Đặc Thù Không Gian

Quyển 5 - Chương 27: Thiên Sư pháp kiếm chân chính




Long Vũ dường như lâm vào cử chỉ điên rồ, mày nhíu lại, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc. Kiếm quyết trong đầu cũng trở nên càng lúc càng nhanh, thẳng đến cuối cùng, hoàn toàn hóa thành một cái bóng. Nhưng hắn cố tình còn có thể rõ ràng cảm ứng được kiếm quyết này.

- Ầm.

Một tiếng nổ to, trong đầu Long Vũ dường như bị nổ, từng đợt đau nhức kéo đến. Đau đớn này làm cho hắn chết đi sống lại, giống như là muốn chết cho xong.

Nhưng sau khi trải qua cơn đau nhức, trong đầu Long Vũ liền sáng tỏ rất nhiều. Chút bất tri bất giác, trong đầu của hắn lại bắt đầu hiện lên công thức Thiên Sư pháp kiếm.

Tuy rằng đa số là chiêu thức cũ, nhưng sâu ảo hơn rất nhiều. Đạo lực ở trong người tuần hoàn cũng là so với trước càng thêm khó hiểu.

Nếu có người ở đây sẽ phát hiện, Long Vũ hoàn toàn hóa đá, thân thể cũng không nhúc nhích.

Sau đó, Kim Phượng cùng Phúc Bá đã đứng ở cửa.

Khóe miệng Kim Phượng hơi động, nói:

- Tiểu Vũ tu luyện Thiên Sư kiếm quyết... Thế nhưng kiếm ý tựa hồ quá mức cường đại rồi... Đứa nhỏ này luôn sẽ mang lại kỳ tích cho người.

Phúc Bá âm thầm gật đầu, nói:

- Tiểu oa nhi này xác thực có chút ý tứ, nhưng mà tôi vẫn còn có chút lo lắng, thân thể của cậu ta mới khỏi, rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

- Không bằng tôi cũng ở nơi đây chờ đợi một chút.

Kim Phượng tự nhiên cũng rất lo lắng Long Vũ.

Mà lúc này, trong phòng Long Vũ có vẻ có chút mờ mịt, ánh mắt dần dần hồi phục thần thái. Nhưng mà đối với hai người cửa ở đứng, hắn vẫn nhìn mà không thấy.

Hiển nhiên, tinh lực của hắn còn đang tập trung vào Thiên Sư kiếm quyết.

Đột nhiên, lần này Thiên Sư kiếm quyết diễn biến đến kiếm quyết. Kiếm quyết diễn biến cũng không có đình chỉ. Mà là đang tiếp tục...

Một đoạn Địa Kiếm quyết Long Vũ cũng không quen thuộc bắt đầu xuất hiện ở trong đầu hắn. Hơn nữa hắn chắc hẳn phải biết chiêu kiếm quyết là chiêu thức thứ sau của Thiên Sư kiếm quyết ”Thí Thần”.

Nghĩ đến đây, Long Vũ không khỏi có chút mơ hồ. Lúc trước kia La Lâm đã giúp hắn hoàn thiện Thiên Sư kiếm quyết. Thiên Sư kiếm quyết giờ phút này diễn biến căn bản là không giống nhau.

Có chút giống nhau, nhưng hoàn toàn bất đồng

Trong nháy mắt, Thiên Sư kiếm quyết thức thứ sáu hoàn thành, diễn biến quá trình vẫn tiếp tục.

- Vấn Thiên.

Long Vũ rất tự nhiên sẽ biết đây là Thiên Sư kiếm quyết chiêu thức thứ bảy Thiên Kiếm Quyết. Đồng dạng, kiếm quyết một thức này cùng phía trước La Lâm diễn tính ra cũng chỉ có chút giống nhau, mà trên bản chất cũng không hoàn toàn giống nhau.

Long Vũ cẩn thận so sánh, phát hiện giờ phút này Thiên Sư kiếm quyết đang diễn ra trong đầu so với La Lâm tính ra càng thêm tự nhiên một chút, hơn nữa so với ngũ thức tiếp theo cũng càng hoàn hảo một chút.

Long Vũ tập trung thu liễm tâm thần, lực chú ý hoàn toàn tập trung ở trong đầu. Cuối cùng đem bảy thức Thiên Sư kiếm quyết diễn biến một lần, dụng tâm nhớ kỹ ảo diệu bên trong.

