Diệp Chí Tư nhìn thấy Thừa Thừa lên cơn đau tim, anh không quan tâm cháo trên người mình, lo lắng sải bước tới ôm lấy Thừa Thừa, trấn an, "Thừa Thừa, con bình tĩnh lại, đừng lo lắng, con yên tâm, mẹ con sẽ không đi! Mẹ con sẽ ở lại đây!" Ở chỗ mà Thừa Thừa không nhìn thấy được, anh ta lại liếc mắt oán trách lên án Diệp Tri Thanh.
Đã biết rõ Thừa Thừa có bệnh tim bẩm sinh mà còn làm nó kích động? Không phải cô nói mình là bác sĩ không giới hạn biên giới nào sao? Đây là phong thái của một bác sĩ đã đi nhiều nơi à?
"Thật không? Mommy, mẹ sẽ không đi nữa, có phải không ạ?" Trạm Thừa nước mắt lưng tròng nhìn Diệp Tri Thanh.
Trạm Thừa không hề phát hiện ánh mắt nhìn chằm chằm của Diệp Chí Tư đối với cô, nhưng Phó Hoành Văn và Trạm Kình đều thấy rõ, Hứa Hoành Văn nhíu chặt mày kiếm, ánh mắt có chút lạnh nhìn Diệp Chí Tư.
Còn Trạm Kình thì híp híp mắt lại, bước vào và dùng sức đẩy Diệp Chí Tư sang, trực tiếp đẩy ngã xuống đất luôn, kéo Thừa Thừa về phía mình, rồi ngồi xổm xuống, đối mặt với bé, nói ra từng chữ, "Trạm Thừa, cô ấy vừa mới làm phẫu thuật xong, mới tỉnh dậy, hơn nữa, con làm tay của cô ấy phỏng đỏ lên rồi."
Nghe vậy, Diệp Tri Thanh không khỏi nhìn hắn, liếc mắt sang thì đột ngột mở to mắt ngạc nhiên, là anh ta? Cái tên tài xế nguy hiểm đó? Người đàn ông nguy hiểm? Anh ta là daddy của Thừa Thừa sao?
Hô hấp của Trạm Thừa dần ổn định lại, xoay người nhìn Diệp Tri Thanh, thấy đôi tay trắng nõn của cô có một mảng đỏ lừ, vô cùng chói mắt, mặt bé liền tỏ ra có lỗi nhìn Diệp Tri Thanh, "Cô ơi, con xin lỗi, Thừa Thừa làm cô đau rồi! Có phải rất đau không ạ? Thừa Thừa giúp cô thổi nhé?"
Nói rồi, nhóc liền đi tới trước mặt Diệp Tri Thanh, nhẹ nhàng nắm tay cô lên, "Phù phù" thổi tay cho cô, "Không đau! Không đau!"
Diệp Tri Thanh nhìn thằng bé, rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói, giọng vẫn như cũ còn mang theo vài phần khàn khàn và lạnh lùng, "Thừa Thừa, con không phải đi lấy thức ăn giúp cô sao?"
Lúc này Trạm Thừa mới nhớ cậu vừa mới bưng cho Diệp Tri Thanh chén cháo, quay đầu nhìn lại thấy toàn bộ cháo đều trên người Diệp Chí Tư, khẽ nhíu mày, "Bây giờ Thừa Thừa sẽ đi lấy cho cô, nhanh thôi ạ, cô chờ Thừa Thừa nhé." Lời còn chưa nói dứt, thân hình bé nhỏ đã xông ra ngoài rồi.
Diệp Chí Tư thấy Thừa Thừa chạy ra ngoài, lập tức lo lắng, "Thừa Thừa, con không được chạy!"
"Nó biết rõ nó đang làm cái gì." Trạm Kình bình tĩnh ngắt lời anh ta.
