Vân Trung Tế là ngày lễ quan trọng nhất của Thiên Thượng Thành, thời gian mười ngày nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, phủ thành chủ từ trên xuống dưới cũng bắt đầu bận rộn.
Mọi người trong thành đều tự chuẩn bị lễ mừng, Phủ thành chủ cũng nghênh đón tộc nghị* mười năm mới có một lần, nhưng cho dù bình thường Triệu Tuyết Tầm có địa vị được người khác sùng bái thì cũng không che giấu được sự thật nàng không phải là hậu thế của Trường Sinh thế gia, những người đệ tử có huyết mạch Trường Sinh thế gia mà trước đây nàng châm khiêu khích đều có tư cách tham gia, nàng lại không có, dựa theo quỹ đạo nguyên bản, Triệu Tuyết Tầm tâm cao khí ngạo là dự định tránh đi .
*hiểu nôm na là hội nghị của dòng tộc
Nhưng chính lần này tránh đi, khiến cho làm cho nàng gặp lại Sở Dịch đánh mất tâm, trao thân, cuối cùng còn vì hắn mà mất mạng.
Đắc Kỷ không muốn tránh đi, nhưng cũng không tự đưa tới cửa để người ta trào phúng, cũng chỉ là một buổi tối, đi đâu cũng được, đặc biệt là hội hoa đăng theo lời hộ vệ, đừng nói nàng, cho dù là Triệu Tuyết Tầm cũng chưa từng thấy.
Trước đó vài ngày áo choàng Tước linh mà Triệu Tuyết Tầm muốn đã xong đang mặc trên người, ngăn cách âm hàn vạn năm không thay đổi trên Thiên Thượng Thành, đêm tối đúng hạn mà đến, xa xa có thể nghe thấy tiếng người từ gian ngoài truyền đến, thị nữ lạnh như băng thay nàng xử lý tốt mọi chuyện, hờ hững lại cung kính đưa nàng ra cửa.
Mới ra phủ thành chủ, đúng lúc chạm mặt mấy người tóc trắng mắt lam là hậu nhân của Bạch thị, so với bọn họ thì màu tóc của hộ vệ hơi lộ vẻ ảm đạm, dưới ánh trăng mái tóc trắng của những người này mơ hồ lộ ra một màu trắng bạc rất thuần khiết, dường như còn phát sáng lộng lẫy, hai tròng mắt xanh thẳm cũng gần giống của Bạch Khuynh, hiển nhiên là Bạch thị đích hệ (con cháu dòng chính thống, chi trưởng).
Thiếu niên một thân y phục tuyết trắng, mắt lam dường như dẫn đầu bọn họ, nhìn qua có lẽ tuổi của hắn cũng không chênh lệch nhiều so với Triệu Tuyết Tầm, trên mặt còn mang theo chút ngây thơ, vừa thấy nàng liền nheo đôi mắt lại, cười lạnh một tiếng nói: "Là đại tiểu thư a, các ngươi đúng là không có mắt, còn không mau nhường đường cho đại tiểu thư của chúng ta, cũng muốn gãy chân hay sao?"
Phía sau hắn mấy tên hậu nhân của Bạch thị vô cùng phối hợp nhường đường, nhưng mà thiếu niên nói nhường đường này lại đứng chắn giữa đường Đắc Kỷ đi, không những không cho đi, còn tiến lên một bước, mắt lam mang lãnh ý gắt gao trừng Đắc Kỷ.
Đắc Kỷ không cần xem lại ký ức của Triệu Tuyết Tầm cũng biết đây lại là người nàng đã từng đắc tội, nàng còn chưa nói lời nào, Bạch Kỳ đứng sau lưng đã nói: "Vũ An công tử, mấy vị trưởng lão đều chờ ở bên trong, đừng chậm trễ tộc nghị."
Bạch Vũ An híp mắt cười lạnh một tiếng, cao giọng nói: "Người cùng họ nhưng khác chi thứ, cũng dám khoa tay múa chân với ta sao?DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Đi theo đại tiểu thư vài năm, lớn lối a, ngươi còn thật cho là mình là cái gì phượng tử long tôn hay sao?"