Một khắc này, hắn chậm rãi mở hai mắt, trôi nổi ở trước mặt hắn chính là Thiên Sư pháp kiếm phát ra một loại chiến âm vui tai, chui vào trong tay Long Vũ.

Long Vũ sau đó cũng thấy được Kim Phượng cùng Phúc Bá. Nhưng mà hắn lại không có thời gian cùng hai vị chào hỏi, hắn còn vội vàng muốn lại hiện trường diễn luyện Thiên Sư kiếm quyết.

Hắn biết rõ, trong đầu sở dĩ xuất hiện hai thức kiếm quyết, hoàn toàn là bởi vì ngộ đạo. Ngộ đạo gì đó muốn đúng lúc cảm thụ. Nếu không, không chừng khi nào cảm thụ được cũng ko biết.

Thân thể chợt động, Long Vũ tay nắm lấy Thiên Sư pháp kiếm, trong miệng phát ra một tiếng ngâm dài, lao ra sân bắt đầu luyện kiếm.

Kiếm khí mãnh liệt cùng kiếm ý nhất thời tràn ngập bốn phía, ngay cả Kim Phượng cùng Phúc Bá cũng nhịn không được âm thầm gật đầu. Thiên Sư kiếm quyết đầy đủ uy lực thật là không phải bình thường. Quơ kiếm vô cùng uy vũ, duy nhất khiếm khuyết chính là tu vi Long Vũ không đủ. Nếu không, chỉ riêng uy lực kiêm khí của Thiên Sư kiếm quyết đầy đủ cũng đủ kinh động Huyền Cảnh được mệnh danh kiếm tiên.

- Thiên Sư kiếm quyết.

Phúc Bá thở dài một tiếng, trong ánh mắt bắn ra cảm xúc cực kì phức tạp:

- Đã sống từng tuổi này rồi mà chưa từng gặp qua Thiên Sư kiếm quyết đầy đủ...

Nói tới đây lúc sau, Phúc Bá quay đầu nhìn Kim Phượng, cười nói:

- Tiểu thư, xem ra Phượng Hoàng lệnh nhận thức cậu ta cũng ko sai, cũng không tính là một chuyện gì xấu hổ.

- Tôi cho tới bây giờ cũng ko cảm giác được đây là một việc chuyện xấu...

Kim Phượng tự tin cười cười:

- Phượng Hoàng lệnh có thể nhận thức cậu ta là việc chính, tôi liền biết hắn không phải người bình thường...

- Đúng rồi Phúc Bá, ông cảm thấy được tôi đi theo Tiểu Vũ, tương lai có thể nhìn thấy được cái gì không?

- Thuận theo tự nhiên.

Phúc Bá cười khổ lắc lắc đầu, quay đầu lại chậm rãi đi đến. Đi vài bước rồi lại đứng chắp tay, nhìn thấy trên bầu trời Long Vũ tùy ý bay múa, khóe miệng mỉm cười, dụng một loại thanh âm mà Kim Phượng nghe cũng mơ hồ:

- Kỳ thật tôi cũng rất muốn biết.

Trước kia sao, Phúc Bá cũng không xem trọng Long Vũ.

Nhưng là hôm nay, thái độ của hắn chuyển biến. Không chỉ là hôm nay Thiên Sư kiếm quyết có chút vấn đề, mà chính là hắn ba ngày trước trong thời gian chẩn đoán bệnh cho giúp Long Vũ, thấy trong cơ thể hắn có một cỗ lực lượng thập phần kỳ dị.

Cổ lực lượng kia tuy rằng không phải rất cường đại, nhưng là một loại lực lượng lớn dần theo thời gian.

Cổ lực lượng kia là tiềm lực vô hạn.

Nói cách khác, tiền đồ cùng tương lai của Long Vũ cũng là vô hạn.

Chính là Phúc Bá thật sự nghĩ mãi mà không rõ, tại Huyền Cảnh này, lực lượng này hắn còn chưa thấy qua.

Kỳ thật Phúc Bá không thể do thám biết được cổ lực lượng kia tựu là đến từ vũ trụ kỷ nguyên La Lâm. Ngay cả hắn Phúc Bá thần thông quảng đại, kiến thức phi phàm, kia cũng không thể nhận biết được thế giới tương lai.

Cho nên, Phúc Bá tự hỏi, không biết có phải là một bi kịch hay không.

- Phúc Bá, cám ơn ông.

Đợi khi ngẩng đầu, Phúc Bá mới phát hiện Long Vũ đã thu hồi pháp kiếm cùng Kim Phượng sóng vai đã đi tới.