Diệp Chí Tư chợt dừng bước, duỗi tay nắm lấy cổ áo của Trạm Kình, "Trạm Kình, cậu biết cậu đang làm cái gì không? Thừa Thừa từ nhỏ đã có bệnh tim bẩm sinh, nó không thể chịu đả kích, cũng không được vận động mạnh! Nó chỉ là thằng nhóc 4 tuổi, mấy người không thích nó thì thôi, cũng không cần nhẫn tâm với nó như vậy!"
Quay ra những lời cuối cùng này là cố ý nói cho Diệp Tri Thanh nghe, lời nói đã khó nghe còn mang theo sự oán hận cùng bất mãn.
Trạm Kình dùng một tay kéo tay Diệp Chí Tư xuống, vứt ra, lực mạnh đến mức khiến Diệp Chí Tư lảo đảo lui về sau hai bước, hắn khá là bình tĩnh lại giống như sắp có giông bão tới, "Diệp Chí Tư, nơi này của tôi không chào đón anh, về sau, anh không cần tới đây nữa. Còn có, anh nhớ kỹ cho tôi, Trạm Thừa là con trai của tôi, không có bất cứ quan hệ nào với Diệp gia."
"Trạm Kình, ý của cậu là gì đây?" Diệp Chí Tư mở to hai mắt nhìn, không dám tin nổi mà trừng mắt nhìn hắn, người đàn ông này muốn đuổi mình đi? Và thậm chí còn muốn Thừa Thừa cắt đứt quan hệ với bọn họ?
Nói cái gì Thừa Thừa không có bất cứ quan hệ nào với nhà họ Diệp?
Thừa Thừa chính là con của Diệp Tri Vận, là cháu trai của Diệp Chí Tư này, trên người nó có một nửa huyết thống của nhà họ Diệp!
Trạm Kình nhàn nhạt liếc anh ta một cái, ánh mắt này khiến lòng của Diệp Chí Tư lạnh đi như ở hầm băng, hóa ra người đàn ông này hiện tại đang thực sự nghiêm túc!
Cái liếc mắt này khiến Diệp Chí Tư bình tĩnh xuống, có chút hơi lo lắng nhìn Trạm Kình. "Trạm Kình, anh xin lỗi về hành vi vừa rồi của mình, vì anh chỉ quá lo cho Thừa Thừa thôi, cho nên... xin lỗi!" Cuối cùng, Diệp Chí Tư cúi nhẹ đầu.
"Tiễn khách!" Trạm Kình cũng không thèm nhìn anh ta một cái, liền trực tiếp đuổi người.
Sau khi dứt lời, một người hầu lập tức tiến vào mời Diệp Chí Tư rời đi, "Diệp tiên sinh, mời ngài rời khỏi."
Sắc mặt Diệp Chí Tư khẽ biến sắc, ngước mắt lên nhìn Trạm Kình, đổi lại chỉ nhìn thấy bóng lưng cao lớn lạnh nhạt của hắn, anh ta hơi mím môi, "Anh biết cậu hiện tại đang tức giận, anh về trước, sau này nói chuyện sau vậy." Dừng một chút rồi anh ta nhìn về phía Diệp Tri Thanh, "Tri Thanh, anh biết em còn oán hận, thoáng chốc không thể tiếp nhận chúng ta, không sao cả, chúng ta sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh quyết tâm bồi thường cho em."
Hứa Hoành Văn nhìn đến quả cuối này cũng hài mà cười lạnh, tới bây giờ mà anh ta cũng chưa nhận ra mình sai ở chỗ nào, còn đổ hết trách nhiệm cho Diệp Tri Thanh, người nhà như vậy, nên nhận hay không nhận cũng thế thôi!
Diệp Tri Thanh dường như không hề để ý tới lời nói của Diệp Chí Tư, tới một cái liếc mắt cũng không cho anh ta, chỉ ngước mắt lên nhìn Trạm Kình đang đứng bên cạnh cô.
