Đặc Thù Không Gian

Quyển 4 - Chương 51: Hương Hương có được Hộ Tâm Liên, Hàn Duyệt bị yêu hồ Phụ thân




- Cái gì? Ngũ Sắc Tàm Cổ lại phát tác?

Thiên Cơ đạo nhân nhíu mày, thở dài nói:

- Năm đó Hương Hương lần đầu lên núi, ta cũng đã giúp nàng hóa giải một lần. Nhưng mà Ngũ Thải Tàm Cổ lại ở trong tâm mạch, ta không dám tùy ý. Vì vậy, còn một ít Ngũ Thải Tàm Cổ trong cơ thể nàng, ta không thể hóa giải.

- Sư tổ, ngài chắc chắn có biện pháp?

Long Vũ nói:

- Là người đứng đầu Huyền Môn, là người thống lĩnh người tu đạo trong thiên hạ, không gì có thể làm khó người.

Thiên Cơ đạo nhân cười khổ một tiếng:

- Tiểu Vũ, thật ra ngươi quá đề cao ta. Tuy rằng ta là người đứng đầu Huyền Môn, nhưng ta cũng không phải là vạn năng. Ít nhất, độc dịch của Thục Trung Đường gia, ta không thể giải trừ. Tiểu Vũ, ta sẽ thu xếp thời gian tự mình đi Thục Trung Đường gia một chuyến. Ta nghĩ nhị thúc của Hương Hương sẽ nể mặt ta, giải trừ Ngũ Thải Tàm Cổ.

- Nếu như vậy, con sẽ thay mặt tiểu sư muội Hương Hương, cám ơn sư tổ.

Long Vũ vội vàng bái tạ.

Thiên Cơ đạo nhân nói:

- Rất tốt… Xem hai đứa tương thân tương ái, là một chuyện tốt. Được rồi, ngươi trở về đi.

Long Vũ sau khi hành lễ, cung kính rời khỏi.

Đi ra tới cửa, Long Vũ đột nhiên quay đầu hỏi:

- Sư tổ, nếu như con giống như trước kia, người có thẳng thắn đáp ứng chuyện của con với tiểu sư muội?

Thiên Cơ đạo nhân thản nhiên nói:

- Tiểu Vũ, một đường tu luyện, là chuyện nghịch thiên, vừa gian nan vừa hung hiểm. Hương Hương có thể đạt tới cảnh giới này, mặc dù dựa vào thiên phú, cũng là một thân cố gắng. Nếu ngươi giống như trước kia, chỉ là đệ tử Huyền Môn cảnh giới màu đỏ, ta sẽ không đồng ý. Bởi vì ngươi sẽ hủy đi mọi nỗ lực của Hương Hương…

- Vâng.

Long Vũ ngầm cười khổ, sự thật của Huyền Môn là như vậy.

- Đứa nhỏ, không cần hận ta. Tại Huyền Môn chính là như vậy

Thiên Cơ đạo nhân nói:

- Trên con đường tu đạo, cường giả vi tôn, nắm tay ai lớn là người có quyền quyết định, đó là chân lý.

- Con xin ghi nhớ.

Long Vũ xoay người rời đi.

Ở Thái Huyền Sơn ba ngày, Long Vũ luôn tìm cơ hội khuyên nhủ Đường Hương Hương. Thế nhưng trong thời gian ba ngày, hắn không có gặp qua nàng.

Vì thế, Long Vũ cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Cuối cùng, hắn quyết định tìm Tuyết Cơ, thông qua nàng để gặp Đường Hương Hương.

Tuyết Cơ u ám nói:

- Tiểu Vũ, thực xin lỗi, lần này chị cũng bất lực. Hương Hương không muốn gặp em. Như vậy đi, trước tiên em về Thiên Hải, chị sẽ lưu lại, khuyên bảo Hương Hương từ bỏ tu luyện Vô Tình Thiên Đạo. Đương nhiên, nếu không thể khuyên bảo, cũng đành mặc cho số phận.

- Ôi.

Long Vũ biết mình rất khó để gặp Hương Hương. Rõ ràng, nàng cố ý tránh hắn. Cho dù muốn gặp nàng, hắn cũng không muốn miễn cưỡng.

- Chị Tuyết Cơ, ngày mai em quay về.

Vẻ mặt Long Vũ có chút hiu quạnh.

- Ừ.

Tuyết Cơ nói:

- Sau khi trở về phải chăm chỉ học hành. Đúng rồi, Hàn Duyệt lão sư có tìm em, cô ấy có thể giúp em giải thích nguyên nhân tại sao em lại nghỉ nhiều ngày như vậy.

- Vâng, em biết rồi.

Long Vũ gật đầu nói:

- Chị Tuyết Cơ, hi vọng chị ráng hết sức.

- Chị biết.

Tuyết Cơ nghiêm túc nói:

- Chị so với em càng hi vọng Hương Hương từ bỏ tu luyện Vô Tình Thiên Đạo.

Ngày thứ hai, Tuyết Cơ đưa Long Vũ rời núi.

Trước khi rời núi, Lữ Minh tới đây. Dường như hắn cũng không muốn Long Vũ xuống núi sớm như thế.

