Mấy ngày kế tiếp của Giản Đông Kiều quả thực là bình an vô sự, Cổ Ương Thái cho cậu phục chức, không cần đi quét bồn cầu nữa, nhưng điều kiện là mỗi ngày cậu vẫn phải đến nhà hắn làm ‘hầu gái’.
Cổ Ương Thái dạo gần đây rất phiền muộn, một mặt là vì công việc, một mặt là vì…
“Này, này, máy hút bụi làm sao vậy, nó hư rồi hả?!” Giản Đông Kiều tức giận cầm cái máy hút bụi đã bị cậu làm cho ‘banh xác’.
Cổ Ương Thái ngây ngốc nhìn cái ‘Xác chết’ trong tay Giản Đông Kiều, bị á khẩu nửa ngày. Đây là đồ dụng điện thứ bao nhiêu bị cậu làm hỏng hắn cũng không nhớ rõ nữa, hắn chỉ biết người trước mắt này rất có năng lực phá hoại… Trời ạ! Rốt cuộc thì hắn đang chỉnh cậu, hay cậu chỉnh ngược lại hắn vậy?
Cổ Ương Thái bất đắc dĩ lắc đầu “Thôi! Không cần làm nữa!” May mắn đây không phải là nhà của mình.
Giản Đông Kiều vừa nghe được câu nói này, hai mắt lập tức sáng rực lên, “Vậy tôi có thể về nhà sớm rồi sao?”
“Không thể!”
“Quỷ hẹp hòi.” Giản Đông Kiều trừng hắn, ngoác miệng mắng.
Cổ Ương Thái nhìn cái miệng nhỏ phấn nộn của cậu, hắn lập tức sâu hít một hơi.
Ùng ục, ùng ục —— Bởi vì Giản Đông Kiều buổi trưa quên ăn cơm, nên bây giờ cái bụng cậu đang lên tiếng kháng nghị.
“Cười cái gì chứ!” Giản Đông Kiều liếc Cổ Ương Thái một cái, lấy tay che lại cái miệng đang cười của hắn, sau đó lại cúi đầu mắng cái bụng của mình, “Mất hết cả mặt, bọn tao đang cãi nhau, mày yên lặng chút đi!”
Ùng ục, ùng ục —— cái bụng dường như coi thường lời nói của Giản Đông Kiều, lần này kêu còn lớn hơn lần trước, làm cho Cổ Ương Thái ôm bụng cười ha hả.
“Cười cười cười, cười chết anh luôn đi!” Nếu như trong tay cậu có kim chỉ, cậu nhất định sẽ đem miệng Cổ Ương Thái may lại, Hừ!
Giản Đông Kiều ngồi một mình trong phòng khách sinh khí, cũng không biết qua bao lâu, Cổ Ương Thái đầu đầy mồ hôi từ trong phòng bếp đi ra, đến bên cạnh Giản Đông Kiều.
Hắn ôn nhu kéo tay cậu.”Đến đây!”
“Làm gì?!”
Giản Đông Kiều bây giờ đã quên mất cái ý nghĩ Cổ Ương Thái sẽ làm ra những chuyện cầm thú với mình, bởi gì mấy ngày nay, Cổ Ương Thái đối với cậu rất xa cách, cũng không làm ra những hành động ám muội như ngày đầu đưa cậu về nhà; cậu thực sự không hiểu tại sao Cổ Ương Thái nhất định muốn mình buổi tối về nhà hắn dọn dẹp; cậu vì muốn bản thân bớt đi phiền phức, nên đã lén lút đem toàn bộ rác cùng quần áo nhét vào trong ngăn tủ, lẽ nào Cổ Ương Thái không phát hiện ra sao?
Còn một việc nữa, đó là gần đây Giản Đông Kiều trong lòng không yên, tinh thần bất định, lúc trước cậu cảm thấy mấy nữ đồng nghiệp trong công ti nhìn cũng không tệ lắm. Nhưng mà khi tỉ mỉ quan sát thì lại thấy các nàng vẫn không đẹp bằng người nào đó, nhưng mà người nào đó là ai đây?
Giản Đông Kiều liều mạng cầm vài cọng tóc vàng của mình suy nghĩ, nhưng mà vẫn là nghĩ không ra.
Trong lòng ngứa ngáy, làm cho toàn thân cũng ngứa ngáy!
Giản Đông Kiều trì độn không phát hiện được lúc mình đang suy nghĩ thì ánh mắt lại tập trung nhìn chằm chằm Cổ Ương Thái
“Ngồi xuống đi.” Cổ Ương Thái kéo Giản Đông Kiều đến trước bàn ăn.
