Đặc Thù Không Gian

Quyển 7 - Chương 20: Đánh cuộc




Khi thấy bộ dáng tự tin của Long Vũ. Metz đột nhiên có chút lo lắng. Nàng thậm chí không dám đánh cuộc cùng Long Vũ. Bất quá cẩn thận ngẫm lại thế lực của Gia tộc Pajero. Metz cảm thấy mình lo lắng quá mức.

- Như thế nào? Ngươi sợ?

Long Vũ cố ý chen vào hỏi.

- Ta có gì phải sợ.

Metz hừ nhẹ một tiếng nói:

- Long Vũ, không phải ta hạ thấp ngươi. Nhưng thế lực gia tộc Pajero căn bản ngươi không thể tưởng tượng được.

- Hãy thôi lảm nhảm đi, đánh cuộc này ngươi có dám nhận?

Long Vũ ra giọng xem thường.

Metz thoáng do dự, nói:

- Được rồi, ta nhận...

- Vậy mới được chứ!

Long Vũ khẽ cười một tiếng, nói:

- Cả hai chúng ta cùng phát xuống lời thề.

- Được rồi.

Metz đáp một tiếng:

- Ta có thể tiên đoán. Tương lai ngươi sẽ thành nô lệ của ta. Yên tâm đi, ta sẽ không tra tấn. Ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết. Không hơn.

Long vũ cười nhạt, nói:

- Rồi ngươi sẽ biết.

Ngừng lại, Long Vũ hỏi:

- Ta còn có việc nên không thể giúp ngươi. Ý ngươi thế nào? Định tiếp tục đi cùng ta hay tự mình ngao du?

- Đương nhiên là đi với ngươi rồi.

Metz cười nói ;

- Ngươi cũng không thể tá ma giết lừa, dù sao ta cũng đã tiết lộ cho người nhiều bí mật như vậy, ngươi không cảm tạ thì chí ít cũng phải dắt ta đi dạo chơi chứ. Tốt xấu gì ta cũng là khách nhân.

- Ngươi có thể đi theo ta.

Long Vũ nghiêm túc nói:

- Nhớ kỹ, không cần giở trò gì cả. Nếu không ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Metz hé lộ một nụ cười khó hiểu, nói:

- Ta đã thay đổi chủ ý. Ta sẽ ngao du giang hồ một mình, đ theo ngươi chẳng có gì hay ho.

- Tuỳ tiện.

Long Vũ nói:

- Nhớ kỹ, không được gây chuyện ồn ào. Nếu không ngươi sẽ chết rất khó coi.

- Ngươi làm gì ác vậy. Lúc trước cũng không nói với ta chuyện này.

Metz hối hận nói.

Long Vũ nói:

- Bình sinh ta chẳng thích chuyện phiền hà, rắc rối nhưng không phải vì thế mà sợ các ngươi. Nếu bọn ngoại lai các ngươi có ý định xâm lược chúng ta thì các ngươi sẽ không tránh khỏi họa diệt thân.

Long Vũ cười nói:

- Kế hoạch của các ngươi làm cho ta hiểu ra một đạo lý, ta cũng đã có ý định lập ra một thuộc địa Tinh Vực. Chung quy, đây là một ý không tồi. Ý ngươi thế nào?

Metz cười khẩy:

- Không thể nào, đừng mơ tưởng đến việc chống cự lại.

- Vậy phải thế nào?

Long Vũ nói:

- Kẻ địch hại ta, ta phải bắt chúng trả lại gấp trăm lần. Metz, ngươi chờ xem, ngoài ngươi ra sẽ có rất nhiều người Tỉnh Vực phải làm nô lệ của ta.

- Ngươi thật là ngông cuồng.

Long Vũ nhếch mép:

- Không phải do ta, mà chính các ngươi đã gợi ý.

- Chúc ngươi may mắn.

Metz lên giọng.

- Mong là ngươi sẽ vui.

Long Vũ mỉa mai:

- Nha đầu này, ta nhắc nhở ngươi một câu. Ở đây, cái gì cũng phải dùng tiền, Ngươi tốt nhất dùng hai tay của mình đi kiếm tiền đi. Ta không hy vọng ngươi ở đây đại náo, đi trộm vặt. Cái này rất không phù hợp với thân phận của ngươi. Đúng không?