- Sư đệ, đệ đi rồi, tiểu sư muội biết phải làm sao đây.

Lữ Minh không phải thằng ngu, lần này từ động Vô Tình trở về, Long Vũ cùng Đường Hương Hương không có quá mức thân mật. Nhưng theo ánh mắt của Lữ Minh, hắn biết Đường Hương Hương thích Long Vũ.

Trong tình huống này, Lữ Minh cảm thấy chỉ có Long Vũ mới có thể ngăn cản Đường Hương Hương tu luyện Vô Tình Thiên Đạo.

Nếu như Long Vũ đi rồi, thật sự là hết hi vọng.

- Thực xin lỗi.

Long Vũ xin lỗi nói.

Kỳ thật trong lòng Long Vũ cũng rõ ràng, Đường Hương Hương có thể buông bỏ tâm tư cùng hắn hoan ái, hoàn toàn bởi vì nàng đã quyết định tu luyện Vô Tình Thiên Đạo. Với cá tính của nàng, không bao giờ nàng làm ra chuyện như vậy.

Dưa hái xanh không ngọt, Long Vũ không có ý định cưỡng cầu.

Giống như lời của Tuyết Cơ, tất cả dựa theo ý trời.

Cũng phải chờ sự quyết định của Đường Hương Hương.

- Nhưng mà… Sư đệ nếu đi rồi, chúng ta…

Lữ Minh tựa hồ có chút không cam lòng.

- Lữ Minh, để cho hắn đi đi. Đây là ý của Hương Hương.

Tuyết Cơ nói:

- Hương Hương nói tiểu Vũ đi rồi, tâm tình nàng có thể bình tĩnh một chút.

Đến nước này, Lữ Minh cũng chỉ lắc đầu thở dài.

Cách đó không xa, Uông Kiếm đang nghiến răng nghiến lợi nhìn Long Vũ. Cũng không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì.

Sau khi Long Vũ rời đi, Tuyết Cơ quay trở lại phòng. Đường Hương Hương quay mặt nhìn qua cửa sổ, chắm chú nhìn theo từng bước chân Long Vũ.

- Hương Hương… Nếu con nguyện ý, ta có thể gọi tiểu Vũ trở lại.

Tuyết cơ đi qua, thản nhiên nói.

- Không cần.

Đường Hương Hương quay đầu, trong đôi mắt tràn đầy nước:

- Sư tôn, như vậy cũng tốt… Long Vũ sư huynh đi vắng, tâm tình con mới yên tĩnh lại. Nói như vậy, con mới có quyết định chính xác.

- Hương Hương, kỳ thật hai đứa chính là một đôi.

Tuyết Cơ tiếp tục khuyên bảo:

- Lấy tuổi hiện tại của con, sư tôn cảm thấy con thực sự quá xuất sắc. Sư tôn nghĩ con không cần phải mạo hiểm tu luyện Vô Tình Thiên Đạo. Toàn bộ Huyền Môn, cả Vân di của con, không một ai muốn con tu luyện Vô Tình Thiên Đạo.

- Sư tôn, con sẽ cẩn thận suy nghĩ lại.

Đường Hương Hương nói:

- Con rất rõ ràng, con phải đối mặt với lựa chọn trọng yếu nhất trong đời. Cho nên con không thể qua loa. Đúng rồi sư tôn, quan hệ giữa con và Long Vũ, xin sư tôn giữ bí mật.

Tuyết Cơ gật đầu nói:

- Hương Hương. Không còn sớm nữa, chúng ta nghi ngơi thôi.

Cũng may Hàn Duyện đã giúp Long Vũ giải quyết chuyện trường học, Hơn nữa còn thu xếp một ít thời gian nghỉ ngơi để cho hắn yên tĩnh một chút.

Nhìn đồng hồ báo thức, đã là mười hai giờ đêm, nhưng Long Vũ cũng không buồn ngủ. Lúc này trên TV đang trình chiếu một bộ phim nhàm chán.

Lúc này, ngay cả âm thanh của TV Long Vũ cũng không nghe thấy.

Bên cạnh phòng ngủ im ắng, Long Vũ nghĩ Mã Hiểu Mai cũng đã chìm vào giấc ngủ.

- Lóc cóc.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ vang lên một âm thanh rất nhẹ nhưng Long Vũ rõ ràng nghe thấy. Hắn khẽ ngẩng đầu, chỉ thấy Mã Hiểu Mai mặc áo ngủ màu đỏ, nhẹ nhàng tới gần sô pha. Long Vũ có thể ngửi được mùi thơm say lòng phát ra từ cơ thể nàng.

- Bạn học Mã, cô muốn làm gì thế?

Long Vũ khẽ nói một tiếng.

- Tiểu Vũ… Anh còn chưa ngủ sao?

Mã Hiểu Mai can đảm đặt mông ngồi bên cạnh Long Vũ, mặt có chút hồng hỏi:

- Anh có tâm sự sao?

- Không liên quan đến chuyện của cô.

Long Vũ còn phiền lòng chuyện Đường Hương Hương tu luyện Vô Tình Thiên Đạo, không có hứng thú cùng Mã Hiểu Mai dây dưa.

