Đặc Công Tà Phi

Chương 19: Cho ta cái hài lòng hồi báo




Gió lạnh quấn quanh bốn phía Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm kêu cũng không làm nàng quay đầu lại. Chỉ thấy tóc nàng tùy ý tung bay, túm lấy cánh tay Thượng Quan Hạo lấy tốc độ nhanh hơn đi ra ngoài.

Thượng Quan Hạo mặc dù tùy ý Thượng Quan Ngưng Nguyệt kéo tay, nhưng đầu cũng không nhịn được mà quay lại, nhìn nhìn Hiên Viên Ly ở trên giường rồng sắc mặt trắng bệch, trong lòng Thượng Quan Hạo bất đắc dĩ thở dài.

Thế lực trong chiều giờ chia làm hai: Thái hậu, Tuyên vương, Tả thừa tướng làm một phái; Hoàng đế, Thụy vương, Hữu thừa tướng làm một phái. Hai phái này trăm phương ngàn kế muốn tiêu diệt toàn bộ đối phương, binh quyền trong tay cũng ngang nhau, nhưng là địch quốc vẫn nhìn chằm chằm. Bọn họ biết rõ một khi phát động chiến tranh, hẳn là hai bên chịu tổn hại làm địch quốc ở bên ngoài làm ngư ông đắc lợi, cho nên ai cũng không dám đem binh tiêu diệt đối phương, chỉ có thể vụng trộm nghĩ hết biện pháp làm suy yếu thực lực của đối phương.

Mà trong tay Thượng Quan Hạo có một vật, bất luận phái nào lấy được vật đó, đều như hổ thêm cánh. Từ lòng riêng mà nói, Thượng Quan Hạo ông thật ra muốn ủng hộ hoàng đế Hiên Viên Ly . Nhưng. . .

"Nguyệt nhi. . ." Hai mắt lần một lần nữa xem xét hoàng đế Hiên Viên Ly vô cùng suy yếu, bước chân Thượng Quan Hạo bỗng dưng ngừng lại. Quay đầu, nhẹ nhàng hô. Thượng Quan Ngưng Nguyệt kinh ngạc quét mắt nhìn Thượng Quan Hạo, dừng lại đi tới chỗ ông.

"Kêu xong rồi sao? Ta không có hứng thú thưởng thức người bị hủy dung." Chậm rãi xoay người, một cánh tay lười biếng bắt chéo, thanh âm Thượng Quan Ngưng Nguyệt êm ái xen lẫn giễu cợt vang lên.

Hiên Viên Diễm cùng Hiên Viên Ly đồng thời ngửa mặt lên trời, khóe miệng không nhịn được co quắp. Bọn họ một là hoàng đế cửu ngũ chí tôn, một là vương gia địa vị tôn quý. Nhưng vì sao đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của nha đầu này lại cảm thấy mình giống như bụi đất nhỏ bé đây?

"Nha đầu, có thể nói cho ta biết, ngươi là làm thế nào biết Ly trúng vong đằng độc không?" Hiên Viên Diễm đem Hiên Viên Ly nửa ôm ở trong lòng, dõi hai mắt thâm thúy nhìn hướng Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

"Hắn khạc ra máu không phải đã nói rõ rồi sao?" Buông cánh tay xuống, giọng nói khinh bỉ của Thượng Quan Ngưng Nguyệt trong nháy mắt vang lên, đầu ngón tay theo gió phác thảo một đường cong quỷ dị, thẳng tắp chỉ hướng đám máu đen trên đất.

"Nha đầu, ngươi biết dùng độc?" Hiên Viên Diễm nhíu mày, trong giọng nói khó có thể đè nén kích động. Hắn phải suy nghĩ cả 3 tháng, mới có thể biết Ly bị trúng vong đằng độc. Nhưng nàng. . . Chỉ là nhìn thấy Ly nhổ ra một hớp máu đen, lại có thể phán đoán chính xác là vong đằng độc? Nha đầu này thành tựu ở phương diện độc dược cũng không khỏi làm người ta quá kinh hãi đi?