- Không đến lượt ngươi nhắc nhở.

Metz nở nụ cười duyên và nói:

- Sẽ có mấy thằng dại gái cho ta tiền.

Long Vũ nhún nhún vai:

- Lợi thế của nữ nhi.

- Ngươi nói sai rồi.

Metz lên giọng:

- Là mỹ nữ xinh đẹp, không phải nữ nhi nào cũng đều được đàn ông các người xem trọng. Mà ta đây chính là mỹ nữ.

Long Vũ cười đểu:

- Ngươi mà là nô lệ của ta, ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.

- Ta nhớ lời này của ngươi.

Metz không tỏ ra yếu thế:

- Ta mà thắng cược. Ta cũng sẽ đối xử với ngươi như vậy.

- Cáo từ.

Long Vũ không muốn tiếp tục dây dưa. Hắn định mau chóng đem chuyện vũ ngoại muốn xâm lược nói với mọi người. Mà Huyết Anh Đại Đế bên kia cũng phải mau chóng định ra một kế hoạch rõ ràng. Nếu không sẽ không thể chống cự.

- Chào

Metz xoay bước nói:

- Chúc ngon giấc.

Long Vũ chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi ko nói gì thêm.

…………..……………..

………………………….

Sau khi về đến Huyền Môn, Long Vũ triệu tập mọi người rồi đem lời của Metz kể lại ngọn ngành. Mọi người nhìn nhau bàn luận để đưa ra quyết định.

Đồng thời, Long Vũ ý định về Thiên Ngoại Thiên để cùng Huyết Anh Đại Đế bàn bạc kỹ lưỡng.

Đối phó vũ ngoại Tu La tinh vực nhất định không thể thiếu quân lực. Nhất là ngày mai, đại quân người máy, đại quân cải tạo gen. Bọn chúng nắm giữ khoa học kỹ thuật quân sự. Đối phó với đại quân Tu La Tinh vực sẽ góp công rất lớn.

Ở đây, trừ La Lâm, mọi người đều không có kinh nghiệm tác chiến vũ trụ quy mô lớn.

Nghe xong lời Long Vũ nói, hầu hết mọi người nghe có vẻ như nói nhảm mà thôi.

Đương nhiên cho dù cảm thấy có chút khó hiểu nhưng bọn họ vẫn tin tưởng lời của Long Vũ.

Long Vũ ở Huyền Môn, thậm chí cả vũ nội, cũng đã hoàn toàn xứng đáng chí tôn. Không quản hắn nói cái gì, sẽ chẳng ai hoài nghi.

Hiện tại mấu chốt của vấn đề thế nào, đánh tới vũ ngoại chống lại cuộc chiến xâm lược.

Mắt thấy bốn phía lộn xộn một mảng. Long Vũ phất tay bảo mọi người im lặng. Hắn hạ xuống, nói với La Lâm:

- La Lâm, chuyện này phải nhờ em rồi. Như vậy đi, em hãy giả lập lại tính cảnh chiến tranh chiến hạm. Giảng giải cẩn thận với mọi người. Ít nhất, phải cho bọn họ biết tình huống trước.

- Không thành vấn đề.

Trong kho tài liệu của La Lâm, có rất nhiều tư liệu về các đại trạm không gian vũ trụ ở các kỷ nguyên khác nhau. Được Long Vũ đề nghị, nàng vội vàng đem những tư liệu ra chiếu mô phỏng rồi tập trung giảng giải cho mọi người.

Không ai dám thờ ơ mà lắng nghe rất cẩn thận.

Long Vũ thở phào nhẹ nhõm.

Hắn làm lại gần Đường Hương Hương, thấp giọng nói:

- Hương Hương. Chuyện lớn sắp xảy ra, anh muốn em phải chuẩn bị tâm lý.

- Vâng, em biết.

Đường Hương Hương rảo bước nhẹ nhàng, bước tới trước ngực hắn, nói:

- Anh yên tâm, em sẽ cố hết sức để bảo vệ thế giới sự thật.

- Anh muốn đi Huyền Cảnh, Tiên Cảnh, Thiên Ngoại Thiên để liên lạc. Lúc anh đi vắng, sự an nguy của thế giới nhờ vả vào em.

