Đặc Thù Không Gian

Quyển 4 - Chương 26: Hương Hương thống khổ




Vừa dứt lời, hắn liền vội vàng vung âm dương pháp kiếm lên, xuất ra hai con quỷ đồng thời đánh về phía Tuyết Cơ. Nhưng vừa tiếp xúc với hàn mang quanh người nàng, chúng lập tức hóa thành tro bụi.

Thân mình Tuyết Cơ chuyển động, giờ phút này nàng mạnh mẽ thi triển thần thông đạo pháp. Tuy rằng lực lượng cường đại nhưng nó lại hao tổn rất nhiều đạo lực.

Nàng liếc mắt nhìn Long Vũ, chỉ hi vọng lúc này hắn có thể mau chóng tỉnh lại, rời khỏi nơi này. Cho dù nàng có chết cũng đáng giá.

Tuyết Cơ hét nhẹ một tiếng, Tuyết kiếm trong tay bắn ra vô số đạo hàn mang, hướng tới phía hắc y nhân.

Hắc y nhân hiển nhiên biết rõ uy lực của đạo pháp này, lập tức lùi về phía sau mấy bước, đồng thời xuất ra năm sáu quỷ vật đón đỡ. Sau vài tiếng kêu thảm thiết, mấy con quỷ vật liền tan biến, mà kiếm quang của Tuyết Cơ cũng bị tiêu tán. Truyện Đặc Thù Không Gian được copy từ diễn đàn 4vn

Hắc y nhân cả giận nói:

- Không tệ. Huyền Môn khó có được một người như vậy. Nhưng đáng tiếc lại gặp phải một đối thủ là ta.

Hiển nhiên, hắc y nhân đã nổi giận. Có thể thấy rõ sát khí trong đôi mắt hắn.

- Đi chết đi.

Hắc y nhân tức giận quát lên một tiếng, há miệng phun ra một ngụm máu đen lên thân kiếm. Sau khi pháp kiếm hấp thu máu đen của hắn, quỷ vật bị phong ấn trong cơ thể lập tức điên cuồng, tiếng kêu khóc không ngừng phát ra, làm rung chuyển trời đất. ( Sao oánh nhau dữ vậy mà không có tên nào mò đến nhỉ)

Tuyết Cơ cắn răng lại bắn ra mấy đạo hàn mang. Khi tiếp xúc với quỷ vật, nó liền hóa thành máu loãng, vô cùng tanh hôi.

Cùng lúc đó, Tuyết Cơ cũng phun ra một ngụm máu, thân hình nàng cũng bị rung động.

- Xem ngươi có thể kiên trì được bao lâu.

Hắc y nhân âm hiểm cười cười.

- Không được thương tổn chị Tuyết Cơ.

Đúng lúc này, Long Vũ đang hôn mê trên mặt đất bỗng nhiên mở miệng. Hắn đứng bật dậy, vội vàng đi đến bên cạnh Tuyết Cơ. Hắn rút thiên sư pháp kiếm ra, vẻ mặt cảnh giác.

- A?

Hắc y nhân dường như lần đầu tiên nhìn thấy thiên sư pháp kiếm:

- Lại là thiên sư pháp kiếm. Chẳng lẽ Huyền Môn phục hưng. Đáng tiếc, các ngươi lại gặp phải ta.

Lúc trước hắn một chiêu đã chế trụ được Long Vũ, căn bản không cho Long Vũ một cơ hội nào. Vì vậy đây là lần đầu hắn nhìn thấy thiên sư pháp kiếm trong tay Long Vũ. Truyện Đặc Thù Không Gian được copy từ diễn đàn 4vn

Đối với thiên sư pháp kiếm, hắc y nhân cũng không xa lạ gì. Tính cả lần này, đây cũng là lần thứ hai hắn nhìn thấy.

Nhưng mà, lần trước hắn nhìn thấy là lúc hắn đang ở Huyền Cảnh.

- Chị Tuyết Cơ, chị không sao chứ.

Long Vũ mang vẻ mặt thân thiết, trong lòng luôn luôn cảnh giác.

- Chị không sao. Tiểu Vũ, gặp lại em còn sống, chị an tâm rồi. Lát nữa chị quấn chặt lấy hắn, em dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi chỗ này. Nhớ kỹ, không quản em nghe được âm thanh gì, cũng không được quay đầu lại.

