Đặc Công Hoàng Phi

Chương 41: Tâm Tư Xảo Trá




Chỉ có một vài ánh mắt vẫn duy trì trầm mặc, không hề lên tiếng.

Trên lôi đài, Lạc Vũ bị đấu khí hoa sen màu xanh bao bọc thân mình, khóe miệng nàng có chút giơ lên vẻ tươi cười, hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm vô hình quơ một cái.

Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên.

Hoa sen bao lấy Lạc Vũ giống như bình sứ vỡ nát, nhanh chóng tan vỡ ra từng mảnh, sau đó hóa thành những luồng ánh sáng màu xanh, biến mất trong không khí.

Hoa sen tan vỡ, thân hình Lạc Vũ cũng hiện ra, cơ hồ ngay cả một sợi tóc cũng không thiếu.

Kiếm khí vô hình phá vỡ hoa sen màu xanh, Lạc Vũ vừa giương mắt lên nhìn liền thấy Tân Thần Tinh lại ngưng kết ra 2 đóa hoa sen khác.

Nàng ta ném đi 2 đóa sen trong tay, đóa sen giống như có người đẩy bay trôi nổi giữa không trung về hướng Lạc Vũ.

“Lạc Vũ học muội, có dám tiếp chiêu hay không?” Đẩy dời hoa sen đi, Tân Thần Tinh tươi cười nói với Lạc Vũ.

Lạc Vũ thấy Tân Thần Tinh ra chiêu muốn so nội công với nàng, liền nghiêng mắt nhìn Tân Thần Tinh một cái, sau đó vung tay lên bắn ra hai cỗ lực lượng trực tiếp chống lại hai đóa hoa sen màu xanh.

Tiếp chiêu thì tiếp chiêu, ai sợ ai.

Chỉ trong chốc lát, hai đóa hoa sen bị giữ lại giữa không trung, không tiến lên phía trước cũng không lùi về phía sau.

Cánh hoa không ngừng xoay tròn giữa không trung.

Bắt đầu chậm rãi biến thành đóa sen lớn.

Dưới lôi đài, các học trò thấy vậy bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.

Thanh liên là Tân Thần Tinh dùng toàn bộ đấu khí ngưng kết mà thành. (*đóa sen màu xanh)

Mà nội lực vô hình của Lạc Vũ lại đang đấu tranh với thanh liên. Bởi vì hai cỗ lực lượng va chạm với nhau, thanh liên liền hấp thu lực lượng Lạc Vũ phóng ra không ngừng lớn lên.

Lực lượng hai bên xuất hiện một tia ba động, chỉ cần lực lượng của người nào mạnh hơn, thanh liên sẽ nổ mạnh, sức mạnh của thanh tôn không phải là bình thường a.

Một khi thanh liên bùng nổ sẽ lan rộng đến phạm vi chung quanh rất mạnh, rất lớn.

Trên lôi đài, thanh liên không ngừng hấp thu lực lượng lớn lên, lúc đầu kích cỡ chỉ to bằng cái bát, từ từ đã lớn gần bằng cái mặt bàn.

Dưới lôi đài, vô số học trò đều nhất tề lui ra phía sau.

Chỉ còn lại một số ít người vẫn đứng tại chỗ là Vân Thí Thiên, Yến Lâm, Giá Hiên Mặc Viêm.

Hoa sen nở ra, cánh hoa tỏa ánh sáng ngọc lấp lánh.

Lạc Vũ thấy hoa sen bị 2 phương giằng co giữa không trung, trong mắt hiện lên một tia lạnh nhạt, thì ra lực lượng cũng không có gì hơn cái này a.

Lập tức, ngón tay giơ ra muốn dùng một kích phá hủy.

Trong khoảnh khắc này, một bóng dáng màu hồng nhảy ra đến bên cạnh Tân Thần Tinh, nó nhảy vọt về phía Lạc Vũ, nhanh như thiểm điện.

Ánh sáng màu hồng chợt lóe, nhanh như gió thổi.

Một đầu nhỏ nhắn xinh xắn, giống như một con chồn.

“Xích thủy điêu.”

“Là xích thủy điêu…”

Các học trò phía dưới liếc mắt một cái nhìn thấy con vật trên lôi đài, cơ hồ kích động kinh hô lên tiếng.

