Sau khi Diệp Tri Thanh ăn xong chén cháo rồi không kìm được cơn buồn ngủ liền ngủ tiếp, Trạm Thừa cũng nhẹ nhàng leo lên giường nằm dựa vào bên cạnh cô, mãn nguyện nhìn cô rồi dần dần chìm vào giấc ngủ say với nụ cười thỏa mãn trên môi, còn đầu nhóc thì khẽ tì vào lồng ngực cô, nghe tiếng tim đập nhẹ nhàng ấy mà vui vẻ thả mình vào giấc ngủ.
Sau khi nhóc ngủ say, Diệp Tri Thanh mới mở mắt ra nhìn bé, rồi một lần nữa chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Đợi cô nhắm mắt lại, cũng là lúc Trạm Kình buông di động xuống, dịu dàng nhìn khuôn mặt hai người đang ngủ, nhìn gần mới thấy Trạm Thừa với Diệp Tri Thanh thực sự giống nhau tới 7 phần, hai người ngủ chung thật ấm áp biết bao, ai nhìn vào sẽ cho rằng hai người là mẹ con ruột.
Khi cô nhắm lại đôi mắt lạnh lùng kia thì sẽ thêm trẻ trung và sinh động hơn, còn nước da trắng nõn nà kia sẽ làm người ta muốn hôn lên nó.
Trạm Kình không phát ra tiếng động, cũng không có ý rời đi, cứ như vậy ngồi ở sô pha, lẳng lặng cầm di động lên làm việc, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn hai người, trên mặt là sự ôn nhu khó có, hơi thở bình thản, có loại cảm giác được trải qua năm tháng tĩnh lặng êm đềm.
Hứa Hoành Văn sớm đã không chịu nổi cảnh ấm áp này, nên đã im lặng rời khỏi đó, nếu không phải cậu là người biết rõ nội tình, thì còn tưởng đây là một nhà ba người đang hạnh phúc, làm người ta ngưỡng mộ lắm.
...
Ở bên kia, sau khi Diệp Chí Tư lái xe rời khỏi biệt thự của Trạm Kình, anh liền dừng xe lại ven đường, lấy di động ra gửi tin nhắn ra nước ngoài, "Tri Vận, Tri Thanh đã trở về, em bao giờ mới về? Mọi người rất nhớ em! Em biết không? Tri Thanh lớn lên vô cùng giống em, đúng là chị em song sinh, thậm chí Thừa Thừa còn nhận nhầm em ấy là mommy của nó, còn thích em ấy nữa. Hình như Trạm Kình cũng có ấn tượng tốt với em ấy. Em trở hãy về nhanh để cả nhà chúng ta có thể đoàn tụ rồi."
Nhắn xong tin anh ta liền lái xe thẳng về Diệp gia, lúc về tới nơi đã là 8 giờ tối, nhưng anh ta không có nghỉ ngơi liền tới thư phòng, nhìn thấy người đang cau mày ngồi trong đấy, chính là chủ gia đình, cha của anh, Diệp Trạch Văn nhưng dường như tâm trạng của ông không được tốt lắm.
"Cha, con xin lỗi, con không đưa Tri Thanh về được." Vừa vào cửa câu đầu tiên anh nói là lời xin lỗi, Diệp Chí Tư áy náy hướng cha mình xin lỗi, vì trước khi ra đi anh đã chắc nịch hứa với cha mình là sẽ đưa em gái mất tích 19 năm của mình trở về nhà. "Có vẻ như Tri Thanh đang oán hận chúng ta, trong khoảng thời gian ngắn này không muốn trở về, con nghĩ chuyện này khoan hãy nói với mẹ."
Vốn dĩ mẹ đã vì chuyện mất tích của Diệp Tri Thanh thấy có lỗi, bây giờ nếu Diệp Tri Thanh trở về mà không nhận lại mẹ thì bà sẽ có bao nhiêu đau khổ.
Trong khoảng thời gian này, bệnh tình của bà luôn lặp đi lặp lại nhiều lần, bác sĩ nói bà không thể chịu thêm đả kích nào nữa.
Diệp Trạch Văn thở dài một lúc mới đưa một bản báo cáo cho Diệp Chí Tư, "Tri Thanh, nó hận chúng ta cũng không có gì lạ, con xem báo cáo này đi."
Diệp Chí Tư nhận lấy tờ báo cáo, mở ra, rồi ngạc nhiên mở to hai mắt, đây là báo cáo điều tra về Diệp Tri Thanh, nó tường thuật lại chi tiết những việc cô ấy đã trải qua trong những năm qua, "Tri Thanh bị bọn buôn người bán tới Châu Phi?"
