Diệp Tri Thanh, chỉ tiếc là mọi chuyện đã quá muộn.
Diệp Chí Tư trầm mặc làm bà càng run hơn nữa, "Chí Tư, nói cho mẹ biết, cô gái ấy, là ai?"
"Mẹ..." Anh nhìn bà thế này thực sự không đành lòng nói cho bà biết. Mẹ đối với vụ mất tích của Tri Thanh vẫn luôn áy náy trong lòng, những ngày qua chưa bao giờ tự tha thứ cho bản thân, vẫn luôn tìm kiếm cô, nhưng mà khi Tri Thanh trở về lại chính mẹ đẩy em ấy ra.
Việc này làm sao bà có thể tha thứ cho bản thân mình được chứ?
Thiệu Tuệ Như run lên, nước mắt rơi xuống, "Chí Tư, nói cho mẹ nghe, cô gái đó, là ai?" Thực ra trong lòng và vốn đã biết đáp án, chỉ là bà vẫn muốn xác nhận từ Diệp Chí Tư, dù biết câu trả lời đó sẽ xát muối chính mình.
Diệp Chí Tư nhìn bà, mím chặt môi, cuối cùng cũng khó khăn nói ra, "Em ấy là Tri Thanh."
"Tri Thanh! Tri Thanh! Bé con Tri Thanh của mẹ! Tri Thanh của mẹ! A..." Thiệu Tuệ Như hoàn toàn không tiếp thu được đáp án này liền ngất đi.
"Mẹ! Mẹ! Mẹ..." Diệp Chí Tư hoảng sợ, "Người đâu, mau gọi bác sĩ tới đây! Mau gọi bác sĩ!"
Người giúp việc nghe thấy tiếng rống to của cậu chủ, lập tức gọi điện kêu bác sĩ tới. Bác sĩ gia đình của Diệp gia do chính Diệp Trạch Văn mời tới chăm sóc đặc biệt cho Thiệu Tuệ Như, bởi vì tình hình của bà luôn không ổn định nên Diệp Trạch Văn liền sắp xếp một căn nhà gần Diệp gia cho bác sĩ, bởi vậy, vị bác sĩ này rất nhanh đã tới.
Lưu Hạo Minh thấy tình trạng của Thiệu Tuệ Như, sắc mặt liền nghiêm trọng, "Sao lại thế này? Không phải tôi đã dặn mọi người không được làm bác kích động sao? Nếu mọi người muốn bác rời khỏi thế giới này ngay lập tức thì nói thẳng với tôi để tôi rời khỏi đây!"
Tất nhiên, tình trạng của bà bây giờ vô cùng tồi tệ!
Diệp Chí Tư vội vàng nói với Lưu Hạo Minh, "Bác sĩ Lưu, cầu anh mau cứu mẹ tôi! Anh làm ơn giúp chúng tôi!"
"Hừ! Còn tái phát một lần nữa, có là Hoa Đà tái sinh cũng chẳng cứu nổi!" Tuy sắc mặt vẫn rất khó coi nhưng Lưu Hạo Minh vẫn chuyên nghiệp điều trị cho Thiệu Tuệ Như.
Nghe vậy, trong lòng Diệp Chí Tư liền dâng lên một tầng oán hận với Diệp Tri Thanh, từ ngày người em gái này trở về, liền làm cho Diệp gia bọn họ không có ngày nào yên ổn, không bằng đời này nó đừng quay về đây nữa!
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật 5.11.2020 tại Việt Nam Overnight truyện hay dembuon