Đặc Công Hoàng Phi

Chương 42: Ta Bảo Vệ Ngươi




Gió nhẹ thổi, mây trắng bay, ánh mặt trời chiếu chói chang.

Vùng ngoại ô Hạo Tàng quốc, tại Thập Lý Hà, mùi hương hoa sen thơm mát bay xa trăm dặm.

Lạc Vũ đứng bên bờ ao sen, thật sâu ngửi vào mùi thơm ngát bay trong không khí.

Hoa sen nở rộ, mùi hương nhàn nhạt cao quý mà u nhã, hít vào trong phổi thật sảng khoái, đem toàn bộ uấn giận lúc nãy vứt sang một bên.

Tâm tình tốt hơn rất nhiều.

Nhìn các loại màu sắc, hoa văn cùng tư thái khác nhau của hoa sen trong ao vạn phần liêu nhân. Quả nhiên, hoa sen là loài hoa cao quý mà thần thánh, chỉ có Vân Thí Thiên mới xứng đáng dùng hình thái hoa sen công kích.

Ngượi lại nếu để những người khác dùng, quả thực chính là phá hư hình tượng hoa sen.

Đặc biệt là cái kia cái gì Tân Thần Tinh.

“Tại sao lại ra tay nặng như vậy phá hủy thanh liên hộ thể của Tân Thần Tinh?”

Yến Lâm đứng bên cạnh Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên lên tiếng hỏi, đôi mắt nhìn Lạc Vũ hiện lên một chút ánh sáng, đột nhiên nháy mắt mấy cái với Lạc Vũ, trên mặt tràn đầy tươi cười.

Dùng đấu khí để hộ thể, một khi bị đánh nát, như vậy về sau công lực sẽ thẳng tắp thối lui.

Lạc Vũ liếc mắt nhìn Yến Lâm một cái, thấy trong mắt Yến Lâm đều đã rõ ràng mọi ý tứ, lập tức cười nhẹ, cũng không phủ nhận: “Nàng không xứng.”

“Vậy ai xứng?” Yến Lâm truy hỏi kỹ càng.

“Xứng cái gì?” Lời nói vừa hạ xuống, Yến Phi và Yến Trần đi tới, Yến Trần cười hỏi.

Yến Lâm nói tóm tắt hai câu.

Yến Phi cúi đầu đứng phía sau Vân Thí Thiên, mặt không chút thay đổi, Yến Trần và Yến Lâm đều cười cười nhìn Lạc Vũ, chờ đợi nàng trả lời.

Lạc Vũ nhìn hai gương mặt tươi cười kia liếc mắt một cái, sau đó quay đầu nhìn Vân Thí Thiên đang đứng bên cạnh: “Đương nhiên là chủ nhân nhà các ngươi rồi.”

Lời này vừa nói ra, Yến Lâm cùng Yến Trần đều mỉm cười toe toét.

Mà Vân Thí Thiên vẫn đang nhìn hoa sen trong ao thì quay đầu lại nhìn Lạc Vũ liếc mắt một cái.

Trong mắt hắn hiện lên một tia hài lòng.

Vọng khắp Vong Xuyên đại lục, ai chẳng biết “Thần nộ tử liên”, chính là sát chiêu của Vân Thí Thiên cơ chứ.

Một chiêu vừa ra, vạn liên nở rộ, ai có thể ngăn cản.

Một con nghé con nho nhỏ mà cũng dám nhảy nhót múa may biểu diễn, trước mặt hắn lại dám dùng liên hoa hóa hình, quả thật là một sự khinh nhờn mà.

Nghe Lạc Vũ trực tiếp phủ nhận ả ta, Vân Thí Thiên rất hài lòng.

Trong lòng người của hắn thì hắn là tốt nhất, đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Khóe mắt Lạc Vũ loáng thoáng thấy Vân Thí Thiên độc tài cùng hài lòng, không khỏi nhất thời lắc đầu, nhẹ bật cười.

Vân Thí Thiên quả thật quá càn rỡ, nhưng lại làm cho nàng cảm giác rất không tệ.

“Khởi bẩm chủ nhân, như vậy…”

“Đi ra.”

Lạc Vũ khẽ cười, trong lúc Yến Trần đang muốn bẩm báo tin tức với Vân Thí Thiên, chỉ thấy khuôn mặt đang hài lòng của Vân Thí Thiên đột nhiên trầm xuống, quay đầu hướng ao sen quát lạnh một tiếng.

Có người? Yến Trần, Yến Lâm, Yến Phi, nhất thời kinh hãi.

