Đặc Công Tà Phi

Chương 36: Khinh thường ra tay




Edit: Pemichio

Beta: Alligator

"Hai người các ngươi làm cái gì? Một cái bình cũng cầm không nổi, chẳng lẽ gãy tay rồi sao?" Dạ Dật Phong kinh ngạc xem xét trên mặt đất, trong mắt hiện lên sự tức giận nhìn về phía hai người thị vệ.

"Thuộc hạ đáng chết, mới vừa rồi nhất thời trượt tay không thể tiếp được bình ngọc, xin thái tử trách phạt." Hai tên thị vệ lập tức quỳ một chân trên đất, biểu tình giống như phạm phải lỗi tày trời.

"Thương Nguyệt thái tử bớt giận, chớ bởi vì hai tên thị vệ vô tâm sơ suất mà làm hỏng tâm tình." Hiên Viên Ly mỉm cười nói, đáy mắt lại xẹt qua một tia âm lãnh khó nắm bắt. Hai tên thị vệ lại đồng thời trượt tay, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Một màn này rõ ràng chính là Dạ Dật Phong đạo diễn, rốt cuộc hắn đang âm mưu cái gì?

"Đúng vậy, Thương Nguyệt thái tử ngàn vạn đừng tức giận. Hai tên thị vệ cũng không phải là cố ý, Thương Nguyệt thái tử cũng đừng trách phạt bọn họ." Khương thái hậu hai mắt nhìn sang Dạ Dật Phong, cất giọng ôn hòa nói.

"Không có nước thuốc giải độc, đoạn gấm nhiễm độc này làm sao giải được? Độc bươm bướm không có thuốc giải vậy phần lễ vật này làm sao dâng cho Khương thái hậu? Thọ lễ này lại bị những kẻ khốn khiếp này làm hỏng, bổn thái tử há có thể dễ dàng tha cho bọn chúng.” Dạ Dật Phong biểu tình khó chịu nói xong, liền vung quạt tre trong tay gõ lên đầu hai tên thị vệ.

"Diễn trò cũng là một môn nghệ thuật, người không có thiên phú cũng không làm được. Thương Nguyệt thái tử này, đúng là thiên phú có hạn a." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng ánh lên sự châm chọc.

Hiên Viên Diễm mím môi cười một tiếng, không nói gì. Hắn hiểu được ý tứ của Nguyệt nhi, rơi trên đất căn bản không phải là thuốc giải, cho nên vô luận Dạ Dật Phong diễn hay cỡ nào, cũng đã lộ ra sơ hở lớn nhất rồi.

"Bọn thuộc hạ ngay cả một bình ngọc cũng giữ không nổi, giữ lại đôi tay này cũng là vô dụng rồi. Bọn thuộc hạ tự chặt cổ tay, để bình ổn lửa giận trong lòng thái tử." Hai tên thị vệ bỗng chốc rút từ trong tay áo một cây chủy thủ, chuẩn bị tự làm đứt gân tay của mình.

"Hí. . ." Nhìn thấy một màn này, chúng đại thần lập tức hít một ngụm khí lạnh, trong khoảng thời gian ngắn nghĩ không ra Thương Nguyệt quốc rốt cuộc đang giỡn cái gì?

Vèo một tiếng vang lên, khi chiếc chủy thủ chuẩn bị hạ xuống thì thái tử Bắc Dực quốc Tiêu Hàn vốn đang uống rượu lại vỗ nhẹ bàn tay lên bàn. Chỉ thấy hai chiếc đũa đang đặt ở trên bát bay lên hướng chủy thủ trong tay hai thị vệ phóng tới, keng, chủy thủ trong tay bọn thị vệ bị đánh rơi, hai chiếc đũa cũng nằm ở trên đất.

"Thương Nguyệt thái tử, đây chính là thọ yến của Khương thái hậu, thấy máu hình như không được may mắn cho lắm thì phải? Nếu như ngươi thật muốn trừng phạt thủ hạ, đợi thọ yến kết thúc cũng không muộn." Tiêu Hàn nâng chén nhấp một ngụm, lạnh nhạt nói.

"Bắc Dực thái tử nói rất đúng, là Thương Nguyệt quốc ta thất lễ rồi." Dạ Dật Phong lúng túng cười một tiếng, hai mắt lạnh lẽo quét một vòng qua hai thị vệ quỳ dưới đất: "Cút ngay, đợi sau khi thọ yến kết thúc, xem bản thái tử thế nào thu thập các ngươi."

"Vâng" hai người thị vệ nhanh chóng nhặt chủy thủ trên đất lên, đứng lên, cúi đầu thối lui ra khỏi đại điện.

"Khương thái hậu, hôm nay độc không thể thuận lợi giải hết, nếu lại đem đoạn gấm phượng hoàng lửa này chúc thọ người, ngược lại thật sự trở thành Thương Nguyệt quốc chúng ta hạ độc người. Bản thái tử cũng chỉ có thể tạm thời đem thọ lễ này thu hồi, ngày khác Thương Nguyệt quốc nhất định sẽ bổ xung một phần thọ lễ cho người.” Dạ Dật Phong cười khổ nhìn Khương thái hậu.

"Thương Nguyệt thái tử không cần để ý như thế, có thể thưởng thức được quá trình ngàn con Huyết Hồ Điệp biến thành phượng hoàng lửa, đối với ai gia mà nói đã là thọ lễ rung động nhất rồi. Đến đây, ngồi xuống, chúng ta tiếp tục nâng cốc nói cười đi!" Khương thái hậu cười đến rực rỡ, nâng tay lên, bày ra tư thế mời Thương Nguyệt thái tử an tọa.

