Đặc Thù Không Gian

Quyển 4 - Chương 39: Tiểu Vũ luyện thành thần uy tử hỏa, Tuyết cơ về núi khuyên nhủ Hương Hương




- Okie. Ta biết rồi.

Long Vũ liếm mép, mắt nhìn chằm chằm vào La Lâm nghiêm túc nói:

- Vì muốn thực lực cường đạo, không cần biết giá nào, ta phải kiên trì.

- Được rồi, chúng ta bắt đầu.

Long Vũ mỉm cười, không chút chần chừ, khuôn mặt bình tĩnh, hơi thở vững vàng, dị năng hỏa hệ trong cơ thể theo tâm mà động. Dưới tác dụng của hỏa phệ bí quyết tiến hành một lần chuyển hóa cuối cùng.

Nhiệt độ trong phòng lập tức liền cao lên.

Hỏa hệ dị năng không ngừng bị áp súc chuyển hóa, lúc này chuyển hóa thành hỏa diễm càng thêm nóng bỏng. Độ tinh khiết càng thêm cao, lúc chảy qua kinh mạch, ý thức Long Vũ vẫn có thể cảm thấy thống khổ mãnh liệt.

Cắn chặt môi, kinh mạch Long Vũ không ngừng truyền đến cảm giác đau đớn co giật. Chẳng qua cũng may kinh mạch hắn cứng cỏi hơn người thường nhiều, hơn nữa còn tu luyện hỏa phệ bí quyết đã lâu, đối với đau đớn này sớm đã có tâm lí chuẩn bị.

Trong cơ thể, Hỏa hệ dị năng dưới tác dụng của hỏa phệ bí quyết điên cuồng luyện hóa, không ngừng có hỏa hệ dị năng đồng hóa thành ngọn lửa màu tím. Trong cơ thể Long Vũ chuyển hóa thành hỏa diễm màu tím, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ bành trướng không ngừng.

Thời gian không dài, hỏa diễm màu tím trong cơ thể Long Vũ đã dần đầy trong kinh mạch. Luyện hóa vẫn tiếp tục, đau đớn kịch liệt xong, chìm đắm trong cảm giác lực lượng tăng nhanh Long Vũ bỗng nhiên phát hiện, hỏa diễm màu tím trong cơ thể đã muốn bành trướng tới giới hạn không thể tăng thêm.

Hỏa diễm màu tím không ngừng bành trướng làm cho kinh mạch Long Vũ nhẹ nhàng co rút lại, từng cơn đau đớn kịch liệt, làm cho khóe miệng Long Vũ nứt ra.

- Kiên trì. Ngàn vạn lần không thể buông tay.

La Lâm quát. Giống như sấm sét, vang dội trong đầu Long Vũ.

Hít thật sâu một hơi lãnh khí. Long Vũ vội vàng bảo trì tâm linh trong sáng. Mười ngón tay kết một cái thủ ấn kì dị. Theo Long Vũ thay đổi thủ ấn, hỏa diễm màu tím trong cơ thể tiếp tục bành trướng.

Hỏa diễm màu tím này từ đan điền tràn ngập ra, bắt đầu không ngừng tuần hoàn trong kinh mạch. Mỗi lần tuần hoàn một chu thiên, thống khổ mà Long Vũ nhận được càng kịch liệt hơn.

Thân thể hắn không ngừng run rẩy, thậm chí có chút lung lay. Dựa vào bản năng, hắn cắn chặt môi, khóe miệng tóe máu.

Hiển nhiên, hắn đang gặp thống khổ trước nay chưa từng có.

- Chủ nhân. Nén tử hỏa!

La Lâm quát. Âm thanh lại vang lên trong đầu Long Vũ.

Long Vũ ngưng quyết tâm thần, bắt đầu điên cuồng áp súc.... Rất nhanh tử hỏa đã bị nén thành một đoàn hỏa diễm thực chất thể rắn. Bày ra một phiến màu tử kim.

- Đừng ngừng lại.

La Lâm quát.

Cắn chặt răng, mắt Long Vũ nhắm chặt, tâm cảm nhận đoàn hỏa diễm kia bị áp súc. Đem hỏa phệ bí quyết pháp môn cấp chín vận dụng đến cực hạn, hung hăng nén.

Bởi vì đau đớn kịch liệt, thân thể Long Vũ đã ướt đẫm mồ hôi. Nhất là trán, mồ hôi hột không ngừng rơi xuống.

Cả quá trình nén liên tục hai giờ. Trong lúc đó, vài lần Long Vũ có ý niệm buông tha trong đầu nhưng đều bị La Lâm ngăn cản.

- Được rồi.

Trước mặt La Lâm bày một cái máy tính giả định. Trên màn ảnh hiển thị hết thảy số liệu của Long Vũ. Trải qua phân tích tính toán, hỏa phệ bí quyết cấp chín đã thành công.

Nói cách khác, trong cơ thể Long Vũ hỏa hệ dị năng đã hoàn toàn trực tiếp chuyển hóa thành tử hỏa để dùng. Tiếp đó, hắn liền có thể tu luyện bộ phận thứ hai của hỏa phệ bí quyết - Huấn luyện vũ kỹ.