Tại sao một chút khí tức của người kia bọn họ cũng không nhận thấy được.

Cùng khắc, mặc dù Lạc Vũ có kinh ngạc nhưng không sâu sắc bằng nhóm người Yến Lâm, dù sao công lực của nàng cũng không bằng bọn họ.

Chỉ là nương theo tiếng quát của Vân Thí Thiên, nàng quay đầu nhìn lại.

Trong ao, phiến phiến lá sen màu xanh biếc pha lẫn hoa sen màu phấn hồng tương đương sáng chói, mờ ảo mà vô trần.

Không thấy ai, không có động tĩnh, người ở nơi nào?

Trong lúc Lạc Vũ còn đang nghi hoặc, trên mặt ao Thập Lý Hà chầm chậm hiện lên tia ba động.

Các đóa hoa sen nở rộ, các nụ hoa, từ gốc đến ngọn đều tụ tập trên không trung.

Đưa mắt nhìn lại toàn Thập Lý Hà, có không dưới mấy vạn đóa hoa sen hồng nhạt.

Từ Thập Lý Hà kéo dài đến mười dặm, từng đóa hoa bị đứt gãy chậm rãi bay giữa không trung.

Chỉ trong chốc lát, Lạc Vũ liền thấy bầu trời trước mắt trôi nổi lơ lửng vô số đóa hoa sen, từ trên xuống dưới là một mảnh sáng lạn hồng nhạt.

Cùng ánh mặt trời đan cùng một chỗ, cơ hồ xinh đẹp chói mắt đến nỗi làm cho người ta không dám nhìn kỹ.

Taychậm rãi nắm chặt lại, công lực bắt đầu di chuyển khắp toàn thân.

Có thể vô thanh vô tức bẻ gãy vạn đóa hoa sen ở Thập Lý Hà, bay lả tả giữa không trung, công lực như thế này, nếu là địch nhân, sao có thể là chuyện bình thường cho được.

“Vọng Thiên Nhai quân vương dừng chân tại chỗ này, cư nhiên là vì một nữ nhân như thế này, Vân Thí Thiên, nếu tin tức này truyền đến Phật Tiên Nhất Thủy sẽ gây nên bạo động đa.”

Ngay lúc Lạc Vũ đề phòng, một tiếng nói thanh nhã liền truyền đến.

Mang theo chút giễu cợt, mang theo chút lười biếng cùng hả hê.

“Phật Vương Quân.”

Yến Trần nghe vậy liền biến sắc mặt, ba người nhanh chóng hộ vệ Vân Thí Thiên ở bên trong, đấu khí màu lam trên người đều nhất tề tăng lên.

Lạc Vũ còn chưa kịp kinh ngạc, vạn đóa hoa sen phấn hồng trước mắt đột nhiên xoay tròn giữa không trung.

Những đóa hoa sen xoay tròn tụ tập thành một tòa ghế dựa hoa sen.

Một đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện trong những đóa hoa sen rậm rạp, vạt áo tung bay, hư không ngồi xuống hoa sen trung tâm ở giữa không trung.

Sương trắng mông lung, chỉ thấy người ngồi trên ghế dựa lớn bằng hoa sen, mặc một thân ngọc sắc trường bào thêu kim tuyến, phong tư trác tuyệt.

Dung mạo loáng thoáng nhìn không rõ lắm, nhưng với khí chất đẹp đẽ quý giá cùng cao cao tại thượng, làm cho những người đánh giá hắn, không nhịn được hành lễ cúng bái.

Trong lòng Lạc Vũ nhất thời rung lên.

Tốc độ hắn thật nhanh, mặc dù nàng nhìn chằm chằm vào ao sen nhưng vẫn không thấy rõ đối phương xuất hiện như thế nào.

Phần công lực này, sợ rằng đã…

Người này cùng Vân Thí Thiên đến từ một nơi, là người có cấp bậc tương đương.

“Thì tính sao.” Hai tay Vân Thí Thiên vẫn thu lại trong tay áo như trước, nghe Phật Quân Vương hỏi vậy, lãnh khốc đáp lại.

“Sẽ như thế nào, không phải ngươi rất rõ sao.” Thanh âm rõ ràng, lãnh đạm truyền đến từ không trung.

Phật Quân Vương ngồi trên tòa hoa sen, nhẹ giọng lãnh đạm phất tay: “Chỉ là không ngờ ngươi có quyết định này mà thôi, ha…ha”

Dứt lời, một tia cười khẽ quẩn quanh trong không trung.

