Đắc Kỷ

Chương 51: Lại nói đến chuyện nhà Hán (8)




Không chỉ có một mình Trương Ngao suy nghĩ vấn đề này, mà Lưu Doanh cũng đang đắn đo, từ nhỏ thân thể của Trương Yên đã yếu ớt, đừng nói là xuất giá sinh con, cho dù là những trò chơi bình thường của những tiểu cô nương nàng cũng rất ít khi được chơi, huống chi nhìn qua nàng vẫn còn nhỏ như vậy.

Nhưng đã nguyệt sự rồi, không nhanh chóng lập gia đình cũng có chút không thể được, hiện tại lại đúng lúc triều đình đang cổ vũ nữ tử gả sớm, vốn dĩ vẫn là trên làm gương dưới mới noi theo, vì thế phần lớn quý nữ ở Trường An đều mười ba mười bốn tuổi lập gia đình, cho dù chậm trễ hơn nữ cũng không quá cập kê, nên nhiều nhất bọn họ cũng chỉ có không đến hai năm thời gian để chọn lựa cho Yên Nhi một vị hôn phu hợp ý.

Lưu Doanh lại không khỏi nghĩ tới bộ mặt non nớt nhưng cũng bắt đầu lộ ra vẻ phong nhã của Yên Nhi, hắn là một nam nhân, vì thế nên hiểu rõ lực hấp dẫn của một tiểu cô nương mảnh mai đối với nam nhân sẽ không bằng một nữ tử thành thục quyến rũ, hắn muốn tìm cho Yên Nhi một vị hôn phu tốt yêu thương nàng, nhưng mà lại hiểu rõ, trừ phi tiểu cô nương trưởng thành trong một, nếu không nam nhân chính là sinh vật nông cạn như thế.

Đương nhiên, bỏ qua những người ở độ tuổi phù hợp để tìm một tiểu lang quân có tuổi tác tương đương với Yên Nhi cũng là một chủ ý không tồi, nhưng mà tuổi còn nhỏ cũng có nghĩa là không chắc chắn, tính cách của tiểu lang quân mười một mười hai tuổi còn chưa hiện rõ, đúng là có chút ít ủy khuất Yên Nhi, huống chi còn muốn suy tính đến chuyện môn đăng hộ đối, nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Doanh cũng không nghĩ ra người nào thích hợp.

Nếu là bình thường, đó cũng không phải là chuyện mà một Hoàng Đế như hắn cần suy tính, nhưng hắn vì Yên Nhi mà làm giao dịch với Mẫu hậu, cũng có nghĩa là  Mẫu hậu sẽ không hỏi đến chuyện của Yên Nhi nữa, hắn cần chịu trách nhiệm với tiểu cô nương của mình, mà chuyện trọng yếu nhất trong đời của một nữ tử không gì bằng chung thân đại sự.

So với hắn, Lỗ Nguyên Công chúa lạc quan hơn nhiều, mặc dù  bình thường hai chữ lạc quan này không có chút liên quan nào với nàng, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng đến chuyện nàng bắt đầu tham gia rất nhiều yến hội của các quý tộc trong thành Trường An, ánh mắt thường xuyên dừng lại ở những Lang quân thế gia có tướng mạo anh tuấn cử chỉ khéo léo, thỉnh thoảng căng thẳng hỏi ý kiến của Đắc Kỷ.

Mấy ngày nay Đắc Kỷ đi theo Lỗ Nguyên Công chúa, cũng coi như là gặp qua không ít lang quân vừa độ tuổi, mặc dù không có người nào có thể so sánh với tướng mạo tuấn mỹ của hai vị huynh trưởng của Trương Yên, khí chất lại càng không cần đề cập tới, làm cho hứng thú của nàng càng ngày càng suy yếu, thế nhưng nàng lại bắt đầu có chút hiểu Lỗ Nguyên công chúa, vừa mới loạn thế khai quốc, vì thế đa số tầng lớp quý tộc vốn là lớp người quê mùa, cái gọi là đời thứ nhất làm giàu, đời thứ hai tự hào, đời thứ ba mới cao quý, hiện giờ trong tầng lớp quý tộc phổ biến nhất mới chỉ là đời thứ nhất và đời thứ hai, lại thêm “châu ngọc” luôn ở trước mắt nàng như vậy, có thể người vào mắt đương nhiên là rất ít.