Diệp Chí Tư thấy cảnh này không khỏi chau mày, đáy mắt xẹt qua cái gì đó, anh ta nhìn vào mắt Diệp Tri Thanh nhưng cô lại đưa lưng về phía anh, hiển nhiên không muốn để ý tới, anh ta lại nhìn chằm chằm vào hai người đó, mày càng nhíu chặt thêm, ánh mắt lóe lên tia sáng xẹt qua đáy mắt rồi lướt qua trong giây lát.
Nhìn sâu vào hai người đó một hồi khá lâu, thì Diệp Chí Tư mới chịu thu hồi lại tầm mắt và quay người rời đi.
Mà lúc này, Trạm Kình quả thực cũng đang quan sát Diệp Tri Thanh, hắn cũng không hề che giấu đi ánh mắt đánh giá cô, rõ ràng trong đó còn có cả sự áp bức và đe dọa, có loại cảm giác bị xâm lược, ánh mắt này khó có thể làm người ta quên được.
Nhưng cô vẫn lạnh lùng đón nhận tất cả sự xâm lược nguy hiểm tới từ ánh mắt của người đàn ông này, từ lúc bắt đầu, cô đã biết đây là một người cực kì nguy hiểm, cũng là do lúc ấy cô không còn lựa chọn nào khác nếu không thì cô sẽ không dại mà trêu trúng người đàn ông nguy hiểm này.
Lúc đó, có rất nhiều ô tô đậu ở đấy, tất nhiên là cô có rất nhiều lựa chọn nhưng mà mình lại đang ôm theo bánh bao nhỏ, muốn cả hai thoát khỏi tên giết người đó thì chỉ có một lựa chọn duy nhất này.
Khi đó, chiếc xe thể thao mà người đàn ông này lái cũng chẳng phải gần cô nhất, cũng không phải không có chiếc xe nào khác để so sánh với xe của anh ta, nhưng mà, những người tài xế khác không có khả năng giúp cô trốn được sự truy sát của tên giết người đó.
Chỉ có thể là người đàn ông nguy hiểm này thôi!
Cuối cùng cũng chứng minh được sự lựa chọn của cô không hề sai, người đàn ông này giúp cô và bánh bao nhỏ thoát được sự truy đuổi của gã, hiện tại, còn chứng minh một điều khác nữa là người đàn ông này rất nguy hiểm, một khi đã chọc vào, khó mà giải quyết được!
Trạm Kình nhướng mày nhìn Diệp Tri Thanh, đây là người phụ nữ đầu tiên có thể bình tĩnh nhìn hắn lâu như vậy!
Thật là thú vị!
Hắn khẽ cong môi cười, "Không biết tôi nên xưng hô với cô như thế nào? Diệp tiểu thư?"
"Anh có thể gọi tôi là Thanh tiểu thư." Diệp Tri Thanh thản nhiên nhìn hắn, "Vô cùng cảm ơn anh đã cứu giúp, phần ân tình này tôi sẽ nhớ kỹ." "Thanh tiểu thư", cách gọi này rõ ràng bài xích và xa cách.
"Hả? Không biết Thanh tiểu thư định báo đáp lòng tốt cứu mạng của tôi như thế nào?" Trạm Kình không khách khí nói, cô đã cứu con trai hắn, phần ân tình này liền hòa nhau, nhưng hắn cố tình tiếp nhận phần ân tình này của Diệp Tri Thanh, cứ thế liền xuôi theo lời cô mà xướng, gọi cô, "Thanh tiểu thư."
Hứa Hoành Văn nhìn tới ngoác cả mồm, yên lặng âm thầm đồng cảm với Diệp Tri Thanh, Tri Thanh đã hoàn toàn bị hai cha con "Vô lương tâm" nhìn trúng rồi, da mặt dày của ông này sẽ không quan tâm tới cái mặt lạnh của cô đâu.
_____oOo____
Editor: Alissa
Beta: Tiểu Nhân
Cập nhật 24.10.2020 tại dembuon.