Phúc Bá bị tiếng gọi này từ trong trầm tư tỉnh lại.

Ngẩng đầu, lưng Phúc Bá tựa hồ thoáng đứng thẳng lên.

Một cỗ khí thế sắc bén nhất thời tựu hướng tới Long Vũ thổi qua.

Long Vũ hơi kinh hãi, vội vàng vận khởi đạo lực chống cự, nhưng mà hắn cùng Phúc Bá so sánh, chênh lệch thật sự quá lớn.

Dưới trọng áp, nếu không chịu nổi, Long Vũ sẽ bị thương.

Sắc mặt Kim Phượng luôn thay đổi liên tục, thủy chung vẫn là hơi cười.

Cảm giác đến cực hàn, Phúc Bá thu liễm khí thế, cười nói:

- Tiểu Vũ, cảm giác như thế nào?

Long Vũ vội vàng nói:

- Nguyên lai tiền bối thâm tàng bất lộ... Đúng rồi, vừa nãy tôi sắp không kiên trì nổi, trong cơ thể Thiên Sư kiếm quyết đột nhiên lại vận chuyển...

- Chúc mừng cậu.

Phúc Bácười nói:

- Tuy rằng đạo lực của cậu không đủ, nhưng ở dưới cơ duyên xảo hợp, thăm dò tới thức thứ bảy kiếm quyết, kiếm ý trong cơ thể đã thành. Đợi thêm một thời gian, tu luyện đến đại thành, thì khả năng sẽ ko đo đếm được.

Long Vũ nghe vậy, trong lòng có chút vui sướng.

Dừng một chút, hắn nhân cơ hội thỉnh giáo:

- Tiền bối, vì cái gì tôi cảm giác Thiên Sư kiếm quyết thức thứ bảy và Thiên Kiếm Quyết lúc sau còn có một chút lĩnh ngộ gì đó chưa từng có. Hay là đó ko phải là Thiên Sư kiếm quyết thức thứ bảy?

- Ừ, không sai, trẻ con là dễ dạy.

Phúc Bá mỉm cười, nói:

- Đó là Thiên Sư kiếm quyết thức thứ bảy, nhưng mà cậu nếu có thể đem bảy thức kiếm quyết sử dụng liền mạch lưu loát như lời nói, hiệu quả sẽ không tưởng được đâu. Mà chân chính ảo diệu trong Thiên Sư kiếm quyết... Đương nhiên, toàn bộ phải liền mạch lưu loát tuyệt đối không phải như cậu diễn luyện lúc nãy. Lúc nãy cậu đánh ra bảy thức Thiên Sư kiếm quyết, đây chẳng qua là liền mạch lưu loát giống nhau, mà không phải chân văn liền mạch lưu loát. Cái gọi là liền mạch lưu loát, là đem bảy thức kiếm quyết đem kết hợp thành một thức thức...

Long Vũ sững sờ hỏi:

- Bảy thức hợp nhất, uy lực sẽ như thế nào?

- Tự nhiên là bảy thức kiếm quyết uy lực chất chồng... Nhưng mà bảy thức hợp nhất lúc sau sinh ra uy lực tuyệt đối không phải đơn giản theo phép cộng tính toán, mà là gia tăng gấp bội.

- Lão! Lão cũng biết bao nhiêu lần?

Long Vũ cảm thấy được có chút mới mẻ

- Ha ha.

Phúc Bá ý vị thâm trường nói:

- Thế giới của cậu, tôi từng ở đó một thời gian, nhưng mà nơi đó con người dục niệm quá nặng, tôi không thích...

- Vâng.

Long Vũ trả lời một tiếng, lại hỏi:

- Tiền bối, dựa theo ý tứ của ông, có phải hay không chỉ có hợp nhất bảy thức mới có thể triệu hồi ra Thần Long chân chính...

- Từ ý nào đó, là có thể lý giải như vậy. Hiện tại tuy rằng cậu học xong bảy thức kiếm quyết. Nhưng cậu nên hiểu, cậu chỉ là mới nhập môn vào con đường kiếm đạo. Bảy thức hợp nhất cũng không đơn giản, cậu phải siêng năng thêm, cũng phải nhìn cơ duyên cùng nhận thức của cậu nữa. Ba điều này thiếu một thứ cũng không được. Cho nên, tôi hy vọng cậu không ngừng cố gắng, tuyệt không được dễ dàng thỏa mãn. Hiểu chưa?

- Vâng.