Không biết hắn tăng lên âm lượng như thế nào, nhưng những lời hắn nói lại rõ ràng truyền vào trong tai mọi người, làm cho người ta có cảm giác hắn đang bên cạnh nói chuyện vậy.

Lời nói vẫn còn phiêu đãng giữa không trung, những đóa hoa sen vẫn lơ lững trôi, đột nhiên bắt đầu chậm rãi di động theo chiều kim đồng hồ.

Chỉ trong chốc lát, vạn đóa hoa sen ngưng kết thành một cái vòng trang sức, không ngừng xoay tròn giữa không trung.

Xa xa nhìn qua, thật giống như một bó hồng nhạt đang xoay tròn.

Ngay lúc hoa sen tạo thành gió lốc, trên mặt Yến Lâm, Yến Phi, Yến Trần ngưng kết thành vẻ nghiêm túc chưa từng thấy, năm ngón tay ba người đồng thời vươn về khoảng không trước mắt, đấu khí màu lam đỉnh ngưng tụ thành 3 thanh trường kiếm trong tay bọn họ.

Cùng khắc, hoa sen vẫn tiếp tục xoay tròn tạo thành lốc xoáy, hướng gió di chuyển, điên cuồng vọt về phía Vân Thí Thiên.

Bay múa mà qua, khí thế kinh thiên.

Ba người Yến Trần, Yến Lâm, Yến Phi thấy một màn này, lập tức đứng thành một đường thẳng, ngăn lại trước mặt Vân Thí Thiên.

3 thanh đấu khí trường kiếm màu lam chập lại cùng nhau.

Đấu khí màu lam loáng thoáng hiện lên một chút ánh sáng màu tím, vòng sáng đấu khí càng thêm lớn.

Ba người bọn họ đây là muốn liên thủ đối kháng lốc xoáy hoa sen sao?

Sắc mặt Lạc Vũ càng thêm nghiêm túc, nhóm 3 người Yến Trần liên thủ kháng địch nói lên địch nhân là tuyệt đại cao thủ.

Lập tức không chờ Vân Thí Thiên mở miệng, cũng không chờ đám người Yến Trần nháy mắt ra hiệu với nàng.

Lạc Vũ ngưng tụ vô hình kiếm khí, nhoáng một cái thân hình đã đứng chắn trước người Vân Thí Thiên.

Bây giờ Vân Thí Thiên không thể ra tay.

Nếu đánh nhau với loại đối thủ như vầy dù chỉ là một chiêu, hậu quả là không thể tưởng tượng được.

“Phật Vương…” Đôi mắt Vân Thí Thiên có chút trầm xuống, khẩu khí ẩn hàm cảnh cáo.

“Bổn tôn rất chán ghét những kẻ dưới tay này của ngươi, rõ ràng đánh không lại, nhưng vẫn muốn liều mạng, thật là làm cho người ta chán ghét mà.”

Nam tử được xưng là Phật Vương nhẹ nhàng cười, hoàn toàn không nghe ra một tia sát khí.

“Ngươi chuyên môn nhắm vào thuộc hạ dưới tay của bổn vương gây phiền toái.” Thanh âm Vân Thí Thiên rất chậm, nhưng lại ẩn chứa nhè nhẹ áp lực không ngừng bành trướng.

Trước đó vài ngày trong ma thú rừng rậm, người hẹn hắn ra gặp mặt đúng là Phật Vương, cứ nghĩ rằng hắn đã quay trở về, không ngờ vẫn còn ở chỗ này.

“Không.” Phật Vương mỉm cười.

Một chữ vừa hạ xuống trong tiếng cười, lốc xoáy hoa sen gào thét thẳng thắp đánh về đám người Yến Trần.

Khí thế bàng bạc sắc lạnh như thế, cơ hồ làm cho thiên địa cũng phải lâm vào sợ hãi.

“Đi.” Yến Trần, Yến Lâm, Yến Phi, ba người đồng thời thét lên một tiếng, ba thanh đấu khí trường kiếm giao nhau ngưng kết thành một cỗ đấu khí, bổ về phía lốc xoáy hoa sen.

Lam quang chói mắt, nhanh như sấm đánh.

Một mãnh hỗn loạn giữa màu phấn hồng của hoa sen và ánh sáng màu tím, gào thét va chạm vào nhau.

“Ầm.” Một lam, một phấn hồng kịch liệt va chạm.

Chỉ trong tích tắc, lực lượng từ hai phương thế lực là 3 đại lam tôn đỉnh cùng tím tôn vương giả, điên cuồng ép sát, bao trùm cả bầu trời văng khắp nơi.