Giản Đông Kiều nhìn trên bàn có đầy đủ các món ăn làm cậu thèm nhỏ dãi, con ngươi đều muốn rớt ra ngoài, “Anh…”
“Đều là do tôi làm đó!” Cổ Ương Thái kiêu ngạo nói.
Giản Đông Kiều nuốt một ngụm nước bọt, “Anh làm?”
“Đúng vậy! Nhưng tôi đã lâu không có nấu ăn, hôm nay đặc biệt nấu vì cậu đấy.” Cổ Ương Thái gắp một khối thịt bò xào cay, bỏ vào trong miệng Giản Đông Kiều, sau đó ánh mắt chờ mong nói, “Ha ha, ăn thử xem!”
Độ mềm vừa phải, không quá dai, hương vị rất được, có chút cay nhưng không quá cay, rất vừa miệng.
Giản Đông Kiều hưng phấn gật gật đầu, “Rất là ngon nha!”
“Thật?”
“Thật!”
“Vậy thì ăn nhiều một chút đi.” Cổ Ương Thái liền gắp thêm một khối cho Giản Đông Kiều, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
“Tôi muốn ăn cái này.”
“Đây!”
“Còn có cái kia nữa.”
“Được!”
“Ừm…”
“Có ngon không?”
Giản Đông Kiều gật đầu thật mạnh, khoang miệng đã nhét đầy đồ ăn.
Cổ Ương Thái múc một chén canh, còn múc một muỗng canh đưa đến bên miệng Giản Đông Kiều.
“Coi chừng bị nghẹn a, uống một ngụm canh đi.”
“Ừm!” Giản Đông Kiều há miệng chuẩn bị uống.
“Chờ đã!” Cổ Ương Thái cảm thấy canh còn nóng, “Còn nóng quá, phải thổi nguội trước đã.” Giản Đông Kiều nhìn Cổ Ương Thái phục vụ mình tận tình như vậy, không hiểu sao trong tim như có một dòng nước ấm áp chảy xuống khắp toàn thân, trừ người nhà ra thì hắn là người đầu tiên ôn nhu với cậu như vậy.
Giản Đông Kiều cảm thấy có chút gì đó hạnh phúc cùng vui sướng khiến cho hô hấp của cậu nhanh hơn, cậu không dám thở dốc lớn tiếng, sợ sẽ kinh động người trước mắt, cậu chỉ lẳng lặng thưởng thức dáng vẻ của Cổ Ương Thái, hắn thực sự rất trắng, lông mi vừa dài vừa cong, bên dưới là đôi mắt chuyên chú, tập trung thổi canh…
“Được rồi.” Cổ Ương Thái vui vẻ nhìn Giản Đông Kiều, “Nào, uống một chút đi.”
Lúc này đây Giản Đông Kiều bỗng nhiên cảm giác được có phải khoảng cách giữa bọn họ quá gần rồi không?
Cảnh tượng như thế này, ngay cả tư thế, cảm giác, hình như không phải chỉ là quan tâm bình thường?
Cổ Ương Thái sắc mặt nghiêm túc làm cho Giản Đông Kiều không khỏi khẩn trương.
“Hừm, tôi tự uống canh được mà.” Giản Đông Kiều biệt nữu nói.
“A?” Cổ Ương Thái giống như giác ngộ điều gì đó, hắn đem chén canh đặt lên bàn, “Được rồi, vậy cậu mau uống đi.” Bất quá hắn vẫn không quên quan tâm nói: “Coi chừng nóng.”
Giản Đông Kiều cúi đầu uống canh, mắt cũng không dám nhấc lên, giờ phút này thực sự nuốt không vô bởi vì Cổ Ương Thái ngồi bên cạnh đang nhìn cậu chằm chằm.
Tim đập thật là nhanh mà…...
Cổ Ương Thái cũng phát hiện bầu không khí này có chút quỷ dị, hắn phát hiện có phải mình đối với Tiểu Bát Phu quá tốt rồi không? Loại quan tâm này hình như không giống với kiểu của giám đốc với nhân viên, hắn thừa nhận là mình không còn ý nghĩ muốn chỉnh Giản Đông Kiều nữa, nhưng mà tại sao khi nghe bụng của cậu kêu ‘ùng ục’ hắn lại không tự chủ được đi vào phòng bếp đặc biệt làm đồ ăn cho cậu, ngay cả bạn thân của hắn cũng không được cái phúc lợi này, hắn biết cậu chưa được một tháng, mà trong lòng lại vì cậu nên mới loạn như vậy, chẳng lẽ