Chỉ có đem hỏa phệ bí quyết tầng hai tu luyện xong, dị năng trong cơ thể mới có thể so sánh với đạo lực. Trở thành lực lượng lớn thứ hai của hắn.

Nặng nề thở phào nhẹ nhõm, toàn thân Long Vũ vô lực té xuống, ngực hô hấp kịch liệt phập phồng. Nằm ở trên giường, Long Vũ cảm thấy tử hỏa trong cơ thể không ngừng nhảy múa, khóe miệng mỉm cười. Sau một lát, cười ngoác cả mồm. Chẳng qua hắn cũng không cười ra tiếng.

Hắn không muốn kinh động nữ nhân ngu ngốc Mã Hiểu Mai kia.

Hơn nữa, có một số việc hắn không muốn cho nữ nhân ngu ngốc biết.

Một lúc sau, Long Vũ mới chậm rãi thu khí, trên mặt vui sướng hiện rõ, hai chân giật giật có chút hơi ê ẩm tê dại, lại bắt đầu tư thế tu luyện.

Thở khẽ một hơi, Long Vũ mắt khép hờ, tâm thần chìm vào trong thể nội. Hắn muốn cẩn thận xem xét một phen, nhìn xem tu luyện hỏa phệ bí quyết, rốt cuộc mang tới cho hắn cái gì.

Tâm thần chìm vào trong đan điềm, tử hỏa nhỏ như lòng bàn tay đang chậm rãi xoay tròn, chung quanh tỏa ra một cỗ khí tức cường đại.

Tâm thần chăm chú nhìn đoàn hỏa diễm, Long Vũ thỏa mãn gật đầu, tuy rằng hiện tại tử hỏa thể tích nhỏ, chẳng qua trong đó ẩn chữa năng lượng cường đại.

Hơn nữa, theo hỏa hệ dị năng trong cơ thể hắn không tách rời, thể tích đoàn tử hỏa diễm này, uy lực sẽ còn gia tăng.

Tâm thần khống chế tử hỏa, trong lòng Long Vũ hơi động, một luồng tử sắc hỏa diễm liền nhanh chóng theo tâm thần điều khiển mà đi. Từ đan điền đến kì kinh bát mạch, rồi đến mười hai chính kinh, đi qua mười hai kinh mạch... Một chu thiên xong, tử hỏa lại trở về đan điền.

Cả quá trình, ngoại trừ cảm thấy một dòng nước ấm chảy qua, cũng không có gì cản trở cả.

Thân thể Long Vũ, kinh mạch dường như đã thích ứng với tử hỏa.

Tâm thần không ngừng khống chế được tử hỏa xuất nhập. Đợi đến lúc tu luyện thuần thục, lúc đó Long Vũ mới thỏa mãn dừng lại, tâm thần chậm rãi rời khỏi cơ thể.

Hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, trong đồng tử tối đen lóe lên một ánh mắt tự tin.

- Chủ nhân, chúc mừng cậu.

La Lâm nói:

- Cậu đã thành công ngưng tụ tử hỏa. Kế tiếp, cậu có thể tu luyện tử hỏa vũ kĩ. Nói như vậy, cậu liền có thể phát huy uy lực lớn nhất của hỏa hệ dị năng.

- La Lâm,cám ơn cô.

Long Vũ nói:

- Nếu không có cô, tôi nghĩ tôi không thể nào có thành tựu như hôm nay.

- Chủ nhân, đây là nhiệm vụ của tôi.

La Lâm nghiêm túc nói:

- Chủ nhân, tôi là máy tính hình người của cậu. Tôi sinh ra là để phục vụ cho cậu.

Long Vũ nhếch miệng cười. Ngẩng đầu, nhìn La Lâm giống như tiên tử, cười sáng lạng nói:

- Có cô làm bạn thật tốt... Đáng tiếc, cô không có tình cảm. Nếu không bản thân tôi có thể tâm sự với cô.

- Chủ nhân, tôi... tôi không hiểu tình cảm.

Ánh mắt La Lâm dường như hơi biến đổi. Chỉ là Long Vũ cũng không biết(DG: hic cái này sao giống chiếc điện thoại thần kì thế? Biên: Ta cũng thấy vậy)

- Chủ nhân, thực xin lỗi, tôi không thể trợ giúp cậu về mặt tình cảm... Tình cảm là thứ phức tạp nhất của con người, ngay cả chính bản thân còn không hiểu. Tôi do con người tạo ra, cho nên tôi cũng không thể hiểu được thứ này.

La Lâm nói.

Nhún vai, Long Vũ thản nhiên nói:

- Cô không có thần kì như vậy, là tôi kỳ vọng cô qua cao... La Lâm, tôi không biết hệ thống của cô, của kẻ sáng tạo ra cô rốt cuộc là xử lí nhận thức về tình cảm như thế nào. Tóm lại, tôi cám ơn cô.

Trên mặt La Lâm hiện lên một tia nghi hoặc, nàng đi đến trước mặt Long Vũ chậm rãi ngồi xuống, trầm tư một chút. Mở miệng nói:

- Chủ nhân, có lẽ tôi có thể biết... Tôi nói tương lai... Tương lai tôi có thể sẽ biết.

