Đặc Thù Không Gian

Quyển 5 - Chương 6: Đột phá cảnh giới màu tím




Nhưng sự việc lớn như vậy, Đoan Mộc Liệt cũng không dám thờ ơ.

- Hai vị, tôi hiểu suy nghĩ của hai vị.

Kim Phượng trầm giọng nói:

- Các người cố gắng đợi đến ba ngày, trong vòng ba ngày sẽ có thay đổi rõ ràng. Cho dù các người hoài nghi năng lực của tôi, nhưng chỉ ba ngày thành Đoan Mộc cũng không thể bị hủy diệt. Trong vòng ba ngày, nếu Hạn Bạt không có rời đi, như vậy các người dựa theo phương thức của mình đi giải quyết cũng không muộn.

Giọng nói của Kim Phượng có chút bất mãn.

Đoan Mộc Liệt chủ động xin lỗi nói:

- Thực sự xin lỗi, tiểu thư Kim Phượng. Không phải chúng tôi hoài nghi cô, cũng không phải không tin năng lực của cô. Nhưng sự việc này quá quan trọng, tôi không dám thờ ơ.

- Tôi có thể hiểu được tâm tình của các người.

Kim Phượng nói:

- Trở về đi, ba ngày sau sẽ rõ ràng.

- Nếu đã là như vậy, chúng tôi xin cáo từ.

Đoan Mộc Liệt nói.

- Đợi một chút.

Ngay khi Đoan Mộc Liệt, Đoan Mộc Chính chuẩn bị rời đi, Kim Phượng gọi bọn họ lại:

- Tôi chút nữa quên, có một số việc cần hai người hỗ trợ.

- Có việc gì cứ phân phó là được.

Đoan Mộc Liệt vội vàng dừng bước.

Kim Phượng nhìn về phía Long Vũ, ý bảo hắn nói. Long Vũ hiểu ý, vội vàng nói:

- Hai vị đại ca, tôi cần các người hỗ trợ hỏi thăm tin tức của ba người tại Huyền Cảnh.

- Xin lắng nghe.

Đoan Mộc Liệt nói:

- Là những ai? Cậu đem tính danh bọn họ nói cho tôi biết, anh em chúng tôi sẽ sai người đi tìm.

- Bọn họ tên là Long Thiên Diệu, Long Thiên Trạch, Thủy Tiên.

Trong ánh mắt tràn ngập chờ mong:

- Hai vị đại ca, xin nhờ. Bọn họ đều là thân nhân của tôi.

- Yên tâm đi.

Đoan Mộc Liệt nói:

- Người anh em. Chuyện của cậu cũng là chuyện của chúng tôi. Chúng tôi sau khi trở về, liền an bài chuyện này. Chỉ cần có tin tức của những người này, chúng tôi sẽ đưa tin về Thanh Tân Tiểu Trúc. Cậu nghĩ vậy được không.

Long Vũ nói thêm:

- Hai vị đại ca. Nghe nói Long Thiên Trạch một mình xuất hiện tại thành Hoành Thủy cách đây mấy vạn dặm. Nhờ hai vị chú ý một chút.

- Vậy à.

Khuôn mặt Đoan Mộc Liệt nhăn nhó:

- Tiến đến thành Hoành Thủy, bắt buộc phải đi qua Linh Uyên. Chỉ là Linh Uyên không còn dễ đi như trong suy nghĩ của mọi người ngày trước nữa. Ngay cả ngày mười lăm, đều không nắm chắc mười phần an toàn khi đi qua.

- Đại ca.

Đoan Mộc Chính im lặng từ đầu xen vào:

- Đệ có thể sử dụng mạng lưới của chức nghiệp công hội liên hiệp cùng với thành Hoành Thủy liên hệ. Hẳn là không có vấn đề.

- Ha ha.

Đoan Mộc Liệt cười:

- Đúng vậy. Sao ta lại quên đệ là người chức nghiệp công hội liên hợp. Được, cứ vậy đi.