Lời nói của Tuyết Cơ xác định là nàng phải chết.

- Không được.

Long Vũ không một chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, hắn trầm giọng nói:

- Chị Tuyết Cơ, chúng ta kề vai chiến đấu, cùng sinh cùng tử. Tiểu Vũ tuyệt đối sẽ không bỏ lại chị, tham sống sợ chết…

- Hừ. Ta ghét nhất là nghe những lời tình nghĩa như vậy. Đi chết đi.

Trong hắc khí, hắc y nhân hừ lạnh một tiếng. Cũng không thấy động tác của hắn thế nào( Lão Tuyết hết từ để tả rồi), âm dương kiếm pháp bắn ra một đạo hắc mang, hướng Long Vũ đánh tới.

Hai hàng lông mày của Tuyết Cơ dựng ngược, Tuyết kiếm đồng thời xuất thủ, đem hắc mang hóa giải.

Bên trong hắc khí, hắn nói:

- Ngươi vì sao phải liều mạng bảo vệ tên nhóc này. Hay là ngươi thương hắn… Trong thế gian này, ngoại trừ tình yêu, ta thật sự không thể nghĩ ra được có thứ gì có thể làm cho nữ nhân quên hết sinh tử.

- Nói bậy.

Không biết tại sao, hai má Tuyết Cơ hơi hơi hồng lên. Nàng khẽ cáu:

- Chớ có nói bậy…

- Ha ha…

Hắc y nhân khàn giọng nói:

- Tuyết Cơ tiên tử… Ngươi đã bị dính tà độc, bây giờ đạo lực bị tiêu hao gần như không còn. Ta xem ngươi còn kiên trì được bao lâu…

Tuyết Cơ thực sự không được, thân mình lung lay sắp đổ, dường như muốn ngã xuống đất. Long Vũ vội vàng đưa cánh tay đón lấy, âm thầm truyền đạo lực, hy vọng giúp cho nàng có thể giảm bớt một chút thống khổ. Truyện Đặc Thù Không Gian được copy từ diễn đàn 4vn

- Dừng lại.

Tuyết Cơ biết suy nghĩ của Long Vũ, nhưng nàng không muốn hắn lãng phí đạo lực. Mạnh mẽ đẩy cánh tay của hắn ra.

Trong mắt hắc y nhân xuất hiện hung quang, lạnh lùng nói:

- Nhóc con. Ngươi muốn cuốn lấy ta, thực sự là buồn cười. Hôm nay các ngươi chết chắc rồi.

Nói xong. Hắn đâm ra một đạo hàn mang, hướng về phía ngực Tuyết Cơ đánh tới.

- Ta tới đây.

Long Vũ hừ nhẹ một tiếng, bấm thiên sư kiếm quyết bắn ra một tia kim sắc chói lọi. Đồng thời xuất ra Phá Ma Thần Long thân to bằng thùng nước đón đỡ thế công của hắc y nhân.

- Giỏi lắm. Tu vi cảnh giới lam sắc lại có thể xuất ra Thần Long có thể so với cảnh giới tụ linh. Hôm nay nếu ta không bắt ngươi, tương lai chính là một tai họa lớn.

Vừa dứt lời, hắc y nhân bấm lên kiếm quyết, Âm Dương pháp kiếm rõ ràng cũng xuất ra con Thần Long đồng dạng. Mà lúc này tà khí trên người hắc y nhân cũng hoàn toàn tiêu thất.

- Thiên sư kiếm quyết?

Sắc mặt Tuyết Cơ trở nên tái nhợt, sau đó trở nên kinh ngạc:

- Làm sao có thể. Ngươi tại sao lại biết thiên sư kiếm quyết. Ngươi cũng là người của Huyền Môn…

Thiên sư kiếm quyết thế nào, trong lòng Tuyết Cơ đều rõ ràng. Nếu không phải là người của Huyền Môn, thì không có khả năng thi triển được. Từ độ lớn của Thần Long, có thể thấy rõ ràng tu vi thiên sư kiếm quyết của người này, sợ rằng cảnh giới đã là trảm thiên. Thiên sư kiếm quyết chia làm tru tà, phá ma, tịnh hóa, trảm thiên, diệt thiên… Tổng cộng có bảy cảnh giới. Trảm thiên là cảnh giới thứ tư, uy lực mạnh hơn phá ma của Long Vũ rất nhiều. Nhưng mà trên thanh kiếm của hắc y nhân lúc này là chính tà đạo pháp, cùng với pháp kiếm trong tay hạn chế nên không thể phát huy công hiệu lớn nhất. Cho nên giờ phút này hai người quả thật lực lượng là ngang nhau. Truyện Đặc Thù Không Gian được copy từ diễn đàn 4vn

Nhưng mà Long Vũ mở ra khuếch đại đạo lực, thi triển ra Thần Long, so với hắc y nhân, hắn không thể duy trì được thời gian dài.

