Edit: Hắc Phượng Hoàng
Đợi thang máy vận chuyển ngọc thạch tới tầng 5, Mạc Tử Hàm mới đi vào phòng Mạc Quân Nghĩa và Thẩm Đồng Vân.
Vừa ngồi xuống sô pha, Mạc Tử Hàm thản nhiên nói, “Cháu không muốn tham dự vào chuyện của bác, càng không hi vọng có liên lụy gì về việc này.”
Mạc Quân Nghĩa và Thẩm Đồng Vân liếc nhau, người trước do dự một chút mới mở miệng hỏi, “Tử Hàm à, cháu có thể nói cho bác ba biết không, thân thủ của cháu là học từ người nào vậy?”
Tuy rằng trước kia Mạc Tử Hàm từng nói với ông, không hy vọng bọn họ tiếp tục hỏi vấn đề này nữa, ông cũng đã hứa, nhưng hiện tại, ông rất muốn biết đáp án.
Mạc Tử Hàm chỉ lẳng lặng nhìn ông, mà không trả lời câu hỏi.
“Quên đi, chúng ta đừng làm Tử Hàm khó xử.” Thẩm Đồng Vân mỉm cười, “Dù sao thì thị trưởng Bạch đại khái đã có biện pháp giải quyết rồi.”
Mạc Quân Nghĩa gật đầu, “Bằng không cũng sẽ không cho chúng ta đến núi Tượng Dương giải sầu.”
“Là thị trưởng Bạch bảo các người đến núi Tượng Dương giải sầu?” Mạc Tử Hàm bỗng nhiên mở miệng hỏi.
“Ừm, ý của thị trưởng Bạch là hy vọng chúng ta đến núi Tượng Dương tránh đầu sóng ngọn gió, hai ngày này hắn sẽ tập trung giải quyết chuyện Hoàng Bột Nam.” Mạc Quân Nghĩa gật đầu đáp.
“Vì sao là núi Tượng Dương? Rõ ràng có rất nhiều nơi để đi.” Mạc Tử Hàm dựa vào về phía sau, mắt mang ý cười hỏi.
Thẩm Đồng Vân mỉm cười, “Kỳ thật chúng ta vốn không nghĩ đến, nhưng thị trưởng Bạch biết bác ba cháu lo lắng thời gian này, đặt phòng cho chúng ta ngay tại núi Tượng Dương, chúng ta là thịnh tình không thể chối từ.”
Mạc Tử Hàm vuốt cằm cúi mắt, đột nhiên cười cười, “Một khi đã như vậy, thị trưởng Bạch hơn phân nửa đã có biện pháp giải quyết, cháu nghĩ bác ba không phải lo lắng nữa đâu.”
“Hy vọng như thế.” Mạc Quân Nghĩa khóa chặt lông mày, gật đầu.
“Kỳ thật gọi cháu tới cũng không có gì quan trọng đâu, chỉ là muốn nói tin tức này cho cháu biết thôi, bác trai bác gái làm sao lại muốn cuốn cháu vào loại chuyện này chứ? Cháu vẫn là đứa bé.” Thẩm Đồng Vân lắc đầu nói.
Nói xong, Thẩm Đồng Vân nhìn Mạc Tử Hàm nói, “Không ngờ nhóc con cháu lại mẫn cảm thế, biết tránh né thị phi, nếu nói sau lưng cháu không có cao nhân chỉ điểm, thím không tin đâu.”
Mạc Tử Hàm nhếch nhếch khóe môi, cái gọi là cao nhân, là chính cô đúng không?
“Nếu không có chuyện gì, cháu đi về trước đây.” Mạc Tử Hàm đứng dậy, vợ chồng Mạc Quân Nghĩa gật đầu, cô xoay người rời đi.
Trở lại phòng, Mạc Mộng Dao đang ghé vào giường lớn xem tivi, thấy Mạc Tử Hàm trở về liền mở miệng hỏi, “Ba mẹ chị gọi em đi qua làm gì thế?”
“Chỉ là hỏi em vì sao lại đi cùng Vương Mỹ Vân tới đây.” Mạc Tử Hàm thuận miệng nói.
“Vương Mỹ Vân? Đó không phải dì cả của em sao?” Mạc Mộng Dao trừng mắt nhìn, thế nhưng Mạc Tử Hàm gọi thẳng tên họ.