- Đoan Mộc thành chủ, ông trước tiên quay về. Tôi còn có vài lời nói với đệ đệ của ông.

Kim Phượng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

- Được.

Đoan Mộc Liệt nghe vậy, có thâm ý nhìn qua đệ đệ mình, sau đó lập tức ra ngoài. Long Vũ cũng biết thân biết phận lui ra.

Khi trong phòng chỉ còn Đoan Mộc Chính cùng Kim Phượng, Kim Phượng mở miệng nói:

- Đoan Mộc Chính, lần trước ông cùng hắc ám tu chân Vu Chiến Thiên thông đồng làm bậy, dường như muốn giết cả tiểu Vũ. Việc này đại ca của ông có biết không?

Lời vừa nói ra, trên trán Đoan Mộc Chính ướt đẫm mồ hôi, hắn vội vàng nói:

- Tiểu thư Kim Phượng nguôi giận, lần đó tôi bị ma quỷ ám ảnh. Vả lại tôi cũng không biết tiểu huynh đệ là người của cô. Sau này tôi cũng không làm tổn thương cậu ấy đến một sợi lông. Còn chuyện liên thủ với Vu Chiến Thiên, xin tiểu thư đừng nói với gia huynh. Đoan Mộc Chính xin chấp nhận lời dạy, tuyệt đối không cùng hắc ám tu chân có bất kỳ dây dưa gì nữa.

- Hừ.

Kim Phượng hừ lạnh một tiếng:

- Việc tôi quản rất nhiều. Nếu ông có can đảm làm thương tổn tiểu Vũ, tôi sẽ cho ông cùng cả Đoan Mộc ta tộc toàn bộ diệt vong. Đừng hoài nghi năng lực của tôi, tôi có thể làm cho Đoan Mộc gia tộc các người vạn kiếp bất phục…

Lúc này, trực giác toàn thân Đoan Mộc Chính giống như tiến vào hầm băng. Hắn âm thầm hối hận, lần đó không nên sinh ra tà niệm cùng Vu Chiến Thiên liên thủ.

- Kim Phượng tiểu thư, xin cô yên tâm, tôi sẽ ghi nhớ lời chỉ dạy.

Đoan Mộc Chính không dám có chút lãnh đạm, cố nén sợ hãi trong lòng.

- Hừ.

Kim Phượng nói:

- Tôi không tin nhân phẩm của ông. Nhưng mà khi làm việc, ông nên suy nghĩ một chút.

- Đoan Mộc Chính hiểu được.

- Hiểu được là tốt rồi. Nếu không, hậu quả tuyệt đối không phải ông có đủ khả năng thừa nhân. Tốt rồi, ông đi đi.

Kim Phượng không kiên nhẫn xua tay.

Đoàn người Mã Chính Phong cầm ngọc bội trên tay, nét mặt hồ hởi cùng cảm kích.

Mã Hiểu Mai không cho là đúng:

- Hừ, chỉ là một miếng ngọc bội, ông nội, ông cũng không cần phải mang ơn như vậy.

- Đứa nhỏ ngốc.

Mã Chính Phong giận tím mặt, lạnh giọng nói:

- Đứa nhỏ này không được nói bậy, đây là ngọc bội dành cho khách quý của gia tộc Đoan Mộc. Đối với chúng ta mà nói, cháu có biết nó quan trọng thế nào không? Nói cho cháu biết, với mảnh ngọc bội này, từ hôm nay trở đi, chúng ta ở trong thành Đoan Mộc giống như từ địa ngục lên thiên đường. Tiểu Vũ, thật sự cám ơn đệ, huynh từ khi gặp đệ, vận khí thực sự quá tốt.

Long Vũ mỉm cười nói:

- Mã đại ca, đều là huynh đệ, khách khí như vậy làm gì.

Trên thực tế, Long Vũ phải cám ơn Mã Chính Phong. Không có ông ta, Long Vũ sao có được lệnh bài Phượng Hoàng. Nếu không có lệnh bài Phượng Hoàng, Long Vũ cũng không có khả năng tùy ý từ thế giới sự thực tới Huyền Cảnh. Tu vi cũng không có khả năng tăng tiến như thế.