Long Vũ trầm giọng nói.

- Em biết rồi.

Đường Hương Hương ngẩng lên nhìn rồi hôn hắn.

Long Vũ mềm lòng, khẽ chạm tay vào lưng Hương Hương xoa nhẹ và nói:

- Hương Hương, chờ anh, chờ khi anh trở lại sẽ báo đáp em.

- Đi chết đi.

Đường Hương Hương hờn dỗi một tiếng, nói:

- Lúc đó anh lấy gì mà báo đáp?

Long Vũ ôm nàng vào lòng, cắn nhẹ vào tai nàng, trầm giọng thì thầm vài câu, làm Đường Hương Hương một phen đỏ mặt. Bất chợt, cảm xúc dâng trào dầy mong đợi:

- Một lời đã định.

- Okie, nói là làm.

Long Vũ nói xong câu liền lên đường.

………………………..

………………………..

Lệnh chủ Phương Thiên Địa Huyền Cảnh. Hắc Thiên Ma Thần, Thiên Âm đều ở Huyền Môn. Long Vũ liền thông báo Cửu Huyền Nhân Hoàng, Kim Phật cùng Long Hoàng.

Ba người nghe vậy, cực kỳ hoảng sợ.

Mặt Long Hoàng lộ ra vẻ khó khăn:

- Tiểu Vũ, việc này làm sao bây giờ? Ngươi cũng biết. Chúng ta không có kinh nghiệm tác chiến cùng chiến hạm. Tuy rằng chúng ta cũng từng nghe Thiên Hậu nói qua về một chút ít khoa kỹ, hiểu một chút về khoa học kỹ thuật. Nhưng đồ chơi chiến hạm kia thì chúng ta chưa từng gặp qua.

- Đúng vậy.

Bồ Đề Kim Phật trầm giọng tuyên một tiếng a- di- đà phật nói:

- Chỉ còn cách đánh chiến, chúng ta Đại Thế Giới đương nhiên sẽ không lùi bước khỏi. Vị trí chỉ huy, ta còn phải xem ngươi tới gánh vác trách nhiệm.

Cửu Huyền Nhân Hoàng nhân cơ hội nói:

- Chúng ta tất cả nghe theo ngươi. Ngươi nói chúng ta làm như thế nào, chúng ta liền làm như thế đó.

Lời vừa dứt, mọi người liền hùa theo.

Long Vũ nghe vậy, cũng không chối từ:

- Vì sự thể quan trọng, ta đương nhiên sẽ dẫn dắt mọi người chống lại quân xâm lược, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

Nói tới đây, Long Vũ tiếp:

- Các vị nhất định phải huy động tất cả mọi người, Phàm là tham chiến, không thể thiếu việc động viên mọi người đứng dậy. Bên kẻ thù có nhiều chiến hạm to lớn, chúng ta có bao nhiêu người thì dùng hết bấy nhiêu.

- Yên tâm, ta sẽ huy động mọi người cùng tham chiến.

Long Hoàng nói

- Không được.

Long Vũ mặt hơi âu lo:

- Vì việc quan trọng, mọi người cũng không thể chỉ giả vờ theo ta. Ta không cần biết lý do là gì, cũng chẳng quan tâm các ngươi nghĩ thế nào. Tóm lại, hãy nhớ kỹ lời ta. Hãy huy động mọi người cùng tham chiến.

- Cơm không lành thì canh chẳng ngọt.

Long Vũ nói:

- Các ngươi trong lòng có toan tính, ta đều nắm rõ. Nhưng các ngươi phải hiểu rằng, nếu chúng ta thua trận, tương lai của các ngươi cũng không may mắn mà thoái khỏi đâu.

- Ta đã nói đến thế, nên làm như thế nào các ngươi hãy suy nghĩ đi.

Long Vũ nói xong thì xoay người rời khỏi.

Đi vài bước hắn đột nhiên nói:

- La Lâm đang ở Huyền Môn giảng giải các tình huống vũ trụ chiến, nếu ngươi có hứng thú, hãy đến đó nghe một chút đi.

Dứt lời, chẳng thấy Long Vũ đâu nữa.

Ba người Long Hoàng, Bồ Đề Kim Phật, Cửu Huyền Nhân Hoàng đưa mắt nhìn nhau.