Hỗn tạp màu lam, màu tím xoay tròn giữa không trung, không ngừng va chạm lẫn nhau.

Lạc Vũ đứng cách đó tương đối gần, lúc này bốn cỗ lực lượng chạm vào nhau, khí tức lan tràn ra, trong nháy mắt cơ hồ làm không khí trở nên vặn vẹo.

Lạc Vũ bị áp lực không khí đè ép đến nỗi hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Ngay lúc Yến Trần, Yến Phi, Yến Lâm, ba người liên thủ chống lại Phật Vương, đột nhiên phía sau lốc xoáy hoa sen có một cơn lốc hoa nhỏ vòng qua ba người, vọt về phía Vân Thí Thiên.

Cùng lúc, dường như Phật Vương rất vui vẻ, tiếng nói âm âm vang dội trên bầu trời.

“Ta quay lại đây chính là muốn nhìn một chút có cơ hội giết ngươi hay không…”

Thanh âm vui vẻ phiêu đãng trong không trung, lốc xoáy hoa sen nọ vẫn hướng về phía Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên thấy vậy, trên mặt hoàn toàn không có một tia động dung, chỉ lạnh lùng nói: “Chỉ bằng ngươi.”

3 chữ lạnh lùng vừa hạ xuống, hai tay Vân Thí Thiên vẫn thu lại trong tay chậm rãi duỗi ra, một tia đấu khí màu tím nhạt bắt đầu ngưng tụ.

“Không cho ngươi ra tay.” Nhưng ngay lúc trong tay Vân Thí Thiên xuất hiện đấu khí màu tím, Lạc Vũ đã sớm đứng bên người Vân Thí Thiên đang sẵn sàng đón quân địch, quát khẽ một tiếng.

Bước về phía trước vài bước, trong tay nàng đã sớm ngưng tụ toàn bộ lực lượng kiếm khí vô hình, quét ngang trời một cái.

Một tiếng kêu nhỏ vang lên, một kiếm bổ tới tấn công lốc xoáy hoa sen.

Vô hình kiếm khí xẹt qua trên bầu trời bao la, thanh âm bén nhọn rõ to vang lên.

Tựa như một thanh kiếm phượng nghĩa vô phản cố đánh tới lốc xoáy hoa sen, không chiến thắng thề không quay đầu.

“Ầm.”

Hai cỗ lực lượng tiếp xúc nhau, thân hình Lạc Vũ liền bị chấn động, trong nháy mắt khóe miệng nàng liền chảy xuống một tia máu tươi.

Mà giữa không trung, tốc độ lốc xoáy hoa sen chỉ hơi bị chậm lại một chút, sau đó vẫn tiếp tục vọt về phía Vân Thí Thiên.

Lạc Vũ thấy vậy cắn chặt răng, dùng lực lượng toàn thân liều mạng lao ra ngoài, gắt gao nắm lấy kiếm khí vô hình đối đầu với đấu khí màu tím của tím tôn vương giả.

Thật không ngờ, Lạc Vũ lại có thể tiếp được một chiêu này, Vân Thí Thiên cúi đầu nhìn Lạc Vũ đang đứng trước người che chắn cho hắn.

Một bên dung nhan xấu xí tràn đầy kiên cường cùng quyết tâm.

Vốn biết rằng không đấu lại, vẫn sẵng sàng dâng ra tính mạng đối kháng.

Trong đôi mắt Vân Thí Thiên hiện lên một chút ba đào, ngay sau đó khóe miệng chậm rãi giương lên một nụ cười nhẹ.

Biết rõ không đánh lại nhưng vẫn muốn che chở hắn, cảm giác này…thật tốt.

“Ngươi không được, lui về sau.” Thanh âm rất lạnh, nhưng lại ẩn đầy độ ấm.

Bàn tay Vân Thí Thiên chậm rãi toát ra đấu khí màu tím: “Hắn muốn giết ta, không có cửa đâu.”

“Không cho… Không cho…”

Bị công lực của Phật Vương áp đến sắp không thở nổi, nhưng nàng nghiêng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Vân Thí Thiên.

Mặc dù phải đối mặt khó khăn, nhưng khẩu khí nàng tuyệt đối cứng cỏi.

Thương tích trên người Vân Thí Thiên, vất vả lắm nàng mới dùng dược áp chế nội thương không phát tát trong 3 tháng.

