Edit: Hiên Viên Linh
Trong trí nhớ của Hứa Thanh Yên không có Tô Ngọc Khanh, tất cả hận ý trong lòng nàng đều thuộc về Hạ Kim Dung và hung thủ đứng sau diệt cả nhà nàng, nói đến việc nàng đối Phó Ly là hận, còn không bằng nói là oán.
Việc làm của Hạ Kim Dung không đáng tội chết, so với rất nhiều kẻ giết người mà nói còn ác liệt hơn nhiều, Đắc Kỷ nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, vẫn nhắm mắt nằm ở trên giường như cũ, lông mày nhỏ nhắn cau lại,gióng như trong mộng cũng không an tâm, khóe mắt vẫn còn vệt nước mắt chưa khô, khiến người ta vô cùng thương tiếc.
Đúng lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, người đến đúng là Hạ Kim Dung, Hạ Kim Dung cẩn thận mang theo một ấm nước không lớn không nhỏ, nhẹ chân đi đến bên cạnh giường của Đắc Kỷ, trên mặt cũng đỏ lên vì hưng phấn và vui sướng, lập tức nâng ấm nước sôi lên, đang định giội xuống đầu Đắc Kỷ.
V384 sợ hãi kêu một tiếng, nhưng bộ dáng của Đắc Kỷ lại giống như không có chút cảm giác nào, mặc cho dòng nước sôi nóng bỏng đang nghiêng nghiêng chuẩn bị chảy xuống, ngay sau đó, một lực đạo rất mạnh vượt qua tấm bình phong đang che lại, ấm nước trong tay Hạ Kim Dung bay ra ngoài, nửa ấm nước sôi nóng bỏng kia bị tấm bình phong che chắn hắt ngược lại, toàn bộ rơi ở trên mặt Hạ Kim Dung không sai lệch chút nào.
Hạ Kim Dung đau đến mức muốn thét ra tiếng, nhưng lúc này ngoài cửa lại có tiếng bánh xe lăn, vài cây kim châm bay nhanh cắm vào những huyệt đạo quanh thân nàng ta khiến nàng không thể động đậy,dfienddn lieqiudoon muốn kêu cũng không ra tiếng, mà đau đớn trên mặt không những không giảm mà ngược lại còn tăng lên, đau đến mức hôn mê bất tỉnh.
Ấm nước bay ngược lại rơi vào trong tay Tô Ngọc Khanh, cả quá trình không phát ra chút tiếng vang nào, Bạch Thuật cúi đầu đẩy xe lăn của Tô Ngọc Khanh vào phòng, không thủ lễ như ngày thường chút nào, trực tiếp đi đến trước giường của Đắc Kỷ.
"Công tử..." Bạch Thuật hạ giọng nói thật nhỏ, dường như có chút bận tâm.
Tô Ngọc Khanh gấp quạt trong tay lại, nhẹ nhàng kiểm tra khuôn mặt thiếu nữ đang ngủ say, thấy vẫn tinh xảo như cũ không chút thương tổn nào, trên khuôn mặt vô cảm chậm rãi hiện lên một nụ cười, giơ tay lên,dùng sức ôm thiếu nữ trên giường lên, động tác dịu dàng, làm cho nàng nửa tựa vào trong lòng mình, nói: "Đi thôi."
Giọng nói nhàn nhạt, dường như không ý thức được đây là quan phủ, Bạch Thuật cũng không nói gì thêm, đáp một tiếng vâng, đẩy Tô Ngọc Khanh ra khỏi sương phòng, dọc theo đường đi ra tới cửa, cứ vài bước lại một người ngã xuống, V384 phát giác những người này vẫn còn sống, vẫn có thể cảm nhận mọi chuyện, chỉ là không thể động đậy được, Tô Ngọc Khanh này là đệ tử của thần y, há ra cũng là một cao thủ dùng độc.
Khi Đắc Kỷ khi tỉnh lại thì người đã ở tư gia của Tô Ngọc Khanh, Tô Ngọc Khanh đang ở trước giường của nàng, mới đầu nàng bị sợ hết hồn, ngay sau đó phản ứng lại, cố gắng làm làm ra dáng vẻ trấn định, cố cười nói: "Uh, ân công..."
