Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 232: Mời vào!




Tại Thính Vũ Các hiện tại mọi hoạt động đang đi vào cao trào, đồng thời, Diệp Phong đang dẫn dắt Lưu Phỉ trịnh trọng đi tiếp những vị danh nhân trong thương giới cùng với nhưng quan khách trong chính phủ. Nếu muốnn tồn tại được ở đây thì nhất định phải có mạng lưới quan hệ rộng với những người như vậy. Đối với công việc ở đây, chỉ qua thời gian ngắn làm những chuyện này cô đã có thể hình dung được mọi chuyện sẽ diễn ra như ý.

Bởi vì người lãnh đạo câu lạc bộ trước đây có kiểu cách khác, Lưu Phỉ vẫn có trạng thái áp chế, trong tình huống này, cô bị sắp xếp một công việc chính đó là tiếp khách. Trong trình độ nhất định, cô có thể nhận thức được nhiều vị khách ở đây là những nhân vật hiển hách, không thể chỉ trò chuyện qua loa vài câu được

Dường như trong lòng có chuyện gì đó mà mấy ngày nay người phụ nữ này cũng cười nhiều hơn. Điều này cũng làm cho Diệp Phong cảm thấy không thích giống như vẻ nghiêm túc ít khi cười của cô, đương nhiên là hắn biết nguyên nhân là do Tam Nhi. Từ trong đáy lòng, hắn chờ mong vào mối nhân duyên này. Bỏ qua nhân tố gia thế thì Chung gia không có lý do gì để từ chối một cô con dâu như Lưu Phỉ, mẹ của Chung Tân Dân là thương nhân khôn khéo có tiếng ở đất kinh thành này, nếu như nói về gia thế thì Lưu Phỉ tuyệt đối không phải cùng đẳng cấp.

Một ngày tiếp khách cuối cùng cũng đã trôi qua, Diệp Phong ngồi vào điều khiển chiếc xe việt dã của mình rời đi. Lãnh Nguyệt mấy ngày nay bận rộn với việc nghiên cứu thực đơn nên cũng không thể đi theo Diệp Phong đến Thính Vũ Các làm nhiệm vụ trợ lý được. Nhưng điều này cũng làm cho hắn cảm thấy thoải mái không ít, người phụ nữ này đã vì hắn mà thay đổi nhiều lắm, cho nên hắn cũng không muốn áp đặt bất cứ điều gì thêm cho cô nữa. Lúc trước, cách làm đơn giản của hắn là không để cô phải làm gì, cho một đám người làm tất cả mọi việc để cô có một cuộc sống an nhàn nhất.

Diệp Phong đương nhiên sẽ không cho rằng Lãnh Nguyệt có tài kinh thương, tài năng và trí óc không liên quan gì đến nhau, hắn nghĩ là như vậy .Một người phụ nữ bạo lực n ổi tiếng mà có thể trở thành một người vợ, người mẹ dịu hiền, dù sao là do tính cách quyết định tất cả, bản tính của Lãnh Nguyệt là như vậy.

Trong lòng Diệp Phong miên man suy nghĩ về bữa tiệc tối nay, rồi bình tĩnh mở cửa xe ra. Nhưng với trực giác nhạy bén được hình thành qua nhiều năm mách bảo hắn, phía sau đang có một chiếc xe màu đen theo sát, có lẽ, phải dùng từ "theo dõi" mới thích hợp. Nói ra có lẽ nhiều người không tin, hồi còn ở nước ngoài, Diệp Phong chưa bao giờ bị người khác theo dõi, mỗi lần hắn hành động đều rất nhanh chóng và rời đi cũng rất nhanh. Nhưng sau khi về nước, kỹ thuật cao siêu này không những chẳng tốt hơn mà thậm chí còn có phần kém đi, liên tiếp xuất hiện những cái đuôi theo dõi. Không biết lần này là thần thánh phương nào theo dõi, Diệp Phong thầm nghĩ.

Khoảng chừng hơn mười phút sau, xe hơi của Diệp Phong tiến vào bên trong khu nhà ở, vậy mà chiếc xe kia vẫn đi theo hắn, thậm chí cũng không có giữ khoảng cách quá xa.

Xuống xe cùng lúc với Diệp Phong, một phụ nữ cao gầy cũng từ trong chiếc xe đen bước ra, một thân hình cực kỳ hấp dẫn mà trang phục lại không che giấu được khí chất tao nhã phát ra từ người cô ta. "Bịch", sau tiếng đóng cửa chiếc xe màu đen, từ phía sau cửa là một vẻ mặt tươi cười rạng rỡ xen lẫn chút kinh ngạc mà nhìn Diệp Phong, im lặng một lúc rồi cất giọng: "Diệp Phong, không ngờ anh mới đến thủ đô mà đã được công ty mua xe cho rồi, không biết là do thành tích lúc trước của anh hay Hà Tích Phượng là một phụ nữ vô cùng hào phóng đã chi trả hoàn toàn cho anh, hay là lương tổng giám đốc đã đạt được vài tỉ một năm rồi".

