Cuối cùng, sau khi xác nhận thân thể khỏe nhiều rồi thì bà mẹ mới đồng ý để Mạc Tử Hàm ngày hôm sau đến trường.
Bây giờ mới là giữa tháng chín, trường cấp hai của Mạc Tử Hàm mới khai giảng được hai tuần lễ.
Trường học? Sau khi Vương Phượng Anh đi rồi, Mạc Tử Hàm vô ý thức nhếch miệng cười, dường như cái địa phương kia thật mới mẻ, thật đáng chờ mong.
Ăn sáng xong Vương Phượng Anh đi làm. Trước khi đi dặn Mạc Tử Hàm, nếu có đồng nát đi qua thì gọi vào bán hết đống đồ cũ nát kia đi.
Mạc Tử Hàm hỏi một chút, Vương Phượng Anh nói: “Mấy cái bình bình lọ lọ, từ lúc mẹ gả tới đây đều xếp xó, nên giờ mẹ tính xử lý chúng đi thôi.”
Mạc Tử Hàm thuận miệng đáp ứng.
Sau đấy, Mạc Quân Bảo cũng được bạn tốt gọi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại một mình Mạc Tử Hàm.
Ngủ được một lúc, Mạc Tử Hàm tỉnh dậy bước ra khỏi phòng.
Trong nhà trật hẹp, chỉ có hai gian phòng hai bên tường, trung gian là một cái hành lang nhỏ, hành lang bày mấy bồn hoa và bình hoa, phía cuối là phòng bếp và ban công. Toilet ở trong sân.
Mạc Tử Hàm đi ra cuối hành lang, đẩy cửa phòng bếp đi ra ban công.
Ban công cũng không phơi quần áo, quần áo đều là phơi ở trong sân. Nơi này chất đống một ít tạp vật, có cái bàn cũ nát, mấy cái bình hoa cũ kĩ.
Chỉ là khi nhìn thấy cái bình hoa màu xanh trong xó, đôi mắt Mạc Tử Hàm bỗng ngưng tụ lại.
Miệng bình hoa kia nhìn qua trông thực khai mở .
Nghĩ vậy Mạc Tử Hàm nhíu mày, cũng không hiểu cái từ khai mở là gì, chỉ theo bản năng nghĩ đến nó.
Sắc men rất thuần. Trong lòng cô bỗng toát ra từ đó.
Cô tiến lên nâng bình hoa đầy tro bụi lên xem, vô ý thức sờ xuống cái đế.
Cái đế được đánh bóng, không có hoa văn như trên bình. Nâng đế bình hoa lên thấy đúng là như vậy.
Rồi sau đó Mạc Tử Hàm nhíu mày và nổi lên nghi hoặc trong lòng.
Các hành động của cô làm theo bản năng, sau đó nhận định đây là một vật đồ cổ.
Xem ra ba mẹ không hề biết giá trị của thứ này, định mang đi bán đồng nát ?
Nghĩ đến đây Mạc Tử Hàm cầm cái bình lên đi ra khỏi ban công.
Mạc Tử Hàm ra ban công cũng không lau chùi tro bụi cho cái bình vội, mà đi về phòng trước. Sau đó đi đóng cổng lại, vào nhà tắm thay quần áo. Thực ra cô cũng chẳng có bao nhiêu quần áo, ngoài một bộ quần áo thể dục, thì cũng chỉ còn một bộ đồng phục.
Lúc này mặt trời cũng đã lên cao, Mạc Tử Hàm cầm cái bình đi ra ngoài.
Vừa đi vừa hỏi, Mạc Tử Hàm cũng tìm được khu chợ đồ cổ của Lan Thành. Nghiệp đồ cổ ở Lan Thành cũng không phát triển lắm, hỏi thăm mãi cũng chỉ được mấy người.
Cầm theo cái bình, cô đi vào một cửa hàng đồ cổ treo cái biển ‘Chính Đức’. Trong cửa hàng chỉ có một cái bàn lớn, một ông lão cầm quạt hương bồ ngồi cạnh bàn phe phẩy.
Nhìn thấy Mạc Tử Hàm tiến vào, ông cụ liếc mắt nhìn thấy trang phục của cô thì tiếp tục phe phẩy cái quạt hóng mát. Sau lưng ông là cái giá để mấy cái bình sứ, cái bàn đằng trước thì bày mấy cái bảng giá hàng.
“Ông chủ.” Thanh âm Mạc Tử Hàm khàn khàn trầm thấp, lại mang theo một lượng nhu hòa.
Ông cụ lạnh lẽo ngẩng đầu lên, thấy Mạc Tử Hàm đem một cái bình màu xanh hoa văn để trên mặt bàn. Chỉ liếc mắt một cái, mắt ông cụ liền sáng ngời.
