Đặc Công Hoàng Phi

Chương 31: Ngươi là của ta (1)




Đấu khí xuyên phá không khí bay đến, phát ra tiếng vang bén nhọn.

Lúc này Lạc Vũ đang ở giữa không trung, ngay cả một điểm tựa cũng không có, nàng căn bản không kịp vận công, đấu khí màu xanh đã ở trước người rồi.

Có muốn phản công cũng không kịp, Lạc Vũ cắn răng một cái, mũi chân nhún lên tảng đá, phi thân bay lên, không bay lên trên, ngược lại bay hướng về phía dưới vách núi.

Tiểu Ngân thấy thế, cũng vội vàng xoay người đuổi theo nàng bay xuống dưới.

Lý Huyền đứng trên vách núi, hừ lạnh một tiếng. Với độ cao như vậy, cho dù Lạc Vũ có khinh công cao đến kinh người, một khi nhảy xuống dưới đó không chết cũng tàn phế mà thôi.

Vách núi sâu không thấy đáy, Lạc Vũ phi thân bay xuống dưới giống như một chú chim đang giang cánh bay.

Tiểu Ngân đuổi theo phía sau nàng, cơ hồ hóa thành một tia sáng màu bạc.

Mi mắt sắc bén, mắt trầm như thiết, Lạc Vũ thuận thế bay xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh, cơ hồ vượt qua năng lực cực hạn của bản thân.

Mắt thấy phía dưới vách núi lộ một đường ra, Lạc Vũ hít sâu vào một hơi, dồn tất cả sức lực về tay phải, vung chưởng bắn về phía dưới.

“Bịch.” Chỉ nghe một tiếng vang lớn, bụi đất bay lên, phản lực bắn ngược trở lên hơi đẩy nàng lên một chút.

Tốc độ rơi xuống của Lạc Vũ tuy có chậm lại, nhưng vẫn không thể ngăn được tốc độ rơi nhanh của Lạc Vũ.

Không đủ, vận lực không đủ, trong lòng Lạc Vũ trầm xuống, lại vận công lần nữa, định vung chưởng đánh ra.

Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, một đạo lực lượng đột nhiên xuất hiện, dừng lại ở phía dưới thân thể của nàng, cực kỳ hùng hậu cường thế.

Lạc Vũ thấy vậy, lập tức xoay người dẫm lên, mượn lực nhảy xuống, bình tĩnh rơi xuống phía dưới vách núi, lông tóc không tổn hao gì.

Ở phía sau, Tiểu Ngân đuổi theo bay xuống, thân thể nhỏ bé rơi xuống trên vai Lạc Vũ, gắt gao nắm lấy.

Lạc Vũ ngẩng đầu, trước mắt, tóc bạc bay trong gió, gương mặt lạnh như băng giá.

“Vân Thí Thiên.” Lạc Vũ sửng sốt, hắn không phải đã đi rồi sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Trong tâm đột nhiên cảm thấy vui vẻ, tươi cười lộ ra trên mặt sau một lúc kinh ngạc.

Tuấn nhan lạnh lùng của Vân Thí Thiên đứng cách nàng không xa, lúc này chậm rãi thu tay lại vào trong ống tay áo, trong mắt nổi lên lửa giận, nhìn quét Lạc Vũ một cái, mạnh mẽ xoay người, lãnh khốc nói: ”Đi.”

“Đi đâu?” Vân Thí Thiên muốn nàng đi đâu?

“Dám khi dễ người của ta.” Thanh âm trầm thấp đầy ngập lửa giận, lãnh khốc tung bay trong không khí, cực kỳ bá đạo.

Người của hắn, ai cũng không được phép khi dễ, dám khi dễ, mang đầu tới gặp.

Rừng rậm ngày hè, ấm nhuận như xuân.

Dám khi dễ người của ta, sáu chữ ngắn ngủi trực tiếp đi vào trong lòng Lạc Vũ.

Chưa từng có người nói như vậy với nàng.

Như vậy thiên kinh địa nghĩa uấn giận.

Như vậy thiên kinh địa nghĩa bảo hộ.

Như vậy thiên kinh địa nghĩa giữ gìn.

Giật mình chỉ trong thời gian ngắn ngủi, khóe miệng Lạc Vũ châm rãi giương lên.

Cảm giác này cũng không tồi.