"Biết sơ." Thượng Quan Ngưng Nguyệt môi đỏ mọng khẽ mở, tích chữ như vàng chỉ phun ra hai chữ. Thế kỷ hai mươi mốt ở nước Z, từng xuất hiện một thiên tài chế tạo độc dược, cũng không biết người ấy vì nguyên nhân gì, lại hết sức phách lối đem các loại độc tố thần kinh mang đến các nơi của nước Z, dẫn đến vô số người không hiểu sao mà tử vong.

Sau đó nàng lại nhận được nhiệm vụ của tổ chức đi giết người này, chỉ là hắn dùng độc quả thật lợi hại, cho nên trước khi nàng lên đường, tổ chức đặc biệt mời nhiều chuyên gia độc tố thần kinh dạy bổ túc cho nàng, cũng vì vậy nàng đi vào thế giới độc dược, cũng trở thành vương giả trong thế giới độc dược không ai bì kịp.

"Biết sơ?" Hiên Viên Diễm khóe miệng co rút vài cái, nếu như nàng chỉ được coi như là biết sơ, như vậy luôn luôn tự cho mình là đối với độc hết sức tinh thông như hắn, quả thật có thể đập đầu chết rồi. Hoàng đế Hiên Viên Ly quét mắt nhìn Hiên Viên Diễm, trong lòng tự lẩm bẩm: Diễm, ta cuối cùng cũng hiểu vì sao ngươi không tiếc cùng thái hậu trở mặt, cũng muốn nạp nha đầu này làm phi rồi.

Hiên Viên Kỳ muốn nạp Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm Tuyên vương phi, mục đích là lợi dụng Thượng Quan Ngưng Nguyệt để kiềm chế Thượng Quan Hạo, việc này đã nằm trong dự liệu của hắn. Nhưng cùng lúc đó, Diễm cũng nói muốn nạp Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm Thụy vương phi, chuyện này hắn không thể tưởng tượng nổi, bởi vì lấy tác phong của Diễm, căn bản là khinh thường dùng thủ đoạn ti tiện như thế để kiềm chế Thượng Quan Hạo. Cho nên hắn từng lén lút hỏi qua Diễm, rốt cuộc vì sao muốn nạp Thượng Quan Ngưng Nguyệt làm phi, Diễm cười trả lời hắn: nàng thần bí khó lường, làm ta không kiềm hãm được muốn đi thăm dò.

Thượng Quan Hạo cũng kinh ngạc liếc nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt, nhưng ngay sau đó vẻ mặt liền khôi phục lại bình thường. Hắn thế nào quên mất đây? Trong cơ thể Nguyệt nhi chảy một loại máu đặc biệt, cho nên cho dù có một ngày Nguyệt nhi có lật trời đi chăng nữa, cũng chẳng có gì là lạ.

"Đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi, hiện tại ta cùng phụ thân có thể rời đi chưa?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt ngữ kí tuy rằng rất lạnh nhạt, nhưng trong tròng mắt lại tản mát ra khí thế ngạo nghễ coi trời bằng vung.

Nàng dừng chân, là bởi vì tiếng gọi của Thượng Quan Hạo. Sâu trong nội tâm tướng quân phụ thân của nàng hình như vẫn còn rất kính trọng Hiên Viên Ly, ông cũng không muốn quá mạo phạm long uy của Hiên Viên Ly. Tướng quân phụ thân là thật tâm đối tốt với nàng, cho nên mặc dù nàng không cho bất luận kẻ nào mặt mũi, nhưng mặt mũi của cha là phải nể .

"Nha đầu, ngươi chỉ dựa vào một búng máu liền có thể phán đoán chính xác Ly trúng vong đằng độc, như vậy ngươi nhất định cũng có biện pháp giải độc cho Ly, đúng không?" Hiên Viên Diễm hai mắt ngưng tụ trên mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, mở miệng chậm rãi nói.