- Tại sao lại không liên quan đến chuyện của em.

Mã Hiểu Mai hạ quyết tâm thật lớn:

- Anh là bạn trai của em, huống hồ bây giờ chúng ta ở chung với nhau, chuyện của anh chính là chuyện của em. Anh có thể cho em biết, rốt cuộc anh gặp chuyện buồn gì thế?

- Có nói cho cô, cô cũng không hiểu.

Long Vũ nói.

- Quên đi.

Mã Hiểu Mai chu miệng nói:

- Anh đã không muốn nói, em cũng không miễn cưỡng. Kỳ thật, em cũng không ngủ được, không bằng chúng ta thức thâu đêm cùng nói chuyện phiếm. Anh chừa cho em một ít chỗ, em nằm cạnh bên anh. ( Cái này là dụ dỗ trắng trợ a)

Nói đến câu đó, âm thanh Mã Hiểu Mai nhỏ như muỗi kêu, khuôn mặt nàng đã đỏ bừng. Long Vũ há miệng như thằng ngố, một lúc máu mới lên não, nhúc nhích thân mình:

- Tùy tiện.

Hai người từ từ nằm xuống, chỗ nằm cũng tính là có chút dễ chịu.

- Cô là Mã Hiểu Mai sao?

Đợi cho cô gái nằm bên cạnh mình, Long Vũ có chút kỳ quái, đây là cô bạn gái chỉ để nhìn của mình đây sao.

Nguyên tắc của nàng dường như là có chém đầu, nam nữ cũng phải thụ thủ bất thân.

Nghĩ đến đây, Long Vũ cố ý dang tay ôm người đẹp vào lòng.

Mã Hiểu Mai hơi run lên, vẻ mặt nàng căng thẳng. Long Vũ cười hắc hắc, liền nghiêng đầu hôn vào đôi môi nàng.

Mã Hiểu Mai hơi rên nhẹ, thân thể mềm mại ép chặt vào thân thể hắn, nhưng trong lòng vô cùng căng thằng.

Cảm nhận được sự chủ động của nàng, Long Vũ càng cả kinh.

Hắn thậm chí hoài nghi cô gái bên cạnh không phải là Mã Hiểu Mai.

Mùi thơm say lòng người, đặc biệt là bộ ngực mềm mại áp vào ngực hắn, làm cho Long Vũ rất kính thích. Lập tức sinh lý của hắn có chút biến hóa.

Trong lòng Mã Hiểu Mai cũng có chút mâu thuẫn.

Nhưng mà sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng kịch liệt, vẫn là dựa theo kế hoạch tiến hành. Hít sau một hơi, nàng đem đùi mình khoác lên đùi Long Vũ.

Trong nháy mắt, nàng cảm thấy cơ thể dần nóng lên.

Long Vũ dần dần lùi vào bên trong sô pha, hi vọng có thể tránh sự tấn công của Mã Hiểu Mai. Đáng tiếc, bên trong sô pha, không còn chỗ cho hắn tránh.

Thân mình Mã Hiểu Mai nhè nhẹ run lên, nàng vô ý động vào miếng xúc xích cương cứng dài thườn thượt của Long Vũ, nàng cảm giác thân mình như nhũn ra, khuôn mặt nóng bừng.

- Ngao…

Đột nhiên, một bóng trắng từ cửa sổ nhảy vào, sau đó kêu lên một tiếng đánh thức đôi nam nữ đang ý loạn tình mê. Mã Hiểu Mai lập tức giật mình ngồi dậy, không nói hai lời, lập tức chui vào trong phong ngủ.

Đóng chặt cửa phòng, Mã Hiểu Mai tay xoa xoa ngực, tim đập mạnh dường như có thể đem bàn tay nhỏ của mình văng ra.

- Nguy hiểm thật.

Ngày hôm nay Mã Hiểu Mai có hành động như vậy, hoàn toàn là mấy hôm trước nàng nói chuyện với cha nàng. Ngay hôm sau, Mã Hiểu Mai liền tìm một cô bạn học, học một ít thủ thuật câu dẫn con trai.

Nhưng mà thật không ngờ, việc này lại thẹn thùng như vậy.

Hơn nữa Mã Hiểu Mai cảm giác được lòng mình hỗn loạn. Nhất là lúc Long Vũ hôn mình, tim nàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Một lúc lâu sau, tâm tình nàng mới dần dần yên tĩnh trở lại.

Trong phòng khách, khóe miệng Long Vũ hơi nhếch lên cười thầm:

- Hiểu Mai xinh đẹp, cô sử dụng mỹ nhân kế với anh à. Kỳ thực chỉ là uổng công vô ích.

Cũng không quản Mã Hiểu Mai có nghe được hay không, ánh mắt Long Vũ chuyển tới vị khách không mời mà đến nói:

- Chú em từ chỗ nào tới, tiểu sư muội Hương Hương tình huống ra sao?

Trong miệng phát ra tiếng mèo kêu.

La Lâm phiên dịch:

- Chỉ nhân, ý tứ của Thiên Dực Hổ là Hương Hương không có từ bỏ tu luyện Vô Tình Thiên Đạo.