Tô Ngọc Khanh dịu dàng cười nhẹ,nói: "Hứa cô nương, cô nương không chào mà đi, khiến cho Tô mỗ chờ một ngày, thật đúng là khiến người ta thương tâm mà."
"Ân công, ta..." Đắc Kỷ ấp úng, Tô Ngọc Khanh giọng nói mặc dù vẫn ôn nhu như thường lệ, nhưng chẳng biết tại sao lại có thêm chút nguy hiểm, làm cho nàng bản năng cảm thấy sợ hãi.
Tô Ngọc Khanh nhẹ giọng nói: "Tô mỗ tự hỏi mình không có chỗ nào đắc tội với cô nương, nhưng cô nương thà rằng tin tưởng một người ác hữu (bạn xấu) tâm địa bất chính, cũng không chịu tin Tô mỗ, điều này khiến người ta rất lo lắng.
Đôi mắt trong trẻo của Đắc Kỷ nhìn Tô Ngọc Khanh không chớp mắt, Tô Ngọc Khanh cười nhẹ nói: "Hành tẩu giang hồ, nhìn người không rõ là đại kỵ, may mắn Hứa cô nương gặp được Tô mỗ."
"Tô công tử, ác đồ giết cả nhà ta cũng không tìm được Băng Phong kiếm phổ, ta biết rõ kiếm phổ giấu ở nơi nào, công tử thả ta, ta sẽ giao kiếm phổ cho công tử, đến Danh Kiếm Sơn Trang, ta cũng sẽ không nhắc tới chuyện này." Đắc Kỷ bình tĩnh nói ra, bộ dáng mặc dù còn có chút e ngại, nhưng ánh mắt thanh chính (trong sáng+ ngay thẳng), ánh mắt không lảng tránh không khước từ, thần sắc nhu nhược lại mang theo vài phần anh khí, so với khi hoàn toàn yếu thế lại càng hấp dẫn người hơn.
Ánh mắt Tô Ngọc Khanh chợt lóe, lập tức cười nói: "Danh Kiếm sơn trang muốn là Băng Phong kiếm phổ, mà không phải là cô nương, Tô mỗ không phải vậy, Tô mỗ là thật tâm thật lòng thích cô nương."
V384 thầm nói: "hắn gạt người, rõ ràng độ hảo cảm chỉ có hai mươi, còn là từ lần đầu tiên gặp mặt có được."
Trong chớp mắt sắc mặt của Đắc Kỷ tái nhợt, nàng cắn răng nói ra: "Cuối cùng ngươi muốn thế nào!"
"Tô mỗ muốn có thân của cô nương, cũng muốn tâm của cô nương, không biết cô nương có chịu cho hay không?" Tô Ngọc Khanh khẽ cười một tiếng.
Đắc Kỷ tựa như vô cùng tức giận, hồi lâu cũng không nói được câu nào, trong đôi mắt thanh linh giống như có ngọn lửa đang cháy sáng, phẫn nộ lại càng thêm xinh đẹp, gương mặt tuấn tú của Tô Ngọc Khanh lại mỉm cười nói die,n; da.nlze.qu;ydo/nn: "Cô nương đến Danh Kiếm Sơn Trang cũng chỉ là vì thỉnh cầu bọn họ thay Hứa gia báo thù, nếu như Tô mỗ cũng có thể vì cô nương mà làm những chuyện này, có thể khiến cô nương lấy thân báo đáp được không?"
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Đắc Kỷ dường như sửng sốt một chút, rất lâu sau mới tỉnh táo nói: "Nếu Tô công tử thật sự có thể vì Hứa gia ta báo thù, tiểu nữ có chết trăm lần cũng khó báo đại ân của công tử, nhưng mà..."
"Có nửa câu đầu của cô nương là đủ rồi, không có nhưng mà." Trong vẻ ôn hòa của Tô Ngọc Khanh lại mang một chút cường thế, ngay sau đó gấp quạt trong tay lại, cười nhẹ nói: "Hết thảy đều giao cho Tô mỗ là được."