Lời nói này hiển nhiên là có ý chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Bạch Kỳ cắn răng, hắn là Vũ Đế Địa giai tầng bảy, nếu ở nơi khác đã là một phương cự phách, nhưng ở Thiên Thượng Thành này thì nhiều nhất cũng chỉ đạt đến chức vị hộ vệ thành chủ, vị thiếu niên trước mắt này, cũng chỉ mới mười bảy tuổi, còn nhỏ hơn hắn tám tuổi, mà đã có tu vi Địa giai năm tầng.
Hiện giờ đúng là thời gian mấu chốt diễn ra tộc nghị của Bạch thị, Triệu Tuyết Tầm cho dù có tùy hứng thế nào đi nữa cũng không dám kiêu ngạo ương ngạnh vào lúc này, Bạch Vũ An chính là nắm chắc điểm này, Đắc Kỷ nhìn nhìn thoáng qua hắn, đột nhiên cười, tiếng cười này giống như xuân về hoa nở, sáng rỡ động lòng người.
Bạch Vũ An sững sờ, lập tức cảnh giác nhíu nhíu mày, "Triệu Tuyết Tầm, ngươi lại có chủ ý gì? Lần trước ngươi hại ta làm hại còn chưa đủ, hiện tại lại tới..."
Lời hắn nói còn chưa hết, Đắc Kỷ đột nhiên cúi xuống dựa gần vào hắn một chút, ngửa mặt hôn lên gò má hắn một cái, lông mày nhỏ nhắn chau lên vài phân, cười nói: "Ngươi nói lại một chút, ta hại ngươi như thế nào? Ta thích ngươi như vậy nha."
Cảm giác mềm nhẹ trên gương mặt cơ hồ có chút không chân thực, cho đến khi Đắc Kỷ đứng lui về phía sau một bước, Bạch Vũ An mới phản ứng lại, trên mặt thoáng chốc hồng một mảnh, hắn không dám tin trừng đôi mắt mắt màu lam tương tự Bạch Khuynh năm sáu phần, chỉ Đát Kỷ, rung giọng nói: "Ngươi, ngươi thế nhưng..."
"Ngươi ngăn ta lại, không phải là muốn ta làm thế này với ngươi sao?" Ngón tay trắng nõn của Đắc Kỷ đùa nghịch lọn tóc dài rủ xuống trước ngực, mắt sáng khẽ nâng nhìn Bạch Vũ An, trong giọng nói còn mang theo vài phầnn thẹn thùng, giả mù sa mưa.
Trên mặt đỏ ửng căn bản không mang theo nửa điểm khí thế, giống như những điều nữ nhân đáng giận này vừa nói là sự thật, thấy ánh mắt của những người phía sau tựa hồ còn có chút khiếp sợ, Bạch Vũ An cũng không duy trì được nưa, hung hăng trừng Đắc Kỷ một cái, đẩy Bạch Kỳ ra bước vào Phủ thành chủ, nhìn bóng lưng hắn có chút giống như chạy trối chết.
Đôi mắt của Đắc Kỷ hơi cong, nhẹ giọng nở nụ cười, Bạch Kỳ giờ mới phản ứng kịp, sững sờ nói: "Đại tiểu thư..."
Đắc Kỷ nhìn về phía hắn, trong mắt còn mang theo chút cười ra nước mắt, Bạch Kỳ chỉ mím môi, thấp giọng nói một câu: “Không có gì”, trong lòng âm thầm phát một lời thề.
Thiên Thượng Thành khó được một lần đêm tối, đầu đường cuối ngõ cũng là khó được náo nhiệt, hoa đăng tinh xảo treo ở hai bên đường phố để cho người đi đường thưởng thức, vô luận là đèn làm từ kim châu ngọc thạch hay làm từ giấy lụa trắng, đến đứa bé cũng khinh thường đi vớt, cái gọi là hội hoa đăng, càng giống như một lần khai trương chợ đêm, ở ven đường nguyên một đám võ giả mở sạp gắng sức bán đi những tài liệu luyện võ vô dụng hoặc là tìm kiếm trao đổi với nhau.
