Edit: Hiên Viên Linh
Cự mãng ra ngoài khoảng nửa ngày, lúc trở lại trên mặt lại bẩn, đuôi rắn đằng sau kéo theo một chuỗi con mồi, lo Đắc Kỷ ăn thịt không quen, nó còn cuốn theo một chút trái cây còn tươi mới.
Đắc Kỷ không thích ăn trái cây, Hồ Ly vốn là động vật ăn thịt, nhưng con người lại ăn tạp, ăn mỗi thứ một chút mới tốt cho thân thể, nàng còn phải ở nơi này một hồi lâu nữa, đương nhiên sẽ không muốn thân thể này suy yếu.
Một vài mảnh vảy nhỏ trên mặt Cự Mãng lại bong ra, vô cùng xù xì, nhìn qua thấy bẩn tựa như vừa cọ vào bụi đất, lưỡi rắn đỏ tươi của nó khẽ thò ra một chút, híp mắt nhìn Đắc Kỷ ăn trái cây, dừng dừng, tựa hồ lúc này mới phát giác hình thể của mình và đối tượng giao phối không hề tương xứng, nó lắc lắc đầu, từ chóp đuôi bắt đầu biến nhỏ đi, từ từ biến thành bộ dạng hôm đó Đắc Kỷ nhìn thấy.
Vừa mới ăn xong môt quả trái cây, thân rắn lạnh như băng đã quấn đến, lưỡi rắn tinh tế nhẹ nhàng liếm láp vài cái ở cổ, Đắc Kỷ sờ sờ mặt cự mãng, lại sờ rớt một nắm vảy nhỏ.
Cự mãng lại không thèm để ý đến vảy của mình bị sờ rớt, mắt rắn híp lại, cọ cọ vào long bàn tay của Đắc Kỷ, những vảy nhỏ lại bong ra một mảnh nữa, trên mặt nhìn qua lại càng thêm bẩn, Đắc Kỷ nhịn không được bật cười, lấy một con hươu đực lớn vừa mới chết, dùng dao găm cắt một miếng thịt ở ngực, đưa tới trước miệng rắn.
Nhìn chằm chằm miếng thịt hươu to bằng bàn tay kia, cự mãng do dự một chút, vẫn hơi cúi đầu ngậm lấy, nó là không thể cắn xé hay gặm thức ăn, cũng may miếng thịt không lớn, nó có thể không cần cắn nát cũng có thể nuốt chửng cả miếng vào bụng, nhưng cũng tỏ ra chật vật một chút.
V384 không hiểu tại sao Đắc Kỷ lại làm như thế, nhưng cự mãng hiểu, nó không thể không hiểu, giống cái chủ động xé xác con mồi cho giống đực ăn, đại biểu cho nó nguyện ý tiếp nhận để giống đực làm phối ngẫu, nó khẽ thò lưỡi rắn ra, tiếp tục liếm láp trên cổ Đắc Kỷ, nhưng chỉ mang theo ý muốn thăm dò, hơn nữa là biểu thị đắc ý khi được công khai chủ quyền.
Thiên Thượng Thành không phân biệt ngày sáng đêm tối, nhưng nơi rừng sâu này thì có, do có một kết giới, vì để cho yêu thú trong rừng có thể thích ứng hoàn cảnh được tốt hơn, loài rắn bình thường đều ngày ngủ đêm mới hoạt động, nhưng cự mãng này lại không có thói quen đó, thậm chí sau khi nó ăn một con mồi liền ra đến cạnh dòng suối nhỏ rửa sạch bụi đất và vết máu trên người.
Nhưng cho dù nó làm vậy cũng không che giấu được sự thật đáng sợ: thành chủ Thiên Thượng Thành thời gian qua luôn tôn quý hôm nay lại thân thể trần truồng đi săn mồi cả một ngày, buổi tối còn cao hứng bừng bừng ngủ ở trong hốc cây cùng một đống thi thể con mồi.