Lời vừa nói ra, Long Vũ vừa đứng dậy lại trực tiếp ngã xuống, cả người dường như không có tinh thần, bộ dạng phờ phạc.

- Ngao…

Thiên Dực Hổ muốn an ủi Long Vũ, chui vào trong ngực hắn, lè lưỡi liếm tay hắn vài cái. Long Vũ cười khổ:

- Xem ra chỉ có thể mặc cho số phận.

Tu luyện Vô Tình Thiên Đạo, ít nhất phải bế quan ba năm.

Dưới tình huống khuyên nhủ không có kết quả, Tuyết Cơ tự mình làm công việc bế quan cho Đường Hương Hương.

Lữ Minh cùng Uông Kiếm gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. Nhiều lần tiến đến khuyên nhủ đều bị Tuyết Cơ khéo léo từ chối. Vì thế Lữ Minh cùng Uông Kiếm quyết định cùng nhau đến tìm Thiên Cơ đạo nhân.

Thiên Cơ đạo nhân tự nhiên sẽ hiểu ý hai người:

- Đi đi, chuyện này, ta cũng bất lực.

- Sư tổ.

Uông Kiếm tựa hồ không cam lòng.

- Uông Kiếm, ngươi đi ra ngoài trước, ta có vài lời nói với Lữ Minh.

Thiên Cơ đạo nhân nói.

Uông Kiếm do dự một lát, cuối cùng cũng lui xuống.

Đợi khi Uông Kiếm rời đi, Thiên Cơ đạo nhân trầm giọng nói:

- Đứa nhỏ, từ bỏ đi. Hương Hương không có khả năng làm đạo lữ của con.

- Con biết.

Lữ Minh cười khổ một tiếng nói:

- Tiểu sư muội đem lòng yêu thích Long Vũ sư đệ. Lúc trở về từ Âm Sơn, con đã biết không có hi vọng. Nhưng con không muốn tiểu sư muội tu luyện Vô Tình Thiên Đạo. Mặc dù chỉ là đồng môn, con cũng không muốn như vậy.

Thiên Cơ đạo nhân nghe thấy như vậy, liền cười to một tiếng:

- Không hổ là cháu của ta, quả nhiên đủ trí tuệ và khí độ. Ta thực vui mừng. Được rồi, ngươi ra ngoài đi, hiện tại chúng ta chỉ có thể phó mặc cho số phận.

Lữ Minh nghe vậy, thần sắc ảm đạm rời đi. Phía sau truyền tới tiếng thở dài của Thiên Cơ đạo nhân.

Mặt trời đã xuống núi, ánh mắt xa xăm nhìn vào trăng sáng, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên một đạo thân ảnh xuất hiện phía sau lưng Đường Hương Hương.

Theo bản năng quay đầu lại, Đường Hương Hương nhận ra người xuất hiện:

- Vân di… Thực xin lỗi, con đã lựa chọn tu luyện Vô Tình Thiên Đạo. Khi con ở trong động Vô Tình, con cảm thấy thực lực của mình quá nhỏ bé. Con cần có thực lực cường đại, nên không còn lựa chọn nào khác. Điều này Vân di cũng biết.

Hắc y nhân bước nhẹ đến gần Đường Hương Hương nói:

- Hương Hương, ta tới tìm con, không phải vì khuyên con.

Trong suy nghĩ của Đường Hương Hương, Vân di tới là để khuyên ngăn nàng tu luyện Vô Tình Thiên Đạo. Cho nên lời nói của Vân di, làm cho nàng có chút kinh ngạc.

- Không cần hoài nghi.

Vân di cười nói:

- Hương Hương, thực sự Vân di không phải tới khuyên con. Ta có việc muốn nói với con.

Nói xong, Vân di vươn tay phải, bên trong một đóa hoa sen bảy màu nhẹ nhàng rủ xuống. Lúc này, trong vòng mười thước đều bị thất thải bao phủ.

- Đây là vật gì?

Đường Hương Hương có thể cảm ứng được cố lực lượng thập phần ôn hòa trong đó.

- Hộ Tâm Liên.

Vân di nói:

- Hương Hương, đây là cho con. Có nó, cho dù con tu luyện Vô Tình Thiên Đạo, có thể đảm bảo chắc chắn không quên tình cảm cùng trí nhớ trước kia.

- Thật sự?

Đường Hương Hương nghe vậy, tâm tình thập phần kích động. Tu luyện Vô Tình Thiên Đạo, lại không bị quên đi thất tình lục dục. Đối với nàng, đây là một hấp dẫn rất lớn.

- Đúng vậy.

Vân di nói:

- Đây là do một tiền bối Huyền Môn cho Vân di, ông ta để cho ta đưa cho con. Con trần duyên vướng bận quá nhiều, muốn đoạn tuyệt thất tình lục dục là không thể nào. Nếu con khăng khăng tu luyện Vô Tình Thiên Đạo, sử dụng Hộ Tâm Liên để bảo vệ tâm mạch. Như vậy, con có thể bình an vô sự.

- Thực sự quá tốt.

Đường Hương Hương vội hỏi:

- Là vị tiền bối nào thế? Thiên Cơ đạo nhân?