Đắc Kỷ thuận tay lấy một chiếc đèn bạch ngọc khắc hoa đào cầm trên tay, hoa đăng chua kịp đốt, vừa chạm vào da thịt của nàng, lập tức bùng lên một đóa minh hỏa, chiếu ra màu đỏ tươi thuộc về hoa đào được khắc trên hoa đăng bạch ngọc, đưa lại gần một chút tựa hồ còn có thể ngửi thấy hương thơm của hoa đào tháng ba.
Bạch Kỳ và một đám hộ vệ lặng im đi theo sau lưng Đắc Kỷ, chẳng biết tại sao lại cảm thấy đại tiểu thư có chút không giống với ngày xưa, người trên Thiên Thượng Thành không có nhân khí, tựa như là ngọc tinh mỹ khắc thành,di@en*dyan(lee^qu.donnn)
nhìn như hoàn mỹ, kỳ thật lạnh như băng như vật chết, bọn họ đi theo đại tiểu thư từ trước, chỉ cảm thấy khắp người nàng đều là thiếu sót, nhưng lại có một luồng nhân khí bất đồng nhưng còn ở trong phạm vi có thể chịu được.
Lần này sau khi từ Cấm Vũ Vực trở về, đại tiểu thư liền thay đổi, vẫn lộ ra nhân khí làm cho không người nào có thể kháng cự, nhưng lại không còn thiếu sót đục ngầu khắp nơi, mà là một loại hơi thở phá lệ thanh linh, tươi sống.
Đắc Kỷ mang theo hoa đăng, thấy bộ dáng của nhóm hộ vệ phá lệ trầm mặc, mặt mày chuyển một cái, đột nhiên cười, dùng giọng điệu tùy hứng của Triệu Tuyết Tầm mà nói: "Ngươi, ngươi, còn có ngươi, mỗi người các ngươi đi lấy một chiếc hoa đăng đến, không được phép cầm hoa đăng giống nhau, ta muốn nhìn xem đèn của ai đẹp mắt nhất!"
Bạch Kỳ mở to hai mắt, vô ý thức nhìn về phía đồng bạn của mình, chưa từng tiếp nhận mệnh lệnh không thể tưởng tượng nổi như thế này, mười sau người mặc áo choàng màu trắng trầm mặc đứng ở tại chỗ, khí thế ép tới làm cho những võ giả đang sếp sạp thành hàng xung quanh thỉnh thoảng cảnh giác nhìn bọn họ, nhưng mà chỉ sau một khắc, những người mặc áo choàng liền đều động, chỉ trong nháy mắt, trong tay mỗi người đều có thêm một chiếc hoa đăng.
Thấy Đại tiểu thư thật sự nhìn mỗi chiếc đèn một chút, Bạch Kỳ nhấc hoa đăng trong tay, trong lòng không khỏi có chút âm thầm oán giận chính mình không cẩn thận chọn lựa một phen, chỉ sau một khắc, đôi giày tinh xảo không nhiễm một tia bụi bặm đứng lại ở trước mặt mình, hắn khẽ giương mắt gặp chính bộ dáng gặp đại tiểu thư nói cười ríu rít.
"Là đèn hồ ly nha..." Đại tiểu thư mặt mày cong cong, tựa hồ thật sự cao hứng nói: "Ngươi cũng cảm thấy hồ ly đẹp mắt nhất phải không?"
Bạch Kỳ sững sờ nhìn về phía hoa đăng trong tay mình, đó là một chiếc đèn lồng trắng thuần không phải là bắt mắt nhất, chỉ dùng gỗ đàn làm khung, bốn vách dán giấy trắng, mỗi một mặt đều tinh tế vẽ một con tiểu hồ ly dáng vẻ phong phú, hồ ly linh trong bức họa lại động hai tròng mắt hóa thành bộ dáng đại tiểu thư mặt mày cong cong, hắn giống như là vô ý thức nói: "Đúng vậy! Đại tiểu... Hồ ly đẹp mắt nhất!"
Đắc Kỷ mở to hai mắt, cầm đèn bạch ngọc hoa đào trong tay đưa cho Bạch Kỳ, lấy đi đèn hồ ly, nói: "Này, ban thưởng cho ngươi."