Lúc Tô Ngọc Khanh đi cũng đóng luôn cửa phòng, tiếng bánh xe lăn xa dần, V384 lập tức nhảy ra ngoài nói: "Chớ tin lời của người này! Độ hảo cảm mới có hai mươi điểm, so với thân bằng hữu cũng không bằng, chứ đừng nói vì ngươi vào sinh ra tử, trong này nhất định là có âm mưu!"
"Đây là lần đầu tiên ta găp đưc dạng người này..." Đắc Kỷ ôn nhu nói: "Trước giờ chỉ có ta lừa người khác, hiện giờ cũng có người muốn lừa ta."
V384 oán giận giảm một nửa, nghe nói như thế nó nhất thời u mê, lúc này ns mới nhớ tới kí chủ nhà mình mặc dù là nhân vật mới trong luân hồi nhiệm vụ, nhưng lại là tay chơi trong trò chơi cao cấp khác, thủ pháp, ý thức, thao tác đều hạng nhất, một người lão luyện thế nào đi nữa cũng khó có thể lừa được nàng.
Kỳ thật chuyện của Hạ Kim Dung, Đắc Kỷ đã sớm tính toán, nàng không quá hứng thú với việc hủy dung mạo của người khác, rạch trên mặt một đao là hủy dung, dùng nước sôi dội lên mặt cũng là hủy dung, người sau lại độc ác hơn một chút, nhưng về bản chất cũng chỉ là một chuyện, nàng dùng thân phận của Hứa Thanh Yên, vì thế đương nhiên là không tiện ra tay, Tô Ngọc Khanh là một nước cờ nàng đã bố trí tốt.
Hiện thời quân cờ đã hạ xuống, cũng nên đến lúc thu bàn, biểu hiện của Tô Ngọc Khanh nằm trong dư liệu của nàng, kỳ thật nàng còn có chút đánh giá cao hắn, vốn tưởng rằng sau khi lộ ra lộ ra bản tính, tiếp theo có thể phát triển kích thích hươn một chút, không nghĩ tới dưới "tấm áo khoác" quân tử của người này còn có một tầng da ngụy quân tử da, quả thực làm cho nàng thất vọng.
Có điều cũng may Tô Ngọc Khanh nói sẽ thay nàng vì Hứa gia báo thù, mặc kệ chuyện này có phải là lừa nàng hay không, ít nhất có thể nói Tô Ngọc Khanh biết rõ chân tướng, nếu không với sức lực của hắn sẽ không như vậy, để cho Đắc Kỷ tự mình đi thăm dò chưa chắc đã không tra được, nhưng hiện giờ nàng là Hứa Thanh Yên, một tiểu thư được dưỡng ở thư phòng từ nhỏ, đừng nói là tra án, một mình đi ở trên đường cũng gặp nguy hiểm.
"Giúp ta xem một chút Phó Ly hiện tại ở nơi nào." Đắc Kỷ mở ra ký ức của Hứa Thanh Yên, nguyên văn là lúc này Hứa Thanh Yên đã bị Hạ Kim Dung phá huỷ dung mạo, nhốt ở trong tù hành hạ, một năm sau nàng mới tìm được cơ hội chạy đi, đoạn thời gian này tung tích của Phó Ly nàng cũng không biết rõ.
V384 định vị vị trí của Phó Ly vị trí, nói: "Khi Hứa gia diệt môn Phó Ly đã đến Giang Nam, chuẩn bị ngày kế đón dâu, sau khi Hứa gia gặp chuyện không may, Phó Ly quay lại Danh Kiếm Sơn Trang bẩm báo, Phó lão trang chủ lệnh cho hắn truy xét chuyện này, hiện tại đang trên đường quay lại Giang Nam."
Dù nói thế nào, Thanh Vân Môn cũng có quan hệ thông gia với Danh Kiếm Sơn Trang, huống chi giống như V384 hoài nghi, Danh Kiếm sơn trang cũng có một chút tư tâm dinendian.lơqid]on. Băng Phong kiếm phổ là công pháp kiếm đạo đứng thứ nhất thứ hai, công pháp dạng này với đẳng cấp trên giang hồ và thế lực của Danh Kiếm Sơn Trang không phải là không có, nhưng đều là chí bảo truyền thừa, nếu không Danh Kiếm Sơn Trang cũng không vì ham kiếm phổ này, mà khiến Thiếu trang chủ nhà mình thú một nữ nhân đến tướng mạo cũng không rõ làm vợ.
