Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 35: Khuôn mặt nghiêng xinh đẹp




Bọn Tiểu Triệu rác rưởi đó cả ngày không lo làm việc đến cả bữa trưa cũng luẩn quẩn ở chỗ Diệp Phong, chỉ sợ bữa tối thịnh soạn " chạy mất" , lại còn có người nói không biết khi nào Diệp Phong được tổng giám đốc triệu tập nên đề nghi đi ăn trưa luôn, coi như là đặt cọc, Diệp Phong cũng không còn cách nào khác đành phải nhận.

Cố đợi đến lúc ra về, Diệp Phong gọi điện cho Tiêu Hiểu bảo cô ta tự nấu cơm ăn nhưng không ngờ cô ta giãy nảy lên không chịu, Diệp Phong đành phải nhẫn nhịn, tiết lộ một nơi giấu tiền mặt mới khiến bà cụ non đó im lặng.

Một đoàn người gọi hai chiếc xe taxi chạy thẳng đến Thục Hương Gia Viên ở đường Thái Lôi. Đường Thái Lôi vốn dĩ gần Hương Tạ Hiên nên mặc dù đang là lúc tan tầm nhưng cũng không bị tắc đường, chỉ hai mươi phút sau họ đã đến nơi.

" Diệp ca, sao hả? Tôi chọn nơi này cũng được đấy chứ?" Tiểu Triệu vừa mới xuống xe đã chạy tới cạnh Diệp Phong nói. Hắn là khách quen ở đây, do tiền lương không cao nên mỗi lần mời khách đều đến đây, bất luận là phục vụ hay là chất lượng đều không tồi.

Diệp Phong hài lòng gật đầu. Nói thật nhìn phong cách trang trí cổ xưa thì biết ông chủ của cửa hàng này đã phải suy nghĩ rất nhiều, vốn dĩ những quán ăn trung cấp như thế này không để ý đến trang trí, hầu hết là treo biển đẹp một chút nhưng nhà hàng này lại lát ngói cổ ở hai bên cửa, và biển hiệu Thục Hương Gia Viên cũng được làm từ gỗ, tạo ra một cảm giác cổ kính.

Về mặt không khí mà nói thì cửa hàng này không kém gì khách sạn năm sao. Những người đã nhìn chán những tòa nhà cao tầng thì lại thích kiểu kiến trúc hai tầng nhỏ thấp thế này, Diệp Phong cũng không ngoại lệ.

Mặc dù vẫn chưa đến 6h tối nhưng đã có rất nhiều khách, phòng đẹp sớm đã được đặt chỗ. Tám người bọn họ đành phải ngồi ở phòng lớn.

" Diệp ca, gọi ít rượu trắng đi?" Tiểu Triệu cầm thực đơn nói, khó lắm mới có người mời ăn, đương nhiên phải gọi ít rượu, mặc dù hắn không biết tửu lượng của Diệp Phong thế nào nhưng của sáu người còn lại thì đều tốt cả, ít nhất cũng phải uống được nửa lít còn hắn nếu như uống hết sức thì cũng phải hơn một lít.

Nhưng Diệp Phong lại lắc đầu nói: " Uống bia đi, trời nóng ăn lẩu uống rượu trắng khó chịu lắm."

Mấy người bên cạnh không đồng ý, trong mắt mấy con sâu rượu này thì bia chỉ như là nước tinh khiết thôi, sao có thể thỏa mãn được chứ, huống hồ khó khăn lắm mới có người mời nên không thể bỏ qua được.

Diệp Phong nhìn mấy người, thấy họ đều muốn gọi rượu trắng nên cũng không phản đối nữa đành bảo Tiểu Triệu gọi gì cũng được. Hắn sớm đã biết mấy tên này đều là cao thủ uống rượu rồi, uống bia, mỗi người mười chai cũng chẳng thấm vào đâu, uống rượu trắng lại càng đỡ tốn tiền.