Trong lòng Tuyết Cơ càng sốt ruột, tà khí trong cơ thể xâm lấn càng mãnh liệt. Thậm chí khóe miệng nàng cũng tràn ra máu, vệt đen từ mi tâm cũng đã kéo dài xuống đến chóp mũi.

Tình thế ác liệt…

- Chủ nhân, hiện tại chỉ có một biện pháp – kéo hắn tới Huyền Cảnh.

La Lâm nhắc nhở.

- Việc này có chắc chắn không?

Long Vũ hỏi.

Lam Lâm nói:

- Nếu có đủ đạo lực sử dụng, tôi có thể sử dụng Phượng Hoàng lệnh mở ra pháp trận không gian mang hai người đi. Nhưng mà cậu sẽ bị mất rất nhiều đạo lực, vô cùng đau đớn.

- Ta còn rất ngưu, xem ngươi có thể chống đỡ thế nào?

Khóe miệng hắc y nhân hiện lên một tia tò mò.

- Chị Tuyết Cơ. Chị yên tâm, em sẽ không để cho chị xảy ra việc gì đâu. La Lâm, bắt đầu đi…

Cho tới bây giờ, Long Vũ chưa bao giờ chần chờ chuyện gì. Hắn ra lệnh cho La Lâm lấy đạo lực trong cơ thể của mình để thi triển không gian pháp trận.

Cố nén đau nhức, hắn dặn dò Tuyết Cơ:

- Chị Tuyết Cơ, cố gắng chịu đựng, chị có thể làm được… Em đã phát ra tín hiệu cầu cứu. Đệ tử Huyền Môn rất nhanh sẽ tới đây…

- Tiểu Vũ, em muốn làm gì?

Trong lòng Tuyết Cơ căng thẳng.

- Chị Tuyết Cơ, chị yên tâm, em không việc gì đâu.

Vừa dứt lời, La Lâm đã hấp thu đủ đạo lực, mở ra không gian pháp trận từ Phượng Hoàng lệnh. Mục tiêu chính là Long Vũ cùng hắc y nhân.

- Không… Không cần…

Hắc y nhân dường như cũng minh bạch ra điều gì, hắn theo bản năng lùi lại phía sau, nhưng thân thể của hắn rất nhanh bị đạo lực mạnh mẽ bao vây.

Cho dù lực lượng hắn có cường đại như ban đầu, cũng không thể khác cự lại chí bảo Phượng Hoàng lệnh.

Theo vài tiếng gào thét không cam lòng, Long Vũ cùng hắc y nhân biến mất không thấy bóng dáng. Sau một khắc, Tuyết Cơ rốt cuộc cũng hiểu rõ đầu đuôi. Truyện Đặc Thù Không Gian được copy từ diễn đàn 4vn

Hai hàng lệ từ trên đôi mắt đẹp chảy xuống, tí tách rơi trên mặt đất. Khóe miệng nàng hiện lên một vẻ tươi cười, thì thào tự nói:

- Tiểu Vũ, em thực sự đã trưởng thành…

- Phốc…

Thân hình Tuyết Cơ hơi lay động, trong cổ ngọt lịm, lại há miệng phun ra một ngụm máu đen, hai mắt tối sầm nhất thời mất đi ý thức.

Một lát sau, vài người lần lượt đuổi tới, cầm đầu chính là sư đệ Phù Hoa. Nhìn thấy Tuyết Cơ hôn mê trên mặt đất, khóe miệng có vết máu, hắn vội vàng phi thân đến chỗ Tuyết Cơ, đỡ nàng dậy, cho vào miệng nàng viên thuốc bạch sắc.

Rất nhanh, ánh mắt Tuyết Cơ hơi mở:

- Tiểu Vũ, tiểu Vũ…

- Tuyết Cơ sư tỷ, tiểu Vũ xảy ra chuyện gì?