Xích thủy điêu là ma thú cấp 6, lớn bằng một bàn tay, toàn thân màu đỏ, tốc độ nhanh như sấm đánh.

Điểm lợi hại nhất chính là toàn thân có chứa kịch độc, không cần bị nó cắn, chỉ cần hít vào sương khói mà nó thả ra, sẽ bị trúng độc mà chết.

Vốn là chủng loại ma thú tàng trữ độc thuộc loại mạnh, bọn chúng rất khó bị hàng phục.

Không ngờ ma thú mà Tân Thần Tinh vẫn không triệu hồi ra từ đầu trận đến giờ, thì ra là nó.

Lúc này, tốc độ của xích thủy điêu nhanh như sấm đánh, nhe hàm răng sắc nhọn trắng toát, nhảy phốc táp về phía ngực Lạc Vũ lúc này đang cùng Tân Thần Tinh đấu nội công.

Phía dưới, mọi người cảm thấy khẩn trương cực kỳ.

Trong tình cảnh này Lạc Vũ làm sao tránh thoát được, nếu như bị xích thủy điêu cắn trúng một cái, trận đấu này thắng bại sẽ…

Tân Thần Tinh ẩn dấu thực lực thanh tôn, mà xích thủy điêu cũng là đòn sát thủ, là con bài tẩy chưa lật để đối phó Lạc Vũ.

Vô số người dưới lôi đài, lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người ngừng thở nhìn Lạc Vũ trên lôi đài.

Chỉ có Vân Thí Thiên vẻ mặt vẫn lãnh khốc như trước, thậm chí trong mắt hắn ngay cả một tia ba động cũng không có.

Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, mắt thấy xích thủy điêu sắp cắn trúng ngực Lạc Vũ.

Trong lòng nàng đột nhiên chui ra một cái đầu be bé màu ngân bạch, đôi mắt nhỏ của Tiểu Ngân lạnh lùng nhìn xích thủy điêu đang xông về phía Lạc Vũ.

Tiểu trảo giương lên, một cái tát chụp về hướng xích thủy điêu.

Một tiếng “bịch” rất nhỏ vang lên.

Trước mắt bao người, chỉ với một cái tát, Tiểu Ngân đã đánh bay xích thủy điêu, rơi trên lôi đài.

Đôi mắt đỏ đậm của xích thủy điêu ngước lên nhìn Tiểu Ngân.

Tiểu Ngân kiêu kiêu ngạo nằm trong lòng Lạc Vũ, trừng mắt nhìn xích thủy điêu, giơ lên tiểu móng vuốt che miệng ngáp một cái.

Xích thủy điêu lập tức nổi giận.

Nó đường đường là lục cấp ma thú, cư nhiên bị một ma thú không có cấp bậc nào khinh rẻ.

Bộ lông đỏ toàn thân xích thủy điêu dựng thẳng lên.

Khóe miệng phun ra khói độc màu đỏ, kêu nhỏ một tiếng vọt về phía Tiểu Ngân trong lòng Lạc Vũ.

Tốc độ cực kỳ nhanh, mọi người chung quanh lôi đài chỉ thấy hồng quang thoáng hiện lên, đã hoàn toàn không thấy rõ thân hình xích thủy điêu.

Cho dù xích thủy điêu có nhanh như thế nào đi chăng nữa cũng không thể so được với Tiểu Ngân.

Ngày ấy, trong khoảnh khắc đuổi theo bóng đen thần bí, Tiểu Ngân không để bặt được người nọ, cơn tức vẫn bị nghẹn tới bây giờ.

Lúc này thấy xích thủy điêu cư nhiên có dũng khí khiêu khích nó, lập tức ngân quang chợt lóe, đôi nhỏ chống lại xích thủy điêu đang nhảy vọt tới, tiểu trảo vung lên cao.

Ngay lập tức, những người có cấp độ tương đương Giá Hiên Mặc Viêm, chỉ thấy tiểu trảo của Tiểu Ngân vung lên ngăn cản, xích thủy điêu liên tiếp bị đánh văng ra ngoài, nhân tiện đánh cho xích thủy điêu mặt mũi bầm dập, phì lên một vòng.

“Tiểu gia hỏa này cũng lợi hại quá nha.”