Lột da ở nơi này một hai ngày, dựa theo kế hoạch đã soạn sẵn của Bạch Khuynh, là sẽ chờ sau khi tỷ thí mới bế quan, nhưng sau khi bình ổn mấy vị trưởng lão đã thuận lý thành chương mà lột da,D!e^[email protected]/D0n đây cũng là phương thức của phần lớn Nhân hoàng trên Thiên Thượng Thành, nhưng lần này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bản tính của rắn sẽ khống chế thân thể, trong thời gian ngắn, ý thức của hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình, mang người trong long của đường đệ, vui thích trải qua cuộc sống của dã xà (rắn sống hoang dã).
Dã xà đại gia cũng không cảm thấy cuộc sống của mình kém chỗ nào, nó được ăn đồ ăn tươi mới nhất trong rừng, lại được ôm đối tượng giao phối xinh đẹp nhất, chỗ ở rộng rãi, nó còn có một dòng suối nhỏ sạch sẽ bên cạnh để nó rửa mặt mỗi ngày, nó quả thật là con rắn hạnh phúc nhất cánh rừng này.
Trước khi lột da, rắn sẽ bị mù, rắn đại gia liền đi săn hai ngày, đến tận khi mọi thứ trước mắt tối sầm lại, nó mới nghiêng ngả chao đảo bò về sào huyệt, tìm một chỗ trống sạch sẽ cuộn mình lại.
Đắc Kỷ biết là nó sắp lột da, cũng không lại quấy rầy nó, rắn đại gia cũng nằm im hồi lâu không nhúc nhích, đến sau nửa đêm, đột nhiên cự xà bắt đầu dùng sức ma sát với mặt đất, Đắc Kỷ không đi xem, trước kia nàng cũng đã thấy, cảnh tượng này quả khiến cho người ta sợ hãi , tựa như tự lột đi một tầng da của mình vậy, V384 nhịn không được hiếu kỳ, quay mặt ra nhìn.
Miệng lớn của Cự mãng mở to, tầng da mới lấp lánh chồng lên tầng da cũ, ma sát qua lại trên mặt đất, chợt nhìn qua, giống như bị người khác cố tình lột da, V384 bị dọa đến run lên, lập tức xoay đi nhìn chỗ khác, run rẩy châm cho chính mình một điếu thuốc, làm như mình chỉ là không có hứng thú nhìn.
Lần lột xác này hì hục cả một đêm, đến tận khi trời tờ mờ sáng, cự mãng mới coi như được chui ra khỏi lớp da cũ kia, đôi mắt vừa mù cách đây không lâu bây giờ thay đổi trở nên trong suốt dịu dàng, trên người cũng không còn những lớp gia bong tróc trở nên bóng loáng, rực rỡ hẳn lên, màu trắng bạc lộng lẫy giống như băng tuyết dưới ánh mặt trời.
Cự mãng tựa như rất mệt mỏi, chỉ quay sang kêu tê tê hai tiếng với Đắc Kỷ, sau đó liền không động đậy được nữa, Đắc Kỷ liếc lớp da rắn cũ dính bẩn đang nằm ở trên mặt đất, lớp da rắn này kỳ thật là đồ tốt,dieen~ddan\lee^quy/dd0n^ binh đao bình thường không thể chọc thủng, còn tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với ban thưởng nhiệm vụ của Triệu Tuyết Tầm, chỉ tiếc rằng không thể mang đi.
Vậy không lấy được thì cũng không đáng để nàng chú ý, ánh mắt Đắc Kỷ ánh mắt rơi trên người cự mãng đang nằm nghỉ ngơi, lần này cho dù là nàng cũng có chút sững sờ, trên đỉnh đầu của cự mãng, hai cây ngân bạch tựa như sừng hươu đứng thẳng, đi đến gần phía dưới bụng, bốn chân giống như móng vuốt chim ưng mạnh mẽ chống trên đất mặt.
Mặc dù vẫn chỉ là cái hình thức ban đầu, nhưng đã có thể nhìn ra chân thân.
V384 ngẩn ngơ, đếm móng vuốt của cự mãng: “Một, hai, ba, bốn, năm... Năm cái móng...”