- Không phải, là Bạch Mi đạo nhân.

Vân di nói:

- Theo như Bạch Mi đạo nhân nói, Hộ Tâm Liên là chí bảo của Huyền Môn. Vật này vô cùng trân quý, có thể kéo dài tuổi thọ, có công hiệu bảo trì dung nhân, còn có thể hỗ trợ tăng lên tu vi. Tóm lại có được Hộ Tâm Liên không dễ. Bạch Mi đạo nhân dặn ta, không được tiết lộ Hộ Tâm Liên. Ngay cả tiểu Vũ cũng không ngoại lệ.

- Nhưng mà con…

Đường Hương Hương nhíu mày hòi:

- Vì sao phải như vậy?

- Cụ thể ta cũng không biết. Nhưng mà ta biết Bạch Mi đạo nhân nhất định có đạo lý của người.

Vân di cẩn thận dặn dò:

- Nhớ kỹ, con phải làm bộ như không có Hộ Tâm Liên.

Trong lòng Đường Hương Hương căng thẳng hỏi:

- Vân di, ý của người là, con phải giả vờ quên đi vướng mắc cùng Long Vũ… Còn có cừu hận của cha mẹ con?

Vân di gật đầu nói:

- Hương Hương. Ta cảm thấy Bạch Mi đạo nhân không có hại con. Trước hết, con cứ đáp ứng, người nói đợi đến thời cơ chín mùi, sẽ làm rõ ràng chân tướng.

- Được rồi, con đáp ứng.

Đường Hương Hương nghiêm tục nói.

- Đáp ứng là tốt rồi. Từ bây giờ, chí bảo Huyền Môn Hô Tâm Liên liền thuộc về con.

Ngay khi Đường Hương Hương dứt lời, thanh âm của Bạch Mi đột nhiên xuất hiện bên tai nàng:

- Ngươi không cần kinh ngạc. Hộ Tâm Liên là vật ta mang bên mình, bên trong có chứa thần thức của ta. Cho nên ta có thể dùng thiên lý truyền âm nói chuyện với ngươi. Nhớ kỹ, ngươi đã đáp ứng điều kiện của ta. Hiện tại, ngươi chỉ cần nhỏ một giọt máu lên trên Hộ Tâm Liên, từ nay về sau, nó sẽ thuộc về ngươi.

- Đại ân của tiền bối, Hương Hương vô cùng cáp ơn. Kiếp sau, Hương Hương xin làm trâu ngựa để báo đáp đại ân của tiền bối.

Đường Hương Hương nói.

Bạch Mi đạo nhân cười nói:

- Đứa nhỏ, ngươi có tâm như vậy, ta rất vui vẻ. Nhưng mà ta tăng cho ngươi Hộ Tâm Liên không phải là trông cậy vào ngươi báo đáp. Chỉ cần ngày sau ngươi có thể đem Huyền Môn phát dương quang đại, ta đã thỏa mãn rồi.

- Hương Hương sẽ không phụ kỳ vọng của tiền bối.

Đường Hương Hương lập lời thề.

- Được rồi. Nhanh lấy máu đi…

Bạch Mi đạo nhân thúc giục.

Đường Hương Hương nghe vậy, chìa ngón giữa cắn một cái, đem máu tươi nhỏ xuống. Máu tươi nhỏ lên trên Hộ Tâm Liên lập tức bị nó hập thu, sau đó sản sinh ra sự liên hệ vi diệu.

Đường Hương Hương lấy tâm niệm chị huy Hộ Tâm Liên chậm rãi tiến lên trước mặt mình. Lập tức nàng vươn tay ra nâng Hộ Tâm Liên lên, chỉ cảm thấy cố lực lượng tường hòa càng sâu sắc.

- Tiến vào.

Đường Hương Hương buông tay khẽ quát, Hộ Tâm Liên liền lập tức tiến vào tâm mạch nàng. Lúc này nàng dùng tâm thần dò xét bên trong, phát hiện tâm mạch xuất hiện thêm hào quan bảy màu.

Lúc Long Vũ trở lại Thiên Hải, đêm hôm đó, hắn nhận được lời mời từ Hàn Duyệt. Chính xác là lời mời của Hàn Hùng. Nguyên nhân chính là Hàn Hùng muốn mở tiệc chiêu đãi, trịnh trọng đáp tạ. Thời gian gần đây, ông ta luôn tìm Long Vũ nhưng không thấy bóng dáng.

Lần này từ miệng con gái biết được tin tức Long Vũ, không nói hai lời liền nhờ con gái mời Long Vũ tới khách sạn Shangri – La, muốn gặp mặt để hậu tạ.

Để tỏ lòng tôn trọng với Long Vũ, thậm chí Hàn Hùng còn sai lái xe riêng tới đón Long Vũ.

Chỗ ở của Long Vũ rất gần khách sạn Shangri – La. Chỉ một lúc đã tới nơi.