Long Vũ nghiêm túc gật đầu.

- Tiểu Vũ, cậu cứ gọi tôi Phúc Bá đi, cậu với tiểu thư là chị em kết nghĩa, cũng nên gọi giống tiểu thư.

Phúc Bá đột nhiên nói.

- Cái này thích hợp sao?

Long Vũ nhìn nhìn Kim Phượng.

- Cứ kêu như vậy đi.

Kim Phượng mỉm cười.

- Đúng rồi chú của tôi có sao ko?

Long Vũ sở dĩ lúc này mới hỏi tình huống Long Thiên Trạch, cũng không phải nói, trong lòng hắn không quan tâm Long Thiên Trạch.

Chẳng qua là bởi vì hắn từ lúc thức tỉnh một khắc này dưới cơ duyên xảo hợp lĩnh ngộ được kiếm ý, làm cho hắn lâm vào trạng thái tu luyện cuồng nhiệt.

- Yên tâm đi, đã không còn đáng ngại, nhưng mà qua chút ngày, ông ấy sẽ thức tỉnh, đến lúc đó chị mang em đi gặp ông ấy.

Kim Phượng nói.

- Cám ơn chị Phượng.

Trong đôi mắt của Long Vũ tràn ngập cảm kích.

- Giữa chị và em không cần phải nói lời khách khí thế này.

- Đúng rồi, Hiểu Mai đâu?

Long Vũ lần này tu luyện, đích thật là có chút cử chỉ điên rồ, nhưng hắn không có tỉnh táo để hưởng thụ.

- Yên tâm đi, Hiểu Mai cũng không có gì đáng ngại. Kỳ thật...

Kim Phượng vốn định nói cho Long Vũ, hắn sở dĩ nhanh như vậy phục hồi, hoàn toàn là công lao của Mã Hiểu Mai. Nhưng mà lời nói chưa kịp thốt ra, đã bị Phúc Bá cắt đứt.

- Tiểu Vũ, đi theo tôi, ngày xưa tôi đối kiếm đạo cũng có chút trình độ. Chúng ta cùng nhau tâm sự đi?

Phúc Bá nói xong hướng về phía Kim Phượng đưa cho nàng một ánh mắt.

Kim Phượng hiểu ý, sau đó không nói cái gì nữa.

………………………………..

………………………………..

Vào phòng, Long Vũ trước hết để cho Phúc Bán gồi xuống, chính mình lại đi thu xếp nước trà.

Phúc Bá nhìn thấy Long Vũ tay chân lanh lẹ pha trà, khóe miệng nổi lên vẻ mĩm cười.

- Phúc Bá, mời uống trà.

Long Vũ cung kính hai tay đưa qua một ly trà thơm.

Nhẹ nhàng nhận trà của Long Vũ, Phúc Bá nhận lấy nhấp một miếng, sau đó buông cái chén xuống, nhìn chằm chằm Long Vũ, qua hồi lâu cho đến khi vẻ mặt Long Vũ đều có chút không được tự nhiên, Phúc Bá mới mở miệng:

- Tiểu Vũ, cậu có phát hiện thể chất của cậu cùng trước kia bất đồng không?

Long Vũ nghe vậy, lúc này liền thu liễm tâm thần nội thị.

Nhìn kỹ, nhất thời kinh hãi, kinh mạch tựa hồ so với trước càng thêm rộng lớn. Hơn nữa tính dai cũng cường hãn rất nhiều. Điều trọng yếu hơn là dung lượng đan điền đã gia tăng lên rất nhiều.

Đối với biến hóa như thế, Long Vũ có chút nghi hoặc.

- Tiểu thư tìm được máu huyết của Sinh Mệnh Chi Long, cứu sống cậu. Đồng thời cũng triệt để cải biến thể chất của cậu...

Phúc Bá đem tình huống Long Vũ sau khi bị thương nói đơn giản nói qua, nhưng mà chuyện Mã Hiểu Mai kia thì bỏ qua mất.

- Chẳng thể trách…

Long Vũ mang theo ngữ khí vô cùng cảm kích nói:

- Chị Phượng Tỷ đối với tôi thật sự là quá tốt...

- Cậu biết là tốt rồi.