Cuối cùng, Long Hoàng cũng lên tiếng phá vỡ sự im lặng:

- Xem ra tình hình bây giờ thật phiền phức.

- Đúng vậy.

Cửu Huyền Nhân Hoàng nói:

- Trước kia chúng ta cũng từng nghe qua một chút về tình hình vũ ngoại, chỉ là không nghĩ tới, người ta đã muốn có thể dùng chiến hạm khoảng cách dài lặn lội đến xâm lấn chúng ta.

- A Di Đà Phật.

Bồ Đề Kim Phật, nói:

- Xem ra lúc này đây, chúng ta thật sự cũng đã không thể có bất kỳ ý nghĩ tư lợi. Long Vũ có nói rồi, “Cơm không lành thì canh chẳng ngọt”. Hai vị, ta đã quyết định, toàn bộ thành viên của Đại Thế Giới sẽ tham chiến, hai ngươi thì sao?

Cửu Huyền Nhân Hoàng nói:

- Đều đến nước này rồi, chúng ta nào dám tàng tư.

Long Hoàng cũng ngỏ lời:

- Hiện tại ta phải về huy động chiến đấu. Xong rồi ta sẽ đến Huyền Môn gặp La Lâm để thỉnh giáo, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

- Phân công nhau hành động đi.

Cửu Huyền Nhân Hoàng đề nghị:

- Trước tiên chúng ta động viên chiến đấu, sau đó chúng ta cùng đi.

…………….

…………….

Long Vũ đi vào Tiên Cảnh, cũng không thấy Tây Vương Mẫu. Người tiếp đãi hắn là Thất công chúa. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Thất công chúa đã có thể một mình đảm đương mọi việc. Dù Tây Vương Mẫu đi vắng, nàng cũng có thể nắm Tiên Cảnh trong tay. Đem công việc Tiên Cảnh hoàn toàn xử lý gọn gàng.

- Long Vũ ca ca, sao anh lại tới đây? Có phải nghĩ tới em hay không?

Thất công chúa thấy Long Vũ, trong lòng có chút kích động. Nàng nhiệt tình nhào vào lòng nam nhân, cười nói:

- Người ta cũng nhớ anh. Tối hôm qua còn năm mơ gặp anh, không nghĩ tới hôm này liền gặp.

Long Vũ cười rồi nắm vào eo Thất công chúa, sau đó cắn nhẹ lên vành tai, ôn tồn nói:

- Đúng vậy đó, anh chính là nhớ em. Đúng rồi, tây Vương Mẫu đi đâu?

Thất công chúa gằn một tiếng:

- Anh đó, ôm em lý nào còn muốn nữ nhân khác.

- Cái gì mà nữ nhân khác?

Long Vũ khẽ cười nói:

- Tây vương Mẫu là mẹ của em mà.

- Thì sao?

Thất công chúa cười nói:

- Trước mặt anh thì bọn em là tỷ muội nhưng tình yêu thì không thể chia đôi sao?

Nói xong, Thất công chúa vươn ôm lấy phần thân dưới

của Long Vũ rồi hỏi:

- Long Vũ ca ca, anh nói thật cho em nghe, rốt cuộc là cớ làm sao?

- Em thật là ngày càng thông minh

Long Vũ cười nói:

- Vì cớ gì mà không thể nói là anh đến thăm em.

- Cắt.

Thất công chúa nhẹ nhàng nói:

- Anh chủ động đến thăm em? Trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây, bên cạnh anh có nhiều cô nương xinh đẹp vậy, sao lại nghĩ đến em chứ?

Dứt lời, khóe mắt Thất công chúa gợn lên giọt nước mắt.

Long Vũ nói xong, thoạt đầu toan bước đi, nhưng thấy vậy là không được nên hắn đột ngột ôm lấy cô, đem đến bên giường. Rồi liền cởi áo ngoài của nàng ra, hai tay đặt nhẹ trên ngực thiếu nữ.

- Anh thật là hư, chẳng phải anh muốn chặn miệng của em lại sao?

Thất công chúa cười nói.