Chỉ có điều rượu trắng dễ say, Diệp Phong chỉ sợ mấy tên này say không đi được thì hắn làm thế nào được. Thực tế hắn khỏe hơn nhiều người nhưng một khi có người uống say không dậy được thì hắn lại phải giải quyết thôi.

Tiểu Triệu được phép tùy ý chọn thì lập tức hoan hỉ trở lại, thẳng lưng cứ như là dựa vào núi, buông thõng hai tay, khoanh khoanh trên tờ thực đơn cứ như ngôi sao kí tên vậy, thịt dê thịt bò mỗi thứ mười đĩa, những món khác như thịt gà, rau thì cũng không ít.Mãi đến khi cảm thấy kha khá rồi thì mới gọi nhân viên phục vụ.

" Thưa ông, cột rượu này của ông có phải là đã viết sai rồi không?" Cô nhân viên phục vụ nhận tờ thực đơn nói. Cô ta chưa từng gặp người khách nào một lần gọi những tám chai Kiếm Nam Xuân, chỉ mấy chai rượu này thôi cũng đã đắt hơn nhiều tiền lẩu.

Tiểu Triệu nhướng mày, cầm lấy thực đơn nhìn lại lần nữa cho kĩ rồi lại đưa chô cô nhân viên nói: " Không sai, đúng là tám chai Kiếm Nam Xuân."

Ách……cô nhân viên ngượng ngùng gật đầu, quay đi.

Diệp Phong nghe xong câu này thì trà trong miệng hắn cũng phụt ra, không phải hắn tiếc tiền mà là cái tên gia súc Tiểu Triệu này hơi quá tay, gọi những tám chai Kiếm Nam Xuân chẳng khác nào xem hắn như một người đàn ông hèn mọn nên tức giận nói: " Triệu Bằng, tên nhóc này cậu không biết chừng mực sao, một lần gọi tám chai, cậu định uống để chết à?"

Tiểu Triệu không hề để tâm, liếc mắt một lượt nhìn đồng bọn sau đó mới vui vẻ nói: " Diệp ca, không phải là anh không biết tửu lượng của bọn em mà, em sợ tám chai còn không đủ ý, nếu không đủ tí nữa chắc phải gọi thêm bia. Anh còn chưa nhìn thấy bộ dạng thấy rượu là bất chấp tính mạng của họ đâu, đừng nói tám chai chứ mười chai bọn họ cũng uống hết." truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Chỉ một câu nói này thôi đã khiến hắn nhận đủ một trận tấn công bằng đũa và khăn ăn. Những người khác còn chưa biết tửu lượng của Triệu Bằng sao, hắn uống nhiều nhất, sớm gục nhất cũng là hắn, vì hắn trước giờ không cần người khác uống hộ, tự mình uống hết, người khác mới uống hai li, hắn đã uống được nửa chai, nếu nói tửu lượng thì phải nói hắn mạnh nhất.

Tiểu Triệu đỡ đòn tấn công, cúi xuống nhặt đũa và khăn giấy bị rơi lên, sau đó mới ngồi ngay ngắn lại kể nguồn gốc câu chuyện hắn vô địch uống rượu khiến mọi người đều cười đau bụng.

Diệp phong chưa từng trải qua cảm giác cùng đồng nghiệp uống rượu tán phét,trong chốc lát sau tất cả đều vui vẻ hẳn lên, đợi rót cong rượu, nồi lẩu cũng đã sôi, rau thịt cũng cho vào đầy ắp, hắn cũng hòa vào với đám người này, giống như một người bình thường, trong mắt người khác có chăng cũng chỉ là đẹp trai hơn chút thôi.