Mi mắt cong cong, miệng cười sáng lạn, Lạc Vũ mỉm cười lắc mình ngăn lại trước người Vân Thí Thiên đang uấn giận.

“Không cần, ta sẽ tự mình đi tìm hắn tính sổ.” Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên nghe nàng nói vậy, sắc mặt liền trầm xuống, dừng lại cước bộ, lạnh lùng nhìn Lạc Vũ.

Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên nháy mắt một cái đã trầm mặt xuống, một cỗ tức giận phát ra từ trên người hắn. Hắn là đang phẫn nộ bởi vì nàng không muốn hắn ra tay trả thù cho nàng sao?

Lạc Vũ thấy vậy mới nói: “Ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm đây, về phần hắn hả, cứ để đó đi, chờ ta làm xong xuôi mọi chuyện mới tìm hắn tính sổ.”

Dứt lời, tiến lên vỗ vỗ cánh tay Vân Thí Thiên, ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Ai đến gây phiền toái cho ta, ta sẽ làm cho hắn sống không yên, những việc này ta có thể đối phó, cứ để cho ta giải quyết là được rồi.

Chờ đến lúc có đối thủ mạnh đến nỗi ta không thể đối phó nổi, lúc đó ngươi hãy ra tay, ngươi là con bài tẩy ta chưa lật mà.”

Dứt lời, mỉm cười với Vân Thí Thiên.

Đôi mắt thâm trầm uấn giận của Vân Thí Thiên nhìn Lạc Vũ mỉm cười, tức giận dần dần tiêu tan.

Đem hắn trở thành điểm tựa cuối cùng của nàng, điểm này rất tốt.

Lạc Vũ thấy Vân Thí Thiên không nói gì, nhưng tức giận đã dần dần tiêu tán, nàng biết Vân Thí Thiên đã đồng ý rồi.

Lập tức, nhìn Vân Thí Thiên nghi hoặc nói: “Ngươi không phải trở về rồi sao, sao lại xuất hiện ở nơi này?”

“Thuận đường.” Vân Thí Thiên lạnh lùng ném ra hai chữ.

Thuận đường? Lạc Vũ quay đầu nhìn về phía nam, đây là hướng bắc của Phi Vũ quốc a, Vân Thí Thiên quay về nơi có thế lực của hắn ở hướng nam, sao mà thuận đường đi đến đây cho được.

“Ta muốn mở mang kiến thức về đại hội trao đổi của ba nước, chủ nhân là theo ta tới đây.”

Ngay lúc Lạc Vũ còn đang nghi hoặc, Yến Trần không biết từ nơi nào đến, tươi cười nhìn Lạc Vũ nói, nói xong lại nháy mắt một cái với nàng.

Đi theo Yến Trần đến xem đại hội luận võ? Cho dù Lạc Vũ không biết Vân Thí Thiên có thân phận gì.

Nhưng mà theo như tính tình của hắn thì...

Hắn chịu đi theo Yến Trần đến đây xem cái đại hội trao đổi của ba nước mà hắn căn bản không đặt vào mắt sao, cho dù chỉ là nghĩ trong lòng thôi cũng không có cửa đâu.

Người này... là tới xem nàng?

Hắn... đang đợi nàng?

Lạc Vũ ngửa đầu, nhìn sắc mặt lãnh khốc của Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên thấy vậy, mi mắt hơi trầm xuống, nhìn quét khuôn mặt đang tươi cười của Yến Trần, nhưng khi nhìn sang ánh mắt Lạc Vũ, hắn đột nhiên tức giận, trầm giọng nói: “Ngươi đã có thời gian tham gia cái đại hội kỳ quái này, cũng có nghĩa là chuyện của ngươi đã giải quyết xong xuôi rồi.”

Dứt lời, mi mắt dựng thẳng lên, nói: “Nếu đã xong rồi thì theo ta đi.”

Thanh âm lạnh lùng tức giận vừa phát ra, Vân Thí Thiên vung tay, nắm lấy tay Lạc Vũ, dắt nàng xoay người đi về hướng nam.

Lạc Vũ bị Vân Thí Thiên kéo đi vài bước, mới phản ứng lại.

Vân Thí Thiên thật là đang tức giận, hắn giận nàng không đi an bài tốt cho người nhà và những chuyện cần thiết khác, ngược lại nàng hăng hái bừng bừng đi tham gia đại hội, đây là đang nói rõ nàng không đem những lời hắn nói lọt vào trong tai mà.