Mà lời Hiên Viên Diễm vừa dứt, sắc mặt Hiên Viên Ly vốn là trắng bệch trong nháy mắt biến sắc, đó là một loại sắc đen đến từ địa ngục âm lãnh. Mà tay của hắn cũng cầm cánh tay Hiên Viên Diễm thật chặt, giống như cánh tay Hiên Viên Diễm là thứ duy nhất hắn có thể dựa vào, một khi hắn không cẩn thận buông ra, sẽ hoàn toàn rơi xuống bóng tối vô biên, vĩnh viễn cũng không thể thấy được ánh sáng.

"Không rảnh." Biểu tình lạnh nhạt quét mắt nhìn Hiên Viên Ly sắp bị đau đớn khoan tim cuốn lấy, trong mắt Thượng Quan Ngưng Nguyệt nổi lên một ý cười tàn nhẫn. Giờ phút này nàng giống như tử thần cao cao tại thượng, tự nhiên thưởng thức người đời giãy giụa vùng vẫy trong tuyệt vọng, không chút nào có ý ra tay cứu người.

"Vậy. . . Nha đầu ngươi khi nào thì rảnh rỗi đây?" Hiên Viên Diễm im lặng xem xét Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khóe miệng co giật nói. Không rảnh? Nha đầu này có thể tìm một cái cớ hay hơn chút được không? Chỉ là đáy mắt Hiên Viên Diễm nổi lên một mảnh vui sướng, không rảnh? Ý tứ là. . . Thật sự là nàng có biện pháp giải độc cho Ly?

"Ngươi biết." Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ lười biếng vén vén mấy sợi tóc bị gió thổi sang bên má, nhíu mày nhìn về phía Hiên Viên Diễm.

"Nha đầu, cứ nói điều kiện đi." Không đợi Hiên Viên Diễm mở miệng, hoàng đế Hiên Viên Ly suy yếu đã cất tiếng run rẩy nói. Hắn biết trong lời nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt ẩn chứa hàm ý: muốn ta ra tay cứu người, hủy bỏ danh hiệu Thụy vương phi.

Mặc dù nạp nàng làm Thụy vương phi là Diễm đề nghị, nhưng đây cũng là kết quả hắn mong đợi. Bởi vì chỉ cần Thượng Quan Ngưng Nguyệt thành Thụy vương phi, như vậy cho dù Thượng Quan Hạo không đứng về phe hắn, cũng sẽ không đứng về phe thái hậu. Độc trong người đã bắt đầu lan tràn, nỗi khổ giống như là sinh mạng bị ăn mòn sắp cuốn lấy hắn. Nhưng ngay cả đau chết, hắn cũng không thể đồng ý Thượng Quan Ngưng Nguyệt hủy bỏ danh hiệu Thụy vương phi.

"Có thể, cho ta một cái hài lòng hồi báo, ta liền ra tay hóa giải nỗi khổ sở của ngươi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt lạnh nhạt quét mắt nhìn Thượng Quan Hạo, tiếp nhún vai một cái nói. Mặc dù tướng quân phụ thân của nàng vẫn không mở miệng, nhưng từ sự rầu rỉ trong mắt ông có thể nhìn ra ông hi vọng mình ra tay trợ giúp Hiên Viên Ly. Nhìn ý tứ trên mặt cha, nàng có thể cứu vớt Hiên Viên Ly. Chỉ là. . . Nàng cũng không phải là phật mà phổ độ chúng sinh, cho nên sẽ không cứu người vô điều kiện.

"Nha đầu, nếu như ta dùng cái này làm hồi báo, ngươi. . . Hài lòng không?" Nghe được lời nói Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Ly run rẩy từ trong lòng móc ra một vật. Thấy vật này, Hiên Viên Diễm thân thể cứng lại, mà Thượng Quan Hạo càng thêm khó có thể tin trợn to hai mắt. . .