Phù Hoa thấy Tuyết Cơ bị trọng thương vẫn còn băn khoăn Long Vũ, vội vàng hỏi tình huống.

- Nó… Nó bị bắt đi rồi…

Tuyết Cơ cũng không nói sự thật. Nếu như chuyện Long Vũ có thể tự do ra vào Huyền Cảnh, sẽ là một rắc rối lớn, chuyện này không thể nói ra.

Ngẫm lại sự kiên quyết của Long Vũ, khóe mắt Tuyết Cơ ngấn nước, trong lòng chua xót xen lẫn sự vui mừng.

Chỉ mong hắn không có việc gì.

- Mọi người chia nhau ra đi tìm đi, cần phải tìm được Long Vũ bằng mọi giá…

Phù Hoa hạ lệnh, sau đó nâng Tuyết Cơ dậy, giúp nàng kiểm tra thân thể. Hắn trầm giọng nói:

- Sư tỷ, thương thế của tỷ rất nặng, ta phải mau chóng mang tỷ về chỗ sư tôn. Có sư tôn tự mình giúp tỷ chữa thương mới được. Tỷ yên tâm, ta sẽ lưu lại người tiếp tục tìm tiểu Vũ.

- Không cần…

Tuyết Cơ thống khổ lắc đầu:

- Chúng ta đi thôi. Không tìm được đâu… Nó bị người bắt đi rồi.

Mọi người tại nơi này, dù ai đi nữa cũng không có cách nào tiến vào Huyền Cảnh. Tìm người ở nơi này chính là lãng phí thời gian.

Phù Hoa do dự một chút, sau đó hạ lệnh đình chỉ tìm kiếm.

Sau đó, Phù Hoa nói:

- Tuyết Cơ sư tỷ, còn một tin tốt lành muốn nói với tỷ. Đệ tử của tỷ, Đường Hương Hương đã được Lữ Minh tìm thấy, có lẽ lúc này đã trở về trang viện Huyền Môn.

- A…

Phù Hoa nói đúng, đây đúng là tin tốt lành. Cùng ở chung với Hương Hương sáu năm, Tuyết Cơ đã coi nàng giống như con của mình. Tình cảm mặc dù không so sánh được với Long Vũ, nhưng cũng không tồi. Truyện Đặc Thù Không Gian được copy từ diễn đàn 4vn

Sau nửa giờ, Tuyết Cơ đã được đưa đến trước mặt Thiên Cơ Tử.

Biết được chuyện xảy ra, trong lòng hắn ngũ vị phức tạp, không nghĩ tới lần này Long Vũ lại ngăn được cơn sóng dữ. Hắn dường như mơ hồ chứng kiến tương lai Long Vũ tiền đồ còn tiến rất xa.

Nhưng mà Long Vũ đã bị người nào bắt đi, Tuyết Cơ cũng không có đề cập tới.

- Phù Hoa, ngươi cùng mọi người đi ra ngoài. Ta có chuyện muốn nói với sư tôn.

Dừng lại một chút, Tuyết Cơ vẫn có ý định nói tình huống của hắc y nhân. Người nọ có thể thi triển thiên sư kiếm quyết thuần thục vô cùng, hơn nữa tu vi rất cao thâm, tuyệt đối không phải người bình thường. Người này sớm muộn cũng gây tai họa cho Huyền Môn.

- Tất cả ra ngoài đi.

Thiên Cơ Tử lần đầu thấy vẻ mặt Tuyết Cơ như vậy.

Mọi người nghe vậy, lập tức rút lui.

- Tuyết Cơ, có phải có chuyện quan trọng hay không? Có phải muốn nói với ta về chuyện của Long Vũ. Ngươi yên tâm, ta sẽ truyền lệnh Huyền Môn toàn lực truy tung.

Thiên Cơ Tử âm trầm nói:

- Lần này hài tử đã làm tốt rất nhiều chuyện. Ngươi yên tâm, tuy rằng chuyện ta đối với Thủy Tiên cùng Long Thiên Diệu bất mãn, đối với hài tử Long Vũ cũng có chút thành kiến. Nhưng ta vẫn có thể rõ ràng được phải trái.

- Sư tôn, không phải chuyện này…

Thân mình Tuyết Cơ vẫn có chút suy yếu, nàng ngồi trên ghế, vội vàng kể lại chuyện mình gặp hắc y nhân.