Lời nói của nó còn chưa hết, cự mãng đã khẽ nâng đầu lên, tựa như đang hỏi thăm Đắc Kỷ có chuyện gì, Đắc Kỷ đưa tay, sờ mặt của cự mãng, sau khi lột da, trên mặt cự mãng cũng không còn bộ dáng bẩn bẩn xù xì toàn vảy bong ra kia nữa, trơn bóng sáng ngời, tựa như bạc thuần khiết tốt nhất.
Cự mãng cho phép Đắc Kỷ sờ mặt của chính mình, thậm chí một cánh tay của nàng phủ lên móng vuốt vừa mới mọc ra nó cũng không có lên tiếng, ngược lại khẽ cúi đầu, Đắc Kỷ sờ qua vảy trên lưng và bụng của cự mãng, đếm, nàng càng chắc chắn hơn so với V384, đây mới thật sự là một con rồng.
Đối với những biến hóa trên cơ thể, cự mãng cũng không có quá nhiều kinh ngạc, kí ức mà nó được truyền thừa là một đoạn cần phải giải khóa, huống chi ở thế giới này không có rồng, nó chỉ cảm thấy đây là một loại phương thức tiến hóa, ví như sừng trên đầu, có thể để cho đối tượng giao phối phơi quần áo sau khi giặt giũ, móng vuốt mọc ra rất linh hoạt, là để xé chỗ thịt tốt nhất trên người con mồi cho đối tượng giao phối mà không cần phí sức như cũ.
Nghĩ như vậy , cự mãng càng cảm thấy mình là một con đực vô cùng cường đại và mình là nhất điều cường đại và biết quan tâm, nó cũng không nghỉ ngơi, tê tê hai tiếng, vô cùng hưng phấn mà cọ cọ thân thể của Đắc Kỷ, đè nàng trên mặt đất.
Nếu là một con rắn quấn chặt lấy thiếu nữ đang nhếch nhác, thì tình cảnh chỉ có thể nói là kỳ lạ mà đáng sợ, nhưng khi đổi thành Ngân Long uy phong lại xinh đẹp, móng rồng đè lên bả vai thiếu nữ, thân thể cong lên, bụng dưới cấp bách đè lên eo thon của thiếu nữ, một bộ dáng vô cùng háo sắc, cũng có chút... Không biết nên nói như thế nào.
Thiếu nữ giường như hoàn toàn không biết tình cảnh hiện giờ của mình, chớp mắt, cầm lấy sừng rồng như đang nghiên cứu gì đó, ngân long càng thêm hưng phấn, lè lưỡi liếm mặt và gò má của thiếu nữ, long trảo di chuyển xuống phía dưới, xé quần áo, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn như bạch ngọc.
V384 há to miệng, thuốc cháy đến đốt tay cũng không biết, nó cảm thấy có lẽ mình phải làm một nghi lễ tẩy rửa, nếu không một màn này có khả năng sẽ trở thành bóng ma khổng lồ trong cuộc đời nó, ngày xưa nó đi theo một vài ký chủ lợi hại, không phải là chưa thấy rồng bao giờ, vô luận là cái thế giới nào, vô luận là loài rồng nào, đều là một đại danh xưng cao cao tại thượng, nhưng mà trước mắt... Có lẽ nó gặp con rồng này là giả đi.
Tiếng rồng gầm vang dội cả vòm trời trong rừng sâu, nững yêu thú vừa mới mở ra linh trí trong rừng đều run lẩy bẩy, qua một hồi lâu mới dám ngẩng đầu, nhưng mà không lâu sau, tiếng rồng gầm lại vang lến, đám yêu thú lại co rúm lại lần nữa, dừng lại một lát, tiếng rồng gầm không cần tiền lại vang lên, mang theo một tràng khí tức vui thích.
Một đám đệ tử Bạch Thị canh giữ ở ngoài rừng hai mặt nhìn nhau, nhất là vài Nhân Hoàng, trêm mặt tất cả mọi người đều rối rắm, theo khí tức lộ ra thì Thành Chủ nhà mình chắc đã lột da, hơn nữa còn có luồng uy áp khổng lồ mà cổ xưa, nếu như họ đoán không sai, hẳn là đã tiến thêm một bước đến thức tỉnh huyết mạch,Dien*d@n*le*quy*d0n/ đây là một việc trọng đại vô cùng tốt đẹp, nhưng mà... Thanh âm này, bọn họ có nên vào quấy rầy không?