"Chị Hồng, sao chị lại có thời gian đến thủ đô cơ à?" Diệp Phong sau lúc ngạc nhiên liền bước nhanh về phía người phụ nữ trước mặt khẽ cười nói. Mặc dù quy mô tập đoàn Phương Đông của Lục Tử Hồng là tương đối lớn, nhưng cơ bản chỉ kinh doanh trong địa bàn thành phố T, cũng không có chi nhánh nào ở thủ đô cả. Trừ lý do về công việc ra thì hắn không nghĩ ra Lục Tử Hồng có lý do gì khác để tới thủ đo, ít nhất nếu không phải công việc thì người phụ nữ này cũng sẽ không phải đến đây để nghỉ dưỡng.

"Cậu có thể đến thì tại sao tôi không thể đến chứ?" Lục Tử Hồng mỉm cười. Một câu hỏi ngược rất bình thường nhưng cũng không thể chối vào đâu được. Đợi đến khi vẻ mặt người thanh niên lộ chút xấu hổ, Lục Tử Hồng mới lập tức lên tiếng giải thích: "Hương Tạ Hiên các người có thể mở rộng quy mô. Tập đoàn Phương Đông chúng tôi lại không thể, kỳ thật lần này tôi tới đây là để bàn bạc một số chuyện quan trọng, nhân tiện đi gặp mặt bạn cũ, ví như cậu".

Câu trả lời này, xui xẻo là Diệp Phong cũng đoán ra được phần nào, chẳng qua là hắn không ngờ hai người lại gặp nhau ở chỗ này thôi, đã đến trước cửa nhà mà không mời khách vào nhà, quả thực là không hợp tình hợp lý cho lắm, cho nêm , Diệp Phong lên tiếng: "Chị Hồng, hãy vào nhà tôi ngồi uống nước chút đi! Chị hình như đã biết chuyện tôi mua căn nhà ở đây rồi".

Lục Tử Hồng sở dĩ không có trực tiếp đến Thính Vũ Các tìm Diệp Phong, càng không phải vì tò mò mà gặp hắn. Cô không có nhiều sức lực như vậy để mà đi điều tra Diệp Phong, tin tức Diệp Phong mua xe, mua nhà trên thực tế là do lúc đang cùng một cô gái tán dóc mà biết được. Nguyên nhân quan trọng hơn nữa khiến cho Lục Tử Hồng không nên đi vào ngôi nhà mới của Diệp Phong đó là vì có một cô gái xinh đẹp đang ở trong đó. Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, Lục Tử Hồng liền có cảm giác Diệp Phong là một người luôn giữ mình, hắn không phải là một người đàn ông háo sắc, nói cách khác, biết bao nhiêu người phụ nữ vây quanh hắn như vậy mà hắn vẫn duy trì cuộc sống độc thân, hơn nữa, cô cũng chưa từng nghe thấy chuyện xấu gì về hắn cả.

Bởi vì sớm có sự chuẩn bị nên Lục Tử Hồng vào lấy ra từ trong xe một số túi quà do trợ lý mua, cô thường không thích tay không đến thăm nhà người khác. Bởi vì chỗ ở của Diệp Phong phần lớn đều là những tòa nhà cao cấp, cho nên, bán ra chưa nhiều lắm, hơn nữa có những người chủ cũng chưa vào ở ngay nên rất ít người dùng thang máy, không có bất cứ sự trì hoãn gì, hai người liền cất bước đi lên tầng lầu của Diệp Phong.

Sau một tiếng "ding" cửa thang máy mở ra. Diệp Phong định lấy chìa khóa ra để mở cửa, nhưng chợt phát hiện ra đã để trên xe mà quên không cầm trong người, nên đành phải ấn chuông cửa.

Chờ mong gặp mặt người phụ nữ sắp ra mở cửa, lông mày Lục Tử Hồng không khỏi nhướn lên, cả Diệp Phong và Hà Tích Phượng đều cực lực giải thích mối quan hệ giữa hai người chỉ là quan hệ bạn bè, nhưng mà là một người phụ nữ đã từng kết hôn, cô hiểu rất rõ rằng mối quan hệ một nam một nữ không chỉ đơn giản như bọn họ nói. Ít nhất, Hà Tích Phượng cũng là đang nói dối, đối với phụ nữ tình cảm xao động thì cô luôn luôn cảm nhận rất chuẩn.

Ở trong nhà Lãnh Nguyệt vẫn đang bận rộn với bữa tối, cô mặc chiếc tạp dề có hình hoa văn hoạt hình trông rất ngộ nghĩnh, có vẻ so với tuổi thực trông cô còn ít hơn vài tuổi, trông hoàn toàn giống như bộ dạng cô gái đang làm bữa cơm tối chờ đợi người đàn ông yêu dấu của mình trở về nhà, cảm giác này đối với cô quả thực là vô cùng hạnh phúc. Mặc dù về mặt pháp luật, cô và Diệp Phong cũng chưa tồn tại quan hệ vợ chồng, nhưng sau khi trải qua một số chuyện cô đã sớm nhận định Diệp Phong chính là người chồng của mình.