Hắn dừng lại ở chỗ này chờ nàng, nhưng nàng lại không để ý tới những lời hắn nói.

Cho nên hắn nổi giận.

Một khi đã rõ ràng tại sao Vân Thí Thiên lại tức giận, Lạc Vũ vội vàng xoay tay lại, cầm lấy tay Vân Thí Thiên, dở khóc dở cười.

Bảy phần thật, ba phần giả nói: “Ta đến đây là tìm dược liệu, đại hội trao đổi giữa ba nước không chiếm vị trí quan trọng trong chuyến đi lần này.”

Nàng không muốn nói cho hắn về chuyện đi tìm Vô Nha, chuyện nhà của nàng, chính nàng sẽ tự mình giải quyết.

Vân Thí Thiên cúi đầu nhìn quét nàng liếc mắt một cái, tức giận vẫn không giảm.

“Ta không có lừa gạt ngươi.”

“Chủ nhân, Lạc Vũ quả thật là đang tìm dược.” Ngay lúc này, Yến Trần đứng bên cạnh cười nhẹ, lên tiếng nói.

Vân Thí Thiên vừa nghe, dừng lại cước bộ, không có quay đầu lại nhìn Yến Trần, chỉ cau mày, cúi đầu nhìn Lạc Vũ.

“Ta ngửi thấy mùi mật hoa của địa ngục hoa, cái này là một trong những dược liệu phụ trợ rất tốt trong việc chữa trị nội thương.”

Yến Trần tiến lên, lấy ra bình ngọc mà Lạc Vũ vẫn cầm trong tay nãy giờ, ngửi một cái, nhìn Lạc Vũ cười cười.

Bàn tay Vân Thí Thiên đang nắm chặt Lạc Vũ, có chút thả lỏng.

“Khó trách ngươi lại té từ trên đó xuống, ngươi thật đúng là không cẩn thận gì hết.” Yến Trần cười nhìn Lạc Vũ.

Lạc Vũ nghe vậy bĩu môi, không phải nàng dễ dàng té ngã, mà là Tiểu Ngân thẹn thùng buông tay của nó đang bám vách đá, nên nàng mới đưa tay ra đỡ chứ bộ.

“Ta chỉ được dịp có được mật hoa thôi, ta từ xa chạy đến đây, chủ yếu là muốn tìm Kỳ Lân quả, Vân Gian hoa, Thiên Hỏa điểu,...”

“Huyền Hỏa đan?”

Yến Trần vừa nghe tên dược liệu, kinh ngạc nhướng mày: “Ngươi thật đúng là có dũng khí làm hả, cư nhiên lại nghĩ đến chuyện luyện chế ra Huyền Hỏa đan.”

“Ta muốn thử xem, gia tăng thêm mấy vị dược liệu khác vào, hằn là có thể...”

“Chủ nhân.” Yến Trần quay đầu nhìn về phía Vân Thí Thiên.

Đã nhiều năm qua, hắn cũng muốn luyện chế ra viên dược hoàn này cho Vân Thí Thiên dùng.

Chỉ là... cho đến bây giờ hắn vẫn không tìm thấy đầy đủ dược liệu. Tất cả những chuyện này Vân Thí Thiên đều biết rất rõ ràng.

Tay hắn chậm rãi thả lỏng.

Vân Thí Thiên cúi đầu, nhìn xuống cần cổ trắng ngần của Lạc Vũ, trong mắt hắn hiện lên một tia vui sướng.

Bàn tay nắm lấy tay Lạc Vũ vẫn không có buông ra.

Chỉ dùng đầu ngón tay lạnh như băng của hắn nhẹ nhàng vuốt ve những vết màu đỏ nơi cổ tay của Lạc Vũ, do lúc nãy hắn nắm tay nàng quá mạnh.

“Ta không gấp.” Thanh âm vẫn lạnh băng như trước, chỉ là đã sớm không nghe ra uấn giận cùng bất mãn.

“Chữa thương sớm một chút chẳng lẽ không tốt sao?” Lạc Vũ không ngẩng đầu.

Hai mắt chỉ nhìn vào năm ngón tay thon dài của Vân Thí Thiên, bá đạo nhưng lại êm ái xoa cổ tay nàng, hắn không buông ra, cứ gắt gao nắm lấy như vậy.