Mặt oa nhi Yến Lâm rất thích Tiểu Ngân, lúc này thấy chiêu thức Tiểu Ngân chẳng những đẹp mắt mà con chuẩn xác, lập tức liền nở nụ cười.

Mà các học trò chung quanh đã sớm hai mặt nhìn nhau không biết nói gì.

Đây là loại ma thú biến dị gì vậy?

Trên lôi đài, Lạc Vũ không hề để ý đến hành động của Tiểu Ngân, biểu tình lạnh nhạt nhìn phía đối diện Tân Thần Tinh vẫn mang nét mỉm cười, Lạc Vũ chậm rãi nói: “Đây là toàn bộ bản lãnh của ngươi sao?”

Lời nói lạnh nhạt vừa hạ xuống, cổ tay Lạc Vũ khẽ nhúc nhích, mười ngón vẽ một đường gạch chéo phía trước ngực, chậm rãi kéo dài ra.

Lập tức, hoa sen màu xanh vẫn không ngừng lớn giữa không trung đột nhiên đình chỉ.

“Phá.” Đóa sen đình chỉ hấp thu năng lượng tại không trung, hai tay Lạc Vũ đột nhiên chập lại, quát nhẹ một tiếng.

Trong nháy mắt, chỉ nghe một tiếng nổ mạnh giữa không trung, hoa sen vỡ tan, đấu khí màu xanh lập tức bay tán loạn.

Sức mạnh cường đại tích lũy nãy giờ, điên cuồng tiêu tán về bốn phương tám hướng.

Những học trò đứng gần lôi đài xem trận đấu, không đề phòng liền bị đánh bay ra ngoài.

Chung quanh lôi đài lập tức trở thành một mảnh hỗn loạn.

Tất cả học trò vừa cuống quít lui bước, vừa sợ hãi kêu.

Các lão sư trấn thủ ở 4 góc lôi đài thấy vậy, hai người trong đó đứng lên, hai tay kết ấn, lưỡng đạo đấu khí màu lam lập tức tràn ra.

Đem cả lôi đài bao phủ ở bên trong, lập tức, đấu khí màu xanh không thể bay ra ngoài.

Không để ý đến tình cảnh chung quanh, Lạc Vũ nhìn sắc mặt tái nhợt của Tân Thần Tinh, nàng vươn ra tay phải, năm ngón tay hướng về phía Tân Thần Tinh giương lên.

“Liên hoa thánh khiết, ngươi còn không xứng.”

8 chữ lạnh nhạt hạ xuống, một cỗ vô hình kiếm khí bắn ra từ 5 ngón tay Lạc Vũ.

Chỉ thấy, những đóa sen vờn quanh Tân Thần Tinh đột nhiên “bịch” một tiếng, tất cả đều bị nghiền nát.

Thật giống mặt hồ bình tĩnh bị hòn đá đánh vỡ, nhiều đóa hoa sen bị đánh vỡ lập tức bị nghiền nát thành khói xanh, tiêu tán trong không khí.

Thân thể Tân Thần Tinh lảo đảo một cái, tất cả hoa sen hộ thể đều bị Lạc Vũ một chưởng đánh tan.

Quanh thân không có bất cứ đấu khí màu xanh nào bay lên.

Đứng trên lôi đài, Tân Thần Tinh nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của Lạc Vũ, trong tình huống như vậy vẻ tươi cười trên mặt của nàng ta cư nhiên vẫn không giảm.

“Lạc Vũ học muội quả nhiên là cao thủ, trước mặt Lạc Vũ học muội quả thật không thể giấu diếm bất cứ chiêu thức nào.”

Tân Thần Tinh nhìn Lạc Vũ khẽ cười nói, vừa nói hai tay vừa chập lại, thân hình đột nhiên cấp bách bay lên, mười ngón tay không ngừng bắn ra lực lượng vô hình.

Không hề có đấu khí phát ra, nhưng tất cả mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng gió “xuy xuy”.

Đây là… Đây là võ công cổ quái giống với võ công của Lạc Vũ?

Phía dưới lôi đài, mọi người nhất tề sửng sốt.

Trong lúc mọi người đang giật mình, trên lôi đài khóe miệng Lạc Vũ giương lên, đột nhiên lại cười khẽ ra tiếng.

“Như vậy để ta dạy ngươi, cái gì mới là vô hình kiếm khí chân chính.”