Long Vũ gãi đầu. Ngượng ngùng nói:

- Là sao

Nghe Long Vũ nói vậy, trên khuôn mặt La Lâm thoáng hiện lên một chút cảm xúc khó hiểu. Cũng bất ngờ trầm mặc:

- Ta cũng không biết.(DG: Hic nghe giống như hai đứa hâm đi hẹn hò ấy)

Nhìn vẻ mặt La Lâm như thế, Long Vũ hơi động tâm:

- Cô có biết hình thái thái tiến hóa cuối cùng của cô không?

- Tôi không biết.

La Lâm nhẹ giọng nói.

- Chủ nhân, tôi nghĩ cậu cần phải trở về... Thể chất của cậu hiện tại, ý thực không thể tách rời lâu được.

La Lâm lại trầm mặc, một lúc sau mới nói.

- Ừ.

Long Vũ trả lời:

- Được rồi, cô đưa tôi trở về.

Tuyết Cơ nhận được phi kiếm truyền tin của Lữ Minh, trong lòng kinh hãi, sắc mặt liền trầm xuống. Do dự mãi, nàng liên hệ Long Vũ, để cho hắn tìm đến nhà trọ của nàng một chuyến.

Trong điện thoại, Tuyết Cơ không có nói tình hình thực tế, chỉ nói có chuyện gấp.

Long Vũ nhận được điện thoại xong, không hai lời trực tiếp chạy đến. Bởi vì từ trong điện thoại của Tuyết Cơ hắn nghe được một tia lo âu.

Trong kí ức hắn, chị Tuyết Cơ cho tới bây giờ không có thất thố quá như thế.

- Chết tiệt, rốt cuộc Tiểu Vũ làm gì Hương Hương.

Trong lúc chờ đợi, Tuyết Cơ không ngừng đi tới đi lui trong phòng khách, trên mặt vẻ lo lắng không thể che dấu

- Rầm rầm.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Tuyết Cơ liền đi mở cửa, quả nhiên là Long Vũ. Mắt thấy sắc mặt Tuyết Cơ ngưng trọng, Long Vũ vội vàng đóng cửa nói:

- Chị Tuyết Cơ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Hừ.

Tuyết Cơ hừ lạnh một tiếng, cả giận nói:

- Em ngồi đi đã. Em nói cho chị biết, trong lúc em ở cùng Hương Hương rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Không có gì?

Long Vũ vỗ trán nói:

- Chị Tuyết Cơ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chị nói cho em biết đi?

- Tiểu Vũ, em cũng đã biết Hương Hương xảy ra chuyện?

Tuyết Cơ trầm giọng nói:

- Chị phải biết hai đứa ở Âm Sơn rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Thật không có.

Chuyện tình ở Âm sơn tuy rằng đã rất lâu, nhưng nay nghĩ đến, Long Vũ cảm thấy có chút hoang đường.

- Ài.

Tuyết Cở thở dài một tiếng, ánh mắt chuyển hướng Long Vũ nói:

- Tiểu Vũ, chị nhận được tin tức của Lữ Minh nói Hương Hương muốn tu luyện vô tình thiên đạo.

- Cái gì là vô tình thiên đạo?

Long Vũ vội vàng hỏi.

- Cái gọi là vô tình thiên đạo, chính là cắt đứt thất tình lục dục.

Tuyết Cơ trầm giọng nói:

- Thiên đạo vô tình, vô tình thiên đạo, chính là đạo lí này.

- Tiểu sư muội, vì sao lại như vậy?

Long Vũ hỏi.

- Chị đang muốn hỏi em đấy?

Tuyết Cơ nói:

- Tiểu Vũ, đứa nhỏ Hương Hương này rất quật cường. Chị biết tính tình nó, nếu đã quyết thì sẽ làm bằng được. Cho dù là chị, đôi khi cũng rất khó giải quyết. Cho nên chị rất muốn biết, hai đứa tại Âm Sơn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bởi lẽ Hương Hương làm như vậy, nhất định có nguyên nhân.

Long Vũ toát mồ hôi.

Cẩn thận nghĩ lại, chuyện này đúng là liên quan đến hắn. Chỉ là chuyện hắn xâm phạm Hương Hương đánh chết cũng không thể nói. Thứ nhất, Hương Hương bên kia sẽ không đáp ứng. Tiếp theo, chuyện hoang đường như vậy, hắn cũng không dám nói với Tuyết Cơ.

- Tiểu Vũ, em cùng Hương Hương thực không có phát sinh sự tình gì sao?

Tuyết Cơ lại truy vấn.

- Không có.

Long Vũ kiên quyết nói.

- Xem ra là Hương Hương muốn mau chóng gia tăng công lực. Hài tử này hận thù trong lòng còn chưa dứt.

Tuyết cơ u oán thở dài nói:

- Thiên đạo vô tình, người vô tình thì con đường thênh thang. Nếu Hương Hương thật muốn tu luyện vô tình thiên đạo. Tu vi ngày sau sẽ tiến lên thần tốc, tương lai thành tựu vượt xa chị. Chẳng qua... Tu luyện vô tình thiên đạo nguy hiểm dị thường, nhất là trong quá trình chặt đứt thất tình lục dục. Rất dễ dàng bị tâm ma quấy nhiễu mà bị tẩu hỏa nhập ma. Theo điển tịch Huyền Môn ghi lại, tại năm trăm năm trở lại đây, từng có mười người tu luyện vô tình thiên đạo, nhưng cuối cùng đều thât bại buông xuôi, hôi phi yên diệt, ngay cả cơ hội luân hồi đổi kiếp cũng không còn.