Theo sau bồi bàn, Long Vũ đi tới nhà ăn Shangri – La. Nơi này vô cùng xa hoa, xung quanh mấy cô bồi bàn xinh đẹp đứng vô số. Trừ bỏ nhân viên bên ngoài, bồi bàn chỉ toàn là những cô gái xinh đẹp, được lựa chọn kỹ càng. Các cô mặc áo màu đỏ thẫm, bộ ngực ẩn ẩn hiện hiện, mông vểnh cao. Đặc biệt trang phục xẻ tà rất cao, không khỏi làm cho người nhìn nhỏ rãi.

- Tiểu thiên sư, cuối cùng cháu cũng đã trở lại.

Hàn Hùng thấy Long Vũ theo bồi bàn đi vào, vội vàng đứng dậy chào đón, tương đối nhiệt tình.

Bất ngờ là, Hàn Duyệt không có ở đây.

- Lại đây ngồi.

Hàn Hùng hiểu rõ tâm từ Long Vũ. Cười nói:

- Tiểu Duyệt có chút việc, có thể sẽ đến muộn.

- Vâng.

Long Vũ trả lời một tiếng. Một cô bồi bàn cao gầy pha trà cho Long Vũ. Lúc nàng cúi xuống, đôi nhũ phong hoàn mỹ hiện ra trong tầm mắt hắn. Khá lớn nhưng lại rất cao nhọn.

- Tiểu thiên sư…

Hàn Hùng dường như cũng chú ý tới ánh mắt của Long Vũ, cười cười:

- Nếu cháu thích, chú có thể giúp cháu an bài.

Long Vũ lúc này mới hồi phục tinh thần, nhìn thấy Hàn Hùng đang cười cười. Hắn nghĩ thầm, con bà nó, kẻ có tiền thực biết hưởng thụ.

- Hàn tổng, cháu nghĩ chú hiểu lầm, cháu rất thuần khiết.

Long Vũ giả đò làm bộ dạng thanh cao, cười nói:

- Đúng rồi, chú tìm cháu có việc gì thế?

- Tiểu thiên sư, chú tìm cháu, hoàn toàn muốn đáp tạ việc lần trước.

Hàn Hùng cười to:

- Từ sau khí cháu phá Ác Long Bát Quái, trong khoảng thời gian gần đây, tập đoàn phát triển không ngừng…Đây toàn bộ là công lao của cháu.

Long Vũ cười khan một tiếng, khách khí nói:

- Hàn tổng quá khen. Tiền tài chỉ là thứ thay người mang tai họa. Cháu chỉ làm chuyện cháu nên làm…

Nghe Long Vũ nói vậy, Hàn Hùng không nói hai lời, từ trong túi tiền lấy ra thẻ vàng ngân hàng, đứng dậy hai tay đưa tới, cung kính nói:

- Tiểu thiên sư, tuy rằng chú biết cháu không là một người yêu tiền. Tuy rằng chú cũng biết, tiền tài không có biểu đạt tối đa thành ý cảm tạ của chú. Nhưng lúc này, chú muốn chau vui lòng nhận lấy lòng chân thành này.

Nhìn thấy cái ví thật dày, trong lòng Long Vũ đã sướng rên lên. Nhưng mà hắn vẫn giả bộ thanh cao, có chút miễn cưỡng:

- Hàn tổng. Chú thật quá khách khí, cháu cùng Hàn lão sư là chỗ quen, mọi người đều là quen biết. Đây là một chút chuyện nhỏ, chú không nên quá khách khí. Đúng rồi, đây là bao nhiêu? ( Hay nhất câu cuối)

Hàn Hùng nghe vậy, lập tức sửng sốt.

Nhưng mà hắn vốn là người khéo léo, sắc mặt ngẩn ra một chút, rồi khôi phục lại bình thường:

- Ha ha. Tiểu thiên sư quả thật là một người phi thường. Ha ha, đây là tám vạn tám. Đúng rồi, nếu tiểu thiên sư cảm thấy không đủ, chú có thể ký thêm chi phiếu.

Tám vạn tám đối với một sinh viên chính xác là không ít. Nhưng mà Long Vũ chỉ là một sinh viên bình thường. Trừ việc học tập và chi tiêu bên ngoài, hắn còn nợ tiền bùa chú của Tuyết Cơ. Cho nên, tám vạn tám cũng không tiêu được mấy tháng.

- Đủ rồi, đủ rồi.

Long Vũ đồng ý.

Nhưng mà cuối cùng hắn lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Hàn tổng, chú xem cháu là người thế nào… Cháu chỉ lấy cái nên lấy. Không phải của cháu, tuyệt đối không cưỡng cầu.

- Ha ha…

Hàn Hùng nghe vậy, khen ngợi nói:

- Tiểu thiên sư quả thật bất phạm, coi tiền tài như thứ cặn bã. Chú thật là hổ thẹn.

Hàn Hùng kỳ thực không hiểu Long Vũ. Hắn làm như vậy, hoàn toàn để lại ấn tượng tốt đẹp với Hàn Hùng. Cái mỏ vàng này còn đào được dài dài.