Phúc Bá nói:

- Không nói gạt cậu, cho tới bây giờ tôi còn chưa thấy qua tiểu thư đối với ai tốt như vậy... Tiểu Vũ, tuy rằng thời gian tôi tới Thanh Tân Tiểu Trúc không lâu, nhưng tôi cùng tiểu thư lại nhận biết đã lâu rồi... Tiểu thư người này tôi hiểu rõ nhất, nàng có thể như vậy, bất kể báo thù giúp cậu, thật sự là rất khó mà có được. Tôi hy vọng tương lai cậu có năng lực rồi, giúp tôi chiếu cố tốt cho tiểu thư, cậu đáp ứng không?

- ?

Long Vũ giật mình hạ xuống, nói:

- Phúc Bá, cũng không phải tôi không muốn đáp ứng ông, chính là ông cũng biết, tôi cùng tu vi của chị Phượng là trên trời dưới đất, để cho tôi đi chiếu cố chị ấy, đây không phải nói nhảm sao?

- Tôi nói cậu tiền đồ bất khả hạn lượng, cậu chưa tin sao?

Phúc Bá nói.

- Tin!

Long Vũ gật gật đầu, nói:

- Tiền bối, tôi hiểu được tâm tư của ông, ông yên tâm, tôi đáp ứng ông. Kỳ thật coi như ông không nói, trong lòng tôi cũng nghĩ như vậy. Chị Phượng dù lợi hại thế nào, nói đến cùng cũng chỉ là nữ hài tử, tôi là một đại nam nhân, bảo hộ chị ấy, chiếu cố chị ấy, là chuyện thường tình.

- Ừ, tốt lắm.

Phúc Bá mỉm cười, nói:

- Hiện tại chúng ta đi thảo luận kiếm đạo đi... Tiểu Vũ, cậu cảm thấy được kiếm quyết nào là lợi hại nhất?

- Không biết.

Long Vũ lắc đầu.

- Phúc Bá, ông nói cho tôi một chút đi...

Long Vũ hắc hắc nở nụ cười hai tiếng. Cúi đầu, tạo một bộ dáng thành tâm thụ giáo

- Chuyện này không thể nói, cậu phải tự mình tìm hiểu.

Phúc Bá giải thích nói:

- Một ngàn cái kiếm chiêu, liền có một ngàn cái đáp án... Cho nên tôi không thể nói.

- Lão trước kia là kiếm tiên?

Long Vũ một bộ dáng tỉnh ngộ.

- Ha ha.

Phúc Bá khẽ cười một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Trên thực tế, Phúc Bá một thân sở học pha tạp, bất kể là phù chú, kiếm đạo, vũ kỹ, thậm chí là luyện đan, luyện khí... Cơ hồ là mọi thứ sở trường.

Đương nhiên, đây đều là sự tình trước kia.

Hiện giờ Phúc Bá, chỉ muốn làm một cái chức trách quản gia.

- Tiểu Vũ, kỳ thật cậu trong thời gian ngắn hiểu được bảy thức kiếm quyết cũng không phải là chuyện tốt. Ít nhất, tu vi của cậu căn bản là không thể khống chế hai thức sau. Hơn nữa Thất kiếm hợp nhất cần có đạo lực tu vi cao... Dứt khoát theo như cậu nói, dựa theo Huyền Cảnh tính toán phương pháp, cậu ít nhất cũng phải có được tu vi bát đỉnh.

Phúc Bá nói.

Nói đến đây, hắn nhìn nhìn Long Vũ:

- Nhưng mà sự thật cũng không có tuyệt đối, cậu có thể có cơ duyên như thế này, đã không phải là người bình thường có được... Cho nên, đối với tương lai của cậu, tôi cũng nhìn không thấu...

Mồ hôi lạnh từ trên trán chậm rãi chảy ra, Long Vũ nói:

- Phúc Bá, ý tứ của lão,,tương lai của tôi là hung là cát, bây giờ còn không thể xác định?

- Có thể lý giải như vậy.

Phúc Bá nói:

- Đương nhiên cậu cũng không cần phải lo lắng, hết thảy đều phải nhìn chính mình.

- Tôi có thể l ý giải như vậy sao?

Long Vũ hỏi:

- Vương hầu tương tương trữ hữu chủng hồ? (Câu này có ý Vương hầu cũng vậy, trời sinh không phải đã là địa vị cao quý, là người bình thường nhưng nếu nỗ lực cũng có thể thành đại nghiệp). Mạng của tôi là do tôi không phải trời?

- Ha ha.

Phúc Bá cười nói:

- Đúng vậy, thật sự là ý tứ này, tương lai cậu là long là trùng, hoàn toàn phải xem chính bản thân cậu.

- Đúng rồi, cái này cho cậu. Xem như quà gặp mặt tôi đưa cho cậu.