Một tay Lạc Vũ chấp sau lưng, năm ngón tay của bàn tay còn lại giống như đang cấp bách đạn tỳ bà, đầu ngón tay không ngừng khảy giữa không trung.

Chỉ có không khí ba động, làm cho người ta hoàn toàn nhìn không thấy, nhưng lại có thể rõ ràng nghe thấy thanh âm tiến công dồn dập như tiếng mưa rơi.

Màu tím nhạt pha lẫn màu hồng di chuyển trên lôi đài, nhanh đến nỗi làm cho người ta chỉ nhìn thấy như hai đám mây tung bay trên lôi đài.

“Di, thật là lực lượng vô hình.” Lý Huyền nhìn Tân Thần Tinh có chút kinh ngạc, nhưng cũng không phải rất ngạc nhiên: “Xem ra người đã cứu chúng ta trong ma thú rừng rậm quả thật là nàng.”

“Không nhất định.” Lý Huyền vừa mới nói ra khỏi miệng, Giá Hiên Mặc Viêm vẫn nhìn trên lôi đài đột nhiên mở miệng.

Lý Huyền, Giá Hiên Ly, Liễu Dục Thần vừa nghe không khỏi nhất tề quay đầu nhìn Giá Hiên Mặc Viêm: “Vậy thì là người nào? Ngươi biết?”

Giá Hiên Mặc Viêm nghe câu hỏi của ba người, nhưng không có lên tiếng đáp lại.

Đấu khí của hắn cao hơn Tân Thần Tinh cho nên thấy rất rõ ràng.

Vô hình kiếm khí của Lạc Vũ so với Tân Thần Tinh cao hơn không biết bao nhiêu lần.

Hôm nọ hắn gặp phải 10 cấp ma thú Uẩn Hỏa Kim Sư cũng chỉ có thể chạy trốn, Tân Thần Tinh làm sao có thể lợi hại hơn hắn đánh bại kim sư?

Hắn có điểm hoài nghi có phải hay không Tân Thần Tinh là người ra tay cứu bọn hắn rồi.

Hồng ảnh tung bay, Lạc Vũ cùng Tân Thần Tinh ngươi tới ta đi, làm cho những người xem phía dưới cơ hồ thấy không rõ lắm.

“Bịch.” Ngay lúc hồng ảnh tung bay, hai đạo thân ảnh đồng thời thả chậm lại động tác, mọi người rõ ràng nhìn thấy Lạc Vũ chưởng trúng đầu vai của Tân Thần Tinh.

Thân thể Tân Thần Tinh run lên, khóe miệng chảy xuống một tia máu tươi.

Thân hình có chút lảo đảo, khí tức trên người yếu bớt, mặc dù sắc mặt tái nhợt, lại mỉm cười nói: “Thân thủ của học muội thật là hay, học tỷ cảm thấy hổ thẹn, cam…”

Tiếng nói nhẹ nhàng bay giữa không trung.

Mà trong khoảnh khắc Tân Thần Tinh rơi xuống đất, lúc lướt qua Lạc Vũ, nàng ta lại mỉm cười, dùng khẩu hình nói: “Nữ nhân ti tiện, đi chết đi.” (*nhép môi nói chuyện không ra tiếng)

Nhìn qua tình cảnh này mọi người chỉ thấy nàng ta vô lực chịu thua, nhưng năm ngón tay khẽ mở, một chút dược phấn màu đen ném về phía Lạc Vũ.

Lạc Vũ nhướng mày, liếc mắt một cái thấy rõ bột phấn màu đen trong tay Tân Thần Tinh, sắc mặt nàng vốn lạnh nhạt liền thay đổi một chút.

Nàng nhăn lại mi, một cỗ sát khí hiển lộ ra ngoài.

Lạc Vũ trở tay chưởng Tân Thần Tinh một chưởng, tránh đi thân thể và tay của nàng ta, Lạc Vũ hung hăng đánh lên khuôn mặt Tân Thần Tinh.

Tân Thần Tinh nhìn thấy Lạc Vũ huy chưởng, chẳng những không tránh, ngược lại giơ mặt ra cho đánh.

Biến cố chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Mọi người phía dưới chỉ nhìn thấy Tân Thần Tinh mỉm cười, nghe thấy nàng ta đã ra tiếng nhận thua.