Một lần mà tham lam sẽ làm cho con mồi chạy mất.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, bồi bạn đã đặt lên đầy mỹ vị trên bàn. Cái này Long Vũ không hề cự tuyệt, ứng phó vài câu lấy lệ, lập tức vùi đầu vào chiến đấu. Bồi bàn thấy hắn giống như hổ đói lâu ngày, liền khanh khách cười. Hàn Hùng tức giận, gọi quản lý muốn đến thay bồi bàn. Long Vũ lại xua tay:

- Không có việc gì, cháu cảm thấy mấy chị này rất thú vị.

Cơm nước no nê, Hàn Hùng nhìn đồng hồ trên tay một chút, đang muốn nói gì đó, đã thấy con gái Hàn Duyệt đẩy cửa tiến vào:

- Thực xin lỗi, con đến muộn, con sẽ tự phạt rượu.

Hàn Duyệt là nữ trung hào kiệt, cứ thế tiến đến bàn xách chai rượu liền một hơi uống sạch.

Long Vũ vội vàng nói:

- Hàn lão sư, chị cần gì phải như thế. Chúng ta có ai tức giận đâu.

- Cậu là khách quý của cha tôi, hơn nữa ngày hôm nay lại là tôi mời cậu. Tôi đến muộn, dĩ nhiên là phải làm như thế.

Hàn Duyệt nói xong, lại đem bình rượu còn lại một hơi uống sạch.

Long Vũ âm thầm chắc lưỡi. Đây quả là một cô gái hổ báo.

Hàn Hùng bên cạnh cười to, làm một lãnh đạo, không có tửu lượng thì không được. Thấy con gái có tửu lượng kinh người, trong lòng hắn cũng cảm thấy vui mừng.

Long Vũ nhìn nhìn, cẩn thận đánh giá bộ đồ dạ hội của nàng. Bộ ngực cao vút, eo thon, mông vểnh cao. Da thịt trắng ngần được bộ đồ màu đen tôn lên, càng thêm trắng nõn, xinh đẹp tuyệt trần.

- Hàn lão sư, chị thật xinh đẹp.

Long Vũ tự đáy long khen ngợi.

- Ha ha.

Hàn Duyệt không che dấu được hưng phấn trong lòng, nói:

- Tiểu Vũ, cậu nói vậy…

Hàn Hùng thoáng do dự, nói:

- Tiểu thiên sư, chú còn có chút việc, chú phải đi trước. Để tiểu Duyệt bồi tiếp cháu được không?

- Cha, cha yên tâm, con sẽ bồi tiếp tiểu Vũ.

Hàn Duyệt vui vẻ trả lời.

Đợi cho Hàn Hùng rời đi, Hàn Duyệt nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Long Vũ, một cỗ mùi hương tiến vào mũi Long Vũ. Tâm thần Long Vũ có cảm giác nhộn nhạo.

- Tiểu Vũ, cậu có thấy tôi ăn mặc đẹp không?

Hàn Duyệt hơi ưỡn ngực. So với trước kia thì ngày hôm nay có vẻ bất đồng.

Long Vũ không có để ý điểm này.

Rượu có thể loạn tính, cũng có thể tăng thêm can đảm.

Mặc cho tửu lượng của Hàn Duyệt lớn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn tu hai bình rượu, không lao đao mới lạ.

Dáng người của Hàn Duyệt thì khỏi chê, cùng với khuôn mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập cực kỳ mê người. Hàn Duyệt khẽ nhíu mày, tay phải khẽ vuốt trán, thân hình hơi lảo đảo, dường như có chút choáng váng.

Long Vũ vội vàng đưa tay đõ lấy, mang nàng đặt vào ghế sa lon. Sau đó, hắn ngồi đối diện trên ghế sa lon ngắm nhìn Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt khẽ dựa vào ghế, hai chân mở ra, hơi nhắm tròng mắt:

- Tôi say…

Tầm mắt Long Vũ soi thẳng vào giữa háng nàng. Hắn có thể thấy rõ ràng cảnh xuân dưới váy Hàn Duyệt. Giữa hai cặp đùi trắng mịn là một cái quần lót Lace màu đen.

Nhiều lúc một thằng con trai nhìn thấy một con đàn bà cởi trống trơn, ngược lại cảm thấy nhàm chán.

Dưới tình huống kín kín hở hở, tạo cho con người ta một loại hưng phấn khó có thể tả. Đáng tiếc quần lót của Cảnh Hàn lại là màu đen, không phân biệt rõ ràng mấy cộng lông thừa ra ngoài của nàng.

Lúc này, trong cơ thể Long Vũ có chút rạo rực, cổ họng khô không khốc.

- Tiểu Vũ, lại đây…

Hàn Duyệt đỏ mặt e dè:

- Tôi nghĩ muốn dựa vào cậu một chút.

“Rượu thật ra có thể làm cho người ta loạn trí?” Long Vũ nghĩ nghĩ.

Do dự một chút, Long Vũ tiến gần, Hàn Duyệt gắt gao kéo tay hắn:

- Tiểu Vũ, cậu biết không? Mấy hôm nay cậu đi vắng, trong lòng tôi có chút nhớ nhung…

Nói xong, Hàn Duyệt dựa vào ngực Long Vũ. Nàng cầm lấy bàn tay hắn đặt lên trên mông mình, cố gắng uốn éo để cho bộ ngực nửa kín nửa hở đặt vào trong tầm mắt Long Vũ. Cặp vú trắng ngần hở đến gần nửa thật sự mê người.

