Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 209: Xe quân đội




Tuy không biết được nội bộ của Thính Vũ Các được thiết kế ra sao, nhưng do đã từng hiểu rõ nơi này, nên Diệp Phong dĩ nhiên là không thể đi nhầm hướng được. Một lúc sau, đoàn người đi đến một phòng hội đồng lớn của Thính Vũ Các, hai người đàn ông sánh vai đi cùng nhau, sắc thái nét mặt vô cùng bình thản, nhưng hai người phụ nữ đi sau hai người lại không có được thái độ bình tĩnh như vậy, cho dù hai người bọn họ vốn chẳng phải là kẻ thù giết cha giết mẹ nhau, nhưng trong mắt của cô nào cũng đỏ ngầu lên một sự thù địch. Phó Tòng Vân và Lưu Phỉ có lẽ không bao giờ có thể đội trời chung được, người nào tinh mắt dĩ nhiên đều có thể trông thấy được mùi thuốc súng đang bốc lên giữa hai người phụ nữ đó.

"Thật là khâm phục sự tỉ mỉ và cẩn thận của Diệp tổng giám đốc!" Hai bên sau khi an tọa đàng hoàng xong, trà cũng đã được bưng lên, Lý Duệ nhẹ nhàng đẩy tách trà sang một bên mỉm cười nói: "Tôi nghĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau phải không nhỉ? Anh có thể nhận ra tôi, điều này chứng tỏ trước khi đến đây, anh đã bỏ ra khá nhiều công sức để chuẩn bị bài vở rồi thì phải! Hương Tạ Hiên có một dũng tướng tài ba như anh, thì việc mở rộng thị trường ở cái đất thủ đô này chẳng có gì là khó khăn cả!"

Diệp Phong dĩ nhiên thấu hiểu được thói quen ăn nói trịnh trọng của mấy ông chủ nhà giàu, nhất là đối với những ông chủ tập đoàn, thì vẻ trịnh trọng của bọn họ càng được thể hiện rõ qua từng câu nói, cứ như muốn chứng tỏ cho người khác biết, tôi ngồi được vào cái ghế tổng giám đốc này thì tôi là người ghê gớm nhất, còn nhân viên các anh chỉ là lính của tôi, là phận cỏ rác mà thôi. Nhưng, thật đáng tiếc Diệp Phong lại rất coi thường những thứ như vậy.

"Bài vở thì thật chẳng có gì đáng để phải học kỹ cả, đây chỉ là một bản năng của một con thú mà thôi, tất cả những thứ gì có thể nguy hiểm đến tính mạng của nó, thì nó sẽ quan tâm đến một cách chăm chú nhất, con người là động vật cao cấp nhất trong giới động vật dĩ nhiên cũng không ngoại lệ! Chính vì vậy mà đối với những người có hứng thú với Thính Vũ Các như Lý tổng giám đốc đây, thì tôi cũng nên cần phải lưu ý một chút, có phải vậy không nhỉ?" Diệp Phong rất từ từ nói ra ý nghĩ ở trong đầu của mình, mắt của hắn quét qua gương mặt anh tuấn của Lý Duệ một cái, xem xem thái độ của anh ta ra sao, vì sau khi xem xong hồ sơ về Lý Duệ, hắn biết người đàn ông ngồi trước chỉ có thể dùng ba chữ để hình dung: "Không đơn giản!"

Lý Duệ nghe Diệp Phong trả lời như vậy, thì bất giác sờ sờ lên cằm của mình, đây là thói quen của hắn ta mỗi khi cần suy nghĩ một điều gì đó. Từ lúc Diệp Phong gọi tên hắn cho đến hiện giờ, hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho cuộc nói chuyện này rồi, quả nhiên sau lời nói vừa rồi của Diệp Phong, Lý Duệ đã thầm kinh hãi mấy phần, hắn lắc lắc đầu nói: "Thế có nghĩa là Diệp tổng giám đốc coi tôi là một phần tử nguy hiểm rồi hả? Nói thế này nhé, mười lăm phút khi trước tôi còn định nói cho anh biết rằng.."