Hiện giờ, Mã Chính Phong nhờ có Long Vũ lấy được ngọc bội khách quý của gia tộc Đoan Mộc. Coi như có chút báo đáp.

- Ha ha, nói rất có lý.

Mã Chính Phong phát ra tiếng cười sảng khoái.

Văn Nguyệt Thiên, Thiết Lang cũng nói lời cám ơn.

Nhưng mà Tuyết Cơ, Mã Ngọc không có cảm giác như thế. Nhưng mà tác dụng của mảnh ngọc bội này cũng không phải là đồ bỏ. Hơn nữa, Tuyết Cơ thấy nó làm vật trang sức đeo trên cổ cũng rất đẹp.

Sau một lúc hàn huyên, Mã Hiểu Mai hẹn ông nội một mình nói chuyện.

- Ông nội, cháu muốn biết lời nguyền của phụ nữ Mã gia.

Mã Hiểu Mai hỏi.

Mã Chính Phong lặng người một chút, lập tức nở nụ cười:

- Hiểu Mai, cháu hỏi chuyện này, là vì tiểu Vũ?

Vừa dứt lời, Mã Hiểu Mai đỏ ửng hai má:

- Ông nội, ông đùa gì vậy. Cái gì là vì anh Vũ. Mấy trăm năm qua, phụ nữ Mã gia luôn có kết cục bi kịch. Ông nội, ông không biết là phụ nữ Mã gia thực bi thảm sao? Sao ông trời lại đối xử bất công với chúng ta như vậy? Cháu muốn biết, lời nguyền kia là từ đâu mà có?

- Thực xin lỗi, ông cũng không biết.

Mã Chính Phong lắc đầu nói:

- Ông sở dĩ muốn tiến vào Huyền Cảnh, chính là tìm điều ảo diệu trong này, hơn nữa đem Mã gia phát dương quang đại. Nhưng mà chuyện này ông thực sự không rõ ràng. Ít nhất ông cũng không có cách nào giải quyết.

- Hiểu Mai, trước tiên cháu không cần phải gấp.

Mã Chính Phong cười nói:

- Trước kia, ông tìm đủ mọi cách làm cho Mã gia phát triển, nhưng năng lực của có hạn. Nhưng hiện giờ, tiểu Vũ xuất hiện, ông có thể bớt phải suy nghĩ nhiều hơn. Như vậy đi, cháu cho ông thêm thời gian mười năm. Đúng rồi, tại thế giới sự thực, chỉ là một năm. Ông có thể khẳng định, đến lúc đó, lời nguyền của cháu có thể được giải trừ.

Nói tới đây, Mã Chính Phòng cười nói:

- Kỳ thực, ông cũng rất coi trọng tương lai của cháu với tiểu Vũ. Tốt nhất là các cháu sinh cho ông một đứa chắt.

- Ông nội, ông lại nói nhảm.

Sắc mặt Mã Hiểu Mai đỏ ửng, khé cáu một tiếng liền xoay người rời đi.

Thời gian ở Huyền Cảnh bằng mười lần tại thế giới sự thật. Mười ngày ở thế giới sự thực là một trăm ngày ở Huyền Cảnh, hơn ba tháng. Vì vậy đoàn người Long Vũ có đầy đủ thời gian.

Theo đề nghị của Kim Phượng, bọn họ quyết định ở lại Huyền Cảnh thêm một tháng.

Trong khoảng thời gian này, bọn họ tiếp tục ở Thanh Tân Tiểu Trúc. Ban ngày ra ngoài, trai thì ngắm gái, gái thì shoping, buổi tối tu luyện.

Kim Phượng có ấn tượng rất tốt với Tuyết Cơ và Mã Hiểu Mai, nhiều lần nàng chỉ điểm, đối với tu vi của các nàng có trợ giúp rất lớn. Tuyết Cơ hiện tại đang ở cảnh giới Tụ Linh, chỉ qua mười ngày ngắn ngủi có dấu hiệu đột phá.