Nếu hôm nay hắn động thủ một lần nữa, như vậy hậu quả sợ rằng đến lúc nàng luyện được Huyền Hỏa đan cũng không thể cứu hắn.

Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ, trong mắt hiện lên vui sướng chưa từng có, cùng với nhè nhẹ cảm tình nảy sinh.

“Ta nói rồi, ta có thể bảo vệ ngươi.”

Thanh âm lạnh lùng thản nhiên tung bay trong không trung, đấu khí màu tím bắt đầu toát ra trên tay Vân Thí Thiên.

Cùng khắc, thanh âm của Phật Vương vẫn chậm rãu rơi xuống từ không trung: “Hoặc là…xem trước tình cảnh tương lai ngươi sẽ chết vì nhược điểm chí mạng.”

Vân Thí Thiên khẽ nhíu mày, đấu khí màu tím trong tay còn chưa hoàn toàn ngưng tụ thành.

Phía sau đột nhiên vang lên vài tiếng kêu nhỏ, vọt tới như bay.

Ngay lập tức vài đạo đấu khí màu lam ngang trời xuất thế, từ phía sau Vân Thí Thiên phóng tới, thẳng tắp bắn về phía lốc xoáy hoa sen nho nhỏ mà Lạc Vũ đang đối mặt.

Thì ra là Thất Tương: Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử đã tới.

“Ầm.” Ngay lập tức giữa không trung phát ra một tiếng va chạm bén nhọn nặng nề, vang vọng 4 phương.

Ngay sau đó, lốc xoáy đã bị phá tan, mà hoa sen hình thành lốc xoáy đã bị nát thành mảnh nhỏ rơi xuống từ giữa không trung, phiêu linh linh mà bay.

Lạc Vũ đã mất sức chống đỡ, thân hình nhất thời ngã về phía sau.

Trực tiếp đụng vào trong lòng Vân Thí Thiên.

Đồng thời, Yến Trần, Yến Lâm, Yến Phi, 3 người đã lấy lại khí thế, 3 thanh trường kiếm trong tay bổ xuống khoảng không.

Giữa không trung bay đầy hoa, vạn đóa hoa sen tạo thành lốc xoáy bị kiếm khí chém tới xé rách ra.

Đóa hoa bị nghiền nát, từng cánh từng cánh hoa từ trên bầu trời bay lả tả từ từ hạ cánh xuống.

Xem như một khúc “hoa sen vũ”

Thu lại trường kiếm, Thất Tương ôm kiếm đứng chắn trước người Vân Thí Thiên.

Yến Phi, Yến Trần, Yến Lâm, ba người gầm lên một tiếng, thân hình nhảy dựng lên, bay vọt về phía Phật Vương.

“Ha…ha…, Vọng Thiên Nhai quân vương hoàn toàn không có sơ hở, hôm nay thật sự đã có nhược điểm, xem ra bổn tôn không uổng phí chuyến đi lần này, Vân Thí Thiên, chúng ta sẽ gặp nhau tại Phật Tiên Nhất Thủy, ha ha!”

Hắn không tiếp chiêu nhóm 3 người Yến Phi, Phật Vương xem như vạn phần vui vẻ, tiếng cười vang vọng trên bầu trời truyền đến, nháy mắt đã biến mắt trong vạn cánh hoa.

Hoa sen bay rơi, phiến phiến tung bay.

Từ một hồ sen thịnh thế tươi đẹp, trong chốc lát cả hồ chỉ còn lại tàn hoa bại liễu.

Từng cánh hoa sen bay rơi, phủ kín cả một phương trời.

“Chủ nhân, chúng ta đã tới chậm.” Thất Tương hoảng sợ quỳ xuống thỉnh tội.

“Chủ nhân.” Yến Trần, Yến Phi, Yến Lâm, xoay người đi trở về, cúi đầu bình tĩnh đứng trước mặt Vân Thí Thiên.

Trong khung cảnh một mảnh hoa sen hồng bay bay trong không trung, Vân Thí Thiên hoàn toàn không để ý đến mấy người bọn họ, chỉ cúi đầu nhìn Lạc Vũ đang tựa người trong lòng hắn.

Đầu ngón tay vươn ra lau vết máu nơi khóe miệng Lạc Vũ: “Không nên không biết tự lượng sức mình.”

Không nói những lời cảm động kinh thiên động địa, ngược lại là một câu trách cứ nhẹ nhàng.

Lạc Vũ nghe vậy không biết mình nên giận hay nên cười mới phải.