Long Vũ mỉm cười lấy tay vuốt chóp mũi cao của nàng nói:

- Nói cho em biết, anh tới Tiên Cảnh thật có chút việc. Em đó, đừng có ngày ngày miên man suy nghĩ, anh hận không thể mỗi ngày tới Thiên Đô với em. Em chờ một chút, khi bắt đầu kế hoạch du lịch, chúng ta sẽ không bao giờ tách ra nữa.

Nghe được lời ngọt ngào từ hắn, một tình cảm từ đáy lòng chậm rãi tuôn trào.

Thất công chúa ngẩng đầu hỏi:

- Rốt cuộc là đại sự gì?

- Lại nhắc đến. Anh dù muốn làm gì cũng phải cho Thất công chúa của anh ăn uống no say, thư thả rồi nói sau. Dù sao cũng không gấp lắm mà.

Thất công chúa khẽ một tiếng chủ động ôm Long Vũ để thân thể mơn mởn của mình chạm vào cơ thể của Long Vũ. Không biết vì cái gì, cứ mỗi khi ở cùng hắn, Thất công chúa đều có cảm giác rất an toàn.

Hai người thân mật một hồi, Long Vũ không ngừng dùng tay mân mê những chỗ nhạy cảm, làm Thất công chúa thở gấp gáp. Nàng có vẻ không chịu được.

- Em thấy hay là để anh nói trước đi.

Công chúa nhẹ nhàng đẩy Long Vũ ra, vuốt lại mái tóc, thấp giọng nói:

- Em cảm giác anh đang có đại sự, anh không nói, em không nỡ….

Long Vũ chợt cười:

- Không cần gấp vậy đâu, chút nữa anh nhất định sẽ nói. Trời có sập xuống không phải còn anh đây sao?

Thất công chúa nói:

- Long Vũ ca ca, anh thật tốt.

Công chúa ôm chặt long vũ, trong đôi mắt xinh đẹp, lệ tràn ra, trong suốt:

- Long Vũ ca ca, em yêu anh.

Nói xong hai tay nàng từ sau ôm lấy cổ Long Vũ. Ngực hơi mấp máy để hắn được tận hưởng sự mềm mại của người đẹp.

Ngay lúc đó, Long Vũ đang quá mải mê tận hưởng hương vị ngọt ngào từ Thất công chúa, tay Thất công chúa chậm rãi hướng xuống, tóm chặt lấy cây gậy nóng hổi của hắn. Nàng quá phấn khích theo bản năng, bàn tay cứ vuốt ve khiêu khích Long Vũ.

- Long Vũ ca ca, anh không vui sao?

Thất công chúa thở hổn hển, nhẹ tay vuốt vuốt, nàng đã rất muốn cùng hắn hợp thể.

Nhìn bộ dạng Thất công chúa như thế, Long Vũ rất muốn được cảm nhận thân thể ấm áp, mềm mại, hắn cười hắc hắc:

- Đương nhiên là anh thích.

Thất công chúa đã chạm được đến đỉnh cảm xúc của Long Vũ, khuôn mặt tức thì đỏ bừng. Trong phòng trở nên im lặng, hai người đều ửng hồng má, tim đập nhanh lao vào nhau.

Bàn tay Long Vũ nắm ở eo Thất công chúa, đồng thời, thân thể hắn hơi chồm lên. Lúc này không có một tiếng động, thân thể hai ngươi dích sát vào nhau. Hơi thở của Thất công chúa rối loạn. Nàng đã cảm thấy cái nơi nóng bỏng giữa hai chân của nam nhân. Bàn tay nhỏ của nàng trườn qua, nắm lấy vật đó, bắt đầu khuấy động.

Cổ họng Long Vũ lúc này phát ra một tiếng rên thoải mái. Hắn cảm giác được bàn tay nhỏ của Thất công chúa ướt át, một luồng điện xẹt qua. Giờ phút này, hắn không cam chịu yếu thế. Hai tay từ phía sau ôm lấy Thất công chúa, tuỳ ý vuốt ngọn núi đôi cao vút của nàng. Thất công chúa cũng không ngăn cản hắn xâm phạm. Trên mặt đã đỏ lên, nàng đã lâu chưa được thoải mái như vậy.

- Long Vũ ca ca... Em rất thích.

Thất công chúa tựa hồ có điểm ý loạn tình mê, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ.