Lý Duệ ngừng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Thính Vũ Các không đủ khả năng để tiếp tục kinh doanh nữa! Nhưng bây giờ có lẽ tôi phải thay đổi lối suy nghĩ đó của mình rồi!"

"Ố…?" Ánh mắt của Diệp Phong hiện lên một sự tò mò khó tả, hắn lạnh lùng hỏi lại: "Là lẽ gì mà phải làm cho Lý tổng giám đốc phải thay đổi suy nghĩ của mình nhanh như vậy? Theo như tôi được biết, thì anh đã có kế hoạch mua lại toàn bộ cái Thính Vũ Các này từ hơn một năm nay rồi, anh bỏ nửa chừng như vậy, có phải là đáng tiếc quá không? Dĩ nhiên là tôi biết hành động này của anh là một hành động khôn ngoan, bởi vì Thính Vũ Các bây giờ không còn là Thính Vũ Các của ngày xưa nữa, cũng không việc gì phải vội vàng trong chuyện mua bán ở đây cả…."

Diệp Phong biết mình hiện giờ không chỉ đang có trong tay một câu lạc bộ đáng giá mấy trăm triệu nhân dân tệ đơn giản như vậy, mà nó còn là bệ phóng của sự phát triển lớn mạnh của Hương Tạ Hiên sau này. Hầu hết các thiết bị ở đây, dù là phần cứng hay phần mềm đều là những thiết bị tiên tiến bậc nhất, hôm nay có thể nó có giá mấy trăm triệu nhân dân tệ, nhưng mười năm sau thì có lẽ nó sẽ lên đến mấy trăm tỷ nhân dân tệ cũng không biết chừng.

Tiềm lực mới là cái cốt lõi của mọi thứ trên thế gian này, ngoại trừ những con số mang tính đột phá ra, thì Hà Tích Phượng và Diệp Phong còn lâu mới chuyển bán câu lạc bộ này cho người khác, dĩ nhiên con số mà Lý Duệ đưa ra còn cách con số đột phá kia một khoảng rất xa.

"Đúng là vì tôi biết Diệp tổng giám đốc có những ý nghĩ như vậy, nên mới tạm ngừng lại kế hoạch của mình giữa chừng!" Lý Duệ dường như không để ý tới câu nói của Diệp Phong mang một chút châm biếm trong đó, gã vẫn giữ được bình tĩnh, chậm rãi nói: "Dĩ nhiên! Tôi cũng đã nói rồi, đây chỉ là tạm thời, có lẽ nửa năm hoặc giả một năm sau nữa, khi chúng ta ngồi lại chiếc bàn làm việc này đàm phán lần nữa, thì sẽ là lúc chúng ta bàn luận cái Thính Vũ Các này đáng giá bao nhiêu tiền cũng không biết chừng! Chính vì vậy, mà tôi rất trông mong ngày đó mau tới!"

Lý Duệ không dựa theo kế hoạch mà dội gáo nước lạnh lên đầu của Diệp Phong, là vì gã đã để ý đến gã thanh niên đi cùng Diệp Phong vào trong này, tuy rằng đã cáo biệt nơi đó****khá lâu rồi, nhưng gã biết rất rõ rằng, gã thanh niên kia là một đứa con em cháu cha khét tiếng ở đất thủ đô này.

Vị thế của gia tộc họ Chung tuy không thể nói là một tay che trời, nhưng ở cái đất Trung Quốc này thì lời nói của họ rất có trọng lượng, có thể sánh ngang được với cả gia tộc họ Diệp và họ Lý, nếu như mình mà vẫn còn là tên Lý Duệ ngày xưa, thì có thể bỏ qua Chung Tân Dân mà không thèm để ý tới gã ta làm gì. Nhưng bây giờ thân phận của gã không còn như trước nữa, gã đã đoạn tuyệt với gia đình, nên giờ đây đặc biệt chú ý đến thế lực đứng sau của đối phương. Thương gia đối đầu với quan thì thương gia luôn luôn ở vào thế bị động, giống như quan hệ của người lập pháp và bảo vệ luật pháp vậy. Trong rất nhiều tình huống, thì gã chỉ có thể tuân thủ tất cả các điều lệ mà pháp luật đã quy định, cho dù những điều luật đó có vô lý như thế nào đi chăng nữa.