Nhiệt độ của hắn vốn lạnh như băng, nhưng lại làm nóng da thịt nàng.

“Ngốc, những dược liệu thiên tài địa bảo này, chắc chắn có dị thú thủ hộ, ngươi quá yếu, chỉ có thể đi chịu chết, sau này không cho phép một mình hành động.”

Thanh âm khốc khốc của Vân Thí Thiên vang lên, nghe vào trong tai có chút khinh người cùng ngạo mạn.

Chỉ là... bàn tay hắn vẫn đang ôn như cùng vui sướng nắm chặt tay Lạc Vũ, như muốn tuyên cáo, hắn một khi đã nắm chặt tay nàng, vĩnh viễn sẽ không buông.

Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn biểu tình không thay đổi trên gương mặt Vân Thí Thiên, nhưng trong mắt hắn lại tỏa sáng dị thường. Nàng không rút tay ra khỏi tay hắn, tùy ý để Vân Thí Thiên gắt gao nắm lấy tay nàng.

“Những dược liệu này không có nơi đây.” Yến Trần nhìn hai người đang đối mặt nhau, trong mắt hiện lên mỉm cười, lát sau mới chậm rãi nói.

Lạc Vũ nghe vậy, ho khan một tiếng, thu hồi ánh mắt đang nhìn Vân Thí Thiên.

“Ta biết người thu mua dược liệu của hiệp hội dược sư đế quốc đang ở chỗ này, ta muốn tìm hắn, có lẽ sẽ có thu hoạch gì ngoài ý muốn cũng nên.”

Yến Trần vừa nghe, tay phải vuốt cằm, trầm ngâm trong nháy mắt, nói: “Cái này... cũng khó nói...”

Ma thú rừng rậm, cực phẩm thiên tài địa bảo, có thể tìm thấy nhưng khó đạt được, thật khó nói.

Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn Vân Thí Thiên.

Vân Thí Thiên cầm lấy tay Lạc Vũ, thản nhiên nói: “Tất cả đều theo ý ngươi, ta không gấp.”

Trong mắt hắn không chút nào che giấu hắn đang vui sướng cùng hài lòng.

Lạc Vũ thấy vậy, nàng biết rằng muốn bỏ lại Vân Thí Thiên là không được, cho nên cũng vất luôn ý định sẽ đi một mình.

Lập tức, vừa đi phía trước vừa nói: “Như vậy chúng ta cùng nhau tìm xem, ta chỉ biết là bọn họ tới Đông Lâm Đính, nhưng đến đó lại không thấy người đâu cả.

Tiểu Ngân lại không ngửi ra hơi người, ta lại không có ma thú nào biết đánh hơi tìm người, chỉ có thể dựa vào...”

“Ngân thiên hồ?” Lạc Vũ vừa nói như vậy, Vân Thí Thiên mới chú ý đến Tiểu Ngân trên vai Lạc Vũ, nó đang thu lại thành một đoàn.

Trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, Vân Thí Thiên nắm lấy cái đuôi Tiểu Ngân giơ lên.

Tiểu Ngân ngày thường kiêu ngạo ngang ngược, nhìn một đầu tóc bạc giống nó của Vân Thí Thiên, nó lại thu vào móng vuốt.

Trên mặt nó lại bày ra tươi cười sáng lạn, đối với Vân Thí Thiên, cái người đang nhéo đuôi nó giơ lên, lại ngoan ngoãn dị thường.

Lạc Vũ thấy vậy, nhất thời mắt trợn tròn. Đây là vật nhỏ ngày thường vẫn luôn xấu lắm đắc ý tới cực điểm của nàng sao? Đây là Tiểu Ngân vẫn không thích nhìn thức khác có màu bạc giống mình đây sao?

“Không phải.” Vân Thí Thiên liếc mắt nhìn Tiểu Ngân một cái, sau đó lại lắc đầu.

“Cấp mấy rồi? Sao một chút lực lượng cũng không có? Yếu quá.” Vân Thí Thiên nắm Tiểu Ngân giơ lên trước mặt, cau mày nói.

Tiểu Ngân lập tức giương nanh múa vuốt, nhảy dựng lên trong tay Vân Thí Thiên.

Bộ dạng hung ác như vậy của nó như đang nói: Yếu cái gì mà yếu, ta rất mạnh, rất mạnh.