Lập tức giơ tay lên lau vết máu nơi khóe miệng, cố gắng đứng thẳng lưng lên, lại bị Vân Thí Thiên gắt gao ôm vào trong ngực: “Mặc dù vậy…ta thật cao hứng.”

Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn, từng sợi tóc bạc bay lên, những cánh hoa bay xuống phất qua từng sợi tóc màu bạc như tơ của hắn.

Trong đôi mắt đen nhánh của hắn có tức giận, nhưng lại mang nhiều vui sướng.

Lạc Vũ giơ tay lên lấy xuống một cánh hoa trên tóc hắn, vừa định há mồm nói chuyện, Vân Thí Thiên lại lãnh khốc nói tiếp một câu: “Không có lần sau.”

Trong nháy mắt Lạc Vũ cảm thấy dở khóc dở cười, đành phải nói: “Ai kêu ngươi có nhiều cừu nhân quá chi.”

Vân Thí Thiên vừa nghe trong mắt hiện lên một tia kiêu ngạo, ôm lấy Lạc Vũ giúp nàng đứng vững.

Lạc Vũ chưa từng thấy ai nghe người ta nói mình có nhiều cừu nhân lại kiêu ngạo như người này, vấn đề lý giải ý tứ của Vân Thí Thiên cũng thật là…

“Chủ nhân thân là Vọng Thiên Nhai quân vương, đương nhiên có vô số người đối nghịch rồi.”

Bên cạnh, Yến Trần cúi đầu an tĩnh chờ lệnh, thấy Vân Thí Thiên có tâm tình tốt, lập tức lá gan cũng cảm thấy lớn hơn chút, nên ngẩng đầu chen vào một câu.

Lạc Vũ nghe hắn nói khẽ nhếch mi.

Bất quá Lạc Vũ cũng không biết Vọng Thiên Nhai là ý gì, nó vốn là đại biểu cho thế lực gì trên đời này.

Yến Trần thấy Lạc Vũ không rõ, cũng không giải thích thêm mà chỉ nhẹ nhàng nhìn Lạc Vũ cau mày.

“Yên tâm, bọn họ không dám hạ sát thủ.” Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ đang nhướng mày nói.

Lạc Vũ giương mắt bình tĩnh nhìn Vân Thí Thiên, nàng không biết năm đó Vân Thí Thiên một thân vết thương luy luy mới trở thành Vọng Thiên Nhai quân vương, mặc dù hắn bị thương nặng, nhưng những đối thủ vẫn không thể cướp đi những thứ hắn muốn nắm trong tay.

Từ đó về sau, vẫn có người dám “vuốt râu hổ”.

Bất quá chỉ là dùng một chút thủ đoạn thử xem, tuyệt đối không dám hạ sát thủ.

Chưa ai từng gặp qua Vân Thí Thiên chính thức nổi giận, bởi vì những người gặp qua đã sớm xuống địa ngục.

Cũng chưa có ai gặp qua Vân Thí Thiên vận dụng toàn bộ thực lực chân chính, bởi vì những người gặp qua cũng đã xuống địa ngục.

Tím tôn vương giả, dù cho là tím tôn vương giả cũng có phân chia cấp bậc cao thấp.

Nhìn Vân Thí Thiên, Lạc Vũ nhẹ nhàng chớp mắt vài cái, nàng chậm rãi vươn tay ra nắm lấy tay hắn.

“Ta sẽ biến mạnh mẽ, ta sẽ không trở thành nhược điểm trí mạng của ngươi, ta sẽ biến mạnh mẽ để bảo vệ ngươi.”

Tiếng nói rất thanh thúy, rất nhẹ, nhưng lại nặng tựa thái sơn mang theo dứt khoát cùng kiên định.

Không vì gì khác, chỉ vì lúc Vân Thí Thiên đối địch, nguy nan, nàng muốn bảo vệ hắn, nàng muốn che chắn phía trước Vân Thí Thiên.

Không vì gì khác, chỉ vì nàng muốn cùng Vân Thí Thiên kề vai tác chiến.

Không vì gì khác, chỉ vì từ giờ trở đi nàng muốn hoàn toàn dung nhập vào thế giới của Vân Thí Thiên.

Theo hắn cùng nhau cộng đồng mưa gió, đồng vinh đồng nhục.

Nàng sẽ không trở thành uy hiếp của Vân Thí Thiên, sẽ không trở thành nhược điểm trí mạng của Vân Thí Thiên.

Nàng sẽ biến mạnh mẽ, chắc chắn.

Hoa rơi đầy trời, một mảnh ánh sáng mùa hạ triền miên lãng mạn.