Khoé miệng Long Vũ lộ ra vẻ tươi cười, ôm lấy thân hình Thất công chúa, gắt gao hôn lên miệng nhỏ của nàng. Thất công chúa chủ động đưa ra cái lưỡi non mềm của mình, cùng đầu lưỡi Long Vũ dây dưa một chỗ. Nàng thỉnh thoảng phát ra một tiếng rên nhỏ, hấp dẫn lòng người. Cánh tay nàng gắt gao quấn lấy cổ Long Vũ, thân thể không khỏi vặn vẹo.

Cảm thụ được sự quyến rũ nữ nhân, máu trên người Long Vũ không khỏi sôi trào lên, hai tay tăng lực, càng thêm dùng sức ôm chặt Thất công chúa, muốn nàng tan vào cơ thể mình.

Long Vũ cắn tai Thất công chúa, thở hơi nóng:

- Chúng ta làm nhé?

- Vâng.

Thân thể Thất công chúa khẽ rung lên, đồng ý đáp lại lời của Long Vũ.

Sau khi được nữ nhân đồng ý, Long Vũ đưa tay trái chậm rãi mớn trớn xuống nửa thân dưới của nàng, còn cách nội y kích thích làm cho nàng thở hổn hển.

Thất công chủ lúc này ánh mắt mê ly má hồng, mị nhãn như tơ e thẹn nói:

- Long Vũ ca ca, em nghĩ em muốn…

Long Vũ biết Thất Công chúa không còn chịu được nữa, đè nàng xuống giường, tách hai chân nàng ra rồi đâm vào.

Trong phòng nhất thời tiếng hoan ái không ngừng.

Sau khi cả hai hít sâu một hơi đều tận hưởng khoái cảm lên đỉnh, bàn tay to của Long Vũ bao phủ trên bờ mông căng tròn của nàng, để cho nàng hưởng thụ dư vị của tình yêu.

Sau hồi lâu, Long Vũ mở miệng nói:

- Tiểu Thất, vũ nội có đại phiền toái.

Nói xong Long Vũ liền không hề có bất kỳ giấu diếm, đem phiền phức vũ nội sắp gặp cẩn thận giảng giải cho Thất công chúa một lần.

Sau khi xong việc, Long Vũ nói:

- Chuyện tai nạn Vu Thần Ba Độ và rắc rối của Tam Giới. Tiên Cảnh đã gặp tổn thất rất lớn, thế lực giảm mạnh, sức chiến đấu không bằng ngày xưa. Bất quá lần này là chuyện vũ ngoại Tu La Tinh Vực xâm lấn. Không phải chuyện nhỏ, Tiên Cảnh phải toàn lực ứng phó.

Thất công chúa nghe vậy, liền hứa hẹn:

- Long Vũ ca ca, anh cứ yên tâm. Chúng ta nghe lời của anh. Anh nói thế nào thì làm vậy. Mẫu thân đi Côn Lôn sơn, phỏng chừng ba ngày nữa sẽ về. Chờ mẹ quay về thì em sẽ chuyển lời của anh. Mấy ngày nay, em sẽ tổng động viên.

- Ừ.

Long Vũ vỗ lên tuyết đồn của nàng vài cái, cười nói:

- Tiểu Thất, em đã có phong phạm của mẹ em. Anh tin tưởng em sẽ xử lý tốt việc này. Anh không thể ở lâu, anh còn phải đi Thiên Ngoại Thiên một chuyến. Lần này khi chiến tranh bắt đầu. Thiên Ngoại Thiên là tiên phong đối chiến với chủ lực của địch.

- A.

Thất công chúa phi thường luyến tiếc khi Long Vũ rời khỏi. Nhưng nàng cũng biết lớn nhỏ.

- Vâng, anh đi đi.

Thất công chúa buông cánh tay đang móc tại cổ nam nhân ra, ôn nhu nói:

- Long Vũ ca ca, em tin tưởng, vũ nội có anh lãnh đạo nhất định sẽ lấy được thắng lợi.

- Ha ha.

Long Vũ lại phát vài cái lên bàn tọa của Thất công chúa, nói:

- Cám ơn lời em… Anh đi đây.

...

...

Bóng đêm dần dần bao phủ mặt đất, ánh trăng chậm rãi dâng lên, một chút bóng tối đuổi đi. Long Vũ đi suốt đêm, rốt cục đã tới Thiên Ngoại Thiên.