Vân Thí Thiên vừa thấy, mắt lạnh đảo qua, nhìn về phía Lạc Vũ: “Nó bị trúng gió?”

Tiểu Ngân đang giương nanh múa vuốt, nghe thấy lời này lập tức uể oải xuống.

Bất mãn nằm trong lòng bàn tay Vân Thí Thiên, lấy móng vuốt nhỏ bé của nó gãi gãi, cũng không dám thực hiện động tác nhổ lông như lúc trước.

Lạc Vũ thấy vậy nhất thời cười ha ha.

Cái tên này chỉ chuyên bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, nó cảm giác được Vân Thí Thiên mạnh mẽ, liền tỏ ra ngoan ngoãn, làm sao mà dám đi nhổ tóc Vân Thí Thiên.

Vật nhỏ, cũng biết nhìn người đó.

“Lúc trờ về ta tặng ngươi một con, so với con này tốt hơn nhiều, nhóc này chỉ có thể xem chẳng có năng lực gì.” Vân Thí Thiên lôi kéo Lạc Vũ đi về phía trước.

Tiểu Ngân vừa nghe, nhảy phóc lên người Lạc Vũ, hai bên móng vuốt nho nhỏ nắm lấy vạt áo nàng, một đôi mắt nhỏ nghẹn ngào như sắp khóc, liều mạng lắc đầu.

Nó có ích mà, có ích, không nên muốn con khác bỏ mặc nó.

Lạc Vũ thấy vậy, cơ hồ cười đến nghiêng ngả, tay nắm lấy tay Vân Thí Thiên, ôm Tiểu Ngân trong lòng, vừa đi vừa giỡn.

Rừng cây rậm rạp, gió mát đu đưa.

Ánh mặt trời chiếu xuống ánh sáng ngũ sắc từ trên đỉnh đầu.

Ma thú rừng rậm rất lớn.

Một khi đi sai đường, sẽ không biết đường ra.

Ánh mặt trời chậm rãi xuống núi, màn đêm thay thế chiếm lấy bầu trời.

Lạc Vũ, Vân Thí Thiên, Yến Trần, một hàng ba người đi với tốc độ rất nhanh.

Chỉ một ngày, đã tiến vào phía trong ma thú rừng rậm, đừng nói là không tìm thấy đoàn người hiệp hội dược sư, ngay cả bóng người cũng không thấy.

Dọc theo đường đi, không biết có phải bởi vì các ma thú cũng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của Vân Thí Thiên và Yến Trần, cho nên ngay cả một cọng lông của ma thú cũng không thấy.

Thật là không xứng gọi ma thú rừng rậm mà.

Tiếng củi cháy “tí tách” trong đêm, ở chỗ sâu trong rừng rậm Tiểu Ngân bắt được vài con thỏ không kịp chạy trốn, ba người ăn một bữa no nê, nhưng Tiểu Ngân còn chưa có thỏa mãn.

Lạc Vũ thấy Tiểu Ngân cực kỳ ủy khuất nhìn nàng, nàng mỉm cười mang theo Tiểu Ngân đi bắt thỏ.

Vân Thí Thiên và Yến Trần thì ngồi tại chỗ nghỉ ngơi.

Gió đêm vù vù bay qua, trời mùa hè ban đêm vẫn mát mẻ như mùa xuân.

Ngồi bên cạnh đống lửa, Yến Trần bỏ vào vài que củi, lại hướng Vân Thí Thiên nói: “Chủ nhân, có cần ta ra tay trừ bọn người kia không?”

Dám khi dễ đồng bạn của bọn họ, 3 quốc gia nhỏ bé này thật to gan, y theo tính tình Vân Thí Thiên, chỉ có một chữ “giết”.

Vân Thí Thiên tựa vào thân cây, ngóng nhìn màn đêm phía trước, thản nhiên nói: “Không cần, cứ để nàng xử lý.”

Nếu đã đáp ứng Lạc Vũ để cho chính nàng đi xử lý, hắn sẽ không nhúng tay.

Một con chim ưng ngã xuống, phải tự mình đứng lên, như vậy mới có thể sải cánh bay lượn trên trời cao.

Hắn tin tưởng, với một chút xíu bản lĩnh đó Lạc Vũ chắc chắn phải có.