Lại không ngờ Lạc Vũ đã chiếm phần thắng lại đột nhiên ra tay ác độc, sát khí hiển hiện, không lưu tình chút nào chưởng Tân Thần Tinh.

Đám người phía dưới nhất tề sửng sốt.

Trơ mắt nhìn Tân Thần Tinh bị Lạc Vũ không lưu tình chút nào đánh bay ra ngoài, “bịch” một tiếng té ngã dưới lôi đài.

Té mạnh trên mặt đất.

Phía dưới, thân thể Tân Thần Tinh có chút run lên, mọi người nhìn thấy trên mặt đất chậm rãi chảy ra máu tươi.

Lặng im, ngắn ngủi lặng im.

Ngay sau đó phía dưới lôi đài, Giá Hiên Mặc Viêm cách Tân Thần Tinh gần nhất liền có phản ứng, vội vàng chạy đến, ngồi xổm xuống nâng dậy Tân Thần Tinh.

Hắn cau mày nhìn một thân lạnh băng trên lôi đài của Lạc Vũ nói: “Ngươi đã chiến thắng rồi, sao lại còn ra tay độc ác như vậy.”

Lời nói vừa mới hạ xuống, Tân Thần Tinh được Giá Hiên Mặc Viêm đỡ lên, làm cho mọi người chung quanh nhất tề đổ hút một ngụm lãnh khí.

Chỉ thấy trên gương mặt như hoa như ngọc của Tân Thần Tinh bị năm đường cào thật sâu.

Dung nhan vốn diễm lệ giờ đây tràn đầy vết máu loang lỗ, vô cùng thê thảm.

Một gương mặt xuất chúng, trong nháy mắt đã bị phá hủy.

Lúc này khóe miệng nàng ta còn đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt mang theo tuyệt đối kinh ngạc, thở gấp tựa người vào trong lòng Giá Hiên Mặc Viêm, không ngừng nôn huyết ra ngoài.

Tĩnh lặng, một mảnh không tiếng động tĩnh lặng.

Mọi người nhìn một chút, trên lôi đài, Lạc Vũ một thân lạnh băng đang đứng.

Lại nhìn phía dưới lôi đài, Tân Thần Tinh mềm yếu vô lực, tất cả ánh mắt khiển trách đều nhìn về phía Lạc Vũ.

Tân Thần Tinh đã nhận thua rồi, Lạc Vũ lại còn tàn nhẫn ra tay như vậy, thật sự là quá…

Lạc Vũ đứng trên lôi đài, nheo lại ánh mắt, lại nhìn về phía Tân Thần Tinh, trong mắt nổi lên sát khí.

“Ngươi điên rồi à?” Giá Hiên Mặc Viêm liếc mắt một cái thấy bộ dạng Tân Thần Tinh như thế, sau khi kinh ngạc, nhất thời hướng về phía Lạc Vũ quát: “Nàng đã nhận thua rồi, ngươi cư nhiên lại còn…”

“Khụ…khụ, sự tình…không liên quan… học muội…”

Giá Hiên Mặc Viêm vừa mới rống giận ra khỏi miệng, Tân Thần Tinh liền ho khan không dứt, thanh âm đứt quãng nói: “Có thể, là do… học muội… lỡ tay…”

Lỡ tay, lời này nói ra ai tin?

Ánh mắt khiển trách của mọi người đều nhìn về phía Lạc Vũ.

Vong Xuyên đại lục người mạnh vi tôn, nhưng tình huống hôm nay có hơi khác, tất cả mọi người bị tư thái khoan dung của Tân Thần Tinh làm cho cảm phục, nên quay qua khiển trách người mạnh là Lạc Vũ đây.

Lạc Vũ đứng trên lôi đài nghe Tân Thần Tinh nói vậy, cười lạnh một tiếng.

Mi mắt nhìn quét lòng bàn tay Tân Thần Tinh liếc mắt một cái, bột phấn màu đen đã biến mất.

Đối với vẻ mặt đau đớn đáng thương, tựa người vào trong lòng Giá Hiên Mặc Viêm của Tân Thần Tinh, Lạc Vũ rất rõ ràng.

Tốt, tốt lắm, cư nhiên dám tính kế nàng.

Một mũi tên hạ hai chim, giỏi cho ngươi một Tân Thần Tinh, vì Giá Hiên Mặc Viêm cư nhiên dám đem bàn tính đánh tới trên đầu nàng.