Mạc Tử Hàm không quan tâm tới cô, cũng trực tiếp nằm ở trên giường xem tivi, thấy cô vẫn không nhúc nhích tựa hồ như đang suy nghĩ chuyện gì đó, Mạc Mộng Dao khoanh chân ngồi ở trên giường nói, “Chị thấy Vương Mỹ Vân đối đãi với em rất tốt đấy, hôm nay bà ta nói ở trên bàn cơm, muốn đưa em tới trường ở Thành Đông học ?”
“Em sẽ không đi.” Mạc Tử Hàm thản nhiên nói.
“Vì sao?” Mạc Mộng Dao trừng lớn đôi mắt, “Đấy là tỉnh lị nha, dù thế nào cũng không thể kém hơn địa phương nhỏ này của chúng ta!”
“Không có vì sao.” Nếu nói có, thì là trước mắt cô không muốn rời đi, cũng không có tất yếu phải rời đi.
“Thật là không biết em cả ngày suy nghĩ cái gì, dù sao tới trung học thì chị nói cái gì cũng phải đi thành Đông, ở lại Lan Thành nữa chị sẽ điên mất.” Mạc Mộng Dao bĩu môi.
“Vì sao?” Mạc Tử Hàm ghé mắt nhìn cô một cái.
Mạc Mộng Dao xoay người xuống giường, rót cho mình một chén nước, đứng ở trước tv cười nói, “Không vì sao cả, thành Đông khẳng định chơi vui hơn Lan Thành, nghe nói có phố mua sắm rất lớn, còn có công viên hiện đại, Lan Thành của chúng ta có cái gì đâu? Địa phương bằng bàn tay.”
Mạc Tử Hàm chỉ nhẹ nhàng cười, cô hiện tại thích bình thản giản đơn khi giã từ sự nghiệp đang trên đỉnh vinh quang hơn, nhưng cô biết, đấy không phải là cuộc sống của cô.
Sớm muộn gì có một ngày, bắt lấy cơ hội, cô sẽ lại bước vào cái vòng luẩn quẩn kia, trả thù hết thảy những kẻ phải bị trả thù kia.
Sớm muộn gì cũng có một ngày, Ưng Vương, sẽ chân chính trở về.
Nhìn thấy trong mắt Mạc Tử Hàm hiện lên một chút lãnh liệt, Mạc Mộng Dao không tự giác đánh cái rùng mình, nhíu mày nói, “Em làm sao vậy?”
Mạc Tử Hàm hai tay ôm đầu tiếp tục xem xem tivi.
“Suốt ngày là lạ.” Mạc Mộng Dao bĩu môi.
Ban đêm, trăng sao soi sáng, cơn gió nhẹ phất qua, làm toàn bộ núi Tượng Dương đều mát mẻ, ban đêm ở núi Tượng Dương, là nơi hẹn hò tuyệt vời của trai gái.
Khách sạn ở núi Tượng Dương được xây dựng rất hùng vĩ, bốn phía là tường vây cao cao, bên trong là một tòa nhà chính lớn, cao mười ba tầng, chung quanh là vài toà biệt thự, được cây xanh vây quanh trong đó, giống như đặt mình giữa thiên nhiên.
Tòa nhà chính đã tắt hết đèn, trên tường, một bóng đen đang linh hoạt leo lên, giẫm đạp lên vách tường gập ghềnh đá hoa cương ở bên ngoài, thân hình nhanh nhẹn như báo săn.
Cuối cùng bóng đen cũng leo tới cửa sổ tầng năm, sau đó động tác linh hoạt dùng một thanh sắt gấp khúc cạy vào khe hở của bệ cửa sổ, thuận thế kéo ra, rồi mở khóa trong.
Một tiếng vang nhỏ, cửa sổ chậm rãi mở ra, thân ảnh nhanh nhẹn lẻn vào.
Hai chân được bọc bằng hai miếng vải đen nhẹ nhàng dẫm xuống mặt sàn, không phát ra một tiếng vang nào.
Đây là một văn phòng, ước chừng rộng 50m vuông, đối diện cửa sổ là bàn làm việc, dưới bàn làm việc là một tủ bảo hiểm loại nhỏ.