Toàn thân Long Vũ dần dần nóng lên.

Đôi mắt Hàn Duyệt đột nhiên có chút gian xảo, sau đó một cỗ sát khí thoáng ẩn thoáng hiện.

Trong đêm đen, đôi mắt nàng giống như sao băng xẹt qua cuối chân trời.

- Tiểu Vũ, em thật khó chịu, giúp em…

Hàn Duyệt bỗng nhúc nhích thân mình, đưa tay kéo Long Vũ ép vào ngực mình, thuận thế cầm bàn tay hắn cho vào bên trong quần lót. Long Vũ dúi dúi mặt vào ngực nàng, tay không ngừng vuốt ve đám cỏ mượt mà bên trong.

- Thật nhiều nước.

Đây là cảm thụ lúc này của Long Vũ.

Khóe miệng Hàn Duyệt hiện lên nụ cười âm hiểm, đầu ngón tay lặng yên không một tiếng động biến thành lợi trảo, đôi môi hồng thuận cũng trở thành màu tím. Mà lúc này, Long Vũ đang bị tà niệm không chế, hai thay liên tục chà xát nơi thâm cung đang cực kỳ ẩm ướt.

Đột nhiên, Hàn Duyệt giơ tay phải lên, nhắm ngay sau lưng Long Vũ cắm xuống.

Còn Long Vũ không có một chút phát hiện.

- Ngao…

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng mèo kêu phá vỡ hiện trường. Trong đầu Long Vũ chợt giật mình, lập tức thanh tỉnh.

Cùng lúc đó, La Lâm bắt đầu cảnh báo:

- Tôi kiểm tra đo lường phát hiện khí tức yêu hồ.

- Ngao.

Tiếng mèo kêu lại vang lên, một đoàn bạch quang như gió bay điện chớp đánh về phía Hàn Duyệt, ngăn cản lợi trảo của nàng đâm vào.

- Yêu hồ lớn mật, dám biến thành bộ dạng của Hàn Duyệt đến hại ta, ngày hôm nay ta sẽ không để cho ngươi trốn thoát…

Có Thiên Dực Hổ một bên trợ oai, dũng khí của Long Vũ tràn đầy.

- Tiểu Vũ, cậu làm cái gì thế?

Thấy Long Vũ thô bạo đẩy mình ra, móng vuốt trên đầu ngón tay lập tức biến mất.

- Hừ.

Long Vũ bây giờ đã tỉnh táo, nhất là sau khi được La Lâm cảnh báo, biết được nàng chính là yêu hồ, lạnh lùng cười cười:

- Yêu hồ, dừng ngay màn xiếc rẻ tiền đáng thương này đi. Còn không mau hiện ra chân thân…

Hàn Duyệt nghe vậy, sắc mặt hơi đổi:

- Hừ, không nghĩ rằng ngươi lại phát hiện. Nhưng mà không sao, ngày hôm nay chỉ có một mình ngươi, ta thừa sức giết chết ngươi.

- Vậy ngươi thử xem.

Khi ở động Vô Tình trên Thái Huyền Sơn, Long Vũ được tiểu sư muội tương trợ, tu vi đã đạt tới cảnh giới màu xanh, Thiên Sư kiếm quyết cũng tu luyện tới Trảm Thiên. Hiên giờ, gặp được yêu hồ, hắn tiện thể kiểm tra xem thân thủ của mình thế nào.

Long Vũ nhẹ nhàng khẽ nhích đầu ngón chân, tiến lên công kích Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt không muốn tạo lên nhiều khí thế, như vậy đối với nàng mà nói không có chỗ tốt nào. Đồng thời nàng cũng không muốn chậm trễ, phải tốc chiến tốc thắng.

Lúc Long Vũ không tiếng động nhích đầu ngón chân, chuẩn bị xuất thủ là lúc khí thế càng mạnh, chiến ý không ngừng tăng lên. Nhưng yêu hồ đối với hắn cũng rất rõ ràng, không để cho hắn bất cứ một cơ hội nào.

- Thiên Hồ đao.

Một tia sát khí xuất hiện, chẳng biết lúc nào trong tay nàng xuất hiện Ma Đao tỏa ra mùi khai nồng nặc. Chị thấy hai tay nàng nhẹ nhàng chuyển động, trước mắt xẹt qua một đạo huyền bí có quỹ tích quỷ dị.

Một đao vô cùng đơn giản, nhưng uy lực thì không tưởng tượng được. Long Vũ có thể cảm giác được sát khí lạnh thấu xương.

Trong con ngươi Long Vũ hiên lên thần thái khác thường. Một đao này có thể thấy rõ ràng uy lực của yêu hồ, tuyệt đối không thể khinh thường.

Long Vũ có chút rùng mình, vội vàng xuất kiếm

Thiên Sư pháp kiếm hướng tới Hàn Duyệt đâm tới. Theo một tiếng vang lớn, dĩ nhiên là tiếng va chạm của đao kiếm. Long Vũ lui từng bước, còn Hàn Duyệt vẫn đứng im bất động.