Nói cách khác, nếu thuận lợi, nàng có thể tiến vào cảnh giới Bất Diệt. Đây là chuyện nằm mơ nàng cũng không nghĩ ra được.

Dựa theo bình thường, lấy sự cần cù cùng tư chất của Tuyết Cơ, ít nhất cũng cần năm đến tám năm.

Đồng thời Mã Hiểu Mai cũng có dấu hiệu tiến vào cảnh giới màu tím.

Vì thế, Mã Chính Phong tự mình làm hộ pháp cho cháu gái, hi vọng nàng có thể thuận lợi đột phá. Còn Tuyết Cơ có Thiên Dực Hổ hộ pháp.

Trở ngại lớn nhất của Mã Ngọc là tư chất, tạm thời không thể thăng cấp. Nhưng mười ngày qua, tu vi của hắn tiến bộ không thể tưởng được. Tóm lại, tại Thanh Tân Tiểu Trúc, mọi người đều có được ưu đãi.

Tất cả mọi người đều cố gắng, Long Vũ tất nhiên cũng không có lười biếng.

Mấy ngày này, Kim Phượng đều bên cạnh Long Vũ giám sát hắn tu luyện. Mà Đoan Mộc Liệt cùng Đoan Mộc Chính thì đã chờ bên ngoài Thanh Tân Tiểu Trúc năm ngày.

- Hoa An, cho Đoan Mộc Liệt, Đoan Mộc Chính vào đi.

Kim Phượng hoàn toàn là cố ý mặc kệ anh em nhà họ. Nguyên do trước kia hai người không có tin tưởng nàng.

Sau khi đi vào phòng khách, hai anh em nhà Đoan Mộc hiểu được nguyên nhân nhưng không một chút oán hận.

Ngược lại, trong lòng bọn họ còn tràn đầy cảm kích.

Sáu ngày trước, Hạn Bạt dưới nền đất thành Đoan Mộc điên cuồng hấp thu Bát Cực Thiên Hỏa dựa theo ước định không một tiếng động lặng lẽ rời đi.

Sau một ngày, cả thành Đoan Mộc đã khôi phục lại như trước.

Đên lúc này, anh em nhà họ mới thực sự an tâm.

Sau khi thành Đoan Mộc khôi phục lại, hai anh em vội vàng đến chỗ Kim Phượng xin trách tội. Sau sáu ngày mới được phép tiến vào trong Thanh Tân Tiểu Trúc.

- Thành chủ Đoan Mộc… Để cho các người đợi lâu, các người không giận tôi chứ?

Kim Phượng nhìn thấy hai người, liên tiếng nói.

- Không dám, không dám.

Đoan Mộc Liệt cung kính nói:

- Tiểu thư Kim Phượng, đừng nói là sáu ngày, cho dù là sáu tháng, chúng tôi cũng phải chờ đợi không một câu oán hận. Hạn Bạt rời đi, khiến cho hơn mười vạn cư dân thành Đoan Mộc có cuộc sống an bình. Công đức của tiểu thư không gì có thể so sánh được. Đối với chúng tôi phải đợi sáu ngày, thực sự không tính là gì. Tiểu thư Kim Phượng, ngày hôm nay anh em chúng tôi đến đây là để cám ơn, hai là xin trị tội.

- Việc này hai người vốn là phải cám ơn.

Kim Phượng nói:

- Còn trị tội, tại sao?

- Ngày trước chúng ta từng hoài nghi tiểu thư, trong lòng vô cùng áy náy.

- Không sao.

Kim Mộc nói:

- Tôi cũng hiểu được suy nghĩ của hai người. Nếu như cảm kích tôi, thì xin đừng lãnh đạm với tiểu Vũ là được.

- Nhất định, nhất định.