Phó Ly một thân y phục mạnh mẽ, cưỡi một con ngựa Tây Vực lông đen, thắt lưng mang một thanh Hàn Đàm kiếm, phía sau là trên dưới một trăm đệ tử Danh Kiếm Sơn Trang đi theo, một đường tiến đến phủ Tô Châu. Cũng không phải vì chuyện gì, mà là Thanh Vân Môn cách Tô Châu phủ gần nhất, trong sổ sách của quan phủ đích thực là thuộc về phạm vi của phủ Tô Châu, muốn điều tra mọi chuyện, trước tiên chỉ có thể bắt đầu từ quan phủ.
Nhưng mà đến nha môn của Tô Châu phủ, trên khuôn mặt lạnh lùng của Phó Ly nổi lên một chút thần sắc ngưng trọng, một người để tử sau lưng nhỏ giọng nói: "Thiếu trang chủ, ban ngày ban mặt, nhưng bên trong một chút hơi thở cũng không có..."
Phó Ly không lên tiếng, khoan thai đi vào, vừa vào phủ nha môn, trên đất vô số người nằm liểng xiểng, vài người đệ tử tiến lên nhìn xem, ánh mắt của Phó Ly rơi ở vết bánh xe lăn rên mặt đất, sắc mặt biến thành có chút cổ quái, theo vết vòng lăn, một đường đi đến sương phòng.
Trong sương phòng có một nữ nhân ngã dưới đất, đầy mặt và đầu, cổ đều bị phỏng rất dữ tợn, đã chết đã lâu, Phó Ly chỉ nhìn một cái cũng không dừng ánh mắt, nhìn quét sương phòng một vòng, một tên đệ tử phía sau cả kinh nói: "Cũng không biết là người nào, thế nhưng tàn nhẫn đến mức này, giết người cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, hết lần này tới lần khác còn muốn hành hạ một cô gái yếu đuối..."
Phó Ly liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt nói ra: "Vết vòng lăn là từ bên ngoài vào, từ dấu vết có thể thấy được người này hành động vội vã; ấm nước này hiển nhiên là vật trong quý phủ, bị nội lực đánh đến biến hình; giường có người ngủ qua, đệm chăn lại ngay ngắn, không phải là mở ra lúc tính mạng nguy cấp, trên ghế có một đôi giày thêu; nữ tử này xiêm y hoàn hảo, ăn mặc chỉnh tề, trên hài còn dính bùn lầy từ sân nhỏ của gian ngoài, bước chân là từ ngoài hướng vào trong, hiển nhiên không phải là chủ nhân của giường này."
Một người mang theo một ấm nước sôi đến tập kích nữ tử chủ nhân sương phòng, bị một người vội vã chạy đến dùng nội lực ngăn lại, có lẽ là cố ý có lẽ là thuận tiện, người đến khiến nàng nếm thử kết cục thảm hại, không liên quan đến hành hạ.
Mặt của đệ tử vừa mở miệng kia lộ vẻ xấu hổ, lui trở về, Phó Ly đưa tay, từ trên thi thể nữ tử gỡ xuống một cây kim châm, hướng về phía ánh sáng nhìn lại, chỉ thấy kim châm kia đầu đuôi đều mang hoa văn cực kỳ tinh tế, vô cùng khác biệt, khiến người ta chỉ liếc một cái là có thể nhìn ra xuất xứ.
"Là ngọc châm Phi Hoa Tú của biểu thiếu gia!" Có người nhanh mắt, lập tức thất thanh kêu lên.
Phó Ly cất kỹ kim châm, lạnh lùng nói: "Đi xử lý hết những người đang nằm dưới đất ở bên ngoài, hành động bí một chút, Phó Ngũ, Phó Lục đi với ta tìm Tô Ngọc Khanh, người khác vẫn ở lại phủ Tô Châu."
Mọi người không chút do dự đáp ứng, Phó Ly nhíu mày, nhìn đôi giày thêu đặt chỉnh tề trước giường, căn dặn Phó ngũ mang theo, sau đó nhấc chân bước qua thi thể của Hạ Kim Dung, sải bước đi ra ngoài.