Long Vũ càng thêm kì quái nói:

- Chị Tuyết Cơ, Hương Hương rốt cục có cừu hận gì? Nếu nàng muốn tu luyện hắn nàng đã biết vô tình thiên đạo kia nguy hiểm. Bởi vậy có thể thấy, nàng có bao nhiêu quyết tâm.

Long Vũ nói đến đây,đuối hơi, hơi có chút chột dạ.

- Ân oán Thục Trung Đường Môn chị cũng không rõ ràng lắm... Đúng rồi, việc này em không cần quản, chỉ cần cố gắng tu luyện tốt là được rồi.

Tuyết Cơ dường như không muốn nói rõ.

Dừng lại một chút, Tuyết Cơ lại nói:

- Tiểu Vũ, quên nói với em. Con hổ nhỏ dễ thương của em từ đêm qua không thấy bóng dáng, không phải là trốn mất đấy chứ?

- Không thể nào... Chị Tuyết Cơ. Sao chị không nói sớm cho em biết.

Long Vũ buồn bực:

- Không phải em nói gia hỏa kia rất ngoan sao?

- Mấy ngày nay chẳng thấy đâu, như rồng thấy đầu mà chẳng thấy đuôi. Có đôi khi, cả khí tức chị cũng không cảm ứng được.

Tuyết Cơ nghiêm mặt nói:

- Tiểu Vũ, chị có một loại dự cảm, em mang tiểu gia hỏa tử Huyền Cảnh này về, thực không đơn giản.

Đương nhiên không đơn giản, gia hỏa này là thập cấp yêu thú của thời đại kỷ nguyên vũ trụ. Long Vũ cười khan một tiếng nói:

- Có lẽ vậy, từ sau lần chết hụt, vận khí của em cũng trở nên tốt hơn.

Nghe lời ấy, sắc mặt Tuyết Cơ liền nghiêm nghị, cứng rắn:

- Tiểu Vũ, nhân sinh trên đời, đương nhiên kỳ ngộ rất trọng yếu. Nhưng em đừng quên, nỗ lực bản thân quan trọng hơn. Em ngàn vạn lần không được coi nhẹ mình. Hiểu chưa?

- Vâng.

Long Vũ gật đầu nói:

- Chị Tuyết Cơ, chị yên tâm đi, em biết nên làm thế nào. Đúng rồi, chuyện tiểu sư muội chị định làm như thế nào?

- Ài, còn có thể làm sao?

Tuyết Cơ nói:

- Kế bây giờ, chị cũng chỉ có thể tự mình đi xem. Chỉ mong chị tới có thể làm nó thay đổi chủ ý.

Nói tới đây, Tuyết Cơ hỏi:

- Tiểu Vũ, không bằng em theo chị cùng trở về tổng bộ Huyền Môn một chuyến đi?

- Được rồi.

Long Vũ đáp ứng ngay. Đối với Đường Hương Hương, trong lòng hắn có chút áy náy.

Cả Thái Huyền Sơn đều yên lặng dưới ánh trăng, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Trong giây lát trên đỉnh Vân Dương xuất hiện một thân ảnh hắc sắc, trong hoàn cảnh u ám, nếu không nhìn kĩ thật khó phát hiện.

Trên vách đá sâu trong biển mây, một thân ảnh đẹp đẽ vẫn đứng ở đó, bóng lưng cô tịch lộ ra vẻ uyển chuyển gợi cảm.

Hắc sắc thân ảnh rất nhanh hướng tới gần đạo thân ảnh đẹp đẽ kia.

- Sư tôn à sư tôn, con rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Đứng ở vách đá sâu trong biển mây, thân ảnh đẹp đẽ kia không ai khác chính là Đường Hương Hương.

- Hương Hương.

Đúng lúc này, một thanh âm quen thuộc từ sau lưng truyền đến. Thân mình Đường Hương Hương khẽ run lên, vội vàng quay người lại. Đã thấy cách xa nàng là một nữ tử mặc quần áo màu đen. Màn đêm và y phục làm nàng tựa như U Linh.

Đường Hương Hương định thần lại, trong mũi mơ hồ cảm thậy được một cỗ u hương.

Hắc sắc nhân ảnh gọi Đường Hương Hương một tiếng, sau đó không gọi nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó, chăm chú nhìn nàng.

- Vân di, sao người tới đây?

Tuy rằng hắc sắc nhân ảnh kia che mặt, nhưng Đường Hương Hương vẫn nhận ra nàng.

Bóng đen kia bị gọi là Vân di nhìn Đường Hwog Hương liếc mắt, khăn che mặt khẽ động, gật đầu nói:

- Hương Hương, vì sao phải tu luyện vô tình thiên đạo? Vân di không phải đã nói cho con sao? Chỉ cần một ngày ta còn sống, ta sẽ chống đỡ cho con. Con cần gì phải gấp gáp như vậy.