Diệp Phong bắt đầu dò xét người đàn ông trầm tĩnh ngồi đối diện với hắn một lúc khá lâu, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể nào nhìn ra được ý khiêu khích của người đàn ông này, họ đàm phán với nhau cứ như là ngồi nói chuyện phiếm, bày tỏ ý nghĩ của mình, trong đó còn cho thêm vào những biểu đạt tình cảm của riêng từng người một.

Vì lý do gì mà tập đoàn Kỳ Lợi muốn chiếm đoạt bằng được Thính Vũ Các thì Diệp Phong không đi sâu vào điều tra, nghiên cứu. Nhưng, khi xem qua những tư liệu xong thì hắn đoán là đối phương rất quyết tâm mua lại bằng được Thính Vũ Các. Có lẽ bây giờ Lý Duệ chọn biện pháp là chờ đợi, chờ đợi Thính Vũ Các ngập ngụa trong gian khó, trầm luân vất vả, cho đến khi rớt giá thảm hại vừa tầm túi tiền của gã mới thôi.

Nhưng, ý nghĩ này của Lý Duệ có pha một chút hoang tưởng.

"Tôi thực ra cũng rất mong được gặp lại Lý tổng giám đốc ngồi lại ở chiếc bàn này đàm phán lần nữa!" Diệp Phong nhếch môi lên cười lạnh, rồi lại chầm chậm nói tiếp: "Trong tiềm thức của tôi thì Thính Vũ Các không phải là cái không thể đem ra bán được, chỉ cần giá cả hợp lý, thì bà chủ của tôi chắc chắn sẽ đồng ý ngay thôi!"

"Nhưng mà! Bà chủ của tôi là một người có lý tưởng khá là lớn, còn tôi thì lại có đủ tự tin để thực hiện cái lý tưởng của bà chủ của tôi! Chỉ một năm nữa thôi tôi nghĩ anh sẽ nghe được cái giá mà anh hiện giờ không bao giờ tưởng tượng nổi! Giá cả của nó khi đó có khi sánh ngang được với cả cái giá của tập đoàn Kỳ Lợi của anh cũng nên!" Diệp Phong mỉm cười nham hiểm nói.

"Thật là ngông cuồng!" Không đợi cho Lý Duệ kịp lên tiếng, thì Phó Tòng Vân ngồi bên cạnh gã đã tức giận đứng thẳng người dậy quát, sắc mặt của cô ta lúc này đỏ như một quả xôi gấc: "Anh có lẽ vẫn chưa hiểu được tình trạng của Thính Vũ Các hiện nay đúng không? Trong một thời gian không lâu tới, anh sẽ đến quỳ gối để nhờ tập đoàn Kỳ Lợi giúp anh mua lại cái câu lạc bộ rách nát, làm ăn thua lỗ này! Anh nên biết rằng, toàn bộ những doanh nhân muốn đến mua cái đống rác này, có lẽ chỉ có mỗi một mình Lý tổng giám đốc của tôi mà thôi!"

"Cô là ai vậy? Tôi lúc nãy nói chuyện với cô hả?" Diệp Phong đưa ánh mắt lên cảnh cáo Phó Tòng Vân, ngữ điệu của hắn không hề tỏ ra quá đáng, nhưng câu nói thì lại làm cho Phó Tòng Vân hiểu là hắn không phải là người dễ bị người khác quát nạt. Diệp Phong ghét nhất là những người tự cho mình là giỏi, thích ôm mọi thứ vào người. Trong trường hợp như thế này, người có tư cách đàm phán, nói chuyện với hắn là Lý Duệ, còn Phó Tòng Vân thì lại có vẻ hấp tấp nóng vội hơn cả ông chủ của mình.