Bóng đen chậm rãi đứng thẳng sửa đai áo, nương ánh trăng có thể thấy bóng dáng gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đúng là Mạc Tử Hàm.
Cô hôm nay nhìn chằm chằm thang máy dừng ở tầng 5, biết được ngọc thạch kia được đưa đến tầng này, căn cứ theo phán đoán, nơi này hẳn là văn phòng.
Cô thừa dịp Mạc Mộng Dao đang ngủ, lặng yên chui ra cửa sổ, bởi vì bên ngoài vách tường làm bằng đá hoa cương, trang hoàng hình thức gập ghềnh, càng thêm thuận tiện cho cô leo lên.
Đi vào văn phòng, Mạc Tử Hàm nhìn quét một vòng, không nhìn thấy tảng đá kia, cô nhíu nhíu mày, đi ra cửa chính văn phòng định nhìn xem hành lang thế nào thì dừng chân lại.
Cửa chính này có hệ thống báo động tự động, nếu không phải chủ nhân dùng chìa khóa mở ra, hiện tại hệ thống đã khởi động, cho dù là chủ nhân dùng cái chìa khóa mở ra, đều sẽ vang lên tiếng cảnh báo.
Cô cau mày sờ soạng trên dưới vách tường, cuối cùng phán định chốt mở hệ thống báo động chỉ có ngoài cửa lớn mới có, phòng trong không thể giải trừ trang bị.
Như vậy cô sẽ không thể mở được cửa chính, chẳng lẽ còn phải từ cửa sổ đi ra ngoài?
Đột nhiên, Mạc Tử Hàm dừng một chút, nếu phòng này có bố trí hệ thống cảnh báo, như vậy đối phương sẽ không vô duyên vô cớ trang bị thứ này.
Chẳng lẽ…
Cô đi đến trước mặt tủ bảo hiểm ngồi xổm xuống, tay xoay nhẹ trên chốt tủ bảo hiểm, rồi sau đó nghiêng tai lắng nghe, trong mắt xẹt qua ý cười.
“Tủ sắt trang bị btj cao cấp.” Mạc Tử Hàm chu môi, vừa khéo cô biết cách phá giải nguyên thủy loại trang bị này.
Nâng tay đặt trên chốt mật mã nhẹ nhàng xoay tròn nửa vòng, lại xoay hai vòng rưỡi hướng ngược lại, lại xoay tròn ba vòng hướng ngược lại, nhẹ nhàng đẩy, bên trong có tiếng khóa mở, đây là biện pháp phòng ngừa người mua quên mật mã, thiết trí biện pháp phá giải nguyên thủy.
Từ một tiếng vang nhỏ tí tách, phía sau vách tường tủ sắt cũng phát ra một tiếng vang nhỏ, Mạc Tử Hàm bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhất ngưng.
Cô đứng lên, đẩy nhẹ vách tường, thì ra đây là một cửa ngầm, phía sau bày một tầng kim cương, khi gõ sẽ không phát ra thanh âm trống rỗng, không khác vách tường bình thường.
Như thế, Mạc Tử Hàm nhếch môi cười, lướt qua tủ sắt tiến vào cửa sau này.
Cửa phía sau có đèn, Mạc Tử Hàm khép hờ cửa, bật đèn điện bên trong, trong mật thất nhất thời sáng choang.
Tấm ngọc thạch cao chừng một mét kia rõ ràng đặt ở nơi này.
Mạc Tử Hàm nhíu mày, dời ánh mắt, bên trong có rất nhiều châu báu ngọc khí vô giá, hiển nhiên vị chủ nhân này là một vị biết ngọc yêu ngọc, đây quả thực chính là đi mòn gót giày tìm không thấy, vô tình tìm được chẳng tốn công.
Mạc Tử Hàm vừa định tiến lên, đột nhiên nghe được bên ngoài vang lên thanh âm hỗn độn chói tai, cô không hề do dự, động tác mau lẹ lắc mình đi ra bên ngoài, đóng cửa mật thất lại, thiết trí tủ sắt lại như lúc ban đầu, hết thảy chỉ dùng 1 phút.