Trong rừng tiếng rồng ngâm duy trì liên tục ba ngày ba đêm, các đệ tử của Bạch thị chờ ở ngoài rừng đến vẻ mặt nghiêm túc cũng không thể duy trì được nữa, cả đám bắt đầu ghé tai buôn chuyện với nhau.
"Tấn cấp, khẳng định là tấn cấp, uy áp thật lớn!"
"Đã ba ngày rồi, có khi nào lần này Thành Chủ gặp chỗ nào khó khan hay không? Chúng ta cứ chờ bên ngoài mãi như vậy à?"
"Tiếng kêu thật kỳ quái, nhưng ta luôn cảm thấy có loại uy lực không thể nói rõ..."
"Ta có nuôi một dế... vào thời kỳ động dục..." Một vị đệ tử Bạch thị do dự nhỏ giọng nói, một câu này còn chưa dứt lời, đã khiến rất nhiều người tức giận, bị vô số ánh mắt sắc như dao phóng tới cũng không dám nữa lên tiếng .
Lớp da rắn cũ đã mất đi vẻ sáng bóng miễn cưỡng che lại thân thể đầy thương tích của thiếu nữ, Bạch Khuynh đứng dậy, ngân quang trong suốt trên người hắn dần dần hóa thành một bộ áo trắng, nhớ tới chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua, đầu hắn đau muốn nứt, khuôn mặt tuấn mỹ tỏa sáng mày cau lại, nhưng vẫn dùng da rắn bao kỹ thiếu nữ lại, bế lên.
Mặt của thiếu nữ trong lòng hắn không còn chút máu, trên mặt còn vài vệt nước mắt vẫn còn chưa khô, hắn biết rõ, hai ngày trước nàng lúc choáng lúc tỉnh, thỉnh thoảng khi mở mắt ra, cũng chỉ biết kêu đau. Nhưng ý chí của hắn không thể điều khiển xà tính trong cơ thể, chẳng những không ngừng lại, thậm chí đến về sau còn không thể khống chế càng lớn hơn... Trên xiêm y rách nát của thiếu nữ còn dính mọt vài vết máu, nếu không phải hắn đúng lúc tỉnh lại thay nàng trị thương, thì người thật đúng là không thể giữ được tính mạng.
Cho dù biết rõ xà tính không có liên quan gì với ý thức của hắn, nhưng đáy lòng vẫn là dâng lên một cảm giác xa lạ, khiến hắn không cách nào dung thái độ như trước để đối xử với nàng, hắn... Suy cho cùng là đã làm hơi quá.
Lần này lột da khiến hắn một bước tấn cấp từ Thiên giai bốn tầng lên đến Thiên giai hai tầng, chỉ còn một chút nữa thì sẽ phi thăng, cách một tầng kết giới, hắn cũng có thể phát giác được ngoài rừng có bao nhiêu người đang chờ, nếu đi ra ngoài vào thời điểm này, thì thật sự là kho nói rõ...
Bạch Khuynh thở dài một hơi, vẫn ôm Đắc Kỷ đi ra ngoài, là hắn sai, hắn không thể không nhận.
Mới đi chưa được vài bước, trong lòng chợt có hơi động, cặp long mi tuyết trắng của Bạch Khuynh rủ xuống, đôi mắt màu lam trong suốt ôn nhuận, khẽ cụp xuống nhìn thiếu nữ đang nằm trong lòng, thiếu nữ há hốc mồm, giọng nói khan khàn: "Thả…ta xuống... Ta không muốn bị người khác nhìn thấy... Bộ dáng này."
Bạch Khuynh đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái, giống như nơi nào đó trong tâm trở nên mềm đi rồi sụp đổ xuống, hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi muốn thế nào thì làm như vậy đi."