Ngay khi cửa phòng được mở ra, cả hai người phụ nữ cùng sửng sốt.

Có lẽ khi nói chuyện phiếm, cô gái kia đã cung cấp tin tức sai cho Lục Tử Hồng, có lẽ chính cô đã hiểu sai ý. Sau khi nhìn thấy người phụ nữ ở cùng nhà với Diệp Phong, không phải Lục Tử Hồng kinh ngạc, cũng không phải là ghen ghét mà duy nhất chỉ có một cảm giác không thân thiết. Lúc đầu cô nghĩ rằng cô gái này đã lừa gạt người đàn ông là bạn tốt của mình nhưng bây giờ cô lại có suy nghĩ chính Diệp Phong đã dùng thủ đoạn để lừa gạt một cô gái mới chừng hai mươi tuổi này lên giường.

Phía bên kia Lãnh Nguyệt sắc mặt đang tràn ngập hưng phấn chợt lạnh xuống. Phụ nữ thì luôn mẫn cảm, mặc dù ở một vài phương diện Lãnh Nguyệt vượt xa những phụ nữ bình thường khác, nhưng mà trong phương diện này cô cũng không phải là ngoại lệ. Thoáng qua trong lúc đó hiện ra trước mặt cô là một người phụ nữ vô cùng xa lạ, sau khi nhớ và loại trừ dần khoảng mười người phụ nữ tao nhã, cấp vị cao trong đầu, cuối cùng Lãnh Nguyệt mới vững tin đoán rằng người phụ nữ xa lạ này cũng không thể uy hiếp mình, chính xác mà nói thì với vẻ mặt ung dung đi cùng với Diệp Phong như vậy, hai người này cũng không có chuyện gì.

"Mời vào!" Trải qua phản ứng ban đầu, Lãnh Nguyệt và Lục Tử Hồng cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, Lãnh Nguyệt đẩy cánh cửa ra rồi vui vẻ mời vào. Tính đến lúc này, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ đón khách ở nhà mới này. Mặc dù đối với thân phận nữ chủ nhân Lãnh Nguyệt cũng chưa thích ứng cho lắm, nhưng cô vẫn nhiệt tình nói. Text được lấy tại Truyện FULL

Từ ánh mắt khinh ghét ban đầu đến bây giờ là sự đồng cảm, mũi nhọn của Lục Tử Hồng trong nháy mắt chuyển từ cô gái đến Diệp Phong, ngay cả ánh mắt nhìn người thanh niên này cũng thấy rõ một tia biến hóa.

Trừ những người trong nhà ra, Diệp Phong không cho bất luận kẻ nào biết đến mối quan hệ của mình và Lãnh Nguyệt. Hôm nay để cho Lục Tử Hồng biết người phụ nữ ở cùng mình, hắn đã nghĩ ngay cô sẽ biết hết tất cả mọi chuyện. Vốn Diệp Phong đang suy nghĩ sắp tới khi h tp đến đây có nên để cô nhìn thấy Lãnh Nguyệt hay không, nhưng bây giờ có lẽ không cần phải suy nghĩ về điều đó nữa. Tốc độ truyền thông tin của phụ nữ là cực kỳ nhanh, e rằng khi Lục Tử Hồng vừa rời khỏi nhà mình, sẽ không thể đợi chờ thêm phút nào mà thông báo ngay chuyện này cho Hà Tích Phượng.

"Vị hôn thê của tôi là Lãnh Nguyệt". Sau khi ngồi xuống Diệp Phong mới kéo cô gái đang bưng trà lại mà giới thiệu với Lục Tử Hồng, sau đó chuyển ánh mắt trấn an về phía Lãnh Nguyệt giới thiệu tiếp: "Còn đây là bạn của anh ở thành phố T, tổng giám đốc tập đoàn Phương Đông-Lục Tử Hồng. Tổng giám đốc Lục được coi là một nửa sếp của anh".

Đối với thân phận là vị hôn thê nhận định thì từ đáy lòng Lãnh Nguyệt vô cùng sung sướng. Trong thời đại ngày nay từ ngữ này dường như rất ít khi dùng đến, mà chuyển thành bạn gái hay gì đó…, nhưng khi Diệp Phong nói ba chữ "vị hôn thê" này càng như một lời khẳng định của người đàn ông này, Lãnh Nguyệt khẽ cười, nói: "Tổng giám đốc Lục, chị thật là giỏi!"

Người khác có thể biết rất rõ, Lục Tử Hồng là một người có quyền lực, và hiểu rõ rằng cách xưng hô nửa sếp cũng là có nguyên nhân. Trên danh nghĩa là nhân viên của tập đoàn Phương Đông, Diệp Phong không có nhận bất cứ thù lao gì, nhưng lại cũng không có bất cứ quyền lực gì trong tay. Lần này đến đây, mục đích chính của Lục Tử Hồng là muốn gặp người phụ nữ đột nhiên xuất hiện ở cùng với Diệp Phong, thứ nữa là thi hành quyền lực của bà chủ, lần này tới thủ đô không quen biết ai, nên trước tiên cô tới nhờ sự giúp đỡ của Diệp Phong.