Phúc Bá nói xong, đưa cho Long Vũ một tập quyển ố vàng:

- Có thời gian nhìn kỹ thì nhìn, đối tu vi của cậu có hỗ trợ.

- Nhớ kỹ, thứ này chờ cậu ra khỏi Huyền Cảnh hẵng coi, nếu không có thể sẽ mang đến cho cậu phiền toái. Còn có, cậu chỉ có một tháng thời gian. Một tháng sau, nó sẽ tự động biến mất...

Nói xong, cũng không chờ đợi Long Vũ đứng dậy đưa tiễn, liền đi ra khỏi phòng.

Đợi cho Long Vũ kịp phản ứng, còn muốn hỏi chút gì đó thời gian, Phúc Bá cũng đã đi không thấy bóng dáng.

…………………………………

…………………………………

Ngay tại lúc Long Vũ cùng Phúc Bá nghiên cứu thảo luận kiếm đạo, Mã Hiểu Mai cùng Kim Phượng ở một chỗ nói chuyện.

Kim Phượng nhíu mày, nói:

- Hiểu mai, em thật sự không có ý định đem chân tướng nói cho Tiểu Vũ sao? Đối với em, như vậy là quá thiệt thòi...

- Không có chuyện gì

Mã Hiểu Mai cố giả bộ tươi cười, nói:

- Chị Phượng, kỳ thật việc này cũng coi như không có cái gì, chị xem tu vi hiện tại của em cũng không có mất đi, em căn bản sẻ không có một chút tổn thất. Hơn nữa, anh Vũ cũng nhiều lần cứu em, em cứu anh ấy một lần, thật sự tính không có cái gì...

- Nhưng em lại là một cô gái, chuyện đó phải minh bạch...

Kim Phượng muốn nói lại thôi.

- Ha ha!

Mã Hiểu Mai cười nói:

- Đều là nữ nhân giang hồ, làm gì để ý chuyện này... Chị Phượng, chị yên tâm đi, em thật sự không có việc gì. Lần này có khả năng giúp đỡ cho anh Vũ, từ trong lòng em đều rất vui vẻ.( DG: và sung sướng)

- Cho nên chị nói, em càng hẳn là nên cho Tiểu Vũ biết...

Kim Phượng nói:

- Hiểu Mai, tuy rằng chị biết em cùng Tiểu Vũ chỉ là giả vờ yêu. Nhưng mấy ngày này chị đã phát hiện, Tiểu Vũ rất quan tâm em, em cũng rất quan tâm Tiểu Vũ. Hiện giờ đã xảy ra việc này, quan hệ của hai đứa cũng nên xác thực, em cần gì phải cố ý lừa gạt... Chị cũng là nữ nhân, tâm tư của phụ nữ chị hiểu được... Đừng nhìn vẻ mặt của em không cần, nhưng chị biết trong lòng em nhất định rất thống khổ... Đúng không?

- Chị Phượng.

Mã Hiểu Mai sâu kín thở dài một tiếng, nói:

- Chị Phượng, chị đã nói đến nước này, em... em cũng không gạt chị... Trong lòng em thật có chút thống khổ, khó chịu... Lúc trước, sở dĩ lựa chọn trợ giúp anh Vũ, hoàn toàn là bởi vì em tất nhiên phải cứu anh ấy, mà không phải bởi vì quan hệ của chúng ta... Hiện giờ sự tình đã xảy ra, em cũng không hy vọng vì chuyện này mà đem chúng em cùng nhau buộc cùng một chỗ. Tình yêu là việc cái rất kỳ diệu... Đến nay, em cũng không biết cái gì là yêu... Huống hồ, nữ nhân Mã gia cũng không có tư cách đi yêu. Trừ phi em cam tâm tình nguyện đi làm một người bình thường. Nhưng đây không phải điều em muốn. em chỉ muốn làm một nữ thiên sư trảm yêu trừ ma... Có lẽ chờ cho đến lúc em có một ngày mệt mỏi, em chọn buông tha cho cái nghề nghiệp thiên sư này. Nhưng mà hiện tại em không thể.

Nói tới đây,Mã Hiểu Mai nghiêng đầu nhìn thấy Kim Phượng nói:

- Chị Phượng, em hy vọng chị có thể đáp ứng em... Giữa chúng em không thể phát sinh tình yêu chân chính, xin chị không nên đem chuyện lần này nói cho anh Vũ. Được không?

- Em cần gì phải tự làm khổ mình như vậy?