Sau khi đi vào cung điện của Huyết Anh Đại Đế, nữ đệ tử trực nhật dâng nước trà quả tử cho Long Vũ, Long Vũ nhất nhất mỉm cười tạ ơn. Nữ đệ tử ở đây đều cực kỳ dễ thương, nhất là ánh mắt hơi thẹn thùng làm cho lòng hắn rung động.

Nhưng nghĩ đến vũ nội đang gặp nguy cơ, Long Vũ trong lòng hơi hơi run sợ.

- Đại Đế lập tức sẽ tới.

Một vị tựa hồ là đầu lĩnh của đám nữ đệ tử thấy vẻ mặt lo lắng của Long Vũ, lên tiếng nói một câu.

Long Vũ mỉm cười, không nói gì.

Mười phút sau, Huyết Anh Đại Đế cùng Thiên Hậu hiện thân. Mấy nữ đệ tử tiếp đón Long Vũ nhanh chóng rời đi.

Sau khi đi vào, Huyết Anh Đại Đế tựa vào trên giường êm, nhíu mày, hỏi:

- Tiểu Vũ, không phải là lại xảy ra đại sự gì nữa sao?

Long Vũ nói:

- Đích thật là có một số việc muốn nói với các ngươi.

Thiên Hậu trong lòng căng thẳng, hỏi:

- Chẳng lẽ Ti Ti lại gây rắc rối sao?

Trong mắt Huyết Anh Đại Đế hiện lên mỉm cười, mở miệng nói:

- Ngươi xem ngươi kia, chỉ biết quan tâm lầm chỗ. Cho dù là Ti Ti gây rắc rối, ngươi cảm thấy được Tiểu Vũ sẽ đi suốt đêm đến đây cùng chúng ta nói chuyện sao?

Nhìn vầng trán của Long Vũ đọng một chút ưu sầu, Thiên Hậu đã biết mình đã đoán sai. Quả nhiên, Long Vũ thở dài nói:

- Vũ nội lại có đại phiền toái.

Huyết Anh Đại Đế truy vấn:

- Uy hiếp của Thiên đạo cũng không thể chân chính tiêu trừ?

Ánh mắt Thiên Hậu bỗng nhiên nhìn chằm chằm Long Vũ nói:

- Hay là Ác Thần Cổ không được diệt trừ sạch sẽ?

Long Vũ mỉm cười nói:

- Hai vợ chồng các ngươi thật biết nhiều thứ? Xem ra, chuyện này đối với các ngươi ảnh hưởng vẫn còn lớn. Mà các ngươi yên tâm, mấy thứ này không phải là vấn đề.

Huyết Anh Đại Đế bỗng nhiên nhìn thấy hai mắt của hắn nói:

- Có kẻ thù bên ngoài xâm lấn?

- Đúng là như thế!

Long Vũ gật đầu xác nhận.

Huyết Anh Đại Đế liếc mắt nhìn Thiên Hậu luôn luôn trầm mặc một cái. Bỗng nhiên cười nói:

- Mấy ngày hôm trước, chúng ta còn nói qua chuyện này. Lúc ấy ta còn nói là chúng ta buồn lo vô cớ, kết quả... Ai...

Thiên Hậu hơi có một tia bất an ý hỏi:

- Là uy hiếp từ vũ ngoại sao?

Nàng tiếp tục nói:

- Mấy ngày trước, ta phát hiện có vài phi hành vật không rõ lai lịch tại phụ cận tinh vực Thiên Ngoại Thiên xuất hiện qua. Ta từng truy xét qua, nhưng đối phương hết sức giảo hoạt, truy tung vài lần đều thất bại.

Thiên Hậu nhìn Long Vũ nói:

- Tuy rằng truy tung thất bại, nhưng ta cơ bản có thể nhận định vũ khí bên kia là đến từ công nghệ cao của vũ ngoại.

Huyết Anh Đại Đế nhìn Long Vũ lạnh lùng nói:

- Tình huống rốt cuộc có bao nhiêu nghiêm trọng?

- Thập phần nghiêm trọng.

Long Vũ vẻ mặt lo lắng.