Lỗ Nguyên công chúa rất nhạy cảm đối với tâm tình của nữ nhi nhà mình, nàng mê luyến Trương Ngao nhiều năm, đương nhiên có thể hiểu rõ vô cùng lực hấp dẫn của một nam nhân đối với nữ tử mà nói trọng yếu đến cỡ nào, nhưng tầng lớp quyền quý ở Trường An nhiều như vậy, cũng không thể vì chọn lựa một vị lang quân, mà triệu tập tất cả những chư Vương* tuổi trẻ tài tuấn của các thái ấp được.
*chư = nhiều, Vương ở đây là Vương hầu chỉ người làm chủ một vùng đất phong (thái ấp)

Người nói vô ý, người nghe có tâm, Trương Ngao thật sự  để chuyện này vào trong lòng, qua tháng ba chính là sinh nhật của Lưu Doanh, đến lúc đó Vương hầu từ các nơi đều sẽ đến Trường An, lúc đó chọn lựa một phu gia hợp tâm ý từ chỗ họ sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Lưu Doanh cũng không có ý kiến gì, phần lớn dòng dõi thư hương thế gia ở trong thành Trường An đều không có thực quyền gì, mà Vương hầu có thái ấp có quân đội bình thường đều tự tung tự tác, sinh thần của hắn ở đầu mùa xuân, lại đúng tháng giỗ tổ, vì thế hàng năm Vương hầu các nơi đều sẽ ở lại Trường An khoảng một tháng, đủ để tìm ra một vị rể hiền cho Yên Nhi.

Hoa mai tàn hoa đào nở, tháng ba đầu xuân, khí trời đã ấm áp hơn nhưng vẫn còn lạnh, thân thể Trương Yên lại gầy hơn vì bị bệnh một thời gian, Lưu Doanh đến thăm nàng, còn mang theo Hắc Cẩu vương Huyền Thủy đã gầy đi một vòng lớn.

Tiên đế nuôi Huyền Thủy ba năm, sau khi người băng hà, Huyền Thủy vẫn nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, không thấy một chút bi thống nào, ngược lại xa Trương Yên mới mấy tháng,diend@nl3quyYd0no Hắc Cẩu vương không tim không phổi lại không ăn không uống, cả ngày nằm ở trong lồng chẳng có chút sinh khí nào, Lưu Doanh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để cho cung nhân cẩn thận mang Huyền Thủy, đi đến Tuyên Bình Hầu phủ.

Mấy tháng không gặp, trên người Lưu Doanh vẫn mang khí chất ôn nhu trong sáng kia, chỉ là khóe mắt đuôi mày có một chút thay đổi khác đi, Đắc Kỷ nhìn ở trong mắt, biết rõ là những thứ nàng thay đổi đã bắt đầu có tác dụng, có lẽ nàng hiện tại nàng rời đi cái thế giới này, nhiệm vụ cũng không thể tính là thất bại.

Lưu Doanh phất tay áo, không để ý quy củ ngồi ở bên giường, đưa tay áp lên trán của Đắc Kỷ, giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, mang theo sự quan tâm không hề giả tạo: "Đã hết sốt rồi, đầu còn đau không?"

Đắc Kỷ cắn cắn môi, con mắt sáng lên nhìn Lưu Doanh: "Đã lâu lắm rồi cậu cũng không tới thăm con ..."

Tiểu cô nương làm nũng lúc nào cũng làm cho người ta không thể chống cự, trong lòng Lưu Doanh mềm đi, bất đắc dĩ cười cười, điểm điểm chóp mũi của nàng, ôn nhu nói: "Là cậu sai, cậu dẫn theo Huyền Thủy đến bồi tội với Yên Nhi."

Đắc Kỷ bĩu môi, nhưng lại tựa hồ không bỏ được phần thân mật này, vẫn là nhẹ giọng hừ nói: "Dù sao mọi ngươi đều không ần con, mẫu thân ngày ngày đều nghĩ tới chuyện phải gả ta tới nhà người khác!"

Lưu Doanh chợt nhíu mày, lập tức mỉm cười dụ dỗ nàng: "Vậy cậu phong con làm Tôn chủ*, không cần gả tới nhà người khác, chúng ta thú mười cái tám cái tiểu lang quân về."
*nguyên văn là ông chủ, ý chỉ người làm chủ trong gia đình

Đắc Kỷ phồng má nhìn hắn, Lưu Doanh nhịn không được bật cười, lập tức liền ôm đầu xin tha dưới một trận đấm đá, luôn miệng nói: "Là cậu sai ..."