Ngay sau đó, cô đã linh hoạt lắc mình nhảy ra bệ cửa sổ, cửa chính bị người mở ra, một đội người nhanh chóng bước vào…
Mạc Tử Hàm trượt nhanh dọc tiếng hỗn độn kia bay nhanh trở lại phòng ngủ, cửa phòng ngủ được mở ra, trên giường không thấy thân ảnh Mạc Mộng Dao đâu nữa.
Trên hành lang một mảnh hỗn độn, khách khứa chạy vội ra ngoài, Mạc Tử Hàm đi vào phòng cách vách, liền nghe thấy được tiếng khóc la của Mạc Mộng Dao.
Lập tức dưới tầng còi cảnh sát kêu vù vù, thanh âm càng trở nên hỗn độn.
Vừa rồi Mạc Tử Hàm ở trên tầng nghe được tiếng ầm ỹ, là phát ra từ nơi này, giờ phút này Mạc Quân Nghĩa đổ trong vũng máu, Mạc Mộng Dao ngồi gào khóc bên cạnh cha, Thẩm Đồng Vân sắc mặt trắng bệch ngã ở một bên, đang bò lên.
Mạc Tử Hàm bay nhanh xông lên phía trước, một phen đặt ở mạch Mạc Quân Nghĩa, rất nhanh nói, “Còn chưa tắt thở, tim còn đập, còn hô hấp! Gọi xe cứu thương!”
Nói xong, đã thấy Mạc Mộng Dao vẻ mặt nước mắt ngốc lăng nhìn cô.
Mạc Tử Hàm lạnh giọng nói, “Mau gọi xe cứu thương!”
Mẹ con Vương Mỹ Vân giờ phút này cũng nghe được tiếng ầm ỹ từ trong phòng đi ra, vọt vào phòng vợ chồng Mạc Quân Nghĩa, nhìn thấy một man trước mắt, hai mẹ con liền ngây dại.
Vương Mỹ Vân vội bưng kín ánh mắt Trương Kì, Thẩm Đồng Vân cũng bò lên sờ túi lấy điện thoại gọi xe cứu thương, Mạc Tử Hàm tính toán bệnh viện gần nhất cũng phải mất nửa giờ đi đường, phòng y tế khách sạn không cứu được mạng của Mạc Quân Nghĩa.
“Lấy cái kìm và dao đến đây, còn có cồn, bật lửa, tốt nhất đến phòng y tế khách sạn lấy một ít băng gạc vệ sinh, băng vải.” Mạc Tử Hàm mở miệng nói rất nhanh.
Đồng thời cô kiểm tra miệng vết thương của Mạc Quân Nghĩa, là thương do súng bắn, miệng vết thương ở chỗ trái tim, nhưng coi kinh nghiệm của cô đến xem, viên đạn còn cách tâm mạch một chút, nếu vận may mắn, cô có thể ở trong khoảng thời gian ngắn lấy đạn ra, cầm máu, Mạc Quân Nghĩa sẽ có hi vọng còn sống.
“Nha!” Thẩm Đồng Vân gọi xe cứu thương xong, liền chạy nhanh ra ngoài.
Mạc Tử Hàm cũng đứng dậy, nói với Mạc Mộng Dao, “Ông ấy còn ý thức, nếu chị không ngừng nói với ông.” Nói xong, ngay khi Mạc Mộng Dao còn ngơ ngác bước nhanh đi ra ngoài.
Vương Mỹ Vân ngơ ngác nhìn Mạc Tử Hàm, không hiểu đứa nhỏ này vì sao có thể ở tình huống như vậy trấn định như thế.
Trên hành lang đám đông không ngừng tăng lên, Mạc Tử Hàm từ đám đông đi ra bên ngoài, thấy xe cảnh sát đã vây quanh khách sạn, mọi người đều chen chúc ở đại sảnh, đại đa số người ở đây không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy bên ngoài rối loạn, lại có tiếng còi xe cảnh sát, hơn nữa tất cả mọi người đều chạy ra bên ngoài, cho nên cũng chạy theo ra.
Còn có người một bộ dáng xem náo nhiệt, có một số người nghe được tiếng súng trước đó, biết có người bị thương, ở trong đám người không ngừng tuyên truyền.
Mạc Tử Hàm lao ra đám người, bước nhanh tới chỗ tập trung xe cảnh sát.