Kỳ thật biểu tình trên mặt của Long Vũ có hơn phân nửa là giả vờ, trong lòng vẫn duy trì bình tĩnh. Ngón út tay trái hơi nghéo một cái, hắn nói:

- Đại chiến lần này, Thiên Ngoại Thiên là chủ lực. Ta hy vọng các ngươi có thể chuẩn bị tâm lý.

Thiên Hậu trầm giọng nói:

- Ngươi đem tình huống cụ thể nói đi.

Long Vũ ho hai tiếng, vẻ tươi cười một lần nữa hiện lên ở trên mặt, lập tức đem những tin tức biết được từ Metz, nhất nhất nói hết với hai người.

Sau khi nghe xong lời nói của Long Vũ, Huyết Anh Đại Đế đứng lên, biểu tình trên mặt cũng là từ từ ngưng trọng, trên nét mặt còn cất dấu một chút lo lắng.

Đột nhiên, Huyết Anh Đại Đế cười dài nhìn hắn:

- Tiểu Vũ, kỳ thật đây cũng là một lần cơ hội.

Long Vũ cố ý hỏi:

- Có ý tứ gì?

- Để ta nói!

Thiên hậu nói.

Huyết Anh Đại Đế liếc mắt nhìn Thiên Hậu một cái, Thiên Hậu mỉm cười, nói:

- Nếu vũ ngoại muốn xâm lấn chúng ta, chúng ta đây vì cái gì không thể xâm lược ngược lại.

Huyết Anh Đại Đế có vẻ rất là cao hứng, lập tức liền nói:

- Không gian sinh tồn vũ nội bây giờ là càng ngày càng nhỏ. Nếu chúng ta có thể xâm lược ngược lại, đối với hàng tỉ sinh linh trong vũ nội mà nói, đó là một đại hảo sự.

- Ai.

Long Vũ nghe vậy thở dài. Mặt nhăn lại. Hắn nhắm mắt dưỡng thần một chút, nói:

- Nói dễ hơn làm. Các ngươi cũng biết. Chiến hạm của Gia tộc Pajero hơn mười vạn. Một khi khai chiến, những tinh vực khác gia nhập, có lẽ sẽ nhiều hơn. Chúng ta muốn thắng trận này, rất khó.

Dư quang khóe mắt Long Vũ thoáng nhìn Thiên Hậu hơi hơi nhăn lại, mỉm cười, nói:

- Hay là, ngươi có cao kiến gì?

Huyết Anh Đại Đế lộ ra một tia tự tin, nói:

- Ta nghĩ bổn sự Thiên Hậu có công dụng với đồ khoa học kỹ thuật.

Nói tới đây, Huyết Anh Đại Đế đột nhiên nói:

- Tiểu Vũ, ta còn có một số việc cần đi xử lý. Chuyện tình này, ngươi cùng Thiên Hậu nói đi. Ta sẽ mau trở lại.

- Được!

Long Vũ gật gật đầu.

Đợi đến khi trong cung điện chỉ còn lại có Thiên Hậu cùng Long Vũ hai người, Thiên Hậu cười cười, nói:

- Ngươi căn bản là không để tâm.

Tiếp theo đôi mắt vừa chuyển nói:

- Ngươi là cố ý làm bộ dáng này để cho ta cùng Đại Đế nhìn.

Long Vũ không hề nghĩ ngợi, dịu dàng một cười nói:

- Vì cái gì mà ngươi nói như vậy?

Khóe môi Thiên Hậu hơi hơi nhếch lên, không nói gì thêm.

Long Vũ nghiêng đầu nhìn nàng, cười nói:

- Ngươi có mấy thành nắm chắc?

- Ta không có nắm chắc.

Thiên Hậu mỉm cười nói:

- Đối với Gia tộc Pajero, chúng ta biết quá ít. Nhưng cho tới bây giờ ta đều không e ngại chiến tranh.

- Kỹ thuật của ngươi, có thể kiến tạo chiến hạm số lượng lớn không?

Khoé môi Long Vũ nổi lên một tia tươi cười quái dị:

- Chiến tranh vũ trụ, ngoại trừ thân thể cường hãn, chiến hạm cũng là thập phần trọng yếu.

Thiên Hậu nhìn hắn một cái. Bỗng nhiên mở miệng nói:

- Ta cần kỹ thuật của La Lâm