Đoan Mộc Liệt vỗ vai Đoan Mộc Chính:

- Tiểu thư Kim Phượng, tôi sẽ làm chủ chuyện này. Thứ nhất là về tiểu huynh đệ, thứ hai là hắc ám tu chân. Việc như vậy ta tuyệt đối sẽ không thờ ơ.

- Như vậy là được rồi.

Kim Phượng nói:

- Nếu đã nói rõ ràng, hai người có thể trở về.

Nói xong, nàng tiếp tục giám sát mọi người tu luyện.

Phương pháp tu luyện của Kim Phượng chính là vừa tu luyện cùng thực hành, vì vậy không chỉ có đơn thuần là đả tọa, còn phải chiến đấu thực tế. Kim Phượng một lần nữa cường điệu, chỉ có thực chiến mới có thể nhanh chóng lĩnh ngộ lực lượng thực tế.

Giờ phút này, sắc mặt Long Vũ đang ngưng trọng tránh né công kích từ Phong Nhận. Tránh thoát một kích của Phong Nhận, biểu hiện của Long Vũ vô cùng linh hoạt cùng bình tĩnh.

Nhưng mà, chỉ một chút sai lầm, trên người của hắn cũng có một vết thương nhỏ do Phong Nhận gây lên.

Phong Nhận là do Kim Phượng ở bên cạnh khống chế.

Nàng luôn dựa theo phản ứng của Long Vũ không ngừng điều tiết tốc độ mạnh yếu của Phong Nhận, đạt tới hiệu quả huấn luyện tốt nhất. Mấy ngày nay, Long Vũ không ngừng huấn luyện như vậy.

Vì thế, trên người Long Vũ chằng chịt vết thương do Phong Nhận gây ra.

Đương nhiên, có trả giá cũng có rất nhiều hiệu quả. Hiện tại, thân pháp Long Vũ linh hoạt hơn trước rất nhiều. Hơn nữa, lực lượng của hắn cũng đã tiến đến một giai đoạn mới.

Kim Phượng híp ánh mắt lại, nhìn thiếu niên linh hoạt không ngừng né tránh. Nàng gật đậu, khẽ vung tay lên, Phong Nhận hung hăng gào thiết tấn công Long Vũ.

Bị tấn công bất ngờ, làm cho Long Vũ lâm vào thế bị động. Khuôn mặt của hắn hơi hơi ngưng trọng, ánh mắt tập trung vào tiếng gào thét của Phong Nhận, không có chút nào coi thường.

Thở dài một hơi, đạo lực trong cơ thể Long Vũ không ngừng tuôn ra, thân hình thoáng di động, đem hai luồng tấn công của Phong Nhận né tránh.

Thân hình còn chưa đứng vững, Phong Nhận lại tiếp tục tấn công. Long Vũ mỉm cười hơi nghiêng người, tránh qua thêm một đòn tấn công của Phong Nhận.

Trải qua hai mươi ngày huấn luyện, tốc độ né tránh của Long Vũ đã tăng tiến lên rất nhiều. Tuy mỗi lần tấn công đều vô cùng nguy hiểm, nhưng thủy chung hắn vẫn tránh né được.

- Xoạt.

Một kích của Phong Nhận vừa xẹt qua, Long Vũ hít sâu một hơi, toàn bộ thân hình nghiêng hành vòng cung quỷ dị. Sắc mặt Long Vũ chợt biến đổi, phía sau một kình khí càng hung hiểm bắn tới.

Trong lòng Long Vũ chậm rãi thở ra một hơi, không ngờ thời khắc này hắn nhắm đôi mắt lại.

Sau khi nhắm mắt, Long Vũ mơ hồ thấy dấu vết của Phong Nhận tấn công tới.

Nhìn thấy Long Vũ nhắm mắt, Kim Phượng hơi mỉm cười, có chút kinh ngạc:

- Tốt tốt, đã đạt tới tâm cảnh mới.

Đúng lúc này, thân thể Long Vũ lắc mình tránh né thành công công kích cực kỳ sắc bén của Phong Nhận.