Mạc Tử Hàm chạy tới khu biệt thự phía sau tòa nhà chính, nơi đó cảnh lực tập trung, nhóm Vũ Cảnh lao xuống xe, bắc thang đang chuẩn bị tiến vào tòa nhà đối diện.
Mà phía sau cảnh sát, một chiếc xe thương vụ màu đen vững vàng đậu ở chỗ đó, cửa xe mở ra, một người đàn ông anh tuấn mặc tây trang màu đen từ trong xe đi ra.
Sống mũi cao, mi như viễn sơn, trên khuôn mặt như đao khắc ngưng kết một tầng ánh sáng lãnh khốc, làm cho hắn nhìn qua cao lớn mà uy nghiêm.
Người đàn ông đi đến bên cạnh vài tên cảnh sát, đều là quan viên cao tầng cảnh cục Lan Thành, Mạc Tử Hàm lạnh lùng nhếch môi, người đàn ông kia cô biết, chính là thị trưởng thành phố Lan Thành, Bạch Tử Chấn.
Quả nhiên như cô đoán, Mạc Quân Nghĩa đi tới núi Tượng Dương, kỳ thật chính là lưới Bạch Tử Chấn bày ra, mà Mạc Quân Nghĩa chính là mồi lưới, nếu không làm sao cảnh sát thành phố Lan Thành có thể trong thời gian ngắn vậy tới núi Tượng Dương?
Trừ phi là đã chuẩn bị tốt từ sớm rồi!
Mà chiếu theo thái độ của Mạc Quân Nghĩa đến xem, chính hắn cũng không biết chuyện.
Cho nên nói, xem ra Mạc Quân Nghĩa thành quân cờ của Bạch Tử Chấn này, mà tính mạng của hắn, Bạch Tử Chấn vẫn chưa để ý.
Mạc Tử Hàm ôm ngực, khẽ cười một tiếng, sau đó xoay người trở về.
Trở lại phòng, Thẩm Đồng Vân đã trở lại, đi theo phía sau bà, còn có hai người đàn ông, bọn họ đang kiểm tra miệng vết thương của Mạc Quân Nghĩa, sắc mặt nghiêm túc trầm trọng. Xem ra, hẳn là bác sĩ cứu hộ của khách sạn.
Một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi trong số đó nhíu mày lắc đầu, “Viên đạn bắn vào sát tâm mạch, chúng tôi không thể tùy tiện động dao được.”
Một vị bác sĩ lớn tuổi khác cũng chậm rãi gật đầu, “Nếu mảnh đạn nổ tung ở bên trong, chúng ta lung tung động dao thực dễ dàng làm vỡ mạch của ông nhà, tôi xem vẫn nên chờ xe cứu thương đến đây nói sau, chúng tôi cầm máu cho người bệnh trước.”
Nói xong, động tác cũng không nhanh nhẹn cởi quần áo cho Mạc Quân Nghĩa.
Mạc Tử Hàm đi ra phía trước, tới giữa hai người, một tay lấy chiếc kéo bên cạnh, tay kia kéo vạt cổ áo của Mạc Quân Nghĩa, cổ tay giương lên, kéo một cái làm lộ toàn bộ ngực Mạc Quân Nghĩa ra bên ngoài.
Tiếp theo Mạc Tử Hàm buông kéo, mở rương đồ cứu thương, lấy ra băng gạc vệ sinh và cồn, rửa sạch chung quanh miệng vết thương cho Mạc Quân Nghĩa.
“Cô là người nào?” Một người đàn ông không hờn giận trầm sắc mặt.
“Nó là cháu gái tôi.” Thẩm Đồng Vân rất nhanh nói, sắc mặt có chút khó xử.
“Mau đứng lên, đừng cản trở chúng tôi cứu người.” Người nọ thân thủ muốn đi đẩy Mạc Tử Hàm, người sau đã mở cái bật lửa đốt lưỡi dao, trầm giọng nói, “Cút ngay.”
Người đàn ông nhất thời sửng sốt, lập tức tức giận, Thẩm Đồng Vân vội nói, “Cháu gái tôi học một chút y học, về phương diện cấp cứu… Coi như ứng phó được, để nó làm!”
Nguời đàn ông nhất thời không dám tin nhìn Thẩm Đồng Vân, để cho một đứa bé mười ba mười bốn tuổi trước mắt này làm ư? Chẳng lẽ là ngại người kia chưa chết hẳn sao?