- Đợi chút.

Vân di dường như nhớ ra cái gì đó, nói:

- Con không phải người làm ẩu, con đã đáp ứng ta,ta tin tưởng con sẽ không nuốt lời... Đường Hương Hương, ta hỏi con, có phải con bị suy sụp về mặt tình cảm hay không?

Đường Hương Hương mỉm cười nói:

- Vân di, người cứ yên tâm đi, con không sao... Con chỉ muốn mau chóng thành công, Con không muốn bắt Vân di phải gánh vác mọi việc.

Vân di nhìn nàng một cái, thản nhiên nói:

- Hương Hương, bây giờ còn chưa đến phiên con gánh vác.

Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Đường Hương Hương lộ ra nụ cười tươi nói:

- Vân di, con lớn rồi... Cho dù tìm khắp Huyền Môn, trong hàng đệ tử trẻ, con cũng không kém ai. Vân di, người đừng quá cố sức. Chuyện Đường gia, con sớm hay muộn cũng sẽ tham gia.

- Đứa nhỏ này.

Thanh âm Vân di có chút nghẹn ngào:

- Hương Hương nghe con nói như vậy ta cũng thấy vui vẻ, con thực đã lớn rồi.

- Vân di, chuyện tình vô tình thiên đạo tâm lý con đã nắm chắc. Người đừng quan tâm quá, tin con đi. Hương Hương đã lớn.

Đường Hương Hương nghiêm túc nói.

- Ân.

Vân di u oán nói:

- Hương Hương, một khi đã như vậy, Vân di đi trước. Ta chờ ngày con quay về Đường Môn.

- Vâng.

Đường Hương Hương nhận lời Vân di. Trong lòng vẫn còn oán hận Long Vũ.

Do ngày đó bởi vì hảo tâm không thành, Long Vũ liền trở nên khó chịu vô cùng, thấy nàng là la lối om sòm, lời lẽ châm chọc không ngớt.

Nhiều khi, Mã Hiểu Mai đã muốn bỏ đi.

Nhưng vì đại nghiệp của Mã gia, nàng luôn chịu đựng.

Nhưng hôm nay, nàng thật sự không chịu nổi. Nàng càng nhịn, thì Long Vũ càng lấn tới. Nhiều khi, Long Vũ còn sàm sỡ nàng.

- Cha, con chịu đủ rồi. Con muốn chia tay Long Vũ.

Trong lúc trầm mặc nổi điên,ngay cả sắp chết cũng vậy. Hôm nay rốt cục Mã Hiểu Mai đã điên rồi. Nàng tức giận:

- Cha. Con thực không chịu nổi, xin tha thứ cho con, con không thể tiếp tục ở bên cạnh Long Vũ.

- Không được.

Mã Ngọc nghiêm mặt nói:

- Hiểu Mai, cha nghĩ trong lúc này con cùng Long Vũ có thể xảy ra hiểu lầm. Như vậy đi, cha đi giúp con nói chuyện. Sự tình có lẽ cũng không đơn giản như vậy.

Lời vừa nói ra, vẻ mặt Mã Hiểu Mai chua xót:

- Cha, Long Vũ chẳng qua là muốn đuổi con đi. Con tiếp tục ỷ lại như vậy, cũng vô tích sự thôi.

- Con nói, là Tiểu Vũ cố ý?

Mã Ngọc hỏi.

- Đúng vậy.

Mã Hiểu Mai nói:

- Trên người Long Vũ dường như cất giấu một vài bí mật không muốn cho người khác biết, ý thức tự bảo vệ của anh ta rất mạnh. Anh ta luôn luôn đề phòng con. Con cảm thấy dù chúng ta cố gắng như thế nào, anh ta đều khó có thể tiếp tục để con ở lại.

- Việc này.

Mã Ngọc khẽ nhíu mày:

- Quả là như vậy, vấn đề cũng có chút khó khăn. Mã Hiểu Mai, bất kể thế nào, con cũng không thể bỏ cuộc. Con đừng quên nhớ chức trách nữ nhân Mã gia. Cho dù chết cũng không lùi bước. Con không nhớ mẹ ngươi năm đó làm như thế nào à?

- Con biết.

Mã Hiểu Mai dường như đang hồi tưởng chuyện thương tâm cũ, thần sắc liền nhất thời ảm đạm đứng lên:

- Cha, con biết phải làm gì.

Dừng một chút, Mã Hiểu Mai lại nói:

- Cha, chuyện này cha không cần lo, con sẽ tự xử lí. Đúng rồi cha, vì cái gì nữ nhân Mã gia chúng ta ngoại trừ hàng yêu trừ ma, cái khác đều không tốt.

Nhớ tới tài nấu nướng của mình, Mã Hiểu Mai có chút thẹn thùng.

- Khụ khụ.

Mã Ngọc cười khan một tiếng:

- Hiểu Mai, chuyện này... Con nghe cha. Nữ nhân Mã gia ngoài hàng yêu trừ ma, không thể làm thứ gì khác. Cho dù làm cũng chẳng tốt đẹp.

- Con muốn biết vì sao?