"Ai. . . Đem gấm bỏ lại rương, sau đó mang đi đi." Dạ Dật Phong bất đắc dĩ thở dài, hướng hai thị vệ nâng gấm phất phất tay.

"Dạ!" Hai thị vệ liếc mắt nhìn nhau, liền chuẩn bị đem gấm cuộn lại.

"Chờ một chút." Đúng lúc này, Bắc Dực thái tử Tiêu Hàn một lần nữa lạnh lùng lên tiếng, mọi người nhất thời ngưng mắt nhìn về phía Tiêu Hàn.

"Phượng hoàng lửa đại diện cho điềm lành, Thương Nguyệt thái tử lợi dụng ngàn điệp khảm thành phượng hoàng lửa làm thành thọ lễ đưa cho Khương thái hậu, chính là đem điềm lành đến cho Khương thái hậu. Hôm nay cũng bởi vì gấm dính độc, mà phải đem điềm lành thu hồi, như vậy chẳng phải là lãng phí tâm huyết của Thương Nguyệt thái tử, vả lại đối với Khương thái hậu mà nói cũng là điềm xấu sao?" trong mắt Tiêu Hàn xuất hiện một tia cười lạnh.

"Vậy cũng không có cách nào a? Gấm này đã dính nọc độc của Huyết Hồ Điệp, chỉ có quốc sư của Thương Nguyệt quốc mới có thể giải độc. Đến Long Diệu hoàng triều thì quốc sư chỉ cấp cho bản thái tử hai bình giải dược, mới vừa rồi lại bị hai tên thị vệ khốn khiếp phá hủy." Dạ Dật Phong mặt như đưa đám nói.

"Nhìn hai người này kẻ xướng người họa, diễn thực vui vẻ a." làm tổ trong ngực Hiên Viên Diễm, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đùa bỡn vòng tay, bên môi lại tràn ra lời nói lạnh lùng.

"Hiên Viên Kỳ lập tức cũng muốn tham gia náo nhiệt." Hiên Viên Diễm nói xong, giơ ly ngọc trên bàn lên khẽ nhấp một ngụm rượu.

"Đợi Hiên Viên Kỳ tham gia náo nhiệt xong, kế tiếp sẽ đến phiên ngươi ra sân." Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhếch môi cười yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.

"Nguyệt nhi, ngươi thế nhưng hoàn toàn đoán ra hết tất cả âm mưu của bọn họ." Hiên Viên Diễm nhíu mày, Nguyệt nhi cư nhiên đoán được phần thọ lễ của Thương Nguyệt thái tử, ngoài mặt là đưa cho Khương thái hậu, kỳ thực là vì hắn mà chuẩn bị.

"Hết cách rồi, ai kêu ta thông minh tuyệt đỉnh chứ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng nhún vai một cái.

Dạ Dật Phong cùng Tiêu Hàn vốn là đối địch, hôm nay bước vào Long Diệu hoàng triều, hai người bọn họ lại thành liên minh. Dụng ý trong này không khó đoán ra, đơn giản là Long Diệu hoàng triều là một đối thủ lợi hại, bọn họ không thể không liên minh.

Tướng quân phụ thân nói qua, Thương Nguyệt quốc cùng Bắc Dực quốc tuy có dã tâm nuốt hết Long Diệu hoàng triều, nhưng vẫn không dám vọng động, tất cả đều là bởi vì sự tồn tại của Diễm. Cho nên rất rõ ràng, Diễm chính là người hai người bọn họ muốn trăm phương ngàn kế diệt trừ.

"Nghe nói Thụy vương Long Diệu hoàng triều bản lĩnh phi phàm, phương diện độc thuật càng thêm xuất thần nhập hóa. Huyết Hồ Điệp nhỏ nhoi của Thương Nguyệt quốc làm sao có thể làm khó được Thụy vương?" Tiêu Hàn nghiêng con mắt liếc nhìn Hiên Viên Diễm, trong môi tràn ra âm thanh lạnh nhạt.

"Đúng đúng đúng, bản thái tử cũng nghe nói Thụy vương đối với độc thuật hết sức tinh thông. Liền phiền Thụy vương phí chút sức lực, giúp bản thái tử đem phần điềm lành này đưa cho Khương thái hậu thôi." Dạ Dật Phong trong nháy mắt biểu tình tràn đầy vui mừng.

"Hai vị thái tử thật là quá đề cao bổn vương rồi, bổn vương đối với độc thuật chỉ biết sơ qua, sợ rằng không giải được độc của Huyết Hồ Điệp." Hiên Viên Diễm trên mặt cười nhạt, đáy mắt lại ẩn giấu âm u vô tận.

"Diễm hoàng huynh, huynh cần gì phải khiêm tốn như thế? Độc thuật của huynh luôn luôn siêu phàm, nói chi đến một chút máu bươm bướm độc này, hoàn toàn không phí chút sức nào của huynh a.” Hiên Viên Kỳ trong lòng âm lãnh cười một tiếng, bên môi tràn ra lời nói âm dương quái khí.

"Ai. . . Xem ra Thụy vương là cảm thấy thọ lễ Thương Nguyệt quốc đưa cho Khương thái hậu khó coi, cho nên khinh thường ra tay giúp đỡ giải độc a." Dạ Dật Phong nhẹ lay động quạt trong tay, hai mắt mỉm cười nhìn về phía Hiên Viên Diễm. Mà lời nói của Dạ Dật Phong vừa dứt, các đại thần nhất thời biến sắc. . . . . .