Người đàn ông lớn tuổi bên cạnh kéo hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, bởi vì ông nhìn ra được, cô bé trước mắt này động tác thuần thục, thần sắc trấn định, không giống như là hồ nháo.
Mà giờ phút này, Mạc Tử Hàm đã mắt không chớp dùng dao nhỏ thiêu đỏ tìm một chữ thập ở chung quanh miệng vết thương.
Mạc Quân Nghĩa nằm trên mặt đất hô hấp mỏng trán đầy mồ hôi, hắn hơi thở mong manh mở mắt ra, thấy Mạc Tử Hàm ngồi xổm trước người mình, trong lòng có chút an tâm, không biết bắt đầu từ khi nào, Mạc Quân Nghĩa tín nhiệm và ỷ lại trước nay chưa từng có với cô gái thản nhiên trấn định trước mắt này.
Sắc mặt Mạc Tử Hàm vĩnh viễn đều trấn định như thế, làm cho người ta an tâm.
Miệng vết thương trào ra máu tươi, Mạc Tử Hàm lấy cái kìm đã thiêu hồng, đồng thời nhét một cái khăn mặt vào trong miệng Mạc Quân Nghĩa, rất nhanh dùng cái kìm tiến vào miệng vết thương, ngay sau đó, viên đạn đã được cô lấy ra, sau đó cô liếc nhìn viên đạn một cái, ném viên đạn sang một bên.
“Mảnh đạn găm vào bắp thịt, không nổ tung.”
Tiếp theo, cô mở miệng nói như vui đùa, “Xem ra kĩ thuật súng của đối phương không được tốt cho lắm, đúng là đánh vào phạm vi an toàn.” Bên ngoài phạm vi tâm mạch, với cô đều có thể gọi là phạm vi an toàn.
Sau đó Mạc Tử Hàm làm rất nhanh, rửa sạch miệng vết thương cho Mạc Quân Nghĩa, cầm máu, băng bó, động tác liền mạch lưu loát.
Hai tên bác sĩ nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, bọn họ tuy rằng nói là bác sĩ phòng y tế của khách sạn, nhưng đối với việc cấp cứu vết thương súng, hiển nhiên vẫn là cái non tay, mà động tác của Mạc Tử Hàm vững vàng quen thuộc, thuần thục xử lý tốt miệng vết thương như thế, trong lòng bọn họ không khỏi khiếp sợ.
Không chỉ là hai người đàn ông, chính mẹ con Thẩm Đồng Vân đứng ở một bên, cùng với mẹ con Vương Mỹ Vân, giờ phút này đều trừng lớn đôi mắt ngạc nhiên nhìn Mạc Tử Hàm, trong mắt là một mảnh không dám tin.
Mạc Tử Hàm đứng lên, dùng khăn lông ướt lau lau một ít máu tươi trên tay, thản nhiên nói, “Kiên trì đợi xe cứu thương đến không có vấn đề gì, dù sao điều kiện nơi này có hạn, đợi bệnh viện lớn chuyên nghiệp trị liệu tới, hẳn là vấn đề không lớn.”
Thanh âm của cô hơi trầm thấp, mang theo nhè nhẹ từ tính, trấn định thong dong như vậy, giống như bơm cho Thẩm Đồng Vân một liều thuốc trợ tim. Bà gật đầu thật mạnh, thở phào khẩu khí.
“Cảm ơn cháu, Tử Hàm.” Thẩm Đồng Vân miễn cưỡng tươi cười, ngồi xổm xuống lau mồ hôi trên đầu cho Mạc Quân Nghĩa.
Mạc Mộng Dao cũng ngừng khóc, chỉ là nước mắt trên mặt chưa khô.
Lúc này, dưới tầng truyền đến tiếng thét chói tai hỗn độn, Mạc Tử Hàm lắc mình đi tới phía trước cửa sổ, nhìn thấy nhóm cảnh và đám người hỗn độn kia, mà từ vài tên thân hình bối rối, người đàn ông khả nghi xen lẫn trong trong đám người chạy ra phía ngoài.
Lấy nhãn lực của Mạc Tử Hàm, liếc mắt một cái có thể nhận thấy người khả nghi lẫn trong đám người.