Mạo hiểm tránh thoát công kích của Phong Nhận, đầu ngón chân Long Vũ nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, thân hình phóng nhanh sau đó đứng vững trước mặt Kim Phượng.

Sau khi thở ra một hơi, Long Vũ không kịp nói chuyện với Kim Phượng, liền đặt mông ngồi xếp bằng, lập tức đả tọa. Quá trình tránh né vừa rồi, đã hao phí rất nhiều đạo lực trong người hắn.

- Chủ nhân, em đã hoàn toàn ghi lại công kích vừa rồi của Phong Nhận, còn cả những động tác tránh né của anh. Em sẽ nhanh chóng phân tích. Nếu thuận lợi, em sẽ đưa ra một loại bộ pháp cho anh.

Thanh âm La Lâm vang lên.

- Cám ơn.

Long Vũ dùng tâm thần đáp lại một câu, lập tức tiến vào trạng thái tu luyện. Kim Phượng đã nói với hắn, sau khi đạo lực bị cạn kiệt, đó là thời điểm tu luyện tốt nhất. Sau đó, kinh mạch trong cơ thể, đan điền đều khát vọng với lực lượng tiến vào, thời gian tiếp thu càng thêm lợi hại.

Linh khí ở Huyền Cảnh vô cùng nồng đậm. Sau khi Long Vũ tiến vào trạng thái tu luyện, linh khí xung quanh tu tập lại, không ngừng tiến vào thân thể của hắn.

Kim Phượng nheo lông mày lại, chậm rãi đi tới Long Vũ. Nàng cắn đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào mi tâm Long Vũ.

Đúng lúc này, một lực lượng kháng cự đem giọt máu này đánh bay. Kim Phượng vội vàng chộp lấy giọt máu lại. Sau đó, nàng nhìn kỹ, thấy chỗ mi tâm Long Vũ phát ra ấn ký Cửu Đầu Sư.

Không hề nghi ngờ, chính ấn ký Cửu Đầu Sư đánh bay giọt máu của nàng.

Đối mặt với tình cảnh như vậy, Kim Phượng không thể nào lý giải.

Do dự một chút, nàng đem giọt máu nuốt vào trong bụng.

Theo thuộc tính năng lượng ấn ký của Cửu Đầu Sư, hẳn là một ma thú nào đó. Nhưng Kim Phượng thực sự không biết, một con hổ nho nhỏ này, hiện tại lại là sư tử.

Kim Phượng cảm thấy Long Vũ càng ngày càng thần bí.

- Trên người cậu ta rốt cuộc cất dấu bí mật gì?

Kim Phượng thì thào nói.

Nhưng lúc này, ngón tay Kim Phượng dừng lại, nhẹ giọng cười:

- Không ngờ, tu vi của em lại đột phá.

Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm vào Long Vũ, Kim Phượng nhìn ra có chút không thích hợp, cau mày nói:

- Xem ra vẫn cần phải có máu tươi của mình tương trợ.

Suy nghĩ một chút, Kim Phượng lại cắn ngón tay của mình, lập tức đem ngón tay cho vào trong miệng Long Vũ, một giọt máu tươi lập tức tiến vào trong cơ thể Long Vũ.

Được máu Kim Phượng tương trợ, Long Vũ cảm giác trong cơ thể có một luồng đạo lực chạy xuôi, tràn đầy cảm giác năng lượng trên toàn thân Long Vũ.

Lại cảm giác được dường như da thịt thay đổi, toàn bộ lỗ chân lông Long Vũ đều tản ra một cảm giác sung sướng không nói lên lời.

- Đã đột phá.

Khóe miệng Kim Phượng mang theo nụ cười vui mừng.

Quả nhiên, Long Vũ phun ra một ngụm khí bẩn, trong đôi mắt phát ra quang mang màu tím, sắc mặt còn lưu lại một chút thống khổ, đồng thời chất lỏng màu đen chậm rãi chảy ra bên ngoài cơ thể.