Mã Hiểu Mai gặng hỏi:

- Là bởi vì lời nguyền rủa kia sao?

- Đúng vậy.

Mã Ngọc thở dài một tiếng gật đầu:

- Hiểu Mai, chuyện này tương lai sẽ giải quyết. Hiện tại việc khẩn cấp trước mắt là nghĩ biện pháp vào Huyền Cảnh. Cha nghĩ ông nội của con mấy năm nay ở Huyền Cảnh sợ là đã tìm được phương pháp giải trừ nguyền rủa.

- Oh.

Lời vừa nói ra, đôi mắt Mã Hiểu Mai hiện lên chút kỳ vọng. Từ trước tới nay, nàng cảm thấy được nữ nhân Mã gia không thể bình thường được.

Lúc trước, nàng thấy nữ nhân Mã gia vẻ vang.

Nhưng bây giờ, làm một nữ nhân, nàng lại chỉ có thể hàng yêu trừ ma. Việc nữ nhân bình thường làm được nàng lại không thể.

- Cha, con đi trước. Chuyện này cha không được nói với chị Tuyết Cơ, tự con sẽ xử lí tốt.

Mã Hiểu Mai nói:

- Không quản việc gì, con sẽ kiên trì. Vì Mã gia, dù có chết cũng cam lòng.

- Con ngoan... kỳ thật cha cảm thấy được Long Vũ cũng không phải khó gần. Để làm thân thiện hơn, có lẽ con nên thử dịu dàng một chút.

Mã Ngọc nói.

- Cha.

Sắc mặt Mã Hiểu Mai có chút thẹn thùng:

- Điều này nữ nhân Mã gia không thể. Cha nói con làm sao bây giờ?

- Được rồi, không nói nữa. Việc này, con nắm chắc chứ?

Mã Ngọc nói:

- Hiểu Mai, cha tin con. Con có thể giải quyết tốt.

Việc Tuyết Cơ đến, Đường Hương Hương sớm đã đoán trước.

Chẳng qua tu luyện vô tình thiên đạo, nàng hạ quyết tâm. Ngay cả là sư tôn Tuyết Cơ tự mình đến khuyên nàng cũng không có ý định đổi ý.

Trời đã về chiều, đỏ rực một góc chân trời. Một cơn gió hiu hiu thổi đến làm người ta thoải mái phong cảnh sơn thủy đẹp đẽ. Thái Dương phong, trong phòng Tuyết Cơ, thầy trò hai người trầm mặc, ai cũng không nói. Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi. Cứ như vậy nhìn nhau.

Rất lâu sau, Tuyết Cơ phá vỡ sự yên lặng:

- Vì cái gì... Hương Hương. Ta biết tính con nóng nảy, ta sẽ không ép con. Nhưng con phải cho ta một lí do ổn thỏa.

Ý Tuyết Cơ rõ ràng. Ngươi có thể tu luyện vô tình thiên đạo. Nhưng phải thuyết phục được ta.

- Sư tôn. Người để con làm chủ một lần được không?

Đường Hương Hương nói.

- Không thể.

Tuyết Cơ nhíu mày, đứng dậy, đi đến ngồi bên cạnh Hương Hương, nắm lấy tay nàng, hỏi:

- Hương Hương, nói cho ta, con ở Âm Sơn với Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì không vui. Sư tôn sẽ làm chủ cho con.

- Không có.

Đường Hương Hương quả quyết phủ nhận:

- Sư tôn, con cùng Tiểu Vũ sư huynh lúc đó tốt lắm, con tu luyện vô tình thiên đạo không liên quan đến Tiểu Vũ sư huynh. Con chỉ muốn mạnh hơn.

- Hương Hương, vô tình thiên đạo hung hiểm, con đã biết.

Tuyết Cơ trầm giọng nói:

- Hơi có sơ sẩy, sẽ biến thành tro bụi, vạn kiếp bất phục. Con phải cẩn thận.

- Con biết.

Đường Hương Hương nghiêng đầu nhìn sư tôn mình kính yêu nhất:

- Sư tôn, không cần quan tâm, Hương Hương đã lớn, con có thể tự chăm sóc mình. Sư tôn, hãy tin tưởng con, con nhất định sẽ thành công.

- Từ xưa đến nay, bao nhiêu thiên tài Huyền Môn từng thử qua con đường tắt ma quỷ này, tuy nhiên chẳng ai thành công

Tuyết Cơ nhẹ nhàng nói:

- Hương Hương, con nói sư tôn có thể nào không lo lắng?

Nói tới đây,Tuyết Cơ đột nhiên hỏi:

- Con nói cho Vân di chưa?

Nghe Tuyết Cơ nhắc tới Vân di, sắc mặt Đường Hương Hương liền đại biến, vẻ mặt bối rối. Nàng liền đứng dậy, quỳ rạp trên mặt đất, vẻ mạt xin lỗi:

- Sư tôn... Người cũng biết sao? Xin người trừng phạt Hương Hương, mấy năm nay Hương Hương luôn giấu diếm.

- Đứa nhở ngốc, đứng lên.