Phó Tòng Vân sau khi nói xong cũng thấy hành động của mình có phần thất thố, sau khi bị Diệp Phong nói như vậy thì đành ngậm miệng không nói nên lời, đang trong lúc cô ta cảm thấy ngượng ngùng, khó xử thì có một người lên tiếng chữa ngượng, giải vây cho cô ta, mà người vừa lên tiếng đó, lại chính là người mà Phó Tòng Vân không bao giờ nghĩ tới.

"Diệp tổng giám đốc! Vị này là trợ lý của tập đoàn Kỳ Lợi, tên là Phó Tòng Vân, tôi và cô ấy cũng đã gặp mặt nhau mấy lần rồi!" Là người im lặng suốt từ đầu đến giờ, Lưu Phỉ chọn đúng thời điểm thích hợp nhất để lên tiếng: "Lần quay lại Thính Vũ Các này, tôi tin rằng tôi và cô Phó Tòng Vân đây chắc chắn sẽ có nhiều cơ hội gặp gỡ nhau nữa, chúng tôi ngày trước hợp tác làm việc với nhau cũng khá là vui vẻ!"

Lưu Phỉ cố tình nhấn mạnh hai từ vui vẻ, đối với Phó Tòng Vân mà nói thì hai từ đó chối tai không thể tả, đây rõ ràng là sự khiêu khích đầu tiên của đối phương, nếu mà ở trường hợp khác thì có lẽ Phó Tòng Vân đã nổi cơn tam bành để ăn thua đủ với Lưu Phỉ rồi, nhưng trong lúc như thế này, thì Lý Duệ và Diệp Phong mới là hai nhân vật chính, còn cô thì làm gì có tiếng nói ở đây. Chính vì vậy, ngẫm nghĩ một hồi Phó Tòng Vân cam chịu ngồi thu lu một góc, không dám ho he thêm câu nào nữa.

Lưu Phỉ ngày trước là phó tổng giám đốc của Thính Vũ Các, nhưng thực chất thì cô lại nắm rất ít quyền lực ở trong tay, mà đã từng dám thẳng tay đuổi cổ Phó Tòng Vân ra về một cách tủi nhục, chứ đừng nói là bây giờ, cô là người nắm quyền sinh sát Thính Vũ Các ở trong tay. Lưu Phỉ không bao giờ nghi ngờ quyết tâm khôi phục Thính Vũ Các của Hà Tích Phượng và Diệp Phong, cho dù về mặt nhân lực và tài lực thì Hương Tạ Hiên đã đầu tư lên đến hết mức có thể, nhưng cô chưa từng bao giờ nghi ngờ năng lực của hai người này cả. Nếu như bây giờ là nửa năm, hay một năm về sau mà Thính Vũ Các vẫn ở trong tình trạng kinh tế ảm đạm như thế này, thì Hà Tích Phượng đã không dám mạo hiểm chơi trò đánh cược lớn như vậy. Chính vì vậy mà Lưu Phỉ càng quyết tâm thay đổi diện mạo của Thính Vũ Các càng nhanh càng tốt.

Diệp Phong không rõ hai người phụ nữ này rốt cuộc có những rắc rối gì với nhau, nhưng từ khẩu khí của Lưu Phỉ cũng đoán ra được phần nào. Diệp Phong đắc ý quay sang bên Lưu Phỉ mỉm cười một cái sau đó liếc mắt nhìn sang Phó Tòng Vân đang lùi lũi ngồi thu lu một chỗ trông thật tội nghiệp.