Yến Trần nghe vậy “vâng” một tiếng, đi về phía Vân Thí Thiên, thêm củi vào đống lửa.

Tuy rằng bây giờ là mùa hè, nhưng ban đêm trong rừng vẫn lạnh như thường, hắn thì không sao, nhưng thân thể Vân Thí Thiên không tốt, sẽ bị nhiễm lạnh.

“Di, đi lâu như vậy rồi, sao tới giờ Lạc Vũ vẫn chưa trở lại?”

Sau khi bỏ thêm vài cây củi vào đống lửa, Yến Trần nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn 4 phương, liếc mắt một cái.

Lạc Vũ và Tiểu Ngân đã đi ít nhất cũng nửa canh giờ rồi, với thân thủ của bọn họ cũng không đi lâu như vậy mà một chút động tĩnh cũng không có.

Quanh đây lại không có khí tức cường đại nào cả, như vậy bọn họ đã đi đến đâu rồi?

Vân Thí Thiên nghe vậy, gương mặt vốn đã lạnh trầm càng lạnh thêm, xem bộ dáng, hắn đã sớm chờ không nổi nữa rồi.

Đứng bật dậy, Vân Thí Thiên phất tay với Yến Trần một cái, trực tiếp đi về hướng Lạc Vũ rời đi lúc nãy.

Yến Trần thấy vậy, mi gian tràn ra mỉm cười.

Chủ nhân của bọn họ, thật đúng là quan tâm cái cô Lạc Vũ này.

Đạp bước trong bóng đêm, đi theo ánh sáng mặt trăng, tóc bạc bay lên, nhìn như thong thả, kì thực nhanh như một làn khói xanh xẹt qua, lướt qua từng nơi, đã đi xa ngàn trượng.

Ánh trăng nồng nặc, một chỗ sâu trong rừng rậm có con sông róc rách chảy xuôi.

Tiếng nước chảy sống động toát ra, nhè nhẹ thủy khí bay lên, dưới ánh trăng, đem mặt sông nhợt nhạt bao phủ mông mông lung lung, đặc biệt mỹ lệ.

“Tiểu Ngân, đem quần áo của ta qua đây.”

Tiếng nói thanh thúy theo gió truyền đến trong trời đêm, Vân Thí Thiên bất chợt dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn thoáng về phía vừa phát ra thanh âm, lặng yên không một tiếng động bước đến.

Ánh trăng màu bạc chiếu xuống từ phía chân trời, sông nhỏ ánh lên ngân quang như một dãy băng.

Lúc này trong nước sông, Lạc Vũ đang tắm, nàng đưa lưng về phía bờ sông, tóc đen bay lên, mềm nhẹ rũ xuống da thịt trắng như bạch ngọc, bọt nước bay lên, thân ảnh tuyết trắng vẫy vùng, như tiên nữ chơi đùa trong nước.

Bên bờ, Tiểu Ngân đang ngậm quần áo của Lạc Vũ, kéo về hướng Lạc Vũ.

Vân Thí Thiên không tiếng động đi ra từ trong bóng đêm, từng bước một đến gần.

Tiểu Ngân giương mắt lên vừa thấy gương mặt lạnh lùng của Vân Thí Thiên, lập tức mở miệng buông ra quần áo, nịnh nọt bán người cầu vinh, vung lên móng vuốt be bé chỉ về hướng con sông.

Sau đó, “xẹt” một tiếng, chạy mất dạng.

Nếu Lạc Vũ quay đầu nhìn thấy cảnh này, khẳng định sẽ chặt Tiểu Ngân ra làm 8 khúc, tiểu gia hỏa này thật là biết gió chiều nào thì nương theo chiều nấy mà.

Vân Thí Thiên thấy Tiểu Ngân rất tự giác chủ động lui ra, tức giận trong mắt mới thu hồi lại.

Hắn còn chưa được xem, một ma thú nho nhỏ lại có dũng khí xem, hừ.

Phía chân trời, vầng sáng màu bạc bao phủ, hòa cùng thân thể bạch ngọc trong khe suối nhỏ, sáng chói đến dị thường, đẹp đến nỗi làm cho người ta miệng khô lưỡi khô.

Một cỗ dục hỏa từ dưới bụng bay lên, thế tới hung mãnh.