Cùng khắc, Giá Hiên Mặc Viêm dựng thẳng chân mày lên nói: “Ngươi thật là quá ác độc, trên lôi đài tỷ thí sinh tử đương nhiên sẽ bị thương, nhưng ngươi hủy dung người ta là có ý gì.

Quân Lạc Vũ ngươi đã xấu xí như vậy rồi, cho nên không thể nhìn người khác so với ngươi…”

“Bịch.” Giá Hiên Mặc Viêm trợn mắt nói còn chưa hết, dưới lôi đài Vân Thí Thiên đột nhiên quay đầu, trong mắt chợt lóe tử quang.

Giá Hiên Mặc Viêm như bị sét đánh, khí huyết quay cuồng lên, trong nháy mắt sắc mặt liền trở nên tái nhợt vô sắc.

Bên cạnh, Nghiêm Liệt xem thấy tình huống Lạc Vũ như vậy liền đi tới, gặp Vân Thí Thiên ra tay liền vội vàng chụp lên đầu vai Giá Hiên Mặc Viêm. Có Nghiêm Liệt giúp đỡ, khí tức Giá Hiên Mặc Viêm liền hòa hoãn xuống.

Lấy lại một hơi, Giá Hiên Mặc Viêm cũng không sợ Vân Thí Thiên, gân cổ lên nói: “Ngươi giải thích cho ta, nói, tại sao lại hạ độc thủ như vậy?

Ngươi rõ ràng đã thắng rồi, tại sao lại còn xuống tay? Giải thích, ngươi giải thích cho ta.”

“Ta làm việc không cần giải thích với bất kỳ ai.” Nhìn thấy Vân Thí Thiên phát nộ, từ trên lôi đài Lạc Vũ nhìn Giá Hiên Mặc Viêm cùng Tân Thần Tinh lạnh lùng nói.

“Ngươi…” Giá Hiên Mặc Viêm vừa nghe nhất thời sắc mặt liền trầm xuống.

“Ngươi, Tân Thần Tinh, nghe cho kỹ đây, ngươi tốt nhất thu lại trò “xiếc khỉ” lừa đảo này đi.”

Lạc Vũ không để ý tới Giá Hiên Mặc Viêm, dị thường lạnh lùng nhìn Tân Thần Tinh: “Hôm nay ta có thể hủy đi gương mặt của ngươi, ngày mai ta cũng có thể hủy đi chính bản thân ngươi, bản thân ta muốn nhìn, có ai dám nói ta nửa chữ không.”

Dám tính kế nàng, muốn nhiều người khiển trách nàng là nàng sẽ không dám động thủ, chỉ có thể nhẫn nhịn ngậm bồ hòn làm ngọt sao?

Muốn Giá Hiên Mặc Viêm quang minh chính đại đến với với nhau, nàng sẽ không nói hai lời thành toàn bọn họ, nhưng nàng ta lại ngầm ra tay, muốn lợi dụng nàng để đạt mục đích.

Hừ, thật đúng là xem nàng như nhuyễn quả hồng muốn niết, muốn nhéo gì cũng được hay sao.

Lão tử đây liền hủy gương mặt ngươi đó, ngươi làm gì ta, không chỉ có bây giờ, nếu dám có lần sau nàng cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.

Dư luận khiển trách thì tính sao, lão tử có thể diệt ngươi, như vậy lão tử chính là đạo lý.

Thanh âm lãnh khốc cực kỳ hạ xuống, chung quanh càng phát ra tĩnh lặng không tiếng động.

Lời nói thật là kiêu ngạo, trước mặt mọi người lại dám hại người khác còn chưa nói, lại còn làm như cây ngay không sợ chết đứng, quả thật là một người vô cùng kiêu ngạo.

Một đầu tóc bạc của Vân Thí Thiên dưới ánh mặt trời, không hề lây nhiễm độ ấm, trái tim lạnh băng bao phủ hết thảy.

Cùng Lạc Vũ tương ứng sáng chói.

Nghe thấy Lạc Vũ tàn nhẫn nói như thế, Vân Thí Thiên chẳng những không phản cảm, ngược lại rất hài lòng gật đầu, vươn tay về hướng Lạc Vũ.

Mánh khóe được dùng cho những người có cấp bậc ngang nhau vui đùa.