" Diệp ca, nghe nói là hôm đó anh và giám đốc Hà ra ngoài ăn cơm, không biết người đàn bà thép đó thế nào?" Sau khi uống xong hai li rượu, Tiểu Triệu bắt đầu mơ mơ hồ hồ hỏi chuyện riêng của Diệp Phong. Mặc dù hằng ngày đều đi làm cùng nhau nhưng hắn hoàn toàn không biết gì về đời tư của Diệp Phong, nghe bạn học Tiểu Mã nói tổng giám đốc và Diệp Phong ra ngoài ăn cơm, nên có chút tò mò. Thật ra hắn cũng luôn tự hỏi tại sao một người vừa mới đi làm có một tháng đã được trọng dụng, mặc dù Diệp Phong thực sự giỏi hơn hắn nhưng cũng phải dựa vào quan hệ riêng tư mới có thể nhanh chóng thăng chức như thế, mấy ngày trước rộ lên tin đồn hắn và Hà Tích Phượng.

Diệp Phong không có tâm trí nào nói chuyện với bọn họ về Hà Tích Phượng, bản thân hắn cũng biết bên trong cô ta còn có một con người khác nhưng cũng không rõ lắm, cô ta giả vờ lãnh đạm trước mặt người khác cũng có lí do riêng của cô ta, một khi bản thân cô ta bị tổn thương thì một người đàn bà thép lại không thể báo thù, lại đẩy hắn trở lịa vị tri thấp nhất, rốt cục chuyện riêng của người khác hắn không muốn nói.

Sau đó hắn mượn cớ uống rượu để cho qua chuyện này, Diệp Phong đột nhiên nhớ tới người trong mộng của Tiểu Triệu không nhịn được cười nói: " Tôi và Hà tổng chỉ là vì ông việc thôi nhưng Triệu Bằng và Mã Vân thì không đơn giản như vậy, dường như những thông tin bí mật chúng ta biết được đều từ chỗ Mã Vân mà ra, cậu một viên chức bình thường ngày nào cũng chạy tới chạy lui đến phòng tổng giám đốc làm gì, hay là có âm mưu gì?"

Nếu nói chuyện riêng của người khác thì ai cũng rất nhiệt tình nhưng đến lượt chuyện của mình thì lại tránh, sau khi uống xong li rượu hắn mới lấy dũng khí nói: " Thật ra, khi em mới vào đại học thì em đã thích cô ấy rồi nhưng tiếc là cô ấy là hoa khôi, thiếu gì người theo đuổi, em thuộc loại không với tới. Ngừng lại một lát hắn mới nói tiếp: " Thật ra em đến Hương Tạ Hiên làm việc cũng vì nguyên nhân này, dù sao thì hằng ngày cũng gặp nhau, có thể bù đắp thêm tình cảm."

Đột nhiên nhớ ra chuyện này hắn giấu trong lòng từ lâu nên vội im bặt, thầm trách mình chưa uống được mấy li mà đã tự dưng để lộ chuyện của mình.

Chỉ là rượu vào lời ra nên hắn cũng tò mò chuyện riêng của Diệp Phong, nhân lúc mọi người đang nhâm nhi uống rượu hắn ghé lại gần tai Diệp Phong nói: " Đúng rồi, Diệp ca, anh đã có bạn gái chưa, hôm nào đó dẫn đến cho bọn em xem mặt đi."

" Tôi làm gì có bạn gái chứ?" Diệp Phong nói linh tinh một hồi mới cầm cái chân gà để vào bát mình sau đó nói: " Cậu hình như quen rất nhiều phụ nữ hay là giới thiệu cho tôi một người đi?"

Tiểu Triệu vừa nghe xong thì nảy ra ý định mai mối, sau này sẽ có lợi cho hắn nên bèn nói: " Vậy Diệp ca thích người như thế nào?" hắn đột nhiên nhìn sang phía cô gái bàn bên cạnh hỏi: " Cô gái ngồi bàn bên cạnh thế nào?"

Diệp Phong cũng không ngờ Tiểu Triệu lại có sở thích làm mối, nên cười nhạt nhìn theo ám hiệu của Tiểu Triệu.

Đột nhiên, khuôn mặt nghiêng đó toát lên vẻ thân quen, Diệp Phong đang cười bỗng ngây ra.