Vân Thí Thiên nhìn thần thái nghiêm túc của Lạc Vũ, nhìn nàng chưa từng có chăm chú, ở sâu trong đôi mắt đen nhánh của nàng có những tia ba động nhè nhẹ.

Ngay sau đó Vân Thí Thiên cười: “Bảo vệ ta? Ý nghĩ này rất tốt.”

Đúng vậy, ý nghĩ này tốt lắm, hắn tiếp nhận, bất quá thực tế có cần đến nàng ra tay hay không, ha…ha.

Tâm tình Vân Thí Thiên vô cùng tốt, rất sung sướng.

Hắn tin tưởng những lời Lạc Vũ nói là chân thành ý thiết, nhưng…hắn sẽ bảo vệ nàng.

Nhìn Vân Thí Thiên từ chối cho ý kiến, Lạc Vũ cũng không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng cười, nàng sẽ biến mạnh mẽ, bảo vệ chính mình, bảo vệ Vân Thí Thiên.

Nàng, nhất định phải biến mạnh mẽ.

Cảnh tượng tú lệ, Thập Lý Hà là một mảnh tàn hoa đoạn lá.

Về phần Phật Vương rời đi, đối với hàng triệu dặm ở Phật Tiên Nhất Thủy, không biết sẽ nảy sinh tình cảnh ào ào như vũ bão như thế nào nữa.

Gió mùa hạ nhẹ thổi, mang theo cái nóng cực nóng của ngày hè.

Tại nơi Diệp vương Phong Lâm Quốc cư ngụ trong thời gian đại hội 3 nước trao đổi tiếp diễn.

“Tiểu công chúa như thế nào rồi?” Hạo Tàng quốc vương ngồi trong đại sảnh hỏi ngự y.

Ngự y trầm giọng nói: “May là trị liệu kịp thời, tiểu công chúa đã được giải độc rồi, tạm thời không có trở ngại.”

“Vậy là tốt rồi.” Hạo Tàng quốc vương nghe nhự y nói vậy gật đầu.

“Chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Diệp vương cau mày, sắc mặt thật khó coi.

“Chỉ là…muốn khôi phục dung mạo như lúc ban đầu, sợ rằng có một chút khó khăn.” Ngự y Hạo Tàng quốc lắp bắp nói.

Diệp vương vừa nghe, sắc mặt càng phát ra âm trầm.

“Đem hết toàn lực điều trị.” Hạo Tàng quốc vương thấy vậy hạ lệnh, sau đó quay đầu khuyên nhủ Diệp vương: “Đừng quá lo lắng, dung mạo nàng…”

Gió qua ngọn cây, trong đại sảnh là một mảnh áp lực.

Mà phía sau đại sảnh trong tẩm điện. (*phòng ngủ)

Tân Thần Tinh nằm ở trên giường, trên mặt đắp dược cao, nhìn qua thần sắc có chút mệt mỏi, nhưng trong mắt lại không có một chút âm tàn ngoan độc nào cả, có chăng là một đôi mắt ôn nhu như lúc ban đầu.

“Ngươi cảm thấy như thế nào rồi?” Giá Hiên Mặc Viêm đứng ở đầu giường nhìn Tân Thần Tinh.

Thanh âm Tân Thần Tinh rất suy yếu, nhưng lại ôn nhu nói: “Không có việc gì, ngươi yên tâm.”

Giá Hiên Mặc Viêm thấy trong mắt Tân Thần Tinh tràn đầy ôn nhu cùng khiêm tốn, mày hắn gắt gao nhíu lại, năm ngón tay nắm thành nắm đấm, cả giận nói: “Lạc Vũ đáng chết, nàng ta rốt cuộc nghĩ gì không biết, sao lại hại ngươi thành bộ dạng như thế này?”

“Khụ…khụ, chuyện này không liên quan đến học muội.” Tân Thần Tinh nghe vậy, vừa ho khan vừa “nói đỡ” cho Lạc Vũ.

“Ngươi đừng nói chuyện, nghỉ ngơi nhiều chút đi.”

Giá Hiên Mặc Viêm nghe Tân Thần Tinh bênh vực Lạc Vũ, sắc mặt hắn càng có điểm phức tạp.

“Không…” Tân Thần Tinh lắc lắc đầu muốn giải thích: “Ta muốn giải thích, không thể cho ngươi hiểu lầm Lạc Vũ học muội.”