Tại trước mặt tuyệt đối thế lực cùng năng lực, thì nó chỉ là một cái xác hư ảo.

Nếu thấy không vừa mắt, giết, chỉ bằng ngươi mọi cách tính kế, cũng bất quá chỉ có bấy nhiêu năng lực đó thôi.

Tân Thần Tinh tựa vào trong lòng Giá Hiên Mặc Viêm, nhìn vẻ mặt Lạc Vũ cùng Vân Thí Thiên, thân thể đột nhiên cứng đờ.

Mà trên lôi đài Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên vươn tay cho nàng, lập tức cũng không rụt rè, trực tiếp nắm tay Vân Thí Thiên phi thân nhảy xuống.

Vân Thí Thiên nắm tay Lạc Vũ, xoay người.

Hai tròng mắt đen nhánh thản nhiên nhìn quét gương mặt không còn chút máu của Tân Thần Tinh liếc mắt một cái.

“Chưa từng có ai dám tính kế người của ta ở trước mặt ta.” Thanh âm không mang một tia độ ấm, lãnh khốc như băng.

Một lời vừa dứt, trong đôi mắt nhìn về phía Tân lóe lên tử quang.

Tân Thần Tinh mềm yếu tựa vào trong lòng Giá Hiên Mặc Viêm, cổ tay đột nhiên run lên, ngay sau đó cả người cũng run rẩy lên, cơ hồ bắt đầu điên cuồng địa xé tay áo bên phía tay trái.

Nhưng bị thương nặng như vậy làm sao có thể hành động tự nhiên được.

“Ngươi làm gì? Đừng nhúc nhích.” Giá Hiên Mặc Viêm cau mày.

Mà Tân Thần Tinh không nói một lời, chỉ điên cuồng lôi kéo tay áo cùng cánh tay, gương mặt tái nhợt không có chút máu, loáng thoáng hiện lên một tia hắc khí.

Lạc Vũ thấy vậy cười lạnh một tiếng, dám dùng độc hại nàng, cái này gọi là tự ăn ác quả. (*tương đương “tự mình làm nghiệt không thể sống”)

Vân Thí Thiên ra tay nhanh hơn nàng, hắc sắc âm độc, không cần tới gần mới có thể thả độc.

“Xích nhi… Trở về…” Mím môi kêu nhỏ, Tân Thần Tinh thẳng gọi ma thú của nàng trở về vi nàng hút độc.

Mà trên lôi đài, lúc này Tiểu Ngân đang dẫm hai chi sau lên người Xích Thủy Điêu, “rầm” một tiếng, cả người Xích Thủy Điêu cơ hồ bị giẫm lún xuống lôi đài bằng đá.

Tiểu Ngân “hừ” một tiếng, nhảy về hướng Lạc Vũ.

Lạc Vũ lạnh lùng quay đầu, cùng Vân Thí Thiên sóng vai đi ra ngoài.

Ở phía sau, nhìn Tân Thần Tinh hô hấp như thế, sắc mặt đã trở nên đỏ đậm, Nghiêm Liệt cả kinh, gắt gao nhíu mày, tách ra Giá Hiên Mặc Viêm với nàng ta.

“Sư phụ?”

“Đừng tới gần nàng, là hắc sắc cổ độc.”

“Hấp!” Bên cạnh, Liễu Dục Thần, Giá Hiên Ly, Lý Huyền vừa nghe, nhất thời hít một hơi lãnh khí, đây là chất độc âm độc nhất a.

Sẽ hại người đoạn tử tuyệt tôn, phá huỷ toàn bộ công lực.

Giá Hiên Mặc Viêm nghe vậy, hai tròng mắt đột nhiên trừng lớn, không dám tin nhìn Tân Thần Tinh giãy dũa điên cuồng trên mặt đất, lại nhìn liếc mắt một cái bóng dáng Lạc Vũ đã đi xa, đây là có chuyện gì xảy ra?

Gió qua ngọn cây, tin tức Lạc Vũ chiến thắng một lúc lâu sau mới truyền ra.

Ngày mùa hè nóng bức, Phong Lâm tiểu công chúa không hiểu trúng độc, càng làm cho đại hội 3 nước trao đổi thêm nóng bức.

Mùa hè năm nay đúng là quá nóng rồi.