Tuyết Cơ mỉm cười nói:

- Đứng dậy, không cần lo lắng. Kỳ thật lúc con lần đầu tiên gặp Vân di ta cũng biết. Qua điều tra ta mới biết quan hệ con cùng Vân di. Đồng thời ta cũng nhận định Vân di không gây bất kì uy hiếp gì với Huyền Môn. Từ đó, ta đặc biệt chăm sóc đệ tử tuần núi. Nếu không, con gặp mặt Vân di sớm đã bị người Huyền Môn phát hiện.

- Sư tôn.

Nghe được lời Tuyết Cơ, Đường Hương Hương liền cảm động. Thanh âm nàng nghẹn ngào nước mắt như mưa. Nàng nghiêm túc dập đầu trước Tuyết Cơ một cái.

- Sư tôn, đại ân đại đức của người, con khắc sâu trong lòng.

Đường Hương Hương là người có ân tất báo, huống hồ mấy năm nay, Tuyết Cơ yêu thương nàng như vậy.

- Hương Hương, đứng lên.

Tuyết Cơ nói:

- Con là đệ tử của ta, ta tốt với con là bình thường. Đứng lên đi.

- Sư tôn, người để con quỳ một lúc.

Nói xong Đường Hương Hương lại dập đầu.

Lúc này Tuyết Cơ không ngăn cản nàng, tùy ý để nàng cúi lạy.

Xét cho cùng mà nói, những cái lạy này đáng để nàng nhận.

- Được rồi, Hương Hương, đứng dậy.

Tuyết Cơ đứng dậy tự mình nâng Hương Hương lên:

- Hương Hương, sau này đừng như vậy, sư tôn ngươi thân là khuê nữ.

- Vâng, con biết.

Đường Hương Hương nói.

Tuyết Cơ lại nói:

- Hương Hương, ta nói câu này. Ta không ép con nhưng con nhất định phải nghĩ kĩ mới được quyết định.

- Một bước sa chân ngàn năm ôm hận. Quay đầu nhìn lại hối hận cả đời.

- Sư tôn, xin người yên tâm, con biết nên làm thế nào.

Đường Hương Hương cho Tuyết Cơ thấy ánh mắt tự tin.

Long Vũ đặt chân tại Thái Huyền Sơn, cảnh sắc vẫn thế nhưng người lại khác xưa.

Huyền Môn tụ hội đoạt giải nhất. Long Vũ dùng hành động thực tế chứng mình nắm tay mình to nhất. Ngày xưa người ta chế giễu, cười nhạo hắn, bây giờ đều nói năng thận trọng, hoặc tự giác câm mồm.

Chẳng qua trong lòng vẫn không tôn kính, chỉ là có chút e ngại cùng lạnh lùng.

Cảm giác như thế. Rất đáng ghét.

Nhưng so với trước kia, đã xem như không tồi rồi.

Đóng băng ba thước. Một ngày lạnh giá.

Long Vũ rất rõ ràng trên dưới Huyền Môn có thành kiến với mình. Hắn cũng không tham vọng quá lớn đoạt giải nhất trong Huyền Môn tụ hội một lần đã có thể thay đổi cách nhìn của họ với bản thân.

Con đường của hắn, còn rất dài.

Long Vũ thầm tuyên thệ, một ngày nào đó, hắn sẽ đem Huyền Môn chà đạp dưới chân.

- Tiểu Vũ sư đệ.

Ngay lúc Long Vũ trầm tư, phía sau truyền đến tiếng Lữ Minh. Quay đầu nhìn, chỉ thấy Lữ Minh tao nhã. Một thân ăn mặc trang nhã, phối hợp dáng người cao ngất quả là rồng trong loài người.

Nhưng dựa vào tướng mạo, Long Vũ dường như chẳng thể so bì, thậm chí thua thảm. Chẳng qua Long Vũ cũng có chỗ để kiêu ngạo.

Bởi vì hắn từng đánh bại Lữ Minh.

- Đại sư huynh.

Ngoại trừ Đường Hương Hương, trên dưới Huyền Môn cũng chỉ có Lữ Minh không làm Long Vũ chán ghét. Hắn mỉm cười nói:

- Đại sư huynh, lâu mới gặp, phong thái ngươi không giảm.

- Ha ha.

Lữ Minh cười khẽ vài tiếng, đi tới,thoáng do dự nói:

- Tiểu Vũ sư đệ, kỳ thực ngươi không tồi đâu... Tại Huyền Môn tụ hội, biểu hiện của ngươi thực sự ngoài dự đoán. Không quản người khác, ta rất bội phục. Đúng rồi, Tuyết Cơ sư thúc có làm Hương Hương thay đổi chủ ý hay không?

Hiển nhiên,câu nói sau cùng mới là trọng điểm.

- Ta không biết.

Nhắc tới chuyện này, tâm tình Long Vũ cũng khổ sở. Tuy rằng chưa gặp Đường Hương Hương, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy chuyện Đường Hương Hương tu luyện vô tình thiên đạo hẳn là có chút quan hệ cùng hắn.

Chẳng qua đầu đuôi chuyện này không thể nói với người ngoài.

- Ài.

Lữ Minh thầm thở dài u oán, vẻ mặt lo lắng:

- Cũng không biết rốt cuộc Hương Hương bị tổn thương gì mà phải làm ra như thế... Nếu ta tìm được kẻ làm tổn thương tiểu sư muội, ta nhất định sẽ không bỏ qua.