Đương nhiên, kết cục cuối cùng được nàng sửa lại. Vốn là tiến vào Huyền Cảnh, nàng lại sửa thành bị hắc y nhân bắt đi.

Nghe xong Tuyết Cơ kể lại, sắc mặt Thiên Cơ Tử xanh mét. Lúc sau hắn quay đầu lại, nghiêm túc hỏi:

- Tuyết Cơ. Ngươi xác định đó thật sự là thiên sư kiếm quyết?

- Sư tôn, hắn có thể gọi được Thần Long, việc này có thể là giả bộ?

Tuyết Cơ hẵng giọng một cái, đôi mắt dừng trên mặt Thiên Cơ Tử, nghiêm túc nói:

- Sư tôn, ngươi có thể đoán được lai lịch của hắn sao? Hắn rốt cuộc là ai? Vì sao hắn lại biết thiên sư kiếm quyết của Huyền Môn? Hơn nữa Hỏa Long thâm hậu, theo sự nhìn nhận của ta, tu vi của hắn có thể ngang với ngươi.

- Tuyết Cơ, hãy nghe ta nói. Chuyện này ngươi phải quên đi. Thực sự nếu không quên được thì không nên nói với bất luận kẻ nào.

Thiên Cơ Tử dặn dò:

- Nếu gặp lại tiểu Vũ, ngươi cũng nói với hắn như thế.

- Sư tôn, hắc y nhân…

Tuyết Cơ cảm thấy Thiên Cơ Tử biết được thân phận của đối phương.

Thiên Cơ Tử cắt đứt câu hỏi của Tuyết Cơ:

- Không cần hỏi nữa. Có một số việc ta không thể xác đinh… Tuyết Cơ, sau này nếu có cơ hội gặp lại hắn, ngươi phải bỏ chạy thật xa. Hắn nếu muốn giết ngươi, thật dễ như trở bàn tay.

- Vâng.

Tuyết Cơ trả lời một câu, không tiếp tục truy vấn nữa.

- Được rồi. Ta giúp ngươi chữa thương.

Thiên Cơ Tử hít sâu một hơi, ý bảo Tuyết Cơ ngồi xếp bằng.

Lữ Minh có chút buồn bực, có chút xấu hổ. Hắn đã cố gắng tìm được Đường Hương Hương, hơn nữa còn hộ tống nàng trở về. Nhưng thái độ của Đường Hương Hương luôn lạnh lùng với hắn. ( Mất rồi) Truyện Đặc Thù Không Gian được copy từ diễn đàn 4vn

Lữ Minh không rõ, chính mình đã sai chỗ nào? Hoặc là có vấn đề chỗ nào? Suy đi tính lại hắn không nghĩ ra cái gì cả.

Nhất là Đường Hương Hương, có thể thấy rõ hận ý trong đôi mắt của nàng. Lữ Minh ngầm cười khổ, hắn cảm giác nàng không nên đối với hắn như vậy.

Vì muốn biết rõ chân tướng, hắn không có rời khỏi nhà, mà bảo hộ ở trước cửa phòng Đường Hương Hương. Thứ nhất, hắn muốn tiếp tục bảo hộ nàng. Thứ hai, hắn hi vọng một thời gian hắn có thể biết được đáp án.

Đường Hương Hương lúc này nằm trên giường không một tiếng động, nửa thân dưới sưng tấy đau nhức thỉnh thoảng nhắc nhở nàng, thân thể nàng đã không còn trong trắng. Nàng lúc này cái gì cũng không thiết nữa. Truyện Đặc Thù Không Gian được copy từ diễn đàn 4vn

Mới mười sáu tuổi, lại gặp chuyện như vậy. Nàng thật sự không biết nên làm thế nào? Sau một thời gian, nàng cảm giác thế giới của mình toàn bộ sụp đổ.

Trong Huyền Môn, nàng chỉ có thể dựa vào sư tôn. Chuyện xảy ra thế này, nàng có thể tìm sư tôn khóc lóc kể lể, giúp nàng làm chủ chuyện này.

Nhưng sư tôn với nam nhân đáng giận kia lại là thân thích, hơn nữa quan hệ cực kỳ tốt đẹp.

Nàng rất khó tưởng tưởng, Tuyết Cơ sư tôn sẽ cho mình một giải quyết công bình.