Tiểu cô nương đánh đủ, xì mũi lại lùi về trong đệm chăn, trên khuôn mặt xinh đẹp lại vô cùng nghiêm túc, khiến thái độ của Lưu Doanh càng khó đoan chính, hắn cố nén vui vẻ, sờ đầu tiểu cô nương.

"Gần đây mẫu thân nói với con rất nhiều lần, nàng hỏi con muốn gả cho một lang quân như thế nào." Đắc Kỷ ôm một cánh tay của Lưu Doanh, vừa đếm ngón tay vừa nói: "Con nói rằng đầu tiên là muốn bộ dạng xinh xắn, giống như phụ thân vậy, thứ hai là phải biết một chút võ nghệ, ba là tài văn chương phải tốt, có thể làm thơ vì con là tốt nhất, bốn..."

Tiểu cô nương cau mũi, uể oải nói: "Nhưng mẫu thân nói không có, lang quân trong thành Trường An có tài văn chương tốt thì sẽ không luyện võ, luyện võ sẽ không đọc sách, người có bộ dạng xinh xắn thì cơ thiếp trong nhà thành đàn, sẽ không có người như con muốn."

Bả vai Lưu Doanh run rẩy, nén cười, ánh mắt cũng rất nhu hòa, ước mơ của một tiểu cô nương lúc nào cũng tốt đẹp khiến cho người ta không muốn phá hỏng, cho dù không thực tế, nhưng khiến hắn có một loại dục vọng muốn che chở phần ước mơ này.

Hắn đưa tay sờ đầu Đắc Kỷ, ôn nhu nói: "Chắc chắn có."

Chỉ là ba chữ, lại lộ ra tính khí đế vương không gì sánh bằng, những ngày này chuyện trên triều chính thuận lợi khiến khí chất của cả người hắn đột nhiên thay đổi, lại mang theo một chút sắc sảo chỉ thuộc về đế vương trẻ tuổi, trong mắt Đắc Kỷ chợt lóe lên, tựa như nghĩ tới điều gì, khóe môi cong lên thành bộ dạng vui vẻ ngọt ngào, nhẹ nhàng cọ cọ tay Lưu Doanh.

Gò má của tiểu cô nương ấm áp mà trắng mịn, Lưu Doanh hơi ngừng một chút, muốn không để lại dấu vết rút tay ra,d!3n$aNl&êqu#dono lại bị sít sao ôm lấy cánh tay, giãy giụa nhiều lại lộ vẻ miễn cưỡng, chỉ có thể cho phép nàng cọ cọ, sau đó vẫn ỷ lại như cũ ôm dính lấy hắn.

"Đương nhiên là có, nhưng nếu như người ta không thích con thì sao?" Trong giọng nói của Đắc Kỷ mang theo vẻ ngây thơ ưu sầu: "Phụ thân đối với mẫu thân rất tốt, nhưng người lại không thích mẫu thân, mẫu thân cũng không vui..."

Nàng nói cái gì, Lưu Doanh đã không thể tập trung chú ý, bộ ngực nhỏ của tiểu cô nương thỉnh thoảng cọ qua cọ lại ở cánh tay hắn, mang theo hơi ấm còn sót lại trong đệm chăn, càng khiến người ta mơ màng, hắn không thể tin được chính mình lại có thể xấu xa đến mức này, khiến hắn gần như nhịn không được phải chạy trối chết.

Lúc Lưu Doanh rời đi đã để Huyền Thủy ở lại, đại hắc cẩu gầy đi thật, nhưng bộ lông trên người vẫn bóng loáng trợn mượt như cũ, nằm cuộn ở bên cạnh giường, thỉnh thoảng “nức nở nghẹn ngào” vài tiếng, nếu như bỏ qua thân hình khổng lồ cao cỡ nửa người kia đi, thì cũng giống một con chó con ngoan ngõan quấn chủ nhân, Đắc Kỷ nhấc chân nhẹ nhàng đặt lên bộ lông đen như mực kia, bàn chân ngọc bạch thấy ngứa, làm cho nàng nhịn không được cười ra tiếng.

Lỗ Nguyên công chúa sợ chó, nhưng thấy bộ dáng thích thú của Đắc Kỷ, vẫn không nói gì, chỉ phân phó hạ nhân để ý Đại Hắc Cẩu, không cho nó đả thương người.