Chuôi đèn còn mang theo một chút nhiệt độ cơ thể tiếp xúc với lòng bàn tay lạnh như bang, trong nháy mắt Bạch Kỳ cơ hồ có ảo giác bị phỏng đến, hắn ấp úng cúi đầu xuống, nắm chặt chuôi hoa đăng trong tay, trên khuôn mặt tuấn mỹ nhịn không được nổi lên một tia ửng hồng.
Đắc Kỷ lại không lại nhìn hắn, thưởng thức đèn hồ ly trong tay, tựa như tiểu cô nương chưa qua thế sự, khoan khoái một đường đi dạo.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Bạch Kỳ luôn cảm thấy sau khi cầm đèn của đại tiểu thư, ánh mắt đồng bạn nhìn hắn đều mang theo vị chua khó hiểu.
Bóng đếm ở Thiên Thượng Thành chỉ duy trì một buổi tối, tộc nghị của Phủ thành chủ lại muốn ba ngày, cho nên cho dù sắc trời chuyển mình, Đắc Kỷ cũng chưa có ý muốn trở về, Bạch Kỳ cố lấy dũng khí dò hỏi: "Đại tiểu thư lần trước không phải là nói muốn đi biên giới Cấm Vũ Vực xem hoa Kim Đàm Phạm sao? Sau Vân Trung Tế sau một tháng, chính là thời điểm hoa Kim Đàm Phạm nở hoa..."
Đắc Kỷ có chút ngoài ý muốn hơi hất mày, Triệu Tuyết Tầm quả thật rất muốn đi ngắm hoa, chỉ là Cấm Vũ Vực quá lớn,dieen*dd@n*lee*quys*ddoon* biên giới quá xa, đi một chuyến cũng là một trận dày vò, những hộ vệ này không có một người nguyện ý cho nàng sắc mặt tốt, thời điểm nàng tùy hứng từng kiên quyết muốn đi qua vài lần, có thể thấy bình thường, đích xác nàng cũng không muốn nhìn sắc mặt người khác.
Bạch Kỳ đề ra đề nghị này là bởi vì thấy bộ dáng Đắc Kỷ có chút nhàm chán, lập tức liền thanh tỉnh lại, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn về phía đồng bạn của mình, liền nghe vài giọng nói lạnh lùng gần như là đồng thời vang lên.
"Muốn đến thì đến."
"Một năm hoa mới nở một lần, cũng rất khó được..."
"dù sao thì trong thành cũng không có chuyện gì."
"Đi cũng không sao."
...
Vài hộ vệ vừa mở miệng hai mặt nhìn nhau, những người còn lại nhân cũng không có ý phản đối, sắc mặt Đắc Kỷ hơi chuyển một cái, ánh mắt như cười như không lưu chuyển trên người một đám hộ vệ, một lát sau, mới cười nói: "Vậy thì, đi xem một chút?"
Tu vi của Triệu Tuyết Tầm không đủ để cho nàng tự do qua lại giữa Thiên Thượng Thành và Cấm Vũ Vực, mỗi lần đều phải có người hộ vệ bên người, ngày xưa những chuyện khổ sai như vậy đều rơi trên người có tính thành tốt nhất là Bạch Kỳ, lần này Bạch Kỳ lại đột nhiên có một cảm thấy có nguy cơ, khiến hắn vô ý thức bước lên một bước, nhanh chóng ôm Đại tiểu thư vào trong lòng.
Đắc Kỷ hơi nhướn mày liếc nhìn hắn một cái, thuận theo ôm lấy cổ hắn, lồng ngực Bạch Kỳ căng thẳng, sau lưng hơn mười ánh mắt lạnh như băng cơ hồ muốn chọc thủng hắn, nhưng khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của Đại tiểu thư, chỉ cảm thấy trong mắt trong lòng đều hiện ra ý ngọt.
Tại sao trước giờ không hề phát hiện, trên người Đại tiểu thư lại thơm như thế, dù cách mấy tầng quần áo kia cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể khiến tâm người ta đều muốn ấm áp lên?
Bạch Kỳ nhịn không được hô hấp nhẹ lại, ôn nhu vì Đắc Kỷ mà tạo ra một tấm bình phong che chở nàng thuộc về Vũ Đế, đến một sợi tóc cũng không chịu sơ sẩy, che chở nàng được cực kỳ chặt chẽ.