Vân Thí Thiên nhất thời kinh ngạc nhướng mi, dục vọng của hắn cực lãnh đạm, đặc biệt mấy năm nay, hắn căn bản đối với phụ nữ không có hứng thú.

Mặc cho khắp nơi đưa tới vô số mỹ nữ, trần truồng ngang dọc, vô tận câu dẫn, hắn cũng không có bất cứ cảm giác gì.

Vậy mà hôm nay, cảm giác đó đã quay trở lại.

Mạnh mẽ như vậy, điên cuồng như vậy.

Hắn muốn có được thân thể non nớt này, hắn muốn nàng.

Chỉ nhìn một mảnh lõa lồ sau lưng, lại khiến cho thân thể của hắn xao động, giống như hắn đã uống vào cực phẩm xuân dược, này...

Đôi mắt Vân Thí Thiên đen đến kinh người, nhưng hắn lại không có bất cứ ý định ẩn nhẫn nào, người trước mắt vốn là của hắn.

Nếu trong lòng đã động, như vậy trực tiếp ra tay thôi.

Lập tức, nguyệt bạch trường bào màu đen rơi xuống đất, Vân Thí Thiên phi thân rơi xuống phía sau lưng Lạc Vũ.

Đột nhiên nghe thấy thanh âm phát ra từ phía sau, Lạc Vũ ngẩng đầu lên, chưa kịp quay đầu lại, thân thể đã rơi vào một khuôn ngực rộng rãi.

“Vân Thí Thiên?” Lạc Vũ sửng sốt, nhìn Vân Thí Thiên đột ngột xuất hiện chỗ này.

Vân Thí Thiên cúi đầu nhìn Lạc Vũ trong lòng hắn, tay vươn ra, nắm lấy cằm Lạc Vũ, không chút nghĩ ngợi cúi đầu một cái ngậm vào.

Trên đôi môi đỏ mọng mút vào thật sâu.

Đầu lưỡi dò xét tiến vào cái miệng anh đào nhỏ nhắn, bá đạo càn quét hết thảy, lưu lại khí tức cùng ấn ký thuộc về hắn.

Cánh tay cứng như sắt hoành ôm lấy nàng, bàn tay đặt lên thắt lưng Lạc Vũ, dùng sức ôm nàng vào trong lòng hắn.

Lực đạo như vậy, cơ hồ muốn đem cả thân thể Lạc Vũ nhập sát vào trong cơ thể hắn.

Lạc Vũ bất ngờ bị Vân Thí Thiên hôn, nàng không kịp phòng ngự, khi muốn phản kháng lại đã không có khí lực cùng cơ hội phản kháng.

Ánh trăng sáng tỏ, tóc bạc cùng tóc đen gắt gao dây dưa cùng một chỗ.

Trong ánh trăng mờ ảo, chiếu ra hai thân ảnh hoa mỹ triền miên.

Xa xa, Tiểu Ngân chui ra từ trong cánh rừng, đôi mắt nhỏ bé liếc mắt nhìn Lạc Vũ một cái, khi liếc nhìn Vân Thí Thiên, móng vuốt nhỏ bé lập tức che lại hai mắt, cái đuôi ve vẫy, làm ra bộ dáng đặc biệt đứng đắn.

Chỉ là, giữa các móng vuốt để lộ ra những khe hở, đôi mắt lộ vẻ có mùi ngon để xem rồi đây.

Rời môi Lạc Vũ, Vân Thí Thiên cúi đầu dời xuống cổ nàng hôn lên, bàn tay không thành thật di chuyển xuống dưới.

Lạc Vũ bị Vân Thí Thiên gắt gao ôm vào trong ngực, muốn động cũng không động đậy được, chỉ có thể tùy ý để mặc Vân Thí Thiên tác oai tác quái trên người nàng.

Lạc Vũ chưa từng thấy Vân Thí Thiên tỏ ra tính chất tràn ngập chinh phục, tràn ngập xâm chiếm như lúc này đây, trong mắt nàng nổi lên thật sâu kinh ngạc cùng uấn giận, tại sao người này lại đột nhiên nổi điên lên như vậy?

Chẳng lẽ Vân Thí Thiên vốn là đồ háo sắc?

Nhưng bộ dạng xấu xí như nàng, có cái gì sắc mà háo?

“Vân Thí Thiên, ngươi phát điên cái gì vậy?” Lạc Vũ rống giận lên tiếng.