Dứt lời, hít sâu vào một hơi chậm rãi nói: “Học muội vốn là trung cấp dược sư, đối với dược vật cực kỳ mẫn cảm, có thể là nàng phát hiện ra trên người ta có mang theo hắc sắc cổ độc, khụ…khụ… Đã nghĩ ta sẽ dùng nó ra tay với nàng, cho nên sự tình mới chuyển biến xấu như vậy…”

Giá Hiên Mặc Viêm vừa nghe, trầm ngâm trong nháy mắt không mở miệng.

Lạc Vũ đột nhiên biến sắc mặt vô cùng là vì khả năng này.

“Cho dù là vậy đi nữa, nàng ta cũng không nên ra tay nặng như vậy, dù sao ngươi cũng là một nữ nhi, mà dung mạo của ngươi…” Giá Hiên Mặc Viêm cau mày.

Tân Thần Tinh nghe vậy mỉm cười nói: “Không sao, học muội hào hiệp như thế, ta lớn hơn nàng vài tuổi, cũng không đến mức hẹp hòi đâu nè.

Huống chi người hạ độc cũng không phải là học muội, Mặc Viêm, ngươi đừng tức giận với học muội mà.”

“Ngươi còn nói tốt giúp nàng ta.” Giá Hiên Mặc Viêm nhìn Tân Thần Tinh.

Tân Thần Tinh mỉm cười, nhưng lại làm động vết thương trên mặt, đau đến hút một ngụm lãnh khí, nhẹ giọng nói: “Oan gia nên giải không nên kết ma. Sau lưng học muội có tím tôn vương giả làm chỗ dựa, không cần phải tranh chấp với nàng.”

“Ta không sợ hắn.” Giá Hiên Mặc Viêm vừa nghe đến Vân Thí Thiên liền bốc hỏa lên.

“Ngươi đừng nói vậy, bây giờ thực lực của ngươi cùng tím tôn vương giả chênh lệch rất nhiều, không nên chọc giận hắn, hậu quả này chúng ta không gánh nổi.

Mặc Viêm, đừng xúc động, chúng ta không thể trêu vào bọn họ, chúng ta có thể trốn mà.

Huống hồ tâm địa Lạc Vũ học muội rất tốt, mặc dù hắn ta có chút càn rỡ, nhưng chúng ta không cần mạnh mẽ đối đầu với hắn.

Huống chi, việc hôm nay cũng là lỗi của ta.

Ta đã mang theo độc dược hộ thân mà phụ thân kêu ta đem theo, khiến cho học muội hiểu lầm, xét đến cùng là do ta sai trước.”

Buổi nói chuyện uyển uyển bao dung, thể hiện phần khiêm tốn hữu lễ cùng tính chất cao khiết, quả thực chính là một thánh nữ điển hình.

Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy nhìn Tân Thần Tinh thật sâu, một lúc sau mới nói: “Ngươi cứ đem tất cả tội lỗi lãm trên người là đang lo lắng cho ta sao? Không muốn ta đối đầu với hắn ta sao?”

Tân Thần Tinh nghe vậy nhếch môi lên cười nói: “Mặc Viêm, sao ngươi lại thông minh như vậy chứ, có thể nhìn thấu suy nghĩ của ta.”

Giá Hiên Mặc Viêm nhìn đôi mắt mang cười của Tân Thần Tinh, trầm mặc một lúc đột nhiên chậm rãi nói: “Nàng ta nếu có một chút như ngươi ta cũng thỏa mãn lắm rồi.”

Tân Thần Tinh nghe vậy ánh mắt lộ ra mỉm cười, mi mắt lại cụp xuống.

Ngoài cửa sổ, ánh trời chiều vũ động ở phía chân trời, màu lửa hồng lộng lẫy đó làm cho người ta vui vẻ thoải mái.

Cũng quỷ dị đến nỗi làm cho trái tim người ta run rẩy.

Ánh trời chiều lằn dần phía tây, bóng đêm thay thế ánh sáng vàng ban ngày.

“Thương thế của ngươi thế nào rồi?” Bình lui tất cả nô tài, Diệp vương nhìn Tân Thần Tinh nằm trên giường.

“Không chết được.” Tân Thần Tinh chậm rãi nói.

Diệp vương nghe vậy cau mày nói: “Ta là muốn hỏi vết thương trên mặt ngươi.”

Về phần hắc sắc cổ độc, vốn là độc dược mà bọn họ mang theo, đương nhiên là có giải dược.

Một khi trúng độc ăn vào giải dược là không có vấn đề gì, công lực mặc dù có chút tổn hại, nhưng mấy ngày sau vẫn có thể phục hồi tốt.