Dường như bất chấp tro bụi, ông cụ lấy kính lúp ra soi, “Ôi! Đế men đánh bóng, vật còn nguyên vẹn. Cô bé, thứ này muốn giám định hay bán? Giám định thì phải trả tiền.”
“Bán.” Dường như cảm thấy nhiều lời một chữ đều là lãng phí, Mạc Tử Hàm ngắn gọn mở miệng đáp.
Ông cụ lại không vui, kéo căng sắc mặt mà bắt bẻ đánh giá cái bình: “Cũng là vật cổ đấy, nhưng thời gian không lâu lắm, ông chỉ có thể cho cháu nhiều nhất là 500 đồng, thế nào?”
Ông cụ thử hỏi thăm dò, lại bổ sung một câu, “Năm trăm đồng cũng không thấp, mang đi nhà khác cháu cũng chỉ được trả 300 đồng thôi.”
Mạc Tử Hàm nhếch nhếch miệng, có vẻ hơi vui, nhưng ông cụ kia thì lại nhíu mày.
“Cái bình này màu sắc rất thuần, không có lạc khoản, là gốm sứ đời Thanh. Tuy rằng không đáng giá tiền, nhưng cũng không đến mức chỉ được ba trăm đồng.” Thanh âm của cô thật nhẹ, cùng với khóe môi nghiền ngẫm tươi cười.
Ông cụ trợn mắt há mồm. Cô bé này nhìn qua chỉ khoảng mười bốn mười năm tuổi, có khi còn nhỏ hơn, vậy mà có năng lực này?
Cái gọi là ‘người trong nghề vừa mở miệng liền biết có hay không’. Ông cụ nuốt nước bọt cũng không dám mù mờ rồi, ngẩng đầu nói: “Cô bé, nói cái giá cho ông xem.”
Thực ra Mạc Tử Hàm cũng không biết cái bình này có giá trị bao nhiêu tiền, nhưng cô lại vô ý thức hiểu được kiến thức về nó, hơn nữa biết ông cụ này ngay từ đầu không báo giá thật.
Sắc mặt Mạc Tử Hàm thong dong bình tĩnh, khóe môi vẫn lộ vẻ nghiền ngẫm tươi cười, làm người ta cảm thấy tất cả đều nắm trong tay cô. Mặc dù là một ông cụ nhưng ông cảm giác không thể qua mặt được cô.
“Ông chủ, tôi tin ông, ông lại báo cái giá đi.” Mạc Tử Hàm mở miệng, dùng khàn khàn thanh âm nhẹ nhàng nói.
Ông cụ nhếch miệng, lại đánh giá cẩn thận hơn về cái bình, hơn nữa còn kiểm tra đáy bình. Sau một lúc lâu mới mở miệng nói: “Ba ngàn đồng tiền, thực không thể hơn. Trẻ con như cháu mà cũng biết thứ này ư, hay là người hiểu thứ này nhờ cháu mang đi bán phải không ?”
Ông cụ tự cho là mình đoán đúng, nói xong liền cầm quạt hương bồ cười ha ha.
Mạc Tử Hàm cũng không phản đối, chỉ liếc nhìn ông một cái, cảm giác ông báo cái giá này phù hợp.
Ba ngàn, dường như cũng không thấp.
Như thế Mạc Tử Hàm liền gật đầu. Ông cụ cũng không do dự, thanh toán tiền trao cháo múc.
Trước khi Mạc Tử Hàm đi ông cụ còn nói: “Cô bé, về sau có vật thì đưa lại đây. Không để cháu thiệt đâu!”
Mạc Tử Hàm mỉm cười gật đầu đáp ứng, sau đó nhanh chóng rời đi. Ông cụ thì rất vừa lòng tiếp tục ngắm ngía cái bình.
Cầm trong tay ba ngàn đồng tiền, Mạc Tử Hàm thoải mái nở nụ cười.
Về đến nhà đã thấy một bóng người ngồi trước cửa.
Đến khi thân ảnh kia xoay người nhìn thấy Mạc Tử Hàm thì lập tức chạy tới gần: “Tử Hàm! Bạn đi đâu vậy! Không phải xin phép ở nhà nghỉ ngơi sao? Bị bệnh thế nào?”
“Ngươi là?” Mạc Tử Hàm nhìn cô gái xa lạ trước mắt. Cô mặc chiếc áo màu trắng, váy màu lam nhạt, một đôi giày đế bằng. Cách ăn mặc trẻ trung nhanh nhẹn, một bím tóc đuôi ngựa buộc sau gáy.
Tướng mạo của cô trông cũng rất khá, mặt trái xoan trắng nõn, một đôi mắt dài nhỏ như hồ ly. Biểu hiện của cô có chút khẩn trương, có chút nghi hoặc.
Hết