Long Vũ nghe vậy chột dạ.

Hắn dường như theo bản năng thoáng nhìn qua Lữ Minh, chỉ thấy trong mắt hắn tràn đầy sát khí.

- Tiểu Vũ sư đệ, ta thấy ngươi thân với tiểu sư muội. Ta muốn nhờ ngươi một việc, đi khuyên nhủ tiểu sư muội, để nàng buông tha vô tình thiên đạo đi.

Lữ Minh ngữ khí vô cùng lo lắng:

- Từ xưa đến nay, chưa có người Huyền Môn nào có thể luyện thành vô tình thiên đạo. Ta cẩn thận xem điển tịch, phát hiện tu luyện vô tình thiên đạo có hai hậu quả. Một là tan thành tro bụi, không thể luân hồi, hai là tẩu hỏa nhập ma, trở thành Thiên Ma, làm hại thương sinh.

- Hai loại khả năng này chúng ta đều không muốn thấy. Tiểu Vũ sư đệ, nhờ ngươi.

Lữ Minh thành khẩn nói.

- Ta... ta sẽ cố hết sức.

Đối mặt với Lữ Minh thành thật, hắn không thể từ chối.

Thực tế, cho tới hôm nay, Long Vũ không biết nên đối mặt như thế nào với Đường Hương Hương. Tuy rằng sự tình âm sơn là có nguyên nhân, yêu hồ làm loạn. Nhưng dù sao hắn cũng là đương sự.

Hắn trót phá hủy sự trong trắng của người ta.

- Đại sư huynh, việc này không nên chậm trễ, ta đi xem đã.

Long Vũ nói.

- Ừ.

Lữ Minh tràn ngập chờ mong:

- Tất cả nhờ ngươi.

- Được rồi.

Long Vũ nói xong lập tức xoay người đi. Nhìn ra đại sư huynh Lữ Minh cũng thích Hương Hương. Nếu không hắn cũng không sốt ruột như thế.

Nhìn bóng lưng Long Vũ, Lữ Minh thấp giọng cấu khẩn:

- Sư đệ, mong rằng ngươi thành công.

- Đại sư huynh.

Đột nhiên Uông Kiếm cũng không biết từ đâu đi ra, nhanh chóng bước tới:

- Đại sư huynh, ngươi vừa mới nói cho Long Vũ tên nghiệt...

- Khép cái mỏ lại.

Uông kiếm muốn gọi Long Vũ là nghiệt chủng, nhưng là nghiệt… kia còn chưa thốt ra, đã bị Lữ Minh phán đoán chính xác quát ngang cắt đứt lời hắn.

Lữ Minh nghiêm mặt, ánh mắt sáng rực nhìn Uông kiếm nói:

- Sư đệ... Ngươi còn muốn gọi Tiểu Vũ sư đệ là nghiệt chủng sao? Chẳng lẽ ngươi không nhớ chuyện Huyền Môn tụ hội, chẳng lữ ngơi không nhớ lời thề của ta. Tiểu Vũ dùng hành động chứng mình thực lực bản thân, hiện giờ hắn là hy vọng trong hàng đệ tử trẻ tuổi của Huyền Môn chúng ta. Đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng phải tôn trọng Tiểu Vũ sư đệ. Hôm nay xem như cảnh cáo, lần sau ta sẽ không tha đâu.

Uông Kiếm bị Lữ Minh giáo huấn một chút, trong lòng xem thường, nhưng ngoài mặt vẫn không dám.

- Đại sư huynh dạy phải.

Uông kiếm cúi đầu nhận sai,lập tức nói:

- Đại sư huynh, Tuyết Cơ sư thúc đến đây, tình huống thế nào?

- Ta không rõ.

Lữ Minh lắc đầu:

- Ta vừa hỏi qua Tiểu Vũ sư đệ, hắn cũng không biết. Tiểu sư muội cá tình quật cường, tu luyện vô tình thiên đạo lại là đại sự, ta thấy nàng rất khó quay đầu lại.

- Vậy phải làm thế nào?

Uông kiếm lập tức nóng nảy:

- Đại sư huynh, chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cảm tiểu sư muội luyện vô tình thiên đạo. Dù bỏ qua, coi như tiểu sư muội thiên tư thông minh, thành công tu luyện vô tình thiên đạo, đối với hai ta cũng không có chút tốt gì.

- Có ý gì?

Lữ Minh hỏi.

- Đây không phải rõ ràng sao?

Uông Kiếm nói:

- Vô tình thiên đạo phải cắt đứt thất tình lục dục. Tương lai coi như tiểu sư muội luyện thành vô tình thiên đạo, cũng chỉ là máu lạnh vô tình, không phải là người trần mắt thịt, không phải là tiểu sư muội xinh xắn nữa.

- Ngươi không nói cái này ta cũng biết.

Lữ Minh thở dài nói:

- Ta và ngươi căn bản không có biện pháp, cũng không có tư cách ngăn cản. Hiên giờ duy nhất chỉ có thể dựa vào Tuyết Cơ sư thúc và Tiểu Vũ sư đệ.