"Ừ." Ông nhíu mày mệt mỏi, "Năm đó, chúng ta phong tỏa tất cả các đầu mối giao thông quan trọng ở Hải thị, cứ nghĩ có thể giữ Tri Thanh ở lại, rồi cứ vậy mà những năm này chúng ta cứ quanh quẩn tìm kiếm trong Hải thị, đâu ngờ rằng, trước đó Tri Thanh đã bị bán ra nước ngoài rồi, hơn nữa còn ở Châu Phi xa xôi."
Công việc của nhà họ Diệp đúng là phủ rộng trên toàn thế giới, danh tiếng trên trường quốc tế rất có tiếng tăm, nhưng ở Châu Phi không có hoạt động kinh doanh nhiều, nên bọn họ ít đi công tác tới đó, giống như đối phương biết rõ chuyện này nên mới đem Tri Thanh bán sang đó.
Diệp Chí Tư nhìn văn kiện với vẻ mặt khó hiểu, báo cáo viết sau khi Diệp Tri Thanh bị bán sang Châu Phi là vừa đúng lúc nơi đó nổi lên chiến tranh, không biết may mắn hay là bất hạnh, bọn buôn người đã chết trong cuộc chiến ấy, cô thì được cứu, trở thành dân tị nạn.
Trong quá trình chạy nạn, cô gặp được một vị bác sĩ lang thang rồi từ đó cô đi theo vị bác sĩ lang thang khắp nơi, sau này trở thành bác sĩ không biên giới, và nỗ lực cứu không ít người trong các cuộc chiến đẫm máu.
Suốt thời gian làm bác sĩ không biên giới cô luôn là người tiên phong, không sợ khổ không sợ mệt, nỗ lực cứu được nhiều người nhất có thể. Trong khi đó, cô cũng nhiều lần bị thương khi cứu người trên chiến trường, nhưng cô bỏ qua vết thương của mình mà cố gắng hết sức để cứu người.
Trong những năm qua, cô đã cứu hơn 10.000 người trên chiến trường, và bị thương không dưới một trăm lần!
Bất kể cô đã trải qua bao nhiêu vết thương, những lần bị thương nặng, thì cô vẫn một lần lại thêm một lần bước tiếp lên chiến trường, còn đi đầu xung phong trong việc cứu người.
Nhìn tờ báo cáo trên tay này, anh lại nhớ tới những lời khó nghe mình đã nói với cô, đột nhiên anh có chút xấu hổ, không còn mặt mũi nào nhìn em gái mình nữa.
Không khí trong phòng làm việc trở nên nặng nề.
Không biết trôi qua bao lâu, Diệp Chí Tư mới ngước mắt lên nhìn Diệp Trạch Văn, "Sao mấy năm nay nó không quay về tìm chúng ta?" Lúc đầu cô đúng là không có năng lực trở về nhưng sau khi trở thành bác sĩ không biên giới thì cô có lẽ đã có rất nhiều cơ hội để trở về, nhưng nhiều năm như vậy rồi, nó không một lần quay lại nơi này, thậm chí không hề liên hệ với bọn họ.
Nếu nó chịu liên lạc với bọn họ thì họ đã sớm tìm được rồi!
Cuối cùng, cũng chỉ là do cô có oán hận quá sâu nên không muốn nhận lại người thân mà thôi.
Bọn họ thực sự không muốn lạc mất cô, những năm vừa qua chưa lần nào họ từ bỏ tìm kiếm cô cả, sao cô lại không chịu nghe họ giải thích?
Diệp Trạch Văn đau đầu nhéo nhéo giữa mày, "Những việc này chỉ có thể hỏi nó mới biết được đáp án. Bây giờ, chúng ta đảm bảo an toàn cho nó trước đã, tra ra tên hung thủ phía sau đó, sau này để con bé tự cảm nhận, nhận ra chúng ta vẫn thương nó, mong nó trở về nhà."
Nhắc tới chuyện đuổi giết, anh lại nhớ lại cuộc đối thoại của cô và Hứa Hoành Văn, vẻ mặt nghiêm trọng, "Cha, Tri Thanh nói, hai năm trước có người bắt đầu đuổi giết nó, em ấy tra ra người đó đang ở trong thành phố này, cho nên mới trở về Hải thị."
Diệp Trạch Văn nhíu chặt mày, "Hai năm trước mới bị đuổi giết? Nó có nói là người nào không? Hoặc manh mối gì đó?"
Là người nào mà hai năm trở lại đây mới bắt đầu đuổi giết con gái của bọn họ?
Diệp Chí Tư lắc đầu, "Không có. Dường như nó cũng không biết là ai làm."
Diệp Trạch Văn nhíu mày suy nghĩ một hồi lâu, "Chuyện của Tri Thanh, tạm thời đừng nói với mẹ con, chờ mọi chuyện lặng xuống rồi nói với mẹ con sau, hiện tại bà ấy không thể chịu đả kích."
"Con đã rõ."
Bọn họ không biết, lúc bọn họ nói chuyện thì vợ mình/ mẹ mình đã nghe được hết thảy.
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân.
Cập nhật 26.10.2002 tại dembuon