Sinh nhật của Lưu Doanh vào đầu tháng tư, nhưng từ cuối tháng ba, vương hầu các nơi đã bắt đầu đi Trường An, có người đến sớm, đã ở trong cung mấy ngày.

Tiên đế phong lưu, nhưng con nối dòng ngược lại không nhiều, tính cả Hoài Nam vương Lưu Trường tính tình cổ quái, thân phận xấu hổ vẫn luôn ở trong cung ra, cùng với thụy hiệu* Ẩn vương Lưu Như Ý, cũng chỉ có tám người con, trong ba vị được phong vương đến sớm, cũng có Lưu Hằng- người cuối cùng đoạt được ngôi vương như trong trí nhớ của Trương Yên, nếu là người khác, chắc chắn phải tốn tâm tư loại bỏ người này, nhưng Đắc Kỷ lại không làm như thế.
*thụy hiệu: danh hào phong sau khi chết

Lưu Doanh còn sống một ngày, thì làm hoàng đến một ngày, nếu hắn không tráng niên mất sớm, vậy thì vài vị huynh đệ kia của hắn đều không thể thượng vị, hiện giờ Lưu Doanh sống rất tốt, cho dù là muốn tranh ngôi vua, cũng phải ngầm chuẩn bị từ đời trước.

Lần này các Chư vương đi Trường An, Lỗ Nguyên Công chúa nhìn thấy đều là vị hôn phu tương lai của Trương Yên, nhưng Lưu Doanh biết rõ, lần này mấy vị huynh đệ của hắn có thể trở về thái ấp có lẽ sẽ không nhiều, mẫu hậu sẽ mềm lòng đối với hắn, nhưng sẽ không mềm lòng đối với những mầm mống phụ hoàng lưu lại kia.

Nếu như là lúc trước, hắn đương nhiên là cực lực phản đối, nhưng hôm nay hắn đã dần dần nắm lấy quyền hành đế vương, hắn cũng bắt đầu có thể lý giải ý tưởng của mẫu hậu nhà mình, hắn vẫn không làm được chuyện tự tay giết chết huynh đệ, lại không có lập trường phản đối quyết định của mẫu hậu, bởi vì hắn hiểu được người chân chính thu lợi là bản thân hắn.

Trải qua mấy ngày có quyền hành trong tay khiến hắn hăng hái, đồng thời lại để cho hắn thay đổi trở nên thanh tỉnh, hắn bắt đầu xem xét kỹ lại những việc làm của mình từ trước đến giờ, xuất phát từ góc độ của một người bình thường mà xem, hắn chưa từng làm qua một chuyện sai lầm nào, nhưng từ góc độ đế vương, hắn quả thực ngu xuẩn giống như một con khỉ. Không có hoàng đế nào sống ngây thơ như hắn, hắn ngây thơ hai mươi năm, nếu không phải nhờ mẫu hậu, hắn thậm chí cũng sẽ không có cơ hội ngồi lên ngôi vị hoàng đế này.

Lưu Doanh có chút mệt mỏi, thiên hạ trăm việc đang đợi hắn làm, dân chúng các nơi lầm than, sự tình hắn muốn làm quá nhiều, nếu như có thể, hắn tuyệt đối không muốn hao phí tinh lực trên những chuyện tranh quyền đoạt lợi này.

Lên ngôi hai năm, Lưu Doanh vẫn được cho tân quân, danh vọng của hắn không bì kịp tiên đế, thậm chí không bì nổi Lữ Hậu vẫn luôn buông rèm nhấp chính, lúc triều kiến, vài vị phiên vương còn mang ý phản đối còn sót lại từ hai năm trước, người bọn họ kính là Lữ Hậu, sợ là Lữ Hậu, còn đối với Lưu Doanh, ngoại trừ cực kỳ hâm mộ chính là ghen ghét.

Lưu Doanh lần đầu tiên tỉnh táo nhìn kỹ bọn họ như thế, lần đầu tiên tỉnh táo xem kỹ chính mình như thế, hắn lần đầu tiên phát giác chính mình không có tình cảm gì đối với những người này, diiễnndàànleêquyýđđôôntựa như là cho dù những người này lập tức chết trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không có quá nhiều xúc động, quang cảnh ngày xưa, lại giống như giả nhân giả nghĩa.

Hắn vốn... Cũng liền không phải là người tốt a. Lưu Doanh không tự giác xoa xoa cánh tay của mình một chút, thầm nghĩ lại có chút chán ghét.