Lý Duệ không giống với Diệp Phong, gã biết rất rõ Phó Tòng Vân làm như vậy là vì lợi ích của tập đoàn Kỳ Lợi, lần thất bại duy nhất cũng chỉ là thất bại dưới tay của Lưu Phỉ, nhưng đó cũng không thể coi là thất bại, vì đối phương căn bản không cho cô ta lấy một cơ hội để được nói, chính vì thế mà cho tới giờ Phó Tòng Vân vẫn rất hậm hực về chuyện đó.

Chỉ cần chịu khó suy nghĩ một chút, cũng biết được kết quả cuộc đàm phán hôm nay sẽ kết thúc như thế nào, hơn nữa bây giờ Lý Duệ cũng rất tò mò quan hệ giữa Diệp Phong và Chung Tân Dân là như thế nào. Lý Duệ muốn tìm tòi rốt cuộc là họ có quan hệ ra sao, nên gã quyết định sau khi cuộc họp kết thúc sẽ tự tìm đến anh chàng bảnh chọe kia dò hỏi cho rõ ràng.

Tuy là trong lúc đàm phán thì sặc mùi thuốc súng, nhưng đến khi chia tay nhau, thì đôi bên đều thể hiện dáng vẻ vô cùng khách khí và lịch sự, thậm chí còn mời nhau đi dùng bữa nữa. Text được lấy tại Truyện FULL

Chờ cho đến khi tiễn đưa Lý Duệ ra khỏi ngoài cửa, trông đôi nam nữ đó lên chiếc xe Rolls Royce cáu cạnh xong, thì Diệp phong mới quay sang Tam Nhi lên tiếng hỏi: "Cậu có cảm tưởng gì không?"

Toàn bộ cuộc đàm phán, thì Chung Tân Dân đều ngồi đó nghe thấy hết cả, nghe đại ca Diệp Phong bỗng nhiên hỏi mình như vậy, gã liền trở nên nghiêm túc, cắt quãng câu chuyện đang dang dở với Lưu Phỉ, nghiêm giọng nói: "Anh Diệp! Theo như em thấy thì thằng nhãi Lý Duệ này đúng là một đứa không tầm thường chút nào, em nghĩ sau này nó sẽ giở trò với anh đấy, nó không mua được Thính Vũ Các, thì chắc chắn sẽ âm thầm quấy rối thôi!"

"Vậy sao?" Diệp Phong chầm chậm nói, dường như là hắn đang nói lẩm nhẩm một mình vậy, bỏ qua các nhân tố khác đi, thì ấn tượng của hắn về Lý Duệ là khá tốt, ít ra thì gã để lại cho hắn một ấn tượng không phải là một con cáo già luồn lách khéo léo trên thương trường, hay là một đứa ngạo mạn, hám lợi như bao thương gia khác, có lẽ bản thân gã là người như vậy, hoặc có lẽ kỹ năng diễn xuất của hắn là quá tốt.

"Thôi được rồi, chúng ta không nói về vấn đề này nữa, mấy cụ ở nhà vẫn đang ngồi chờ anh kia kìa! Nếu mà bây mà còn không về, thì có lẽ bọn họ sẽ tự mò đến đây tìm anh đấy! Anh phải biết là xe của bọn họ mà xuất hiện trên đường, thì chẳng khác nào một con quái vật cả! Mà ở đây lại là đất thủ đô, dân chúng nhạy cảm với mấy cái xe khủng bố của các cụ lắm ạ!"

Khi Tam Nhi vừa mới dứt lời, thì đã có một chiếc xe Jeep gắn biển quân đội đỗ chình ình ở ngay giữa sân của Thính Vũ Các, tiếng động cơ của chiếc xe này còn to hơn những chiếc xe thông thường khác rất nhiều, nên nó mới gây ra sự chú ý của rất nhiều người, chính vì thế mà lời bàn tán xôn xao được thể vang lên rần rần. Không biết đây là xe của thần thánh phương nào nữa, Thính Vũ Các vừa mới đổi chủ, mà khách khứa cũng lên hẳn một cấp như vậy, quả thật hiếm có.